"A! Nhóc Kiệt" Tần Phong hô to một tiếng, từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại. Đập vào tầm mắt của cô không phải là hình ảnh tổn thương của nhóc Kiệt, mà là khuôn mặt lo lắng của Lâm Vũ Mặc.
"Tiểu Phong Nhi, em thấy ác mộng sao?" Lâm Vũ Mặc lo lắng nhìn vào mắt củaTần Phong. Anh ta biết đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua trong lòng tiểu Phong Nhi vẫn còn cảm giác áy náy, vì cô cho rằng chính mình làm tổn thương Kiệt, cho nên trên mặt cô lộ vẻ ưu tư nhàn nhạt.
Xem ra Kiệt ở trong lòng tiểu Phong Nhi vẫn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Chỉ là trong lòng cô Kiệt là một người thân yêu quan trọng nhất, chỉ là thân tình, không phải ái tình. Không sao, anh ta sẽ từng chút từng chút một xâm chiếm lòng của tiểu Phong Nhi, khiến bóng dáng của Kiệt càng ngày càng nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy.
"Mặc!" Tần Phong nhào vào trong иgự¢ Lâm Vũ Mặc, gò má dán sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ nóng bỏng kia. Ở trong lòng Mặc làm cho cô có một loại cảm giác an toàn, thoải mái, để cho cảm giác hỗn loạn trong lòng cô được xoa dịu xuống.
"Ngoan, tiểu Phong Nhi không cần lo lắng, tất cả mọi thứ sẽ khá hơn. Tin tưởng nhóc Kiệt sẽ không đau lòng như vậy, có lẽ rất nhanh sẽ có thể yêu người khác." Lâm Vũ Mặc trấn an nói.
"Nhưng, Mặc, em đã làm tổn thương nhóc Kiệt. Em thật sự là người không tốt." Tần Phong cau mày nói. Vừa nghĩ tới bóng lưng đau lòng rời đi của Kiệt, lòng của cô liền nhói đau.
Từ nhỏ cô thiếu vắng tình thân, cho nên cô đối với người em trai này vô cùng yêu thương nha! Cô làm sao có thể chịu nổi cậu nhóc vì mình bị tổn thương lớn như vậy?
Lâm Vũ Mặc nghe được lời nói Tần Phong, trong lòng có chút ê ẩm, nói không ghen hoàn toàn là giả, tim của anh ta bởi vì sự tồn tại của Kiệt mà không an. Chỉ là, tiểu Phong Nhi cuối cùng lựa chọn anh ta, không phải sao?
"Tiểu Phong Nhi, mọi chuyện không thể vẹn toàn đôi bên, vui vẻ lên." Lâm Vũ Mặc an ủi khẽ vuốt ve bả vai Tần Phong.
Liên tiếp chừng mấy ngày, Tần Phong vẫn còn vì chuyện của Kiệt mà đau lòng, cô không ngừng gọi điện thoại cho Kiệt, nhưng bất luận cô gọi bao nhiêu lần, cũng không thấy nhóc Kiệt nghe máy.
Ở trong lòng Tần Phong cầu nguyện: "Nhóc Kiệt, em nhanh nghe điện thoại! Chỉ cần em nói cho chị biết em rất tốt, chị mới có thể yên tâm. Nhóc Kiệt, em ngàn vạn lần không được vì vậy mà hận chị a! Chị mặc dù không thể làm người yêu của em, nhưng vẫn là người chị tốt của nhóc Kiệt!"
Có lẽ Thượng Đế không nghe được lời van xin của cô, Kiệt thủy chung cũng không nghe điện thoại.
"Nhóc Kiệt nhất định là hận mình, cho nên mới từ chối không tiếp điện thoại của mình?" Tần Phong lặng lẽ chảy nước mắt.
Cô nhớ về khoảng thời gian trước, sau khi Đường Chá rời đi, chính là nhóc Kiệt cùng cô vượt qua giai đoạn khó khăn kia. Cậu ta sẽ len lén đem món ăn của mẹ Thẩm tỉ mỉ làm đưa cho cô ăn, trêu chọc để cho cô vui vẻ, kể các loại chuyện cười cho cô.
