Mới vừa nghe tổng giám đốc Thẩm nói, buổi tối còn có bữa tiệc?
Thế nhưng giám đốc lại để cô đi cùng!
Rốt cuộc đây là người khách như thế nào?
Mà lại khiến giám đốc cẩn thận như vậy
Xem ra, cô cũng phải chuẩn bị một chút, không thể để mình phá hư bữa tiệc của ông ấy
Tần Phong lấy đồ trang điểm ra, trang điểm thêm cho khuôn mặt, lập tức từ một cô gái có khuôn mặt vốn thanh tú nay thành một cô gái xinh đẹp động lòng người. Đôi môi hồng xinh tô lên lớp son đỏ thắm, lông mi dài mà cong, giờ đây trông cô như một Cleopatra (một vị nữ hoàng Ai Cập xưa), nhưng đôi môi kia còn căng mọng hơn, càng nhìn càng thêm thanh nhã mê người
Hiển nhiên đây chính là một cô gái xinh đẹp hiếm thấy
Nếu không ai nói, có thể sẽ không ai nhận ra cô chính là cô gái đơn thuần Tần Phong kia
Tổng giám đốc Thẩm dường như rất coi trọng buổi tiệc này, nên mang theo Tần Phong đến từ rất sớm, đặt trước một phòng ăn thật tốt rồi chờ đợi
Mà đối phương hình như muốn làm khó ông ta, đã trôi qua hơn một giờ từ lúc hẹn vậy mà ngay cả hình dáng cũng không thấy
Tổng giám đốc Thẩm lo lắng nhìn đồng hồ, vô cùng sốt ruột
"Tổng giám đốc, có thể đối phương sẽ không tới thì sao?" Tần Phong rụt rè hỏi
Tổng giám đốc Thẩm trợn mắt nhìn Tần Phong, không vui nói “Không được nói bậy! Người ta là một nhân vật lớn, nhiều công việc, khó tránh khỏi việc đi trễ. Một lát cô cũng không được nhiều chuyện, có thể sẽ phá hư chuyện của tôi”
"Vâng, Mỹ Lệ hiểu." Tần Phong giả bộ sợ hãi vội vã gật đầu
Lúc này tổng giám đốc Thẩm mới hài lòng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ngồi chờ
Tần Phong nhàm chán, không còn cách nào khác liền bưng ly nước cam trên bàn lên uống
Mắt to của cô loè sáng, càng không ngừng nhìn dáo dác, rất tò mò người sắp đến là ai
Cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, một người đàn ông anh tuấn đi vào
"Phụt!" Thời điểm Tần Phong nhìn thấy người đi vào là ai, kinh ngạc đến mức phun ra ngụm nước cam trong miệng, mặc dù không phun trúng vào khách quý nhưng cũng là tổng giám đốc Thẩm trợn tròn mắt, không vui
"Hì hì, tổng giám đốc, thật xin lỗi, tôi đột nhiên hơi đau bụng, muốn đi WC một chút" Tần Phong ôm bụng, cúi đầu nói với tổng giám đốc Thẩm. Ánh mắt cũng nhìn người mới tới một cái chạy ù ra ngoài
Tựa ngoài cửa phòng Tần Phong khi*p sợ vỗ vỗ Ⱡồ₦g иgự¢ mình, giận hờn nói “Trời ơi, nguy hiểm thật, nhưng tuyệt đối không thể để anh nhận ra”
Nhìn lén vào trong phòng, thấy hai người đã ngồi xuống, Tần Phong vội vàng đi tới toilet, lòng bồn chồn “Tại sao Mặc lại biết tổng giám đốc Thẩm? Chẳng lẽ bọn họ có hợp đồng làm ăn với nhau sao?”
Thì ra người vừa mới vào cửa không phải ai khác, mà chính là Lâm Vũ Mặc
Khi Tần Phong nhìn thấy Lâm Vũ Mặc thì suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là chạy trốn. Cô cũng không muốn bị anh bắt trở về
Những thứ chỉ xảy ra trong tiểu thuyết ngôn tình, cô sẽ cho anh trải nghiệm một lần
Dám làm chuyện có lỗi với Tần Phong cô, đừng mong cô tha thứ!
