“Là Kiệt!” Tần Phong có chút kích động nhìn nam nhân tuấn mĩ trong hình trên báo, kinh hô: “Kiệt quay quảng cáo ở thành phố A.”
“Kiệt, hắn là ai?” Trần Bưu quan tâm hỏi. Nhìn qua hình như là một thằng nhóc đẹp trai to xác, Trần Bưu không khỏi ghen tỵ.
“Là con trai của mẹ nuôi em. Cậu ấy đang là Đại minh tinh đó. Buổi tối nay có buổi họp báo của Vệ thị cho phim “yêu táo đỏ” vai nam chính chính là Kiệt.” Tần Phong kiêu ngạo nói.
Mặc dù cô không hay liên lạc với Kiệt, nhưng cô cũng rất quan tâm đến cậu ấy, nhờ coi tin tức truyền thông, cô biết hiện tại Kiệt đã rất thành công, trở thành thần tượng trong lòng các cô gái, tương lai tiền đồ rộng mở.
“Vậy lần này hắn trở về thành phố A, em muốn đi gặp hắn sao?” Trần Bưu lặng lẽ hỏi.
“Không cần. Em lén đến xem hắn là được rồi.” Tần phong có chút mất mát nói. Đột nhiên phát hiện, cô rất nhớ Kiệt, thật muốn nhìn Kiệt chân thật, mà không phải mỗi ngày ngồi trước truyền hình ngắm hắn qua màn hình.
“Phong lão đại, kế hoạch tối nay đã được an bài tốt, chỉ cần hàng vừa đến cảng, sẽ đồng loạt hành động.” Trần Bưu đột nhiên mở miệng, đánh thức Tần Phong đang ngồi trầm tư.
“Nha, em biết rồi. Xem ra tối nay lại là một đêm bận rộn rồi.” Tần Phong lấy lại tinh thần, cười nói với Trần Bưu. “Bưu ca, tối nay phải cẩn thận một chút.”
“Phong lão đại yên tâm, Trần Bưu anh vào sinh ra tử nhiều lần như vậy rồi, có khi nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” Trần Bưu vỗ иgự¢, hào phóng nói.
“Vâng!” Tần phong cũng hùa theo, giơ ngón tay cái lên khen hắn. “Em biết không có việc gì mà Bưu ca không làm được, Bưu ca là siêu nhân!”
“Phong lão đại lại nhạo báng anh!” Trên mặt Trần Bưu xuất hiện hai mặt dỏ hồng khả nghi, ngượng ngùng nói.
“Em là nói thật a.” Tần Phong chớp đôi mắt to xinh đẹp, sáng rỡ nhìn hắn.
“Hắc hắc, không đùa với em nữa, anh trở về an bài lại một chút.” Trần Bưu nói xong liền đứng dậy rời đi.
Sau khi Trần Bưu đi rồi, Tần Phong lạ mở tờ báo ra, ngây ngốc nhìn hình của Thẩm Kiệt đến ngẩn người. “Kiệt đã trở về rồi.”
Do dự một lúc lâu, Tần Phong mới hạ quyết tâm. Cô nói với Vương tỷ: “Vương tỷ, em ra ngoài có chút việc.”
“Phong tiểu thư, em muốn đi đâu? Chị đi với em.” Vương tỷ không yên tân hỏi. Bưu ca phái cô bảo vệ Phong tiểu thư, cô đương nhiên là phải dính chặt theo cô ấy.
“Em đi gặp em trai, không có chuyện gì đâu ạ.” Tần Phong hướng Vương tỷ nở nụ cười ngọt ngào. “Em tự lo được. Chị đừng lo.”
“Nha. Vậy Phong tiểu thư phải cẩn thận.” Vương tỷ cật lực dặn dò cô.
“Vâng, em biết rồi.” Tần Phong lấy ví da trên bàn rồi vội ra đi ra ngoài.
Trưa nay, máy bay của Kiệt mới tới thành phố A, hi vọng cô kịp đến phi trường nhìn hắn một chút.
Thời điểm Tần Phong đến phi trường, chuyến máy bay Kiệt ngồi còn chưa hạ cánh.
“Thật tốt quá.” Tần Phong vỗ vỗ Ⱡồ₦g иgự¢, thở dài một hơi. Cô nhìn đám người đang chờ trong phi trường, trong lòng không khỏi bồn chồn. “Sao lại có nhiều người như vậy a? Lại còn cả ký giả nữa.”
Bất chợt, cô nghe thấy một cô gái hưng phấn thét chói tai: “Thẩm kiệt ra rồi!”