Những năm này, đều là nhóc Kiệt bảo vệ cô, quan tâm cô. Cô sao có thể tổn thương nhóc Kiệt như vậy? Cô cũng không bỏ được a!
Cô vẫn cho là tình cảm nhóc Kiệt dành cho cô là tình cảm chị em, mà cô vẫn lấy thân phận người chị quan tâm nhóc Kiệt, mặc dù toàn bộ thời điểm, người được bảo hộ thật ra là cô. Cô chưa bao giờ dám nghĩ đến có một ngày nhóc Kiệt sẽ tỏ tình đối với cô, nói yêu cô.
Trách chỉ có thể trách số mạng a, để cho cô gặp được Lâm Vũ Mặc. Nếu như cô không gặp Mặc, nếu như nhóc Kiệt sớm một chút thổ lộ với cô, có thể mọi chuyện sẽ khác?
Cô cũng không biết. Cô chỉ biết trong lòng mình bây giờ yêu Lâm Vũ Mặc, cô muốn làm vợ của Mặc. Nhưng trong lòng của cô lại đang nhớ nhung nhóc Kiệt, cô không muốn vì chuyện này mà mất đi cậu em trai khả ái.
"Nhóc Kiệt, chẳng lẽ chúng ta không thể làm một đôi chị em yêu thương nhau sao?" Tần Phong dùng ngón tay lau nước mắt đang rơi lã chã trên mặt mình, ưu thương mà tự lẩm bẩm, "Kiệt biết, em là người thân duy nhất của chị! Chị Phong nhi sao có thể không có nhóc Kiệt đây?"
Người thủy chung không nghe điện thoại rốt cuộc đi nơi nào cơ chứ?
Thật ra cậu ta tự giam mình ở Gym, hướng về phía một đống đồ vật vận động để bộ phát cơn giận của mình. Quả đấm của cậu ta dùng sức đánh bao cát, trong thỉnh thoảng lại hô to, hô lên buồn bực trong lòng.
Cho đến quả đấm cũng bị đánh sưng lên, nhóc Kiệt mới mới té quỵ dưới đất. Hai tay của cậu ta cắm vào phát ở bên trong, bi thống mà khóc lên.
"Chị Phong Nhi, chị sao không đợi Kiệt? Tại sao muốn yêu người khác? Kiệt một lòng bởi vì tương lai của chúng ta mà phấn đấu. Vì thành công, phải chịu nhiều khổ khổ Kiệt cũng chịu được. Kiệt mong đợi đến một ngày chị Phong nhi sẽ gả cho Kiệt, lại không nghĩ rằng chị Phong nhi thậm chí ngay cả cơ hội cũng không cho Kiệt, trực tiếp liền tuyên bố án tử hình cho Kiệt như vậy. Chị Phong Nhi, Kiệt còn chưa đủ yêu chị sao? Chị tại sao không thể yêu em?" Kiệt dùng sức đánh vào đầu của mình, hướng về phía gian phòng trống rỗng rống to.
Mấy ngày liên tiếp, cậu ta đều đắm chìm trong đau đớn, không tỉnh táo. Mà mẹ Thẩm nhìn ra cậu ta có gì đó không đúng, nhưng hỏi thế nào cậu ta cũng không mở miệng, Mẹ Thẩm không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ở bên cạnh chăm sóc cậu ta. Cho đến một ngày, đạo diễn tự mình tới cửa, mới đem hồn phách của Kiệt kêu tỉnh lại.
"Kiệt, tôi vốn là tương đối coi trọng cậu, nhưng không ngờ cậu vừa mới thực hiện được một bộ phim truyền hình liền bắt đầu đùa bỡn. Tôi kêu phụ tá gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho cậu, vậy mà cậu thậm chí ngay cả về cũng không trở về! Chẳng lẽ cậu không phải nghĩ sẽ tiếp tục sao?" Đạo diễn tức giận hỏi.
Mẹ Thẩm bưng một bàn trái cây đi tới, cười theo nói: "Lâ๓ đạ๏ diễn, ngài ngàn vạn đừng tực giận với đứa nhỏ này. Cậu ta còn nhỏ, có chỗ nào không đúng mong ngài tha thứ cho nó."
"Mẹ, mẹ trở vào trong nhà đi, chuyện của con mẹ đừng bận tâm." Kiệt không vui nói với mẹ. Cậu ta không muốn thấy mẹ vì cậu ta mà phải lấy lòng người khác, mẹ đã bỏ ra qua quá nhiều, cậu ta về sau phải bảo vệ mẹ, khiến cho mẹ hưởng phúc, cậu ta sao có thể để cho mẹ vì mình đối với Lâ๓ đạ๏ diễn so với bà còn nhỏ hơn ăn nói khép nép đây? Nhìn mẹ như vậy làm cho cậu ta cảm thấy đau lòng.
"Được được! Kiệt nhi đừng nóng giận, mẹ đi vào nhà." Mẹ Thẩm lập tức nghe lời đi về phía phòng ngủ, vừa đi còn vừa quay đầu lại hướng â๓ đạ๏ diễn cười theo nói: "Lâ๓ đạ๏ diễn ngồi lâu một lát, tôi vào nhà trước."
"Mẹ!" Thẩm Kiệt bất mãn hô một tiếng. Mẹ Thẩm vội vàng như một làn khói chạy vào trong nhà.
Nhìn lưng của mẹ, Kiệt khổ sở mà lắc lắc đầu.
"Lâ๓ đạ๏ diễn, mời ngài ngồi." Kiệt mời Lâ๓ đạ๏ diễn ngồi.
Ngồi ở trên ghế sa lon, Lâ๓ đạ๏ diễn lúc này mới cẩn thận quan sát Kiệt, chỉ thấy trên mặt vốn là tinh thần sáng láng bây giờ đã mất đi sức sống, khuôn mặt có chút mất hồn, trong mắt hiện đầy tơ hồng.
"Thất tình sao?" Lâ๓ đạ๏ diễn nhạo báng hỏi.
Nghe được lời nói của Lâ๓ đạ๏ diễn, trong mắt Kiệt lóe lên dáng vẻ đau đớn, khiến người giỏi về quan sát như Lâ๓ đạ๏ diễn chỉ cần liếc một cái liền nhìn ra.
"Không có, Lâ๓ đạ๏ diễn, tôi rất khỏe." Kiệt cau mày nói, cậu ta không muốn mọi người biết chuyện riêng của mình, cho nên mới phủ nhận.
"Ha ha ha, người trẻ tuổi không thành thực ồ!" Lâ๓ đạ๏ diễn hài hước nói, "Cuộc sống sẽ có rất nhiều chuyện không như ý, chúng ta không thể bởi vì một ít đả kích liền sa sút ý chí như vậy. Tỉnh lại, tương lai tốt đẹp không xa đang chờ cậu đấy!"
"Ừ. Kiệt hiểu." Kiệt trịnh trọng gật đầu một cái.
Lâ๓ đạ๏ diễn nói đúng, từ hôm nay trở đi, cậu ta phải bắt đầu tỉnh táo lại.
Cậu ta bây giờ vẫn còn rất trẻ, không cách nào chống đỡ được cùng tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị , chỉ là, loại cục diện này sẽ không quá lâu, cậu ta sẽ nỗ lực, chờ khi cậu ta công thành danh toại, cậu ta sẽ đem chị Phong nhi đoạt lại.
Đính hôn có là gì, sau khi kết hôn người ta vẫn ly hôn đấy thôi, cậu ta sẽ nỗ lực, cậu ta nhất định phải có được trái tim chị Phong nhi.
Lâm Vũ Mặc, ngươi cứ hả hê cười đi, chờ xem ai mới là người cười cuối cùng?
Thấy thần thái Kiệt trở nên bình thường, Lâ๓ đạ๏ diễn lúc này mới hài lòng nở nụ cười: "Kiệt, tiểu tử cậu sắp được đổi vận rồi."
"Lâ๓ đạ๏ diễn, tôi không hiểu ý của ngài." Kiệt bồn chồn mà nhìn Lâ๓ đạ๏ diễn, không hiểu ông ta vì sao lại thốt ra những lời nói như vậy.
Lâ๓ đạ๏ diễn ngồi thẳng người, thần thần bí bí nói: "Cậu biết không? Tôi hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của tổng giám đốc Tập Đoàn Hải Tinh, gọi đích danh cậu muốn cậu làm Đại Sứ Hình Tượng của công ty họ! Tập Đoàn Hải Tinh là một trong những công ty nằm trong top 500 toàn cầu đó. Tiểu tử cậu đúng là đang gặp thời."
"Có thật không? Tại sao có thể có chuyện tốt như vậy?" Kiệt không dám tin tưởng nói. Bình thường đại sứ hình tượng của các Tập Đoàn lớn không phải là các minh tinh quốc tế sao? Bọn họ chỉ là những nhân vật nhỏ bé không có danh tiếng gì làm sao một công ty lớn như họ lại yêu cầu cậu làm người phát ngôn chứ?
"Tôi cũng giống như cậu thắc mắc một lúc lâu đấy, ha ha ha, thật là chuyện làm cho người ta đỏ mắt. Bao nhiêu người phấn đấu bao nhiêu năm, cũng không có cơ hội thành dành, kết quả tiểu tử cậu, mới mấy tháng đã được Tập Đoàn Hải Tinh chọn làm Đại Sứ Hình Tượng." Lâ๓ đạ๏ diễn khoa trương nói.
"Là Lâ๓ đạ๏ diễn biết cách dạy, mới có thể giúp tôi có được cơ hội như ngày hôm nay." Kiệt lập tức khiêm tốn nói.
Lâ๓ đạ๏ diễn bị lời của Kiệt tâm tình nhất thời cực kỳ vui mừng. Cậu ta giơ ngón tay cái lên khen Kiệt: "Ha ha ha, người trẻ tuổi, không tệ, biết khiêm tốn là tốt. Về sau đi theo tôi...tôi sẽ cố gắng giúp cậu trở thành thần tượng trong lòng mọi người."
"Cám ơn Lâ๓ đạ๏ diễn. Kiệt sẽ nỗ lực hết mình." Kiệt vô cùng khiêm nhường nói.
Bộ dáng của cậu ta khiến Lâ๓ đạ๏ diễn càng nhìn càng thích: "Hiện tại thanh niên giống như cậu vậy càng ngày càng ít. Kiệt, tôi xem trọng cậu. Lên tinh thần, chúng ta sẽ làm nên những chuyện đặc sắc!"
"Ừm!" Kiệt gật đầu một cái.
"Xế chiều đến công ty trình diện, tôi đi trước." Lâ๓ đạ๏ diễn sau khi nói xong, liền đứng lên rời khỏi.
Lúc này mẹ Thẩm đột nhiên từ trong phòng mình đi ra, mặt nịnh hót nở nụ cười hướng về phía Lâ๓ đạ๏ diễn nói: "Lâ๓ đạ๏ diễn đi thong thả ! Có rãnh rỗi thường tới chơi."
"Vâng, bác gái." Lâ๓ đạ๏ diễn khách khí cùng mẹ Thẩm mẹ bắt tay một cái.
*****
Ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lâm Vũ Mặc đang cùng người khác nói chuyện điện thoại: "Là Cận tổng giám đốc a. Chuyện mấy ngày trước tôi nhờ vả ngài làm như thế nào rồi?"
"Đã làm xong. Chuyện Lâm Vũ Mặc ngài giao, tôi nào dám không làm theo a! Chỉ là, Lâm, tiểu minh tinh đó có quan hệ gì với ngài sao? Thế nhưng để cho ngài vì cậu ta mà để ý như vậy!" Đối phương tò mò hỏi.
