Nghênh Hi không rõ có phải là mình bị lừa gạt hay không?
Người kia sau khi đưa cô đến lễ đường kết hôn, đã ném cô xuống xe, sau đó lập tức nhấn ga mạnh hơn rồi "bỏ chạy" .
"Ông trời..." Cô thì thào nói nhỏ, đứng thẳng bất động trước cửa lễ đường được bố trí tráng lệ.
Trừng mắt nhìn cổng lễ đường được kết thành vòng bằng mấy vạn đóa hoa hồng màu hồng tươi mới. Hai bên cửa lễ đường, trên bờ tường ở độ cao khoảng gấp đôi chiều cao của người, có treo hai chiếc TV màn hình lớn, đủ thấy buổi hôn lễ này thật long trọng...
Bên ngoài một đoàn truyền thông đang ở chờ đợi, mười mấy tên nhân viên bảo vệ trang bị đầy đủ, đang cố gắng ngăn cản những phóng viên truyền thông đang chuẩn bị xông vào lễ đường.
Bỗng nhiên, màn hình TV trước lễ đường chợt bật sáng, hiện lên màn bắn pháo hoa rực rỡ. Trong nháy mắt toàn bộ mọi ánh mắt đều tập trung vào màn hình TV ...
Màn hình TV bỗng hiện ra một bức ảnh cưới đúng tiêu chuẩn: đó là hình ảnh của một đôi nam nữ trang phục lộng lẫy trong trạng thái yên tĩnh đang ngọt ngào ôm nhau.
Các phóng viên ảnh nhao nhao hướng ống kính vào màn hình TV, chụp ngay hình ảnh của cô dâu chú rể trong tấm ảnh, chú rể Hắc Diệu Tư anh tuấn cao ngất cùng với cô dâu dáng người mềm mại khả ái...
Nghênh Hi ngơ ngác mở to mắt nhìn tấm ảnh ghép kia!
Đột nhiên nước mắt cô tràn ngập trong khóe mắt của cô...
Trong ảnh người con gái kia cười mới duyên dáng làm sao, bộ váy cưới cô dâu mặc trên người, chính là bộ áo cưới được may thủ công ở trong cửa hàng áo cưới mà cô đã thỉnh cầu nhân viên cửa hàng bán cho cô...
Còn người đang tươi cười tràn đầy vui vẻ hạnh phúc kia lại chính là cô.
"Wow? Kia không phải chính là cô dâu đó sao? !"
Có một ký giả phát hiện ra Nghênh Hi, hiện trường lập tức nổi lên một làn sóng xôn xao ...
Trước khi cô sắp sửa bị vây quanh, một chiếc xe hơi màu đen có chỗ ngồi dài hơn nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, đột nhiên cánh cửa xe bật mở, Nghênh Hi bị một đôi tay mạnh mẽ ôm ngang hông ...
"Lên xe nhanh lên."
Nghênh Hi còn chưa kịp phản ứng, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông đã áp sát vào bên tai cô khẽ nói, đồng thời với tác phong gọn gàng nhanh nhẹn, hai tay anh kèm chặt vào hai bên rồi nhấc cô lên xe.
"Nhìn kìa, đó là Hắc Diệu Tư!"
Đám phóng viên bắt đầu ùn ùn xô đến, tiếng la hét chói tai. Chú rể trang phục lộng lẫy, bắt chước tình tiết lãng mạn trong điện ảnh, tay kẹp chặt cô dâu chỉ mặc trang phục bình thường nhấc lên xe, trước hàng loạt ánh đèn flash chớp nháy, tất cả mọi người đều cảm thấy hưng phấn với màn trình diễn vừa rồi...
Qua phút thảng thốt, sau khi Nghênh Hi bị ૮ưỡɳɠ éρ lên xe, cô mới phát hiện trên xe chỉ có hai người, cô và Hắc Diệu Tư, lão Trương ngồi trên ghế trước cười hì hì, bị ngăn cách bởi một vách kính bằng thủy tinh chống đạn từ bên ngoài thật dày.
"Em ngạc nhiên lắm sao?" Anh cười nhìn cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở của cô. Hắc Diệu Tư ôm chặt thân thể mềm mại mà thật kiên cường kia vào lòng mình.