Sau tiếng hét chói tai, tất cả mọi người ùn ùn kéo lên, máy chụp hình trong tay ký giả cũng chuẩn bị sẵn tư thế, chỉ chờ bấm máy.
“Thì ra bọn họ đều đang chờ Kiệt.” Lúc này Tần Phong mới chợt hiểu ra. “Phải rồi, bây giờ Kiệt đã trở thành minh tinh của Đài Loan, những người kia hẳn là fan của hắn rồi.”
“Thẩm Kiệt, em yêu anh, em yêu anh!!!” Khi Thẩm Kiệt đi ra, quần chúng mất khống chế hô to, hướng hắn biểu đạt tình yêu. Trầm Kiệt lễ phép mỉm cười, vẫy tay chào họ, rất có phong cách của minh tinh.
Nghe những lời này, đám fan hoan hô cũng hét chói tai, làm Tần Phong không thể nín cười. Mặc dù cô biết Kiệt được ngưởng mộ nhưng không ngờ lại đến mức này.
Nhìn Kiệt vừa quen thuộc lại có chút xa lạ, hốc mắt Tần Phong đã sớm nhòe lệ. Giờ phút này cô chỉ muốn vọt tới trước mắt Kiệt, nhào vào lòng hắn.
Quần chúng tại sân bay điên cuồng chen lấn, đem Tần Phong đẩy vầ phía sau. Vì không muốn làm bảo bảo trong bụng bị thương, Tần phong đành lùi lại phía sau, lặng lẽ ngắm Kiệt từ xa.
Mới mấy tháng không gặp, Kiệt giống như đã trưởng thành hơn, trong lúc vẫy tay, có thể thấy rõ tư thái nam nhân. Xem ra tiểu năm hài năm đo giờ đây đã trưởng thành rồi.
Chỉ là nhìn kĩ gương mặt của Kiệt, Tần Phong lại cảm thấy hình như có nỗi buồn nhàn nhạt, khóa chặt lấy mi tâm hắn.
“Kiệt gầy.” Tần Phong nhìn theo bóng dáng hắn, đau lòng nói ra.
Thẩm Kiệt được một đám vệ sĩ bảo vệ đưa ra ngoài bãi đỗ xe, bên tai hắn vẫn còn văng vẳng tiếng hoan hô cùng tiếng hét chói tai. Loại tình huống này hắn đã sớm quen. Kể từ sau khi hắn đóng quảng cáo, vô luận hắn đi đến đâu, cũng sẽ gặp loại không khí rầm rộ này, khiến hắn không thể lấy diện mạo này ra phố. Nhiều lần ra ngoài mua đồ, phải trang điểm mới dám ra khỏi cửa.
Đây là cái giá mà một người có dang tiếng phải trả sao?
Hắn mỉm cười nhìn đám người vây xung quanh, thật ra thì trái tim hắn cũng không ở đây, mắt hắn cũng không nhìn thấy fan, chỉ một lòng nhớ về Phong tỷ, Nhưng Phong tỷ dường như biến mất khỏi thế gian, dù hắn có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại xũng không thấy đối phương nhấc máy.
Hôn lễ của Phong tỷ và Lâm Vũ Mặc không thành công, Phong tỷ đã đi đâu?
Nếu cô không muốn gả cho Lâm Vũ Mặc thì còn có hắn a. Vì sao Phong Nhi tỷ không đến tìm hắn, chỉ một mình trốn đi.
Hắn rất nhớ cô, muốn nhìn thấy cô, muốn ở bên cạnh cô a!
Cho dù Phong Nhi tỷ không thương hắn, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh cô hắn đã rất thỏa mãn rồi.
Vì một ngày có thể xứng đáng đứng bên cạnh Phong Nhi tỷ, hắn làm việc không ngừng, ngay cả kí nghĩ lễ cũng có lịch trình dày đặc.
Hắn muốn thành danh, sau khi công thành danh toại, hắn sẽ đoạt lại Phong Nhi tỷ.
Phong Nhi tỷ, cho dù bây giờ chị ở nơi nào, hãy chờ Kiệt, Kiệt nhất định sẽ đón chị về!
“Phong Nhi, em tới đón anh sao?” Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gọi vui mừng khiến Thẩm Kiệt chú ý.
Là ai? Sao hắn lại kêu Phong Nhi?
Là Phong Nhi tỷ sao?
Nếu quả thật là Phong Nhi tỷ, sao cô lại không xuất hiện?