"Một người bạn." Lâm Vũ Mặc muốn tránh phiền phức cố gắng lấy cái cớ nói: "Tôi đã từng đồng ý với ngài về chuyện hợp tác của chúng ta sẽ không thay đổi, sớm ngày cùng Cận tổng giám đốc thực hiện kế hoạch hợp tác."
"Không thành vấn đề, tôi sẽ nhanh chóng thực hiện. Dù sao cũng là chuyện hợp tác cùng tập đoàn Lâm thị nổi danh toàn cầu, chúng tôi làm sao có thể phớt lờ đây? Ha ha ha!"
"Bạn học cũ, cậu lại dám nhạo báng tôi?" Lâm Vũ Mặc cố ý làm bộ như không vui nói.
"Ha, ai dám nhạo báng cậu a!"
"Ha ha ha, bạn học cũ, chúng ta trở lại chuyện chính, công việc hợp tác của chúng ta cành nhanh càng tốt."
"Hiểu."
Thì ra là việc Kiệt được chọn làm Đại Sứ Hình Tượng là Lâm Vũ Mặc giúp cậu ta tranh thủ.
Mấy ngày nay, nhìn tiểu Phong Nhi vẫn vì chuyện của Kiệt mà canh cánh trong lòng, âm thầm rơi lệ, trong lòng Lâm Vũ Mặc cũng tương đối khổ sở, vì vậy anh ta mới tự mình an bài chuyện của Kiệt, còn vì cậu ta mà hy sinh một phần ích lợi của công ty.
Nhưng anh ta không hối hận, chỉ cần có thể khiến tiểu Phong Nhi vui vẻ là được.
Lâm Vũ Mặc mang theo Tần Phong đi thẩm mỹ viện làm đẹp, khiến những thợ làm tóc đem mái tóc đen xinh đẹp kia của cô ra sức phấn đấu, trang trí cùng các món đồ trang sức lấp lánh.
Nhìn Tần Phong ăn mặc xinh đẹp tuyệt trần, Lâm Vũ Mặc không khỏi kiêu ngạo, anh ta biết tiểu Phong Nhi thật đẹp, mà cô gái mỹ lệ này lại chỉ thuộc về một mình Lâm Vũ Mặc anh ta, vừa nghĩ tới đó, trong lòng của anh ta vô cùng thỏa mãn.
Tầm mắt của anh ta quét qua cổ của Tần Phong, lại bị cái khuyên tai ngọc kia đập vào trong mắt.
Tại sao vô luận lúc nào, tiểu Phong Nhi đều muốn mang cái khuyên tai ngọc kia chứ?
Nó rốt cuộc là ai đã tặng cho cô?
Đối với tiểu Phong Nhi mà nói lại có ý nghĩa là chứ?
Lâm Vũ Mặc ở trong lòng thầm nghĩ, nhưng anh ta không dám đem phần này nghi ngờ nói ra.
"Tiểu Phong Nhi, chúng ta đi thôi." Lâm Vũ Mặc kéo cánh tay Tần Phong, cười nói.
"Ừm!" Tần Phong cười ỷ vào trong иgự¢ Lâm Vũ Mặc.
Kể từ sau khi Kiệt rời đi, tâm tình Tần Phong cũng không có tốt lên, cô một mực lo lắng cho nhóc Kiệt, không biết cậu ta hiện tại thế nào, có còn hận cô không. Cô gọi cho cậu không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, nhắn vô số tin cho cậu ta, nhưng một chút hồi âm cũng không có.
Mỗi khi điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cô vội vàng cầm lên, trong lòng của cô thật hy vọng điện thoại này là của nhóc Kiệt gọi tới. Nhưng vừa nhìn mã số, lòng của cô liền lạnh. Bởi vì cô hi vọng hai lần đều rơi vào khoảng không, điện thoại không phải của nhóc Kiệt gọi tới, lại là Trần Bưu gọi tới, chỗ của anh ta có tin tức tốt gì sao?