Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 22

Tác giả: Mộc Yêu

"Thế nào? Em đau lòng sao?" Ánh mắt Lâm Vũ Mặc ác ý nhìn Tần Phong, vẻ mặt đầy châm chọc nói: "Xem ra em nói em yêu anh tất cả chỉ là giả, có phải em sợ anh làm tổn thương người trong lòng của em cho nên mới nói vậy."
"Mặc, sao anh lại không tin em? Người trong lòng của em chính là anh, người có thể làm em cảm thấy đau lòng nhất cũng chỉ có anh mà thôi. Nhưng em không hy vọng anh vì em mà làm tổn thương người không liên quan. Mặc, chúng ta về nhà thôi." Tần Phong đi lên phía trước, ôm lấy hông của Lâm Vũ Mặc.
"Ha ha ha! Cái cô bé ngây thơ này! Em cho rằng anh còn có thể tin tưởng em sao? Miệng em lúc này cũng nói yêu anh, thến nhưng sau lưng anh lại cùng người yêu cũ hẹn hò! Em nói em đau lòng vì anh, lại đứng trước mặt của Đường Chá tỏ thái độ bên vực. Tiểu Phong Nhi, em có biết không, em đã làm tổn thương anh! Làm tổn thương lòng của anh!" Lâm Vũ Mặc rống giận, nói ra phẫn uất trong lòng.
"Mặc, lời em nói đều là thật. Em thật sự yêu anh. Phong nhi không muốn làm tổn thương anh, chỉ là lúc này Đường Chá không có chút khả năng chống đỡ, em không thể để anh đánh anh ấy thương tích đầy mình." Tần Phong chảy nước mắt nói, cô thật sợ Lâm Vũ Mặc sẽ không còn tin tưởng cô nữa. Cho tới giờ khắc này, cô mới ý thức được mình yêu Mặc như thế nào, rất sợ anh ấy sẽ không cần đến cô nữa. Thì ra là trong lúc vô tình, Lâm Vũ Mặc đã xâm nhập vào trong trái tim cô, làm cho cô không cách nào có thể rời bỏ anh ta.
"Phong nhi, em không cần như vậy! Nếu anh ta không tin em...em cũng không cần giải thích làm gì?" Đường Chá thấy bộ dáng Tần Phong ăn nói khép nép, cảm thấy đau lòng vô cùng, nếu như anh ta là Lâm Vũ Mặc, anh ta tuyệt đối sẽ không tổn thương Phong nhi. Nhìn Phong nhi bị Lâm Vũ Mặc tổn thương, nước mắt hoa hoa chảy xuống.
"Tiểu Phong Nhi, em nói em yêu anh, vậy tại sao lại để cho anh ta hôn em chứ?" Lâm Vũ Mặc vừa nghĩ tới một màn mới vừa nhìn thấy kia, trong lòng dâng lên căm tức, một màn kia làm cho anh ta không muốn thấy nhất, hôm nay lại hiện ra chân thật ở trước mặt mình. Thử hỏi làm sao anh ta còn có thể tin tưởng lời nói của tiểu Phong Nhi nữa chứ?
"Mặc, là em sai lầm rồi, em nên cự tuyệt Đường Chá. Em về sau sẽ không như vậy nữa, anh hãy tha thứ cho em có được hay không?" Hai tay của Tần Phong nắm chặt y phục Lâm Vũ Mặc, buồn rầu nói. Cô biết mình không đúng, cô không cách nào vì sai lầm của mình cãi lại, chỉ hy vọng Mặc có thể tha thứ cho cô.
Lâm Vũ Mặc tà nịnh cười, một tay ôm lấy Tần Phong tới trước иgự¢ của mình: "Hôn anh! Ngay trước mặt Đường Chá hôn anh, anh liền tin tưởng em."
"Mặc" Tần Phong làm khó nhìn một chút vẻ mặt đầy khổ sở của Đường Chá, mặc dù cô yêu Lâm Vũ Mặc, nhưng cô thật không muốn dùng phương thức như vậy làm tổn thương Đường Chá nữa.