Cô muốn rời khỏi nơi này, dù sao chuyện nên hiểu cô đã hiểu khá rõ, nên cô muốn rời đi vào lúc này. Vì vậy cô gọi điện cho Trần Bưu, để anh tới khách sạn đón mình
Trở lại trong phòng, mặt cô áy náy nhìn hai người trước mặt “ Hì hì, thật xin lỗi, vừa rồi tôi hơi đau bụng”
"Thư kí Ngô, còn không mau ngồi xuống." Tổng giám đốc Thẩm khó chịu khẽ quát
"A, vâng" Tần Phong nghe lời ngồi xuống bên cạnh tổng giám đốc Thẩm
Lâm Vũ Mặc ngẩng đầu nhìn cô thư kí xinh đẹp, không hiểu tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác quen thuộc. Anh nhìn kĩ khuôn mặt trang điểm kia, sau cặp mắt kính gọng vàng là đôi mắt to tròn xinh đẹp càng khiến anh thêm tự tin. Nhưng lại không nhớ ra là đã gặp ở nơi nào. Còn có đôi môi kia, ở trên khuôn mặt xinh đẹp này làm anh cảm thấy muốn đưa tay ra ôm cô gái trước mặt vào lòng, mạnh mẽ ςướק đoạt cô
“Chẳng lẽ mình bị điên loạn sao? Thế nhưng cảm thấy hứng thú với một cô gái dung tục tầm thường” Lâm Vũ Mặc cười giễu cợt, không tiếp tục nhìn đối phương nữa, sợ rằng cô sẽ làm rối loạn tâm trí mình
Hazz, người trong lòng anh yêu chính là Phong Nhi, làm sao có thể cảm thấy hứng thú với người khác?
Chẳng lẽ anh là một kẻ đàn ông trăng hoa, chân đạp hai thuyền?
Không thể nào!!
Nghĩ tới Lâm Vũ Mặc anh đã trải qua bao nhiêu cuộc tình, có loại con gái nào anh chưa gặp qua
Anh dám vì Phong Nhi mà buông tha cho cả toà thành hoa, chẳng lẽ lại vì một cô gái xa lạ mà lại nảy sinh hứng thú. Kể từ sau ngày Phong Nhi đi, anh vẫn cấm dục, bất kì cô gái nào cũng không khơi dậy nổi hứng thú nơi anh. Vậy mà hôm nay, chỉ vì một nữ nhân mới gặp mặt anh lại bị rối loạn tâm trí?
Nhưng mà gương mặt đó thật sự rất quen thuộc, mặc cho anh đã lật tung trí nhớ, cũng không nhớ rõ được đã gặp cô ở đâu
Có lẽ vì khuôn mặt cô giống với khuôn mặt một người nào đó mà anh quen biết
Lâm Vũ Mặc lắc lắc đầu, cố gắng để cho bản thân tỉnh táo hơn
"Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Lâm" tổng giám đốc Thẩm thấy Lâm Vũ Mặc chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân, dò xét gọi thử vài tiếng
"A, tổng giám đốc Thẩm" lúc này, Lâm Vũ Mặc nghe đối phương gọi mình, mới đem tâm hồn quay trở lại
"Tổng giám đốc Lâm, về dự án hợp tác của chúng ta …. " tổng giám đốc Thẩm do dự, không biết nên nói thế nào cho tốt nhất. Ông sợ chính mình lỡ lời, làm đối phương không thích mà đem ‘miếng thịt béo’ quăng đi
"Dự án hợp tác sao?" Lâm Vũ Mặc ngẩng đầu lên, tò mò nhìn một chút rồi lại cúi đầu nhìn cô thư kí nãy giờ chỉ uống nước cam "Điều kiện cứ quyết định như lần trước chúng ta nói. Hợp đồng tôi đã soạn rồi, tổng giám đốc Thẩm xem nếu như không có vấn đề, chúng ta có thể kí tên vào hợp đồng”
"Ha ha ha, không thành vấn đề. Tổng giám đốc Lâm có chính sách ưu đãi như vậy, sao có thể có vấn đề, thật sự là rất tốt!" tổng giám đốc Thẩm nhận lấy hợp đồng, nhìn cũng không nhìn kĩ, trực tiếp kí tên lên
Lâm Vũ Mặc nhận lấy hợp đồng, cũng kí tên mình ở bên cạnh. Sau đó anh cười thoải mái, nói: "Tổng giám đốc Thẩm thật sảng khoái! Mà tôi rất thích những người như tổng giám đốc Thẩm vậy. Vì hôm nay hợp tác thành công, nào cạn ly!!"
Lâm Vũ Mặc giơ ly rượu lên, hướng về phía Tần Phong nói: "Thư kí Ngô, nào cùng cạn ly!”
"Cạn ly" Tần Phong vội vàng giơ ly nước cam lên của mình lên hướng về phía Lâm Vũ Mặc cười tươi
Khuôn mặt này, nụ cười xinh đẹp này, rốt cuộc anh đã gặp qua ở đâu?
