Đối với Đường Chá, từ trước đến nay cô luôn có một loại tình cảm đặc biệt, phần tình cảm này cũng không hề giảm đi theo thời gian. Đường Chá đã từng bên cô giúp cô vượt qua nhựng năm tháng đau thương khi mất người thân, đã từng dựa vào sự nhớ nhung với Đường Chá mà cô gắng gượng được qua nhiều năm như vậy
Những tưởng rằng Đường Chá quên mình, cô mới có thể lựa chọn Lâm Vũ Mặc, nhưng ở bên Lâm Vũ Mặc cô lại chịu tổn thương rất lớn
Cô yêu Lâm Vũ Mặc là sai lầm sao?
Nếu không tại sao cô không cách nào nắm lấy được hạnh phúc?
Có phải trời cao đang trừng phạt cô vì đã phản bội Đường Chá hay không?
Tâm của mình đã phản bội Đường Chá, sao còn có tư cách đón nhận phần tình yêu trong sáng của anh?
Trong lòng cô tràn đầy do dự
Cô cảm động trước tình yêu say đắm của Đường Chá đối với mình, rồi lại khổ sở khi không cách nào tiếp nhận tình cảm của anh
Lòng của cô đã thay đổi, còn có thể trở lại nữa sao?
Cô và Đường Chá thật sự còn có thể quay trở lại như trước đây sao?
Đường Chá móc từ trong иgự¢ ra một cái khuyên tai bằng ngọc, nhìn Tần Phong say đắm, nói “Phong Nhi, cái khuyên tai ngọc này đã đưa cho em, thì sẽ không có lí do gì để lấy lại. Nó là của em, thì vĩnh viễn là của em. Nào, để anh mang nó cho em
"Đường Chá, đây là tín vật anh muốn tặng cho người vợ tương lai của mình, làm sao em có thể nhận?” Tần Phong nhíu mi, lo lắng nói
Ngọc này đã rơi vỡ, sao mình còn có tư cách nhận lấy nữa?
"Phong Nhi, khuyên tai ngọc này, cuộc đời anh chỉ muốn đưa nó cho em. Nếu như em không muốn, vậy anh liền ném nó đi” Nói xong, Đường Chá ra vẻ sẽ ném vào thùng rác, Tần Phong lập tức đưa tay ngăn cản anh
"Đường Chá, đừng! Đây là tín vật gia truyền của Lãnh gia, không thể tự tiện ném như vậy được"
"Chỉ cần Phong Nhi chịu nhận lấy, anh sẽ không ném" Đường Chá lặng lẽ nhìn Tần Phong, chờ đợi Tần Phong trả lời
"Được rồi, Đường Chá, em tạm thời thay anh bảo quản trước" Tần Phong bất đắc dĩ cười khổ nói
"Cái gì tạm thời bảo quản? Là vĩnh viễn giữ lại” Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Đường Chá tràn đầy hạnh phúc
"Nha!" Tần Phong không nói thêm gì nữa, đưa tay nhận lấy khuyên tai ngọc
Cái khuyên tai ngọc này theo cô nhiều năm như vậy, đối với cô mà nói nó đã như một phần cơ thể cô, cô đối với nó có một tình cảm không nhỏ. Trước kia chỉ cần nhớ tới Đường Chá, cô sẽ không tự chủ được mà vuốt nhẹ khuyên tai này, cơ hồ đã trở thành một thói quen. Sau khi mất nó đi, rất nhiều ngày sau đó cô không thể thích ứng được. Nhưng bây giờ trong lòng cô đã có Lâm Vũ Mặc, điều này đối với Đường Chá mà nói là không công bằng
Hãy để cô giúp anh tạm thời bảo quản nó đi, nếu như một ngày kia, Đường Chá gặp được người anh yêu thực sự, cô sẽ đam nó trả lại cho anh
Nhìn Tần Phong nhìn khuyên tai ngọc đến ngẩn người, Đường Chá khẽ cười nói: "Phong Nhi, để anh đeo lên cho em"
"Không cần! Đường Chá, thứ quý trọng như thế, để em cất đi thì tốt hơn" Tần Phong lắc đầu một cái, từ chối yêu cầu của Đường Chá. Cô kéo khóa kéo ví da ra, đem khuyên tai ngọc bỏ vào.
Đường Chá có chút mất mát mà nhìn cô, thật sự rất nhớ bộ dáng của Phong Nhi khi đeo khuyên tai ngọc này!