"Thế nào? Không muốn sao? Vậy em còn dám nói là yêu anh sao? Xem ra tất cả đều là giả!" Lâm Vũ Mặc chợt để Tần Phong xuống, mặt bi phẫn nói.
"Mặc, em yêu anh." Vì tỏ rõ tâm ý của mình, Tần Phong không thể làm gì khác hơn là lựa chọn tổn thương Đường Chá rồi. Không biết Đường Chá thấy cô cùng Lâm Vũ Mặc hôn nhau, có phải sẽ càng bi thương nặng hơn. Đường Chá, anh nhất định phải phấn chấn lên. Quên Phong nhi đi, đi tìm một cô gái có thể toàn tâm toàn ý yêu anh. Phong nhi thực xin lỗi anh.
Tần Phong nhắm mắt lại, xông lên trong иgự¢ Lâm Vũ Mặc, môi của cô nặng nề hôn lên môi Lâm Vũ Mặc.
Cho dù cô có phụ tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng cô tuyệt đối muốn cho Lâm Vũ Mặc hiểu, người mà trong lòng của cô thích nhất là Lâm Vũ Mặc, là anh ta, không phải là bất kì người nào khác.
Đường Chá,
Chỉ có thể trở thành quá khứ của cô,
Có lẽ sẽ trở thành niềm đau vĩnh viễn trong lòng cô,
Nhưng cô sẽ không yêu nữa,
Sẽ để cho phần cảm tình kia biến thành tình cảm bạn bè.
Từ nay về sau, trong lòng của cô chỉ có thể có một mình Lâm Vũ Mặc mà thôi.
Cô phải nắm chặt anh ta, quyết sẽ không buông tay.
Lâm Vũ Mặc mang theo nụ cười chiến thắng tà mị mà nhìn Đường Chá, hướng tới anh ta thị uy.
Khổ sở đi, Đường Chá, đau lòng đi, Đường Chá.
Tiểu Phong Nhi là của tôi.
Anh thấy được sao?
Tiểu Phong Nhi có bao nhiêu nhiệt tình a!
Lâm Vũ Mặc đột nhiên quấn chặt thân thể Tần Phong, đổi bị động thành chủ động, lấy tư thế của thợ săn vững vàng bắt được Tiểu Bạch Thỏ trong иgự¢.
"Phong nhi, không nên làm như vậy!" Đường Chá nhìn một đôi tình lữ ở trước mặt mình trao nhau nụ hôn nóng bỏng, trong lòng tràn đầy bi thương.
Phong nhi, em thật không cần Đường Chá nữa rồi sao?
Lệ im lặng chảy xuống.
Tay anh ta nắm thật chặt hai quả đấm, ngăn cản mình bởi vì mất khống chế mà đau khóc thành tiếng.
Thấy Đường Chá một ít phó người thất bại cô đơn, Lâm Vũ Mặc hả hê ôm lấy thân thể Tần Phong, đi ra ngoài.
Này trời vào hè tại sao lại lạnh như vậy, cơm gió thổi tới trên người của Tần Phong, liền giống bị dao găm quét qua một dạng, này không ngờ thật đau, toàn thân đều rất đau.
Thật là đau!
Lạnh quá!
Tần Phong tiến sát trong иgự¢ Lâm Vũ Mặc, tại sao иgự¢ của anh ta cũng không còn ấm áp nữa? Trong lòng của cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo, giống như bị đặt ở trên núi băng, toàn thân đều sắp bị đông cứng rồi.
Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong ném tới bên kia chỗ tay lái, nhanh chóng rời đi khách sạn Hilton.
Lâm Vũ Mặc không chút nào tiếc rẻ mà đem Tần Phong ném tới hai người đã từng thân mật triền miên phía trên Simmons, mang theo tức giận đặt lên thân thể của cô.