Thẩm Kiệt nhìn xung quanh, lại không thấy bóng đáng quen thuộc. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đi về phía trước dưới sự vây chặt của mọi người.
Tần Phong bị đám người chen lấn nghênh đón Thẩm Kiệt đẩy ra xa, cho nên cô chỉ có thể xa xa nhìn Kiệt ngày một thành thục, lặng lẽ rơi nước mắt. Kiệt là người thân nhất của cô trên thế giới này a, nhưng cô lại không thể tiến lên ôm hắn.
Cô đau lòng, đang muốn cúi đầu rời khỏi, lại bị một đôi tay ôm chặt lấy từ phía sau.
Một thanh âm hưng phấn hô to: “Phong Nhi, em đến đón anh sao?”
Là thanh âm của Đường Chá, hắn đã trở lại?
Tần Phong không khỏi vui mừng xoay người lại, hô to: “Đường Chá!” liền lập tức ôm lấy cổ hắn.
“Phong Nhi! Anh đã về.” Đường Chá kích động ôm chặt lấy Tần Phong.
“Thân thể bác trai đã bình phục rồi sao?” Tần Phong quan tâm hỏi. Đường Chá rời đi là vì cha hắn đột nhiên bệnh tim tái phát, hắn phải vội vã quay về Canada.
“Ừm, đã xuất viện được mấy ngày rồi!” Đường Chá gật đầu, cằm gác lên đầu vai cô mà nói.
Rốt cuộc có thể ôm Phong Nhi vào иgự¢ rồi, những ngày tại Canada, hắn nhớ cô đến phát điên. Không thể nhìn thấy Phong Nhi, không thể ôm Phong Nhi, trong tim hắn thật khổ sở. Hắn thật muốn lập tức bay về Đài Loan, bay đến bên người Phong Nhi a. Nhưng có nói gì ba cũng không chịu thả hắn, kiên quyết muốn hắn guips xử lý chuyện công ty. Vì công sự, hắn không thể không nán lại thêm mấy ngày.
Rốt cuộc mọi chuyện cũng được xử lý ổn thỏa, hắn mới từ biệt ba, trở về thành phố A.
Không ngờ vừa xuống máy bay, lại nhìn thấy người yêu thương nhớ đã lâu, vì vậy hắn tràn đầy hưng phấn xông lên phía trước ôm lấy cô thật chặt.
Có thể ôm Phong Nhi lần nữ, hắn cảm thấy thật hạnh phúc a!
“Bác trai khỏe mạnh trở lại, thật là tốt quá!” Tần Phong vừa nghe Đường phụ đã xuất viện, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng thay Đường Chá.
“Phong Nhi, hai chúng ta tâm ý tương thông sao? Em thế nhưng lại đến đón anh!” Đường Chá kích động nói.
“Đường Chá, em….” Nhìn gương mặt tha thiết của hắn, Tần Phong ngượng ngùng không dám nói thật cho hắn biết. Nếu cô nói với Đường Chá, cô đến để xem Kiệt, trong lòng Đường Chá nhất định sẽ rất khổ sở.
Cho nên cô lựa chọn trầm mặc, như vậy sẽ không làm Đường Chá tổn thương rồi.
“Phong Nhi, anh ngồi máy bay mưới mấy tiếng, vừa mệt lại vừa đói, đi thôi, theo anh về khách sạn.” Đường Chá nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đi ra khỏi sân bay.
“Đường Chá, chẳng lẽ trên máy bay anh không ăn cơm à?” Tần Phong có chút đau lòng hỏi.
“Thức ăn trên máy bay quả thực khó ăn ૮ɦếƭ, anh thà bị đói bụng cũng không cần ăn cái loại thức ăn này.” Đường Chá quay đầu lại, một bộ đáng thương hề hệ nói.
“Vậy chúng ta đi mau đi.” Tần Phong nghe vậy, lập tức kéo tay Đường Chá đi ra khỏi phi trường.
Nghe Đường Chá nói vậy, cô rất đau lòng.
Đường Chá đi sau, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, gương mặt hạnh phúc bị Tần Phong dắt đi.
Xem ra Phong Nhi vẫn còn rất quan tâm đến mình, vừa nghe mình đói bụng, vẻ mặt cô hiện lên đau lòng, một chút cũng không giống đang giả vờ, rõ ràng là có quan tâm mình.
Như vậy, hắn còn có hi vọng đi?
Trong lòng Đường Chá không khỏi chờ mong, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hẳn.
Ha ha ha! Phong Nhi, em chờ tiếp nhận thế tấn công của anh đi!