Giọng nói thuần, dịu dàng của anh lại làm cô hoài nghi anh có mục đích riêng.
"Vì sao lại là anh? Rõ ràng anh ta nói với tôi ... anh ta nói với tôi, đây là hôn lễ của anh ta mà..." Âm điệu run rẩy của cô không khống chế nổi sự nghẹn ngào, bên trong bao hàm rất nhiều cảm xúc, vừa yếu đuối vừa uất ức mà ngay cả bản thân Nghênh Hi cũng không biết...
"Đương nhiên là anh rồi!" Anh nắm chặt đôi tay nhỏ bé của cô."Chẳng qua đây chỉ là khúc nhạc dạo đơn thuần. Hôn lễ của chúng ta không tổ chức ở chỗ này, mà là ở một tòa giáo đường yên tĩnh, không có bất luận kẻ nào có thể quấy rầy chúng ta."
"Anh... Cho tới cùng anh có biết là anh đang làm cái gì không? Hoặc là, lúc này anh lại nghĩ ra một trò chơi mới để làm tổn thương tôi chăng?" Cô không tin, nghi ngờ hỏi lại anh.
Gương mặt anh tuấn của Hắc Diệu Tư giật giật một hồi:"Em cực kỳ hiểu anh, Nghênh Hi à, trước mặt giới truyền thông anh không thể làm bất kể chuyện gì đối với phụ nữ, cho dù là để trả thù."
Nói cách khác, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều được anh thiết kế tỉ mỉ. Mục đích của anh là muốn tuyên bố với toàn thế giới….. cô gái có tên Thương Nghênh Hi kia, đời này kiếp này là vợ của anh, của Hắc Diệu Tư này!
Quả thực Nghênh Hi hiểu anh rất rõ, từ trước đến nay cách hành xử của anh cực kỳ ngang ngược. “Nhưng chẳng phải là anh vẫn luôn hận tôi hay sao?” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến anh hồi tâm chuyển ý như thế?
“Hận em ư?” Anh cúi đầu xuống khẽ nói.
Nghênh Hi rũ mắt xuống, mặc nhiên thừa nhận.
“Bởi vì khi ấy anh chưa hiểu rõ, em có ý nghĩa quan trọng với anh đến nhường nào! Cũng bởi vì sự quan tâm của anh với em quá mức lớn lao, vượt qua cả giới hạn mong muốn của bản thân, cho nên anh bị sựu hận thù làm mê muội, cho rằng chỉ cần hận em là có thể lấy nó thay thế cho cảm xúc yếu đuối của anh.” Hắc Diệu Tư vươn bàn tay to ấm áp, áp sát vào đôi má lạnh lẽo của cô, động tác dịu dàng tinh tế giống che chở một vật quý giá.
“Rốt cục đến khi anh nhận ra được, em quan trọng đối với anh đến nhường nào, anh mới hiểu rõ, duy nhất chỉ có cách này mới có thể khiến anh tìm về được người con gái anh yêu, tiến hành đền đáp lại cho cô ấy.”
Đôi bàn tay to của anh ôm chặt lấy gương mặt cô, khiến cho Nghênh Hi buộc phải ngửa mặt lên, ngắm nhìn đôi mắt đầy sâu xa của anh.
“Anh để cho tôi đi có tốt hơn không?” Cô mở to mắt nhìn lại, lựa chọn cự tuyệt anh.
Hắc Diệu Tư sửng sốt, “Vì sao vậy? Em cần phải hiểu ý tứ của anh….”
“Chỉ có như vậy thôi vẫn chưa đủ.” Cô lắc đầu, cười nói: “Có lẽ rằng anh để ý đến tôi, nhưng mà để ý và yêu là hai chuyện khác nhau.”
Cô nhấn vào nút trò chuyện với người ngồi lái xe phía trước: “Lão Trương, xin hãy dừng xe.”
“Nhưng Thương tiểu thư à, chẳng phải cô muốn kết hôn với ông chủ của tôi đó sao?” Lão Trương khó hiểu hỏi. Nhưng Hắc Diệu Tư vẫn chưa mở miệng ngăn cản, cho nên lão ngoan ngoãn dừng xe lại.