Hôm nay nếu không phải anh ta nghĩ tự mình đi nhận tiểu Phong Nhi, sợ rằng còn không thấy được một màn kia làm cho anh ta căm tức. Tiểu Phong Nhi của anh ta bị Đường Chá hôn, thế nhưng cô cũng không có chủ động đẩy đối phương ra.
Chẳng lẽ tiểu Phong Nhi vẫn còn thích Đường Chá sao?
Hừ!
Yêu cũng vô ích!
Tiểu Phong Nhi,
Nếu như anh ta là cái gai trong lòng em,
Như vậy anh sẽ đem cái gai này nhổ sạch tận gốc!
Nếu như anh ta là hoa trong lòng em,
Như vậy anh sẽ đem rễ của đóa hoa này toàn bộ đập nát,
Khiến nó cơ hội phát triển cũng không có!
Ha ha ha, tiểu Phong nhi, em nên cam chịu số phận đi!
Cả đời này,
Anh sẽ không buông tay!
Vĩnh viễn không thả!
"Ừ Mặc thật đau" Tần Phong đau đến cắn chặt răng khớp. Lâm Vũ Mặc тһô Ьạᴏ như vậy làm cho cô sợ. Cô chưa từng thấy qua Lâm Vũ Mặc như vậy bao giờ, không có chút nào biết thương tiếc cô, làm cho toàn thân cô đều đau.
Càng nghĩ càng tức giận, động tác Lâm Vũ Mặc lại càng mãnh liệt, càng hung ác, một chút cũng không thấy thương hương tiếc ngọc, một chút cũng không có dịu dàng như thường ngày, làm cho khắp nơi trên người Tần Phong đều là bị anh ta gặm nuốt tử vết cùng dấu răng.
Mồ hôi lạnh từ trán Tần Phong rơi xuống, cô cảm thấy thân thể của mình sắp rời ra từng mảnh, nhưng là mình có lỗi trước, cô không oán Mặc. Cô chỉ hi vọng Mặc sau khi tiết hết lửa giận có thể tỉnh táo lại, nghe cô từ từ giải thích.
Tần Phong chỉ cảm thấy bụng bởi vì động tác của Lâm Vũ Mặc bắt đầu đau, vừa bắt đầu chỉ đau nhè nhẹ, rất yếu ớt, nhưng theo anh ta không ngừng ᴆụng, này thương lại càng phát phải mãnh liệt, cô dùng sức cắn răng, cố gắng nhẫn nại, nhưng ông trời tựa hồ đang cùng với cô đối kháng, đau càng lúc càng không thể chịu được. Cuối cùng, cô bưng kín bụng, cau mày khẽ gọi: "Mặc dừng lại em đau quá."
Chỉ lo phát tả tức giận Lâm Vũ Mặc lúc này mới chú ý tới sắc mặt tái nhợt cùng cái trán nhỏ mồ hôi lạnh của Tần Phong. Anh ta lập tức dừng động tác lại, hoảng hốt hỏi: "Tiểu Phong Nhi, em làm sao vậy?"
"Mặc em đau quá" Nói xong câu đó, Tần Phong liền ngất đi.
"Tiểu Phong Nhi!" Lâm Vũ Mặc đau lòng hô to. Thấy Tần Phong không có chút phản ứng nào, anh ta hốt hoảng mặc quần áo hai người vào, ôm lấy cô chạy thẳng tới bệnh viện.
Làm bác sĩ khi thấy những dấu vết lộ ra từ bên ngoài thân thể Tần Phong, tựa như gặp phải cường bạo thì không tin nhìn Lâm Vũ Mặc một cái: "Ai cô gái đáng thương, nếu đến chậm một bước, đứa bé chỉ sợ cũng không giữ được."
"Cái gì? Bác sĩ, tiểu Phong Nhi không nguy hiểm chứ?" Lâm Vũ Mặc hốt hoảng hỏi. Anh ta thật là sợ, sợ tiểu Phong Nhi sẽ có nguy hiểm tánh mạng.
"Người mẹ không có nguy hiểm, nhưng đứa bé thì không thể bảo đảm." Bác sĩ khẽ thở dài một hơi, phân phó y tá cấp cứu thiết bị cho Tần Phong.