Chỉ là, không có vấn đề gì, Phong Nhi đã chịu tiếp nhận khuyên tai ngọc của anh, coi như anh đã thành công một nửa, anh sẽ tiếp tục cố gắng để cô vì anh mà tự nguyện đeo nó lên
"Phong Nhi, chúng ta đi thôi." Đường Chá kéo tay nhỏ bé Tần Phong, cười nói
"Ừ!" Tần Phong gật đầu một cái, đi theo Đường Chá ra ngoài
Hai người dắt tay đi trên đường nhỏ ở trong rừng, cùng nhớ lại thời gian ngọt ngào trước đây
"Phong Nhi, còn nhớ rõ nơi này không?" Đường Chá đột nhiên chỉ vào cánh cửa một gian nhà đã cũ, hỏi
"Nơi này, làm sao lại không nhớ rõ? Ở chỗ này, chúng ta đã kiếm được đồng tiền đầu tiên trong đời!" Tần Phong nhìn cửa hàng bánh bao quen thuộc kia mà nở nụ cười
Mấy năm không trở lại, không ngờ cửa hàng bánh bao vẫn ở đây
"Đi nào, chúng ta đi vào bà chủ một tiếng" Đường Chá kéo tay nhỏ bé của Tần Phong, vui vẻ nói.
"Được" Tần Phong vừa nghe, cũng lập tức vui mừng nói
Mấy năm không thấy, thật sự có một chút nhớ nhung!
Khi thời điểm bọn anh tay dắt tay đi vào cửa hàng bánh bao, bà chủ trong lúc nhất thời vui mừng ngẩn ngơ, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, bà kích động kéo tay Tần Phong lại, thân thiết nói: "Đứa bé đáng thương của ta, không ngờ con vẫn sẽ về lại thăm ta"
"Bác gái, đừng khóc!" Tần Phong ôm lấy bà chủ, cảm động nói.
"Đúng, không thể khóc, chúng ta nên vui mừng mới đúng." Bà chủ cười nói rồi dùng tạp dề lau nước mắt đi, ngắm nhìn Tần Phong một lượt. Khi tầm mắt bà rơi vào trên bụng của Tần Phong thì lập tức kinh ngạc hỏi "Phong Nhi, con và Lãnh thiếu gia muốn kết hôn sao? Nhanh như vậy đã có rồi sao?"
"Không phải, không phải" Tần Phong thật không biết làm sao giải thích với bà
Lúc này Đường Chá dùng cánh tay ôm lấy bả vai Tần Phong, cười nói với bà chủ: "Đúng vậy, bác gái, con và Phong Nhi rất nhanh sẽ kết hôn. Chờ thời điểm kết hôn, con sẽ mời người đi uống rượu mừng!"
"Có thật không? Vậy thì thật tốt quá! Ta biết ngay Lãnh thiếu gia là một người có lòng, nhất định sẽ không quên Phong nhi của chúng ta, sẽ trở về tìm con bé" Bà chủ vui vẻ nói
Lời nói của bà chủ khiến lòng Tần Phong chua xót một hồi, ngay cả một người ngoài cũng có thể nhỉn ra tình yêu của Đường Chá dành cho cô, vậy mà cô luôn một mực nghi ngờ anh! Nếu trước đây ý chí cô kiên định một chút, không phải cô đã chờ được Đường Chá rồi sao?
"Bác gái, con làm sao có thể quên Phong Nhi được chứ! Trong lòng con cô ấy chính là bảo bối, là vợ tương lai của con!" Đường Chá kiêu ngạo mà nói với bà chủ
"Được, được! Thật là một bé trai tốt!" Bà chủ giơ ngón tay cái lên khen Đường Chá.
Ba người nói chuyện cũ trong chốc lát mà thời gian lại vô tình trôi thật nhanh, khách trong cửa hàng ngày càng tăng, Đường Chá kéo tay nhỏ bé của Tần Phong, nói với bà chủ “Bác gái, chúng con không quấy rầy người làm ăn nữa. Khi nào rảnh rỗi chúng con lại đến thăm người”
"Ở lại ăn rồi hãy đi" Bà chủ nhiệt tình giữ lại, Đường Chá khách sáo từ chối "Không cần đâu, cám ơn bác gái!"