Nghênh Hi không trả lời, sau khi mở cửa xe cô xuống xe không chút do dự.
“Em vẫn còn chưa nghe hết lời nói của anh!” Hắc Diệu Tư đuổi theo.
Cô không có dừng bước: “Thực xin lỗi, sắp sửa đến giờ lên máy bay, sợ rằng tôi không còn thời gian cùng anh chơi trò chơi nữa.” Cô nói nhàn nhạt, đưa tay vẫy một chiếc tắc xi.
Sắc mặt Hắc Diệu Tư cứng đờ. “Chỉ một phút đồng hồ.”
Anh tóm lấy cổ tay cô, ngăn không cho cô lên xe.
“Anh buông ra đi, vô ích thôi.” Cô quay đầu lại, thậm chí còn mỉm cười với anh, “Tôi thừa nhận, vừa rồi những chuyện mà anh làm cho tôi đã khiến tôi cực kỳ cảm động, nhưng chỉ có thể này thôi thì chúng ta không có cách nào….”
Cô nghẹn ngào dừng lại.
Cô đã từng hỏi anh, nhưng anh vẫn không chịu nói lời yêu với cô…. đến ngay cả lúc này cũng vậy….
Rút tay ra, cô kiên quyết xoay người lên xe….
Không quay đầu lại.
***
Một tháng sau.
Trên thế giới, duyên số của con người ta có lúc quả thật cũng rất kì lạ.
Bản thân Nghênh Hi cũng không hiểu vì sao cuối cùng cô lại gặp được Mike, khi ấy cô cực kỳ bàng hoàng đến mức không biêt xử trí thế nào nữa.
“Bởi vì tôi là Chúa Cứu Thế của cô mà! Amen.” Mike làm mặt quỷ nhìn Nghênh Hi nói.
“Đừng có trêu đùa kiểu như thế!” Bạn gái của Mike thản nhiên dùng lực cốc một cái vào đầu anh.
“Ái dà, nhẹ tay một chút đi, rất đau đấy!”
“Ai bảo anh lần nào cũng không đứng đắn….”
Cặp môi nho nhỏ kia ngọt ngọt ngào ngào cãi lại…. Nghênh Hi lặng lẽ rời khỏi phòng bếp của nhà hàng, trong nụ cười của cô có một nét hiu quạnh.
Một tháng trước, sau khi rời khỏi Hắc Diệu Tư, cô cũng không trở lại sân bay, lên máy bay rời khỏi Đài Loan nữa.
Bởi vì đột nhiên cô nhận ra rằng, chiều sâu của vết thương, chẳng hề có liên quan đến khoảng cách xa hay gần. Cho dù vượt trùng dương đến Nhật Bả xa xôi, vết thương của cô vẫn đau đớn như cũ.
Những ngày qua, cô đã cố gắng sống để quên đi quá khứ. Thời điểm cô nghĩ muốn bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa, khi đi tìm việc may mắn thay, duyên số đã khiến cô gặp lại Mike lần thứ ba, khi đó Mike đang là ông chủ của một nàh hàng chuyên món ăn Pháp.
Trước đây cô vẫn cho rằng Hắc Diệu Tư lợi dụng thế lực áp bức người khác, không nghĩ tới anh vậy mà lại dùng tiền để mua lại quán cà phê cảu Mike, chỉ vì muốn cô không có việc làm.
Rất hiển nhiên, Hắc Diệu Tư lợi dụng sự giàu có của mình, mà làm mưa làm gió rất nhiều chuyện.
Đi đến phía trước nhà hàng, Nghênh Hi nhận thấy bên ngoài có chút xôn xao.
"Có chuyện gì vậy?"
Cô hỏi vài học sinh làm part-time đang tụ tập trước quầy hàng.
Một nhóm các cô trẻ tuổi đang châu đầu ghé tai thì thào với nhau, bộ dáng vẻ mặt đầy hưng phấn. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
"Chị Nghênh Hi, bên ngoài có một người khách rất đẹp trai!" Một cô gái nhỏ có đôi bím tóc buộc cao trên đầu, hai má đỏ rừng rực nói đầy thán phục.