"Bác sĩ, bất cứ giá nào ông cũng phải cố gắng giữ được con của chúng tôi." Lâm Vũ Mặc khẩn trương bắt tay bác sĩ, khẩn thiết năn nỉ.
Hiện tại anh ta vô cùng hối hận, hối hận mình lúc nãy bản thân có bao nhiêu kích động cùng тһô Ьạᴏ, tiểu Phong Nhi ngàn vạn lần không được có chuyện a! Đứa nhỏ này là kết tinh tình yêu của bọn họ, cho dù người tiểu Phong Nhi yêu không phải anh ta, anh ta cũng muốn đứa bé này khỏe mạnh sanh ra.
"Tôi sẽ tận hết sức mình." Bác sĩ ra lệnh đem Tần Phong đẩy vào phòng cấp cứu.
Lâm Vũ Mặc ở ngoài phòng mổ chờ thật lâu, càng chờ tim của anh ta lại càng sợ, anh ta bây giờ chỉ hy vọng tiểu Phong Nhi có thể bình an.
Khi bác sĩ đi ra nói cho anh ta biết mẹ tròn con vuông, cái kia viên nhắc tới cổ họng lòng của mới an định lại.
Đem Tần Phong về nhà, anh ta liền biến mất không thấy. Anh ta sợ mình sẽ nhịn không ngừng kích động, lần nữa tổn thương tiểu Phong Nhi. Anh ta vì tiểu Phong Nhi mời một phụ nữ chăm sóc cuộc sống của cô, liền không còn có trở về qua lần nào.
Cho dù tiểu Phong Nhi phản bội anh ta, cho dù cô thật sâu tổn thương tim anh ta, nhưng anh ta không thể tổn thương cô. Khi anh ta nhìn tiểu Phong Nhi nằm ở trên giường bệnh thì tim của anh ta liền một hồi nhói đau.
Tiểu Phong Nhi, em tại sao muốn làm như vậy?
Tại sao lại phản bội sự tin tưởng của anh đối với em?
Trước mắt của anh ta càng không ngừng thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn rơi lệ của tiểu Phong Nhi bị Đường Chá hôn lúc nãy, thật giống như cô đến cỡ nào bất đắc dĩ, thật giống như cô đến cỡ nào không bỏ được Đường Chá. Cô đang hối hận chứ? Hối hận đem thân thể thuần khiết giao cho anh ta, hối hận đồng ý gả cho anh ta.
Hừ!
Hối hận cũng vô ích!
Mấy ngày nữa chính là hôn lễ của bọn họ, cả đời này, anh ta sẽ không buông tay!
Tiểu Phong Nhi,
Em nên ૮ɦếƭ tim đi!
Cả đời này, em chỉ có thể thuộc về anh!
Hình ảnh kia không ngừng đau nhói lòng của Lâm Vũ Mặc, làm cho lửa hận trong lòng anh ta dần dần tích lũy.
Tiểu Phong Nhi,
Em phản bội tình yêu của anh, phản bội sự tin tưởng của anh đối với em!
Em làm cho anh khổ sở, anh cũng vậy sẽ không để cho em mạnh khỏe trôi qua!
Lâm Vũ Mặc vừa hướng trong miệng mãnh liệt uống rượu, vừa cuồng ngạo cười lớn.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đi tới bên cạnh anh ta, quyến rũ quá giang bờ vai của anh ta: "Tiên sinh xem ra tốt cô độc, có muốn hay không tôi bồi bồi ngài à?"
Lâm Vũ Mặc liếc xéo người phụ nữ này, trong lòng một hiện lên một ý niệm tà ác
Bị Lâm Vũ Mặc bỏ ở nhà, Tần Phong si ngốc mong đợi Lâm Vũ Mặc trở về. Nhưng đợi hai ngày, cũng không thấy anh ta trở lại. Cô không tin hỏi tim của mình: "Tần Phong, ngươi còn phải tiếp tục chờ sao? Mặc nhất định là không cần ngươi nữa? Cho nên mới không còn quan tâm đến người nữa?"