Một lần nữa Lâm Vũ Mặc nhìn thẳng vào Tần Phong
Suy nghĩ chợt loé, khuôn mặt Phong Nhi tươi cười hiện ra trong đầu anh
Thật sự rất giống nhau!
Thì ra trên người cô gái này có mùi hương như trên người Phong Nhi, mặc dù bộ dạng hai người không hề giống nhau
Lâm Vũ Mặc không nhịn được mà cười khổ
Kể từ sau khi Phong Nhi đi, bất kể ai chỉ cần nhìn thấy giống Phong Nhi anh đều sinh ra mộng tưởng, xem ra tật xấu của anh lại tái phát
Tiểu Phong Nhi, rốt cuộc em đã trốn đến nơi nào? Thế nhưng để anh tìm khắp nơi vẫn không thấy
Mà bây giờ khi Tần Phong ngồi đối diện anh
Trong lòng cô tràn đầy lo lắng, tầm mắt cô tránh né ánh mắt của Lâm Vũ Mặc, rồi thời điểm anh quay đi, cô lại nhìn anh thật chăm chú. Đã rời đi một tháng? Trong lòng cô đối với anh vừa yêu vừa hận. Hận anh tổn thương mình, nhưng lại nhớ nhung anh đã từng đối xử tốt với mình
Thật sự rất mâu thuẫn! Cô rất muốn lập tức rời khỏi nơi này, tránh đi mắt mắt tìm tòi của Lâm Vũ Mặc
Nhưng bây giờ, cô đang là thư kí Ngô, cô muốn đóng thật tốt vai diễn này. Vì vậy, cô giơ ly nước cam trong tay lên, nhìn tổng giám độc Thẩm cười nói “Tổng giám độc Thẩm hôm nay kí hợp đồng thành công, Mỹ Lệ rất vui mừng, Mỹ Lệ mời người một ly”
"Ha ha ha! Cái miệng nhỏ nhắn này của Mỹ Lệ đúng là toàn nói những câu làm người ta thích" Tổng giám đốc Thẩm hả hê cười lớn
Ngô Mỹ Lệ? Cái tên thật là quá dung tục, tầm thường, Lâm Vũ Mặc buồn cười nghĩ
Cô không phải Phong Nhi của anh, chỉ là nụ cười của cô gái này có vài nét giống với nụ cười của Phong Nhi
"Ngô tiểu thư là người nơi nào?" Lâm Vũ Mặc khách sáo hỏi thăm
"Tôi?" Tần Phong dùng tay chỉ chóp mũi mình, không ngờ Lâm Vũ Mặc lại đem đề tài chuyển tới cô. Cô cố thử thăm dò thái độ của Lâm Vũ Mặc: “Hi hi hi, tôi tất nhiên là người thành phố A. Sao vậy? Không lẽ tổng giám đốc Lâm từng gặp qua tôi sao?”
"Không có. Chẳng qua là cảm thấy Ngô tiểu thư và một người bạn cũ của tôi có vài điểm giống nhau” Lâm Vũ Mặc cười, nói chuyện khách sáo với tần Phong “Ngô tiểu thư, đừng chỉ uống không, cô cũng nên ăn đi”
"Ha ha, cơm!" Tần Phong cũng không dám ở trước mặt anh ăn cái gì. Mặc dù phản ứng của cô sau khi có thai cũng đỡ hơn một chút, nhưng gặp thức ăn không hợp vẫn có thể nôn ra. Nếu lúc ấy bị Lâm vũ Mặc nhìn thấy cô như vậy, sợ rằng sẽ nghi ngờ
Đang lúc thời điểm tần Phong do dự không biết làm gì, thì một loạt tiêng gõ cửa vang lên, cứu vãn cô
Thấy người đi vào là Trần Bưu, Tần Phong niềm nở chạy tới, ôm hông của Trần Bưu, cái miệng nhỏ nhắn của cô gọi thật thân thiết “Bưu, anh đã đến rồi”
"A! tôi" Trần Bưu bị động tác của Tần Phong làm cho hồ đồ, không biết tại sao cô lại thân thiết với mình như vậy
Tần Phong dùng sức nhát mắt với Trần Bưu, lúc này Trần Bưu cũng thân mật ôm hông của Tần Phong, nói “Đúng, em yêu, anh tới đón em về nhà”
Tần phong kéo tay của anh ta đi về phía tổng giám đốc Thẩm và Lâm Vũ Mặc, mặt hạnh phúc nói “Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Thẩm, bạn trai tôi tới đón tôi. Thật ngại quá, hôm nay không thể tiếp tục phụng bồi hai người. Thật sự thất lễ, nhất định lần sau Mỹ Lệ sẽ tiếp tới cùng”
Lâm Vũ Mặc nhìn chằm chằm tay của Tần Phong và Trần Bưu nắm chặt, đột nhiên cảm thấy tim đau nhói, muốn xông lên đem tay hai người tách ra. Nhưng anh có thân phận gì để làm vậy? Người ta là bạn trai của Ngô tiểu thư, tất nhiên có quyền nắm tay Ngô Mỹ Lệ
Nhưng trong tim anh lại lại buồn bực, khó chịu
Tổng giám đốc Thẩm nhìn người mới tới, cảm giác giống như đã gặp ở nơi nào “Xin hỏi tiên sinh cậu tên gì?”