"Thật quá đẹp trai! Xem ra ngài ấy cực giỏi, hơn nữa bộ dáng giống như có rất nhiều tiền." Một cô gái khác bằng tuổi hai mắt tỏa sáng bổ sung thêm.
"Nói cho chị nghe với nào?" Nghênh Hi cười hỏi
Mấy cô gái trẻ này thật sự rất đáng yêu.
"Ngài ấy lái một chiếc xe thể thao xem ra cực kỳ đắt tiền, rồi dừng lại ở ngoài cửa nhà hàng của chúng ta!" Cô gái thứ ba có đôi má đầy tàn nhang, vẻ mặt tràn ngập ảo tưởng lộ rõ vẻ mê mẩn.
"Ở ngay cửa sao?" Ánh mắt Nghênh Hi dời về phía ngoài cửa.
Quả nhiên, có một chiếc xe thể thao màu đen đầy kiêu ngạo đang đỗ chắn ngang trước cổng nhà hàng ... di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Nhưng trong quy định, chỗ này không được dừng đỗ xe.
Nghênh Hi hơi hơi nhíu mày, đi tới nơi đã thu hút ánh mắt của nhóm các cô gái trẻ kia...
"Tiên sinh, phiền ngài có thể lái xe dời qua chỗ khác được không?"
"Có thể lắm, nhưng mà với điều kiện em phải đi cùng với anh." Người đàn ông xoay người, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên người cô.
Nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, trong nháy mắt, Nghênh Hi ૮ɦếƭ sững ở tại chỗ, cảm giác thấy mình cơ hồ không sao hít thở nổi nữa.
"Em cực kỳ kinh ngạc sao?" Hắc Diệu Tư nhếch môi, yên lặng nhìn cô."Em là người phụ nữ của anh, cho dù em ở nơi nào anh cũng đều có thể tìm được em."
Cô trừng mắt anh, mãi lúc sau cô mới khống chế được sự kinh ngạc lẫn luống cuống của mình.
"Mời anh đem xe đi chỗ khác, nếu anh muốn dùng cơm, trước hết xin mời anh đưa xe đi đã, sau đó có thể gọi người để được phục vụ các món ăn." Cô nghiêm mặt lại, vừa nói dứt lời, cô không chút do dự xoay người bỏ đi...
"Nghênh Hi." Anh tóm lấy cánh tay của cô.
"Anh buông tay ra." Cô nhỏ giọng trách cứ anh, khẩn trương nhìn xung quanh một hồi.
Mãi đến khi xác định chưa làm người khác chú ý, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Anh mau buông tay ra, tôi đang trong giờ làm việc." Cô tức giận cảnh cáo anh.
Nhìn thấy cô căng thẳng, thái độ của anh lại nhàn nhã khác thường: "Anh có lời muốn nói với em, trừ phi em theo anh ra ngoài, nếu không anh sẽ không buông tay." Nhướng mày, anh cẩn thận nghiên cứu thái độ của cô.
"Anh...”
Hít sâu một hơi, Nghênh Hi tự nhủ mình không nên so đo bởi anh chính là một người đàn ông thổ phỉ nhất trên đời.
"Rốt cuộc anh muốn nói điều gì đây? Không thể nói ở nơi này hay sao?"
"Em đang trong giờ làm việc, không tiện lắm." Anh dùng lời nói của chính cô để bao biện ngược lại với cô.
Cô trừng mắt nhìn anh, cố gắng hạ giọng, tức giận nói: "Vậy anh hãy buông tay ra trước đã có được hay không?"
Cô chú ý tới mấy cô gái trẻ kia đã nhìn thấy Hắc Diệu Tư đang động tay động chân với cô.
"Theo anh ra ngoài." Anh cong môi, nhấc cặp chân dài, lôi thẳng cô ra ngoài cửa nhà hàng .
Cho dù Nghênh Hi không muốn, nhưng trong phòng ăn có rất nhiều khách hàng, cô rất khó tránh khỏi làm cho mọi người chú ý đến
nếu cứ khư khư cố chấp chống cự lại anh. Trừ phi cô không thèm để ý tới ánh mắt của người khác.
Hai người đi đến cửa, cô lập tức hất tay anh ra.
Hắc Thiệu Tư nheo mắt, cực kì hứng thú nhìn cô,” Em đang tức giận sao, Nghênh Hi?”
“Vì sao tôi không thể tức giận chứ?” Cô phẫn nộ nói:” Trước kia anh trả thù tôi còn chưa đủ hay sao? Dựa vào cái gì anh lại quấy rầy của sống của tôi chứ?”
“Em biết rõ ràng vì sao anh xuất hiện ở đây mà” Anh thu hồi lại nụ cười, thẳn thắn yêu cầu:” Theo anh trở về.”
“Không bao giờ” Cô cự tuyệt không chút suy nghĩ.
Không khí đột nhiên trở nên cực kì căng thẳng.
Hắc Thiệu Tư giận tái mặt:” Rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào đây?” Mãi lâu sau anh mới phá vỡ sự trầm mặc.
“Anh không phải làm cái gì hết, chỉ cần hãy rời khỏi cuộc sống của tôi mà thôi.” Thái độ lạnh nhạt, Nghênh Hi nhìn người đối diện thẫn thờ nói.
“Như vậy không được” Anh cũng nghiêm mặt lại, trả lời thẳng thừng.
“Vậy, cho tới cùng anh muốn như thế nào đây?”
Cô cũng không còn cách nào giữ được bình tĩnh nữa, kích động chất vấn anh.
“Những lời này anh nên hỏi lại em mới đúng, cho tới cùng em muốn điều gì đây?” Anh giọng nói của anh không còn kiên nhẫn, trở nên cứng ngắc nhưng cũng tràn ngập sự mất tự nhiên.
Cảm giác sắp không khống chế nước mắt tràn mi, Nghênh Hi xoay lưng lại về phía anh, “ Anh đi đi, tôi không thể trở về với anh, vĩnh viễn không thể.”
Hắc Thiệu Tư giận tái mặt, gương mặt anh tuấn đầy tăm tối.
“Được, em muốn thời gian, anh sẽ cho em thời gian.”
Anh đi đến cạnh cửa xe, trước khi lên xe bỏ lại một câu sau cùng...
“Em ngẫm nghĩ lần cuối đi, anh thật sự hi vọng em sẽ trở về cùng anh.”
Nghênh Hi đứng thẳng bất động tại cửa, mãi đến lúc anh lái xe đi, cô mới mệt mỏi đưa tay lau đi những giọt nước mắt.
Nghênh Hi phát hiện, gần đây thường xuyên có những người không hiểu tại sao cứ đến gác ngoài cửa nhà hàng...
Những người đó nhìn đã thấy không phải người như những người dân bình thường khác, tất cả bọn họ đều cao, cường tráng, vẻ mặt sát khí, chỉ kém ở trên mặt không có vết dao chém mà thôi. Khách hàng sợ tới mức không dám tới cửa, nếu còn tiếp tục như vậy, nhà hàng hoàn toàn không thể kinh doanh được nữa.
“Ài!”
Lúc này đã là lần thở dài thứ mười hai trong ngày của Mike.
“Tôi thấy nhất định là do tôi không muốn bán nhà hàng này, cho nên đã đắc tội với người nào đó rồi.” Mike lẩm bẩm, ánh mắt trừng trừng như muốn đâm mấy gã đại hán ở ngoài cửa kia.
“Rốt cuộc vì sao thế này, những người này ở từ đâu tới đây vậy?” Nghênh Hi hỏi Mike.
“Hai ngày trước có người tới tìm tôi đàm phán chuyện mua lại nhà hàng này.” Mike nói vẻ như không biết làm thế nào:” Cô cũng biết rồi đấy, Nghênh Hi à, tôi và Điềm Điềm cũng sắp kết hôn, cho nên tôi đã đưa ra suy nghĩ kỹ và đưa ra quyết định, cho dù đối phương có đặt giá bao nhiêu tiền tôi cũng không bán nhà hàng này. Nhưng mà không biết vì sao mọi chuyện lại trở lên nghiêm trọng như vậy, tình hình vẫn còn như thế này thì làm sao nhà hàng buôn bán được đây...”
Mike hoang mang ôm lấy đầu, không hiểu vì sao mỗi lần anh mở cửa hàng, mỗi lần kinh doanh không quá ba tháng, đều có người muốn mua lại.
Nghênh Hi vừa nghe, đã biết đây là kiệt tác của ai.
“Anh không cần lo lắng, không sao đâu” Cô yếu ớt an ủi Mike.
Mike vẫn không ngừng thở dài, mỗi một lần ngẩng đầu lên nhìn ra đồ hung ác sát ngoài cửa kia, anh lại chán nản cúi đầu xuống thấp hơn.
Nhìn thấy bộ dạng này của Mike, thật sự Nghênh Hi cảm thấy mình có lỗi, nếu không phải bởi vì cô, Mike sẽ không luôn gặp phải loại chuyện kì quái như vậy...
Cô biết Hắc Thiệu Tư lầm như vậy, mục đích là cái gì.
Nhưng mà, sao anh lại không kiêng nể bất cứ điều gì vậy chứ? Anh phá hoại cuộc sống bình lặng của cô, bức bách bạn bê của cô làm gì?
“Nghênh Hi, thật xin lỗi, lần này có khác với những lần trước, tôi đồ rằng không chắc mình có giữ lại được nhà hàng này không.” Mike ưu sầu nói.
Nghe thấy Mike nói vậy, Nghênh Hi không kìm được lòng chua sót...
Vì sao cô luôn luôn không thoát khỏi nổi Hắc Thiệu Tư? Lại còn liên lụy đến bạn bè ở bên mình, làm hại bọn họ phải chịu tội!
Vành mắt cô đỏ ửng, rốt cục Nghênh Hi hạ quyết tâm...
Mục đích Hắc Thiệu Tư làm như vậy chính là muốn ép cô chủ động đi tìm anh! Vậy thì cô sẽ đi tìm anh...
à một cặp tình nhân, nghe nói tình cảm của bọn họ còn rất tốt.”
Tô Diệp cũng đoán được vậy, gật đầu nói:” Chị biết rồi, bọn họ là thanh mai trúc mã chứ sao.” Tối hôm qua tấm hình kia chính là bằng chứng, người ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đoán chừng Trịnh Huân còn là bảo bối nhỏ yêu thích của người mẹ đã qua đời của Đỗ Hành đấy.
Đỗ Phỉ nghe nói thế, khuôn mặt nhỏ thanh tú tràn đầy hài lòng:” Xem đi, em biết chị chưa nghe nói qua bí mặt của em mà.”
Tô Diệp phối hợp nổi lên nghi ngờ:” Bí mật gì?”
Đỗ Phỉ cười như kẻ gian, lúc này mới nhỏ giọng nói:” Em nghe nói Trịnh Huân đã từng mang thai đứa nhỏ của anh trai em, sau đó không biết bọn họ ầm ĩ nổi lên mâu thuẫn thế nào, cho nên Trịnh Huân phá bỏ đứa bé đi.”
Tô Diệp vốn cũng không cho rằng Đỗ Phỉ có bí mật gì, nghe thế thì hoàn toàn sững sờ:” Em nghe nói từ đâu?”
Đỗ Phỉ hài lòng nhìn vẻ mặt khi*p sợ của Tô Diệp:” Có một lần em đi ngang qua phòng khách, nghe mẹ em và Trịnh Huân nói chuyện, mẹ em còn an ủi Trịnh Huân một hồi nữa, nói sau này vẫn còn cơ hội.”
Tô Diệp cảm thấy đầu choáng váng, cả người hoảng hốt, cô đỡ cái bàn ngồi xuống.
Sau khi nhanh chóng ra khỏi nhà hàng, cô đơn thương độc mã chạy đến tòa nhà lớn của tập đoàn Hắc thị. Cô nhận ra những bảo vệ lần trước đã ngăn cản cô, lần này lại để mặc cô đi vào thoải mái không ngăn trở nữa, lại còn đầy khách khí mỉm cười chào hỏi đối với cô ...
Giống như đã sớm biết cô sẽ tới nơi này vậy.
Nghênh Hi đầy hồ nghi đi vào thang máy, sau khi đến tầng cao nhất, cô phát hiện ra cả khu văn phòng xa hoa rộng lớn như vậy mà lại trống không, đến cả một con mèo nhỏ cũng không có.