Lau nước mắt không ngừng nhỏ xuống, Tần Phong vỗ nhẹ nhẹ gò má của mình, lộ ra một thê mỹ lại lộ ra một tia kiên cường nụ cười: "Tần Phong, ngươi phải có tự tin. Ngươi xinh đẹp thế nào, Mặc chắc chắn muốn ngươi. Có lẽ anh ta quá bận rộn, bận đến không có thời gian về nhà. Anh ta lập tức liền sẽ trở lại, ngươi nhất định phải ăn mặc thật đẹp, chờ anh ta trở về, cho anh ta kinh hỉ."
Vì vậy cô mạnh đánh tinh thần, đi tắm người ngào ngạt hương thơm, mặc bộ áo ngủ mát mẻ một món bình thường cũng không dám mặc, nằm ở bên trong nhà Lâm Vũ Mặc chờ anh ta.
Anh ta nhất định sẽ trở về!
Mình hiểu biết rõ, Mặc yêu mình!
Cô không ngừng ở trong lòng khích lệ mình, chỉ sợ chính mình là không kiên trì nổi, mà khóc rống lên.
Là thượng đế nghe được lời cầu xin của cô sao?
Cô thế nhưng nghe được âm thanh từ cửa lớn bị người từ bên ngoài mở ra, cô tràn đầy vui mừng chờ đợi.
Thế nào ngoài cửa tiếng bước chân như thế lộn xộn?
Cửa mở ra, Tần Phong đang muốn nhào tới Lâm Vũ Mặc, cũng đang nhìn thấy hai người đi vào nhà lúc ngây ngẩn cả người.
"Mặc?" Tần Phong cảm thấy tâm mình bị hung hăng địa thứ một chút, cô không thể tin được chỗ đã thấy cảnh tượng trước mắt. Bàn tay Lâm Vũ Mặc nắm chặt một mỹ nữ xinh đẹp, môi của anh ta ở đó mặt người phụ nữ kia hôn không ngừng.
"Ảo giác! Nhất định là ảo giác!" Tần Phong lập tức nhắm hai mắt lại, càng không ngừng lừa gạt tim của mình.
"Anh yêu, cô gái này là ai à? Là con gái của anh sao?" Mỹ nữ quyến rũ mà cười hỏi.
"Một cô hầu gái!" Lâm Vũ Mặc ngay trước mặt Tần Phong đem mỹ nữ kéo vào trong иgự¢, bàn tay to của anh ta thuận thế đưa vào trong quần áo mỹ nữ .
"Ừ anh yêu cô hầu gái vẫn còn ở" mỹ nữ mặc dù hào phóng, nhưng cũng không muốn miễn phí biểu diễn cho người ngoài nhìn.
"Cô hầu gái, còn chưa cút trở về phòng cô!" Lâm Vũ Mặc gầm lên, ánh mắt của anh ta hình như đối với Tần Phong tràn đầy khinh thường.
"Mặc, anh buông cô ta ra. Người anh yêu là em a! Làm sao anh có thể?" Tần Phong rốt cuộc không cách nào nữa lừa gạt mình rồi, cô lệ như suối nước bình thường bôn dũng ra.
Tại sao có thể như vậy?
Mặc tại sao có thể phản bội cô!
Chẳng lẽ cũng bởi vì mình cùng Đường Chá hôn, anh ta liền xử tử hình cô sao?
"Yêu? Tiểu Phong Nhi. Cô còn có mặt mũi nói yêu tôi sao? Lúc cô hôn Đường Chá, cô có nghĩ tới tôi hay không, nghĩ tới Lâm Vũ Mặc tôi yêu cô bao nhiêu? Tôi một lòng với cô, kết quả đổi lấy là cái gì, là phản bội!" Lâm Vũ Mặc từng bước một tiến tới gần Tần Phong, đỏ mắt bi phẫn nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc