"Anh muốn dẫn tôi đi nơi nào? !"
Ở trong thang máy, Nghênh Hi trước sau không thỏa hiệp vẫn tiếp tục phản kháng lại anh.
Hắc Diệu Tư liếc cô một cái, sắc mặt xem ra không được tốt lắm.
Nghênh Hi thoáng co rúm người lại."Nếu anh còn không chịu buông tay, tôi sẽ lớn tiếng gọi người đến cứu mạng!" Cô to gan đe dọa anh.
Hắc Diệu Tư cười chế giễu, tiếp tục giữ thái độ trầm lặng, giống như đang giễu cợt cô không biết tự lượng sức mình.
Nghênh Hi đợi cho đến lúc cửa thang máy mở ra, lập tức cố sức hét lên lanh lảnh...
"Cứu tôi với! Hắc Diệu Tư bắt cóc tôi!"
Không thể tưởng tượng được, nhân viên bảo vệ tòa nhà đã được huấn luyện kia lại giống như không thấy chuyện gì xảy ra, ai nói chuyện phiếm tiếp tục nói chuyện phiếm, ai hút thuốc tiếp tục hút thuốc ...
Hắc Diệu Tư rất dễ dàng ૮ưỡɳɠ éρ được cô đi đến bãi đỗ xe dưới đất. Nghênh Hi ý thức được mình đã thất bại. Nơi này hoàn toàn thuộc địa bàn của anh, cô lại muốn gọi người giúp đỡ mình ở nơi này thật là quá u mê!
"Nếu Mike phát hiện ra tôi bị mất tích, nhất định sẽ báo cảnh sát đấy." Cô nhắc nhở anh.
"Không sao cả, dù sao cũng không có ai đi tìm em đâu." Anh thoải mái nói rồi nhốt cô vào trên xe.
Nghênh Hi nghi hoặc trừng mắt nhìn anh."Cảnh sát nhất định sẽ tìm được tôi."
Anh cười nhạo."Không có khả năng ấy đâu, đến lúc đó thì em đã ở trên một hòn đảo nhỏ không một bóng người rồi." Anh nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười toe toét.
Nghênh Hi ngây người."Anh có ý gì..."
"Ý ở đây là ... trên đảo này sẽ không có thừa những người không có liên quan, chỉ có anh với em thôi." Anh trả lời ngắn gọn thanh thoát.
Nghênh Hi ngơ ngẩn trừng mắt nhìn khuôn mặt cười hàm chứa vẻ xấu xa của anh, hơn nửa ngày không thốt nên lời, mãi đến lúc anh đi vòng qua xe, mở cửa xe bên kia...
"Sao anh lại có thể
dám hạn chế tự do của tôi như vậy chứ?” Cô hoang mang trách móc anh.
Hắc Diệu Tư chưa kịp trả lời, từ bên ngoài tòa cao ốc, phía sau chiếc cột lớn khoảng tám mét, đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc…
Giữa lúc hỗn loạn, Nghênh Hi kinh ngạc giật mình khi nhìn thấy đằng sau chiếc cột bê tông cốt thép kia có một người đàn ông, lăm lăm khẩu súng trong tay đang chuẩn bị bắn trộm… Mãi đến lúc Hắc Diệu Tư mạnh mẽ đè đầu cô xuống…
“Nằm sấp xuống!”
“Pằng pằng pằng…”
Nòng súng liên tục nhả đạn tóe lửa… Hắc Diệu Tư cấp tốc khởi động xe. Trong bãi đỗ xe rộng lớn nổ ra cuộc đấu súng hỗn loạn.
“Đừng mà!” Nghênh Hi thét chói tai.
Mắt nhìn thấy viên đạn sượt qua trán của anh, trái tim cô như sắp vỡ vụn ra.
“Dừng xe… xin anh đấy, dừng xe đi mà…”
“Không được!” Anh cố gắng đạp chân ga.
Hắc Diệu Tư cố ý lái xe vọt đi. Cô mở to mắt, hoảng sợ nhìn thấy nửa người trên của anh lộ ra ngoài cửa kính của xe.
“Pằng pằng…”
Đạn bắng thủng cửa xe, đồng thời xuyên vào cánh tay Hắc Diệu Tư.
Nhìn thấy máu tươi tung tóe trên cánh tay trái của anh, trái tim Nghênh Hi cơ hồ ngừng đập.
“Em xin anh đấy, dừng xe nhanh lên…” Cô yếu ớt cầu xin anh.
“Hắc đang muốn lấy mạng của em đấy!” Anh âm trầm nói, bình tĩnh xoay chuyển tay lái.
Hai tay Nghênh Hi bịt chặt lấy miệng. Nỗi sợ hãi mạnh mẽ khiến cổ họng cô nghẹn tắc nghiêm trọng. Hiện giờ, rốt cục cô đã hiểu ra, anh đang mạo hiểm tính mạng của mình cố gắng lái xe đi vì sự an toàn của cô.
Nghênh Hi trợn mặt khi thấy rõ ràng kẻ đang cầm súng bắn tỉa kia chính là … Diêu Gia Nãi!
Mắt nhìn thấy súng liên tục nhả đạn mà không sao thực hiện được ý định, Nghênh Hi nhìn thấy Diêu Gia Nãi đi ra bên ngoài cây cột, hai tay giơ khẩu súng lục, thận trọng nhằm chính xác mục tiêu…
Giờ khắc này, một nỗi sợ hãi thật sâu xâm chiếm trái tim Nghênh Hi.
Đột nhiên xe quay đầu lại, hướng thẳng về phía cây cột bê tông cốt thép kia lao tới cực nhanh…
Hắc Diệu Tư nhìn chằm chằm vào mục tiêu cách đó không xa, vẻ mặt lãnh khốc, giống như kiểu đang chuyên tâm vào công việc ngày thường vậy.
“Hắc Diệu Tư, mày không cho ta sống, tao lại muốn mày cùng ૮ɦếƭ với tao!” Diêu Gia Nãi điên cuồng nở nụ cười lạnh lẽo, ra sức Ϧóþ cò súng…
“Ầm!”
Xe lao lên cây cột xi-măng, đồng thời tiếng đạn nổ từ khẩu súng vọt ra gần như cùng một lúc…
Sự va ᴆụng mạnh mẽ, trong nháy mắt làm cho Nghênh Hi mất đi ý thức…
*************
Thời điểm Nghênh Hi tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên ga giường trắng tinh, trong bệnh viện thật yên tĩnh.
Cô từ tử mở mắt, sau đó đột nhiên ngồi phắt dậy ở trên giường…
“Hắc Diệu Tư?” Cô thét chói tai,
Cô mở to cặp mắt, ngỡ ngàng nhìn bức tường trắng bệch, cô hoài nghi bản thân mình đang ở trong một cơn ác mộng đáng sợ.
Từ phía sau lưng, một vòng ôm ấm áp đột ngột nhốt chặt thân thể của cô lại…
Bàn tay to lớn của người đàn ông gắt gao ôm trọn lấy thân thể mềm mại, run rẩy của cô, hơi thở nóng bỏng phảng phất nơi mẫn cảm trên cổ của cô.
Nghênh Hi kích động, quay người lại ôm lấy người đàn ông, rất tự nhiên, nước mắt cô dâng lên chảy tràn xuống má. Cô áp chặt đôi má lạnh lẽo vào người đàn ông mạnh mẽ, nghe thấy tiếng trái tim của anh đang đập thình thịch ở phía trên…
Hắc Diệu Tư, anh rõ ràng vẫn đang đứng ở trước mặt cô.
“Em cứ ngỡ… ngỡ rằng sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa!” Cô khóc nức nở.
“Đồ ngốc!” Anh thì thầm cưng chiều, giọng nói khàn khàn khác thường.
Như chợt nhớ tới chuyện gì đó, cô hoảng hốt ngẩng đầu: “Cánh tay của anh không sao chứ?”
“Không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhỏ.”
“Nhưng nhất định là rất đau, có phải không?” Cô đau lòng nói.
Bây giờ cô mới hiểu, cô đã yêu anh biết bao! Ở trên xe, một khắc kia, cô cho rằng mình đã sắp mất anh… Nghênh Hi tin chắc nỗi sợ hãi ấy cô ấy sẽ khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không bao giờ quên.
“Em đừng khóc, anh không đau một chút nào hết. Nhưng nếu em còn khóc tiếp nữa, trái tim của anh sẽ rất đau…” Anh nói khàn khàn, không kìm nổi lòng mình, cúi đầu hôn vào nơi gò má đang ươn ướt nước mắt của cô.
Cô ngượng ngùng rũ mắt xuống, sắc mặt tái nhợt chuyển sang hồng hào”
“Anh không cần phải lừa dối em đâu…”
“Đến bây giờ em vẫn còn chưa tin rằng, anh có thể làm tất cả mọi chuyện vì em hay sao?” Thái độ của anh đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Cô tin rằng, vì cô, ngay cả phải hy sinh tính mệnh của anh cũng sẽ không tiếc.
"Ai bảo anh cứ luôn ngang ngược như thế, làm sao em biết được anh thật tâm hay chỉ là sự bột phát nhất thời của lương tâm ?" Nhìn thấy trên cánh tay của anh có tầng tầng lớp lớp băng gạc quấn quanh, máu thấm ra đỏ thẫm, hốc mắt cô chợt thấy cay cay, nước mắt không sao kìm được cứ tuôn rơi lã chã xuống dưới.
"Không được khóc! Em muốn cái gì anh cũng đáp ứng, nếu như có thể." Anh ảo não nhìn nước mắt của cô đang thánh thót rơi...
Điều mà cô muốn rất đơn giản, chỉ có ba chữ.
"Em chỉ muốn anh nói ba chữ kia." Cô ngước mắt lên, nhìn vẻ lo lắng trong đôi con ngươi đen bóng kia, nói xa xôi.
Đột nhiên thân thể anh cứng ngắc lại...
"Anh nói ba chữ kia đi, nhanh lên!"
Nếu anh thà ૮ɦếƭ cũng không chịu nói, vậy cô sẽ gọn gàng dứt khoát mở miệng chỉ ra cho anh một con đường sáng.
"Ba chữ thôi sao?" Anh hỏi lại, giọng không được tự nhiên lắm.
"Vâng! Chỉ có ba chữ thôi!"
Hai người giống như đang chơi trò đoán chữ.
Khóe miệng Hắc Diệu Tư mấp máy mãi, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng thốt ra được một tiếng thì thầm mơ hồ.
"Anh nhất định không chịu nói hả?" Cô quay lưng lại lau nước mắt, nghi ngờ thành ý của anh.
"Anh...” Anh hít sâu một hơi, rốt cục đành đầu hàng."Anh yêu em, em bằng lòng chưa? Không được khóc nữa!"
Anh thở hổn hển ôm lấy đôi vai của cô xoay lại, nhận ra mình bị trúng kế ...
Cô gái nhỏ tuyệt nhiên không phải đang lau nước mắt, cô xoay lưng lại để bịt miệng che giấu nụ cười trộm.
"Thương Nghênh Hi!"
"Anh lớn tiếng như thế để làm gì vậy? Làm điếc cả tai em rồi!"
Liếc nhìn thấy bản mặt tuấn tú của anh đang trương ra vẻ mặt tức giận, cô vô cùng cao hứng ôm lấy gương mặt của anh chủ động dâng lên một nụ hôn, lấy hành động xoa dịu bớt cơn tức giận kia.
Rất nhanh sự chủ động của Nghênh Hi đã chuyển thành bị động. Hắc Diệu Tư dễ dàng xoay chuyển tình thế, nắm giữ toàn bộ tình hình.
Nụ hôn nhẹ nhanh chóng biến thành nụ hôn sâu, thật nóng bỏng... Nhưng cho dù Dụς ∀ọηg của anh có mãnh liệt thế nào đi nữa, cũng bị anh cẩn thận kìm chế lại.
Nghĩ đến thân thể của cô vừa mới trải qua vụ va chạm mạnh, vậy mà đến một sợi tóc cũng không bị tổn hại, quả thực đúng là một kỳ tích. Hơn nữa lại còn có thể giữ lại được bọn họ...
Trên gương mặt khôi ngô của anh thoáng hiện lên một nụ cười bí hiểm...
Không phát hiện được ánh mắt đầy âm mưu kia, Nghênh Hi nằm thoải mái ở trong lòng anh, ánh mắt cực kỳ tự nhiên ngắm nghía cánh tay của anh đang bị băng gạc quấn tròn dày cộm kia.
Từ trong lòng anh, cô ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: "Anh mau giải thích cho em biết, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Vì sao Diêu Gia Nãi kia lại..."
"Hắn đã cùng đường mạt lộ, đương nhiên sẽ ra tay phản kích lại, làm một trận trước khi ૮ɦếƭ." Anh giải thích.
"Em không hiểu, chẳng phải hắn là cấp dưới của anh hay sao? Vì sao đột nhiên hắn lại làm ra những chuyện điên cuồng như vậy?" Nghênh Hi thắc mắc.
"Vốn dĩ anh không định nói cho em biết chân tướng sự việc, nhưng anh nghĩ em có quyền được biết toàn bộ chuyện này." Anh giải thích: "Sự thực là hơn nửa năm trước, khi em nhìn thấy Hoài Tinh ở trên giường của anh, thật ra đó là một sự hiểu lầm."
Lời nói của anh khiến Nghênh Hi hết sức kinh ngạc.
"Tuy nhiên trước khi gặp em, anh đã quen biết với Thương Hoài Tinh. Nhưng từ sau khi đến với em, không bao giờ anh đi một mình đến gặp cô ấy. Đêm trước buổi lễ đính hôn của chúng ta, em nhìn thấy hai người ở trong phòng, thật ra là anh cố ý tạo ra. Chỉ có điều, anh không ngờ em lại đến tìm anh, vừa vặn nhìn thấy một màn kia." Anh giải thích cặn kẽ.
“Em chẳng hiểu gì cả…” Nghênh Hi mờ mịt lắc đầu. “Vì sao anh phải làm như vậy?”
“Có rất nhiều chuyện mà em không biết…” Anh thở dài, đau lòng đưa tay lên vuốt vuốt nơi mi tâm của cô đang nhíu lại. “Thực tế Thượng Hoài Tinh chỉ là một quân cờ. Lúc trước cô ấy có ý đồ tiếp cận anh có lẽ có mục đích riêng, nhưng lòng hư vinh của cô ấy đã dễ dàng bị lợi dụng trở thành kẻ đồng phạm với tội danh xâm phạm thương nghiệp.”
“Chờ một chút… Nhưng mà, kẻ lợi dụng Hoài Tinh rốt cuộc là ai vậy?” Nghênh Hi quá sửng sôt hỏi lại.
“Trước khi Thượng Hoài Tinh quen biết với anh, đã kết bạn với Diêu Gia Nãi, giữa bọn họ không chỉ dừng lại ở quan hệ là bạn bè của nhau. Khi đó, cô ấy đã lợi dụng Diêu Gia Nãi để tiếp cận với anh… quả thật cô ấy đã thành công mỹ mãn. Nhưng mà cô ấy lại không dự đoán được Diêu Gia Nãi là một lão hồ ly. Đương nhiên tiểu hồ ly gặp phải lão hồ ly, tất sẽ bị thua thiệt thôi… khi Diêu Gia Nãi biết em là chị của Thượng Hoài Tinh thì hắn trở mặt, quay lại uy Hi*p Hoài Tinh, yêu cầu cô ấy phải đi trộm tài liệu, nếu không hắn sẽ công khai những hình ảnh trong quá khứ của bọn họ… Đó là những tấm ảnh chụp lúc hai người đang cùng nhau ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ. Chỉ có điều, khi ấy hắn không dự đoán được, sau đó Hoài Tinh lại thật sự một bước lên trời, trở thành vị hôn thê của anh.”
Hức Diệu Tư tiếp tục kể: “Cũng bởi vì Diêu Gia Nãi là một lão hồ ly, nên tất nhiên anh phải để cho tài liệu bị lấy cắp. Mà số tài liệu đó tới được tay hắn cũng là một quá trình xem ra không chút dễ dàng. Đồng ý để Thương Hoài Tinh trở thành vị hôn thê của anh, làm cho Diêu Gia Nãi bị uy Hi*p, càng “thuận lý thành chương” (ý nói: mọi việc càng suôn sẻ hơn).” Âm mưu của hắn đã bắt đầu từ hơn nửa năm trước, chỉ có điều Nghênh Hi thành vật hy sinh là chuyện ngoài ý muốn của hắn.
“Hoài Tinh, em ấy… thật sự em ấy đã lấy trộm tài liệu nghiệp vụ cơ mật hay sao?” Nghênh Hi không sao tin được.
Cô vẫn cho rằng Hoài Tinh chỉ ham thích hư vinh, không ngờ chỉ vì danh lợi, ngay cả những chuyện có liên quan đến pháp luật cô ta cũng có thể chấp nhận đi làm, bất kể hậu quả ra sao.
“Cái mà Hoài Tinh lấy trộm đi chỉ là mật mã, một lượng khá lớn những mật mã ấy đã được xử lý bảo mật đầy đủ. Chỉ cần có người nào đó có ý định lợi dụng mật mã giả để lấy trộm tài liệu tuyệt mật của tập đoàn trong máy chủ, máy tính sẽ tự động liên kết đến cơ quan điều tra, đồng thời hệ thống chụp ảnh đã được cài đặt trong máy chủ sẽ tự động chụp lại vân tay khi ấn bàn phím… chứng cớ phạm tội ngay từ lúc bắt đầu gây án đồng thời được chuyển ngay đến Cục cảnh sát. Nói cách khác, Diêu Gia Nãi cho rằng Thượng Hoài Tinh bị lộ, tất cả mọi liên can sẽ không dính dáng đến hắn. Quả thật hắn rất thông minh, nhưng lại bị sự thông minh ấy hại lại chính mình.”
Anh tiếp tục nói: “Một tuần trước, hắn biết mọi việc của mình đã bại lộ, nên liều mạng, bất chấp hết thảy phản kích lại.” Hắc Diệu Tư kết thúc câu chuyện.
“Vậy hiện tại thế nào rồi? Đã tóm được hắn chưa?” Cô hỏi cực kỳ lo lắng, sợ Diêu Gia Nãi có thời cơ sẽ trả thù, làm tổn hại tới người mà cô yêu nhất.
“Em yên tâm, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu.” Hắc Diệu Tư nói chắc chắn.
Lúc ấy, khi anh quay xe lại đánh đòn chính diện, cho dù đánh cuộc rằng, Diêu Gia Nãi chắc chắn sẽ không tránh ra. Một người đã lâm vào đường cùng sẽ muốn đưa đối phương vào chỗ ૮ɦếƭ, chính vì thế nên Diêu Gia Nãi muốn tự kết liễu đời mình.
Còn về phần anh, hành động kia thuộc về phòng vệ chính đáng, đoàn luật sư sẽ thay anh giải quyết mọi việc ổn thỏa.
Chỉ có điều, anh vẫn hối tiếc mình đã không kịp thời ngăn chặn được Diêu Gia Nãi, đã để Diêu Gia Nãi có cơ hội uy Hi*p tới tính mạng của Nghênh Hi.
“Không ngờ sự việc lại trở thành như vậy.” Nghênh Hi thở dài.
Biết rõ sự thật, nhưng Nghênh hi lại không thấy thoải mái, ngược lại, cô cảm thấy thật đau lòng. Nếu cha còn sống, nhất định sẽ không chịu nổi cú sốc này.
“Anh đã tố cáo Hoài Tinh rồi sao?” Nghênh Hi hỏi anh. Dù sao, Hoài Tinh cũng là em gái của cô.
“Đương nhiên.”
“Nhưng mà…”
“Nghênh Hi, người nào cũng vậy, một khi đã làm sai chuyện gì, cho dù có tình nguyện hay không cũng phải chịu trách nhiệm, đây là thực tế cuộc sống.”
Nghênh Hi hiểu rõ ràng ý tứ của anh." Như vậy, ít nhất cũng đã có chút khoan dung với Hoài Tinh rồi, là do cô ta đã có quan điểm sống sai lệch, hơn nữa, cuộc sống của cô ta cũng đã phải chịu sự trừng phạt rồi."
"Nếu như cô ấy biết ăn năn, anh có thể suy nghĩ lại." Anh nói vẻ không quan tâm lắm, bởi vì Thương Hoài Tinh đã từng không kiêng nể gì, vì lợi ích của bản thân mà không từ thủ đoạn nào làm tổn thương Nghênh Hi.
Thậm chí, cô ta còn nhẫn tâm giấu diếm chuyện Nghênh Hi bị câu lưu tại nước Mỹ, dẫn đến Nghênh Hi phải hứng chịu sự ђàภђ ђạ về thể xác và tinh thần, tứ cố vô thân, hoàn toàn không người giúp đỡ. Chuyện này được làm sáng tỏ, anh không sao tha thứ cho Thương Hoài Tinh được nữa.
“Chỉ mong đây là bài học kinh nghiệm có thể làm Hoài Tinh tỉnh ngộ, hiểu được trong cuộc sống, cái gì mới là đáng quý nhất.” Nghênh Hi lặng lẽ thở dài.
“Hôm nay là ngày quan trọng nhất của chúng ta, không nên mang chuyện của người khác ra để thảo luận.” Đột nhiên anh nói lảng sang chuyện khác.
“Ngày quan trọng nhất là sao?” Cô chớp chớp đôi mắt to, không sao đoán ra anh đang muốn bán cái gì ở trong túi kia (ý nói không biết Hắc Diệu Tư định làm gì).
“Gả cho anh nhé, Nghênh Hi!” Anh ôm chặt cô, mở miệng cầu hôn.
“Anh…” Cô sững sờ, nhìn anh không chớp, gương mặt đỏ bừng.
Chẳng phải anh vừa mới nói yêu cô đó sao?
Hạnh phúc lục tục tới gõ cửa ngay lập tức, cô đáp ứng không xuể, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy.
“Nói mau, đồng ý gả cho anh!”
Đợi hồi lâu, không nghe thấy cô trả lời, anh bắt đầu sốt ruột.
“Em…” Cô dừng một chút, nhìn gương mặt anh đang cực kỳ căng thẳng.
“Em đồng ý! Được, đã quyết định như vậy rồi nhé!” Anh không nhẫn nại đợi cô ấp úng mãi được, bản tính ngang nganh lại nổi lên.
“Hắc Diệu Tư!” Cô phản đối “Đây là quyền của em mà!”
“Vậy thì nói mau đi!” Anh gầm nhẹ.
Cô gái nhỏ này, từ trước đến giờ chuyên môn ђàภђ ђạ thần kinh của anh!
“Được rồi… Em đồng ý”
Nhớ lại lúc trước anh nói ra ba chữ kia, cô rộng rãi đáp lại anh thật hào phóng.
Nhìn thấy vẻ mặt cau có của anh đã thoải mái trở lại khiến cô không nhịn được liền che miệng cười trộm.
“Chờ em nghỉ ngơi bồi dưỡng khỏe mạnh một chút, bảy ngày sau chúng ta sẽ cử hành hôn lễ.” Anh tuyên bố.
Bảy ngày sau ư? “Bảy ngày sau đã cử hành hôn lễ… có quá nhanh hay không?” Cô lưỡng lự hỏi lại.