Ngày trước khi cô tới, rõ ràng nơi này rất náo nhiệt, một đoàn thư ký và nhân viên trợ lý rồng rắn vây quanh bên người Hắc Diệu Tư.
"Em nhìn cái ૮ɦếƭ tiệt gì ở xung quanh văn phòng vậy?"
Tiếng nói trầm thấp của Hắc Diệu Tư bỗng dưng vang lên, làm Nghênh Hi giật nảy mình.
"Vì sao nơi này của anh lại trở nên trống không như vậy?" Cô nghi ngờ hỏi, vừa rồi từ lúc ở dưới lầu cô đã cảm thấy có gì đó không bình thường.
Một văn phòng trống không, cũng bởi vì nó xa hoa, rộng lớn đến mức khiến người ta líu lưỡi, lại càng làm cho người ta cảm thấy quái dị.
"Rất đơn giản, anh đã bảo tất cả bọn họ rời đi rồi." Anh sải cặp chân dài, nhàn nhã ngồi dựa vào chiếc bàn tiếp khách.
"Vì sao lại thế?" Giác quan thứ sáu của con người, làm cho cô nổi lên sự hoài nghi về hiện tượng không bình thường này.
"Em đến chỗ anh là để thảo luận về văn phòng sao?" Anh như cười như không hỏi lại cô:"Nếu em thích, anh có thể ở chuẩn bị một phòng “trợ lý đặc biệt”dành riêng cho em ở nơi này." Anh cúi đầu cười nhẹ ngỏ ý.
"Anh đừng có giở cái vẻ mặt cợt nhả ấy với tôi!" Nghênh Hi cực kỳ nghiêm túc nghiêm mặt lại. Cô chợt nhớ hôm nay mình tới đây là vì muốn"giáo huấn" anh: "Tôi đến đây vì lý do gì, tin rằng chính anh đã làm ra chuyện gì thì anh cũng đã biết rất rõ rồi."
"Anh đã làm chuyện gì vậy?" Anh khẽ cười hỏi lại, mở chiếc hộp màu vàng rút ra một điếu xì gà cao nhất cấp, thảnh thơi châm lửa.
“Anh đã phái người đến gác ở cửa nhà hàng của Mike, cố ý làm cho việc kinh doanh của anh ấy không được thuận lợi, đúng không?” Cô vạch trần tội trạng của anh.
“Anh đã làm vậy sao?” Anh tròn mắt.
Không ngờ rằng anh lại có thể vô lại đến vậy!
“Đương nhiên là anh làm rồi!” Nghênh Hi trợn trừng cả mắt, thái độ quá quát tỏ ý không liên quan gì của anh làm cho cô cực kỳ phẫn nộ. “Nếu như anh muốn làm việc gì, cứ nhắm vào tôi là được, đừng có hướng đến bạn bè vô tội của tôi!”
Hắc Diệu Tư nheo mắt lại: “Em sai rồi, tất cả những điều anh làm chỉ nhắm vào em thôi, những người khác anh hoàn toàn không có hứng thú”.
Giọng điệu tự cao tự đại, chỉ tốt ở bên ngoài, làm cho Nghênh Hi càng thêm tức giận.
“Nhưng hiện tại, anh đã xúc phạm tới bạn bè của tôi……”
“Đủ rồi đấy!” Anh đột nhiên phát hỏa: “Mở miệng, ngậm miệng đều là bạn bè, anh nghe mà chướng tai, nếu có thể anh sẽ tìm người mang cái tên mà em gọi là bạn bè kia ném cuống sông luôn”.
Nghênh Hi kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
“Làm sao anh lại có thể ngang ngược, không phân rõ phải trái như vậy chứ?!”
“Bởi vì ‘lý’ là do anh đặt ra, anh cao hứng thì sẽ rất biết điều, còn nếu mất hứng thì sẽ ngang ngược!” Anh xấu xa nói.
Anh kiêu ngạo nhìn cô, Ⱡồ₦g иgự¢ của Nghênh Hi không ngừng lên xuống bởi quá tức giận, cô cố gắng kìm chế lại nước mắt: “Tới cùng anh muốn như thế nào mới bằng lòng dừng tay đây?!”