"Vậy hai người đi nhớ chậm chậm một chút, Phong Nhi đang mang thai, Lãnh thiếu gia cẩn thận một chút, bảo vệ tốt Phong Nhi” Bà chủ quan tâm nói
"Con hiểu" Đường Chá cưng chiều nhìn Tần Phong, kiên định trả lời
Không cần bất kì ai nhắc nhở anh, anh cũng sẽ luôn bảo vệ Tần Phong. Mặc dù cô có con của Lâm Vũ Mặc, nhưng anh không ngại, anh sẽ xem đứa bé này như con của mình mà yêu thương nó
Chờ Đường Chá sắp xếp khách sạn xong, sau khi hai người cùng ăn tối ở khách sạn, Đường Chá mới đưa Tần Phong về nhà
Tần Phong đi xuống xe, vẫy vẫy tay với Đường Chá ở trong xe, cười ngọt ngào nói “Đường Chá, trên đường về phải cẩn thận một chút, đừng đi quá nhanh”
"Ừ! Phong Nhi, em mau vào đi thôi. Em vào rồi anh sẽ về" Đường Chá nhìn Tần Phong khẽ cười, gương mặt thỏa mãn
"Vậy …. Đường Chá, bái bai" Tần Phong không thể làm gì khác hơn là nói tạm biệt với Đường Chá rồi đi vào biệt thự
Tối nay là thời khắc rất quan trọng, Trần Bưu đã dẫn người mai mục ở bến cảng, chờ đợi Tề Bằng Thăng đưa người đến bến tàu nhận hàng mà tập kích bắt giữ. Thời gian từng giấy từng phút trôi qua, thái độ Tần Phong cũng khác thường, không còn bộ dạng nghịch ngợm đáng yêu nữa mà ngược lại nghiêm túc ngồi trước máy tính, chờ đợi
Đột nhiên điện thoại vang lên, Tần Phong vội vàng nghe máy: "A lô, Bưu ca, mọi chuyện sao rồi?"
"Phong lão đại, có phát sinh chuyện khác rồi" âm thanh của Trần Bưu lộ ra sự khẩn trương.
"Thế nào? Hàng không tới sao?" Tần Phong lo lắng hỏi. Nếu là hàng không tới bờ, vậy hành động tối nay của bọn họ là uổng phí rồi
Trần Bưu lập tức chối bỏ nói: "Không phải! Phong lão đại, là người nhận hàng thay đổi. Tới nhận hàng không chỉ có người của Tề Bằng Thăng mà còn có thêm một người, người này Phong lão đại cũng biết"
"Người nào?" Tần Phong hoảng hốt hỏi, cái người cùng tới nhận hàng là ai chứ? Người mình quen biết, thế nhưng cũng biết Tề Bằng Thăng, thật làm cho cô giật mình “Bưu ca, anh mau nói cho tôi biết rốt cuộc là ai đi nhận hàng cùng?”
"Là em rể vô duyên của tôi, Lâm Vũ Mặc." Trần Bưu thành thật trả lời
"Mặc!" Vừa nghe đến là Lâm Vũ Mặc, Tần Phong lập tức ngây người.
Làm sao có thể?
Mặc làm sao có thể buôn bàn dưới hình thức buôn lậu như vậy?
Phải biết rằng tập đoàn Lâm Thị thế nhưng đứng trong top 50 công ty của thế giới, có hàng trăm năm lịch sử, tại sao anh lại buôn bán lậu chứ?
Đây không là nghĩ muốn phá hoại danh dự của Lâm Thị sao?
Hay là nói tập đoàn Lâm Thị từ trước đến giờ sau lưng đều buôn bán lậu, chỉ là bây giờ cô mới biết?
"Phong lão đại, chúng ta có cần làm tiếp theo kế hoạch không?” Trần Bưu không chắc chắn hỏi
"Bưu ca, trước tiên anh đừng hành động gì, quan sát cẩn thận mọi thứ, nhìn rõ quan hệ của Lâm Vũ Mặc và Tề Bằng Thăng rốt cuộc là như thế nào, mới quyết định lại” Tần Phong lập tức tỉnh táo phân phó Trần Bưu
Mặc kệ Lâm Vũ Mặc và Tề Bằng Thăng có quan hệ như thế nào, hôm nay cô cũng nhất định phải đem Tề Bằng Thăng ra trước công lý. Chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi
Cô muốn nhìn một chút Mặc ở trong chuyện này đóng vai trò là nhân vật nào. Nếu như anh chính là kẻ ở sau màn sắp xếp mọi chuyện, như vậy từ nay về sau anh chính là kẻ địch của mình. Cô sẽ đem toàn bộ tình yêu trong lòng không chừa sót tí gì mà biến nó thành hận, cô sẽ làm tất cả phải trả giá thật lớn! cho dù là Mặc cũng không ngoại lệ!
"Phong lão đại, tôi hiểu." Trần Bưu gật đầu một cái, cúp điện thoại.