Anh nhất định sẽ đánh bại Lâm Vũ Mặc trong lòng em! Chờ em trở thành cô dâu của anh!
Ngay sau khi bọn họ rời đi, một nữ nhân đi ra từ trong đám người, là Vương tỷ, chỉ thấy cô lưu loát lấy điện thoại di động ra gọi cho lão đại: “Bưu ca, Tần tiểu thư gặp được bằng hữu, nên rất an toàn. Tôi có cần đi theo nữa không? Vâng, thuộc hạ hiểu.”
Vương tỷ sau khi ngắt điện thoại, lập tức lẩn vào trong đám người, tựa như lúc đến, im hơi lặng tiếng.
Lại nói đến hai người Đường Chá và Tần Phong, lúc này hai người đang ngồi trong một nhà hàng Tây ưu nhã, cũng ăn cơm. Ăn cơm xong, Đường Chá liền ôm lấy Tần Phong, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, si mê nhìn cô nói: “Phong Nhi, để anh nhìn em một chút. Những ngày qua không nhìn thấy em, anh sắp muốn điên rồi!”
“Đường Chá, Phong Nhi cũng rất nhớ anh!” Tần phong cảm động nói. Sự che chở cùng yêu thương Đường Chá dành cho cô, cô luôn nhớ kĩ trong lòng. Kể từ sau khi hắn trở về Canada, bên cạnh cô ít đi một người thật lòng quan tâm cô, yêu thương cô, thiếu một người bằng hữu để giãi bày tâm sự, cho nên cô rất quý trọng những lúc ở bên cạnh Đường Chá, nhớ kĩ những lúc hắn đối tốt với cô.
Đường CHá nghe xong, ôm chặt cô vào trong иgự¢, kích động nói: “Phong Nhi, chỉ cần những lời này của em là đủ rồi! Chỉ cần trong lòng Phong Nhi có Đường Chá, Đường Chá đã rất thóa mãn.”
“Đường Chá!” Tần Phong dựa vào иgự¢ hắn, trong lòng cảm động. “Đường Chá, Phong Nhi không đáng để anh đối xử tốt với em như vậy. Là Phong Nhi không đợi anh, là Phong Nhi thay lòng, Phong Nhi là một cô gái hư, tất cả đều là lỗi của Phong Nhi. Sao anh không trách em dù chỉ là một chút?”
Đường Chá dùng ngón tay chặn trước môi Tần Phong, thâm tình nhìn cô nói: “Phong Nhi, đừng nói như vậy, tất cả đều là do số mệnh, là số mệnh khiến chúng ta bỏ lỡ lẫn nhau. Đường Chá không oán Phong Nhi, Bởi vì Phong Nhi cũng không biết Đường Chá sẽ trở về tìm em. Cho nên Phong Nhi, em đừng tự trách mình, Phong Nhi không phải cô gái hư, Phong Nhi là bảo bối trong lòng Đường Chá. Mặc dù trước kia chúng ta bỏ lỡ nhau nhưng chúng ta còn có tương lai a. Tương lại chúng ta cũng nhau trải qua có được không?”
“Đường Chá, tha thứ cho em.” Tần Phong cảm thấy hốc mắt mình đã cay cay, cô khóc vì bị Đường Chá làm cho cảm động, trong lòng lại đau lòng khôn nguôi. Cô bây giờ, không muốn tiếp nhận thêm một tình yêu mới nào nữa. “Chúng ta cứ giống như bây giờ, làm một đôi bạn tốt không được sao?”
“Không được, Phong Nhi, em biết rõ anh muốn nói gì, tại sao lại đem quan hệ của chúng ta chặn ở mức bạn bè?” Đường Chá nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, vì cô lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi, không đồng ý nói.
“Nhưng mà, Đường Chá em…” Tần Phong vừa định nói tiếp, liền bị Đường Chá chặn miệng.
“Không có nhưng nhị gì hết, Phong Nhi, anh yêu em. Anh muốn cưới em làm vợ. Em hãy rời khỏi Lâm Vũ Mặc, đến bên anh đi. Anh sẽ yêu em, thương em cả đời.” Lời nói thâm tình của Đường Chá truyền vào trong tai Tần Phong rõ ràng như thế, khiến cô vừa cảm động lại vừa khó xử.
Đối với Lâm Vũ Mặc, trong lòng cô lúc này vẫn là yêu hận đan xen, cô có thể tiếp nhận tình cảm của Đường Chá sao?
Trong lòng cô thủy chung vẫn không có đáp án.