“Điều ấy em biết rất rõ mà, việc gì phải hỏi anh nữa”. Khẩu khí của anh cực kỳ cứng rắn.
Rốt cuộc nước mắt của Nghênh Hi không kìm nổi nữa liền trào ra: “Rôi đã nói rồi, sẽ không bao giờ trở về với anh, nhất định không trở về”.
Khuôn mặt tuấn tú bá đạo của Hắc Diệu Tư trở nên cứng đờ.
Nhìn thấy nước mắt của cô, gương mặt anh tuấn của anh thoáng chốc lát như bị sương mù phủ kín: “Không được khóc”. Anh khàn giọng cảnh cáo cô.
Cô chua xót khổ sở gằn từng tiếng nói với anh: “Nếu anh còn tiếp tục làm tổn thương tới bạn bè của tôi, tôi sẽ hận anh:. Nước mắt không nghe lời vẫn tiếp tục lăn xuống dưới.
Sắc mặt Hắc Diệu Tư rất khó coi: “Anh đã bảo là em không được khóc cơ mà!” Giọng nói của anh càng thêm trầm ᴆục.
“Anh đừng có để ý đến tôi…………..”
“૮ɦếƭ tiệt!”
Đột nhiên anh đưa tay tóm lấy cô. Nghênh Hi trở tay không kịp, lập tức bị anh ôm vào lòng….
“Anh đã nói là em không được khóc, em không nghe thấy sao?!” Giọng nói của anh rất xấu như đang cố kìm nén lại cảm xúc sắp sửa bạo phát, vòng ôm của anh rất dịu dàng, rất cẩn thận như không muốn làm đau cô.
Nghênh Hi ngơ ngác nhìn người đàn ông đang thở hổn hiển………….
Nước mắt của cô làm cho anh không khống chế được sao?
Mọi người đều biết từ trước tới nay, Hắc Diệu tư luôn kạnh lùng, tự kiềm chế rất tốt, nhưng mà………
Trong lúc vô tình, dường như cô đã phát hiện ra một chuyện vô cùng lạ lùng…..
Nước mắt tiếp tục rơi xuống đất, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hắc DIệu Tư càng ngày càng thối, ‘thí nghiệm’ của cô đã tính toán chuẩn xác hơn một chút.
“Ginny, lập tức thông báo cho Long Nham, nói cậu ta rút bỏ người gác cửa!” Rốt cược anh nhán vào chiếc nút trò chuyện ở trên bàn, ảo não nhìn người con gái ở trong lòng.
Nụ cười thắng lợi hiện ra trên gương mặt như “lê hoa đái vũ” (nước mưa đọng trên cánh hoa lê) của Nghênh Hi…….
Nếu như sớm biết chiêu này có tác dụng tốt như vậy, cô cũng không ngại lấy nước mắt của mình để đối phóc với ‘người xấu’ kia.
“Em cũng đừng tưởng rằng anh sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy!”Anh nói giọng âm trầm, trừng mắt hung tợn nhìn nụ cừoi trên mặt Nghênh Hi.
“Tôi phải đi rồi”. Nước mắt đã biến mất, cô đẩy người đàn ông ra, không buồn để ý tới lời uy Hi*p ác bá của anh.
“Em còn muốn chạy đi đau?” Hắc Diệu Tư không những không buông tay, ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
“Anh còn muốn như thế nào nữa…”
Trước sau Nghênh Hi không thể tránh thoát nổi vòng tay của anh, sức lực của anh cũng thật lớn……….
“Tự đến cửa chui đầu vào lưới, đơn giản như vậy mà em đã muốn đi sao?” Anh nheo mắt lại, đột nhiên ánh mắt trở nên thâm sâu.
“Cho tới cùng anh muốn thế nào thì mới thôi!” Cô căng thẳng nhớ tới việc một cả tầng lầu này hoàn toàn không có những người khác.
“Vậy em muốn như thế nào?” Anh cong môi, nở nụ cừoi cực kỳ tà ác. “Em nói xem?”
Nghênh Hi ngưo nhác mở to mắt nhìn lại anh….
Đột nhiên cô chợt hiểu ra, so với sự hư hỏng của ‘con người xấu xa’ kia, bản thân cô dường như đã quá đơn thuần….