"Tôi là Lí Bưu, mấy ngày này còn nhớ tổng giám đốc Thẩm chăm sóc nhiều cho Mỹ Lệ” Trần Bưu cố ý nói tên giả. Chuyện trước mắt còn chưa giải quyết tốt, anh và Phong lão đại không thể bị lộ thân phận
"Ha ha ha! Lý tiên sinh khách khí." tổng giám đốc Thẩm tâm tình vui vẻ mà cười lớn. Những cái khác không nói, nhưng tài năng của Mỹ Lệ là không thể phủ nhận, rất biết sắp xếp công việc và thu xếp ổn thoả, giải quyết giúp ông rất nhiều vấn đề khó khăn. Lúc đầu, ông không muốn mang ai đến bữa tiệc quan trọng này nhưng nhớ đến năng lực của Mỹ Lệ liền dẫn cô đi
Nếu hợp đồng đã kí xong mà Mỹ Lệ phải về nhà thì cứ để cô về vậy
"Vậy tôi và Mỹ Lệ xin về trước, không tiếp các vị được" Trần Bưu khách khí nói với hai người
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng Lâm Vũ Mặc tràn đầy chán nản. Hai tay của anh siết chặt thành nắm đấm nhưng vẫn buồn bực không thôi
Rốt cuộc hôm nay anh bị sao vậy?
Trước giờ chưa có người nào làm anh bận tâm vậy àm hôm nay lại bị một cô gái làm cho buồn phiền
Lâm Vũ Mặc chán nản cầm ly rượu trước mặt lên uống cạn một hơi
Vừa đi ra khỏi phòng, Tần Phong liền buông tay Trần Bưu ra, đi lên phía trước
Trần Bưu chạy theo sau, quan tâm hỏi “Phong lão đại, mới vừa rồi tôi nghe cô gọi người đàn ông kìa là tổng giám đốc Lâm, cái họ này ít như vậy, sẽ không trùng hợp đến mức đây là em rể mà tôi chưa từng gặp mặt chứ?”
Tần Phong vừa nghe Trần Bưu nói, cố nén cho nước mắt không tràn ra, đau lòng nói “Chính là anh ấy!”
"Phong lão đại, vậy anh ta không có nhận ra cô sao?" Trần Bưu lo lắng hỏi.
"Từng hoài nghi, nhưng không nhận ra được." Tần Phong ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm với những ngôi sao sáng, cố đem nước mắt ép trở về
"Phong lão đại, tại sao anh ta lại ở chung với tổng giám đốc Thẩm? Chẳng lẽ anh ta cũng liên quan đến vụ án năm đó? Nếu quả thật là như vậy, chúng ta có tiếp tục nữa không?" Trần Bưu lo lắng hỏi.
"Tại sao lại không chứ? Tối nay nghe bọn họ nói chuyện, hình như là muốn hợp tác làm ăn gì đó" Tần Phong cúi đầu, vẻ mặt cô đơn nói.
"Vậy thì tốt. Kế hoạch của chúng ta có thể tiếp tục." Trần Bưu rốt cuộc yên tâm lại
Nếu như Lâm Vũ Mặc là người đứng sau mọi việc, sự việc năm đó do anh ta chỉ đạo, anh cũng không biết Phong lão đại sẽ đau lòng cỡ nào
Hy vọng là anh đa tâm
Tốt nhất Lâm Vũ Mặc không nên là người như vậy!
Nếu không Phong lão đại cũng sẽ không ngây ngốc mà yêu anh ta
"Bưu ca, chúng ta nhanh đi về thôi!" Tần Phong quay đầu lại, nói với Trần Bưu: "Tôi đã nắm giữ những tin cần thiết, kêu phía dưới chuẩn bị giăng lưới bắt cá đi!"
"Có thật không? Phong lão đại, thật tốt quá " Trần Bưu hưng phấn đuổi theo, tự mình mở cửa xe cho Tần Phong ngồi vào