“Như thế đã là quá chậm rồi! Nếu không xảy ra chuyện vốn dĩ hôm nay đã phải cử hành hôn lễ!” Anh thản nhiên nói.
“Hôm nay…”
Cô trợn hết cả mắt. Cho tới bây giờ, cô mới hiểu ra vì sao anh cột chặt cô vào bên mình rồi đưa cô đi là có chủ định gì!
“Nhưng mà, em hoan toàn chưa hề chuẩn bị gì hết…”
“Có một nhóm nhân viên giỏi chuyên môn đang chờ để giúp đỡ em. Còn về phần áo cưới… anh đã sớm chuẩn bị đầy đủ cho em rồi, một bộ lễ phục cưới trắng tinh, hoàn toàn mới.” Anh tiết lộ.
“Tất cả đều trắng tinh ư? Nhưng mà trước kia anh đã từng nói không thích em mặc áo cưới màu trắng cơ mà.” Cô nhìn anh chăm chú.
“Đó chỉ là cái cớ, bởi vì trước kia anh sợ sự hứa hẹn, mà màu trắng lại tượng trưng cho sự thuần khiết, nhìn thấy cô dâu mặc lễ phục màu trắng, trao hết thảy cho mình… anh sợ lúc lâm trận sẽ bỏ trốn mất.” Anh thú thật.
“Anh thật nhát gan!” Cô cười chế giễu. “Thế bây giờ anh không sợ nữa sao?” Cô nghịch ngợn hỏi lại anh.
“Bây giờ..” anh kéo cô lại, gắt gao ôm vào иgự¢ thật chặt. “Anh sợ người bỏ chạy lại chính là em!” Anh thẳng thắn chân thành nói ra sự lo lắng của mình.
Cô bật cười thành tiếng: “Hắc…”
“Gọi anh là A Tư.”
“A Tư…”
“Hừm… bây giờ em không cần phải nói gì nữa, tình yêu của anh.”
Anh cúi đầu hôn vào đôi môi của cô…
Cho dù còn có “thiên ngôn vạn ngữ” muốn nói, nhưng giờ phúc này, tất cả đều không cần nói thành lời…
******************************************
Hôn lễ kết thúc, một đêm kia, cô dâu mới cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, mồ hôi đầm đìa nằm ở trong lòng đưc lang quân của mình, nghi hoặc lẩm bẩm một mình…
“Kỳ quái, rõ ràng đã tính là trong kỳ an toàn cơ mà…”
“Hử?”
Người đàn ông ôm vợ yêu trong tay đang nghỉ ngơi dưỡng sức, bồi dưỡng thể lực cho đợt sóng tiếp theo…
“Mấy ngày gần đây em cảm thấy dạ dày không được thoải mái, tính toán một chút, hình như kỳ sinh lý của em đã hai tháng rồi chưa thấy.” Nghênh Hi nỉ non, lẩm bẩm càu nhàu.
Thân hình rắn chắc của Hắc Diệu Tư đột nhiên cứng ngắc đáng ngờ.
“Nhưng chẳng phải anh đã từng nói, anh tính toán đang ở kỳ an toàn của mình rồi cơ mà?” Cô lầu bầu tự nhỉ.
Thời gian đột nhiên như dừng lại, lúc này trong phòng ngủ tràn đầy yên tĩnh.
Mãi một lúc lâu, rốt cuộc người đàn ông mới khàn giọng đáp lại. “Cái kia… Khụ, là anh lừa gạt em.”
Nghênh Hi chợt trợn to đôi mắt sáng quắc: “Hắc Diệu Tư!”
Anh xoay người đè cô xuống, trước lúc Nghênh Hi kịp kháng nghị, anh đã hôn vào cái miệng nhỏ của cô…
Dù sao, người đã lừa được vào tay rồi… Hóa ra lúc trước anh đã có ý đồ lừa cô mang thai, đại khái có thể không cần so đo nữa!
Tin rằng anh rất yêu bà xã của mình, nên không cần thiết có ý kiến nữa!
Uh`m.
(Hết trọn bộ)