Anh núp trong bóng tối quan sát Lâm Vũ Mặc, chỉ thấy anh dùng ánh mắt sắc bén quét một lượt mọi thứ xung quanh, đi theo phía sau Tề Bằng Thăng tới bến tàu
Hai người bọn họ chờ ở bến tàu ước chừng mười phút, liền nhìn thấy thuyển chở hàng cập bờ
Từ trên thuyền một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đi xuống, xem ra là bên Canada cử qua. Anh ta đi xuống thuyền bắt tay với Tề Bằng Thăng, Tề Bằng Thăng lập tức kéo anh ta qua một bên, nói nhỏ vài câu rồi mới quay lại bên người Lâm Vũ Mặc
Bọn họ chào hỏi vài câu, liền ra lệnh cho thuộc hạ bắt đầu dỡ hàng. Từng cái container một bị cần cẩu treo ngược đến nhựng chiếc xe chở hàng đã chờ sẵn nơi bến tàu
Chờ sau khi dỡ xong chiếc container cuối cùng, trời cũng đã tờ mờ sáng
Người ngoại quốc và Tề Bằng Thăng bắt tay nhau một cái, thời điểm đang muốn trở về thuyền, chỉ thấy Lâm Vũ Mặc đột nhiên tháo kính đeo mắt trên mặt, ném xuống đất. Mắt kính vừa rơi xuống đất, mọi phía xung quanh cũng xuất hiện rất nhiều người mặc áo đen
"Bọn họ là ai?" Trần Bưu khó hiểu nhìn những người mặc áo đen nhảy dù từ trên trời xuống, không biết bọn họ là bạn hay là thù, nên vẫn im lặng mà theo dõi
Sau khi những người mặc áo đen xuất hiện, trên mặt Lâm Vũ Mặc nở một nụ cười thâm sâu khó lường, tại thời điểm người ngoại quốc sắp rời bến tàu mà chặn hắn lại “Chậm đã!”
Người ngoại quốc tức giận giơ tay đánh một quyền, không ngờ động tác của Lâm Vũ Mặc nhanh hơn, anh đưa chân dài ra nhanh chóng đá về phía đối phương một cái. Chỉ nghe được một tiếng kêu đau, người ngoại quốc ôm bụng lùi về sau mấy bước, hắn ta giơ tay lên chỉ vào mặt Lâm Vũ Mặc “Mày, mày!”
Tề Bằng Thăng cũng khó hiểu hô to “Tổng giám đốc Lâm, cậu đang làm cái gì vậy?”
"Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc uy phong lẫm liệt đứng ở trong gió cười lớn, "Tề Bằng Thăng, ngày ૮ɦếƭ của ông không còn xa, hay là ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi"
"Cái gì? Mày!" Tề bằng Thăng còn chưa kịp lên tiếng phản ứng, liền nghe được tiếng đánh nhau từ sau lưng. Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một nhóm người áo đen đang đánh nhau với thuộc hạ của mình
"Lâm Vũ Mặc, là mày mang bọn họ tới?" Tề bằng Thăng tức giận hỏi.
"Chính là thuộc hạ của tôi" Lâm Vũ Mặc lấy tay phủi phủi một ống tay áo bị dính đất, chậm rãi nói
"Mày không phải là muốn nhận khoản hàng này sao? Tại sao còn phải làm như vậy?" Tề Bằng Thăng căm phẫn hỏi
Lâm Vũ Mặc nghe, cười lớn: "Tề Bằng Thăng ơi Tề Bằng Thăng, ông cũng quá coi thương tập đoàn Lâm Thị rồi! Chuyến mua bán này, Lâm Thị sao có thể để trong mắt?"
"Ha ha ha! Lâm Vũ Mặc, ngươi điên rồi! Tao và mày ngày thường không thù không oán, vì sao mày lại làm vậy?” Tề Bằng Thăng lớn tiếng hỏi
"Không biết tổng giám đốc Tề còn nhớ tập đoàn Vân Thị?” Lâm Vũ Mặc nhẹ nhàng nói ra mấy chữ
"Vân thị?" Tề Bằng Thăng nghe xong ha ha cười lớn "Thì ra mày vì trả thù cho Vân thị nên mới tìm tới tao"
"Đến để báo thù thì không hẳn, tôi chỉ muốn xin một cái công bằng" Lâm Vũ Mặc cười lạnh nói
Hai người không nói gì nữa mà liền động thủ. Quả đấm của Lâm Vũ Mặc mang lực rất lớn đánh về phía Tề Bằng Thăng, nhưng Tề Bằng Thăng cũng không phải là kẻ yếu ớt, hắn ra sức chống trả
Hai người lập tức đánh thành một đoàn