Cô Vợ Bị Bỏ - Chương 06

Tác giả: Trịnh Viện

Sáng ngày thứ hai, khi Nghênh Hi tỉnh lại, phát hiện Hắc Diệu Tư đã không còn ở bên người.
Cô cũng không bất ngờ, bởi vì cô biết, một người tàn nhẫn như anh, làm tổn thương cô còn chưa đủ, làm gì có chuyện anh lưu lại an ủi thể xác và tinh thần bị tổn thương của cô đây?
Nằm mãi ở trên giường cũng không phải là hay, Nghênh Hi lấy chiếc chăn đơn bao bọc chính mình kín không kẽ hở, sau đó mới dám từ trên giường đứng lên.
Rời giường rửa mặt chải đầu xong xuôi đâu đó, cô nhìn lên chiếc gương to trong phòng tắm xa hoa, trên mặt cô vẫn mang theo lờ mờ vẻ mệt mỏi của đêm qua.
Cô không hiểu được vì sao đêm qua lại đau đến thế...
Tuy đã nghỉ ngơi một đêm, trong bắp đùi chẳng những vẫn còn có cảm giác co rút đau đớn, mà vẫn còn đang liên tục nóng lên.
"Không sao hết, không sao hết... Mình sẽ vượt qua được."
Cô đưa tay lên xoa xát thật mạnh vào gương mặt trắng trẻo của mình, cùng với đôi mắt vốn trong trẻo như nước giờ đây đã trở thành đỏ quạch, thì thào tự nói.
Mở chiếc va li nhỏ đựng đồ tùy thân của mình mà cô mang theo khi chuyển vào đây lúc tối hôm qua, bên trong chỉ có hai bộ quần áo rẻ tiền.
Đây là đồ mà cô đã dành tiền lương suốt một tuần làm việc tại quán rượu, đến chợ đêm mua hàng hóa bán ở vỉa hè. Vốn dĩ cô có ba bộ quần áo để thay đổi giặt giũ, đêm qua bị Hắc Diệu Tư xé phá hủy một bộ, cô cảm thấy rất đau lòng.
Sau khi mặc quần áo tử tế, cô tìm thấy chiếc chìa khóa treo ở trước tấm gương to, sau đó ra ngoài dự định lại bắt đầu một ngày đi tìm việc.
Tuy đã trở thành tình nhân của Hắc Diệu Tư, nhưng cô lại không cho phép chính mình sa đọa, cô muốn so với dĩ vãng càng phải mạnh mẽ hơn mới được.
Hôm nay thần may mắn tựa hồ có vẻ chiếu cố đến cô...
Rốt cuộc ở gần khu nhà trọ cô lại gặp được Mike đang trang hoàng cửa hàng mới!
“Nghênh Hi!”
Vẫn lại là Mike phát hiện ra cô trước.
“Mike! Sao anh lại ở chỗ này?”
“Đây là cửa hàng mới mở của tôi đấy!” Mike đắc ý nói: “Tôi dùng số tiền bán nhà kia, mua gian nhà này có mặt tiền cửa hàng rộng hơn, trang hoàng được đẹp đẽ hơn, chỉ qua nửa tháng nữa tiệm cà phê của tôi sẽ khai trương rồi!”
“Thật vậy sao? Chúc mừng anh...” Tự đáy lòng, Nghênh Hi mừng thay cho anh.
Mike gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. “À phải rồi, cô đã tìm được công việc mới chưa?”
“Tôi...” Cô buồn bã lắc đầu.
“Thật vừa đúng lúc.” Mike cười nói: “Tiệm cà phê của tôi đang cần người, cô quay về giúp tối có được hay không?”
“Anh đồng ý thuê tôi sao?” Gương mặt của Nghênh Hi ngập tràn vẻ tươi cười.
“Cô vừa chăm chỉ lại vừa khiêm tốn, bất cứ ông chủ nào cũng sẽ thích cô.”
“Cảm ơn anh, Mike.” Nghênh Hi cơ hồ bật khóc, trong lòng cô ngập tràn cảm kích.
Ngay ngày hôm đó, cô ở lại cửa hàng làm việc luôn, trang trí cho mặt tiền cửa hàng, hỗ trọ thu dọn sân bãi, đồng thời chung niềm phấn khởi với Mike, cùng ngôi phác họa ra cách bài trí cho tiệm cà phê tương lai.
Khi cô nhớ tới việc trở lại nhà trọ thì, sắc trời đã cực kỳ tối đen.
“Đã muốn thế này, để tôi đưa cô trở về nhé, Nghênh Hi.” Mike nói nhiệt tình.
“Không cần đâu...”
“Cô còn khách khí với tôi làm gì!”
Nghênh Hi không tiện từ chối nữa, vì vậy Mike dắt chiếc xe máy Honda 125 phân khối của anh ra, đưa cho Nghênh Hi chiếc mũ bảo hiểm đội lên đầu, sau đó giục cô ngồi lên đằng sau anh.
“Đứa bé ngoan khi ngồi xe máy nhất định phải đội mũ bảo hiểm vào.” Anh phô trương, bắt chước giọng nói và điệu bộ diễn trò trong “bố đại hí lý quái lão tử” (*), dạy dỗ Nghênh Hi.
(*) Dịch nghĩa: Ông lão kỳ quái chơi đùa trong chiếc túi to.
Buồn cười đến mức Nghênh Hi phải bật cười thực vui vẻ.ng
Đã lâu lắm rồi, thật lâu lắm rồi cô chưa từng cười to như vậy...
Khi Nghênh Hi trở lại nhà trọ, trời đã tối thui rồi.
Cô mở cửa, phát hiện ra đèn trong phòng đã được bật sáng.
“Cô đã về rồi sao...”
Nhìn thấy Hắc Diệu Tư ngồi ở trong phòng khách, cô không được tự nhiên nghiêng đầu, gương mặt bắt đầu nóng lên.
“Tôi đã đợi suốt từ buổi trưa, cô lại chạy đi đâu hả?!”
Anh ngồi ở trên ghế sofa, lạnh lung trừng mắt nhìn cô, vừa mới mở miệng đã cao giọng hỏi.
“Chung quy là tôi không thể suốt ngày ở trong nhà ngẩn người ra được, tôi chỉ ra ngoài một chuyến, đi bộ loanh quanh mà thôi.”
Cô không phải đứa ngốc, đương nhiên hẳn không ngốc đến nỗi nói cho anh biết chuyện mình đi tìm việc làm.
“Tản bộ cần thời gian lâu như vậy sao?” Anh hỏi giọng âm trầm, khẩu khí tràn ngập sự hoài nghi.
“Tôi là người, tất nhiên phải ăn cơm. Chỗ này chẳng có một thứ gì hết, không thể tiếp tục chờ đợi, tôi cũng không biết “ông chủ” của tôi đến khi nào thì mới có thể nhớ tới sự tồn tại của tôi, nhớ mang đến cho tôi chút đồ gì đó.” Cô đóng cửa lại, cố sức làm bộ dường như không có việc gì đi đến phòng khách.
“Chậc chậc, mới có một ngày không thấy, em có vẻ trở nên nhanh mồm nhanh miệng rồi nhỉ?” Anh đùa cợt nói.
“Tôi nghĩ chắc chắn tình nhân cũng không phải là cái xác không hồn, giống như kiểu bóng ma, cả ngày ngây ngốc ở nhà, chờ đàn ông đến âu yếm mình.”
Anh nhếch mày lên.
“Anh có chuyện gì sao?” Cô chăm chú nhìn anh, khắc phục thái độ không tự nhiên và lùi bước, đối diện với ánh mắt của anh.
“Nếu tôi là “ông chủ”, chẳng cần lý do gì, hứng chí lên thì tôi sẽ tới.” Anh nói vẻ châm biếm.
Nghênh Hi im lặng không nói gì, cô biết, mỗi một câu anh nói ra đều có ý muốn xỏ xiên cô.
“Trong phòng ngủ, có mấy ngắn tủ để quần áo, em đi thay bộ váy màu hồng, tối hôm nay cùng tôi đi ăn cơm.” Rốt cuộc anh cũng nói ra mục đích.
“Quần áo ư?” Nghênh Hi nghi hoặc hỏi lại. Cô nhớ là buổi sáng trong tủ quần áo không có vật gì.
“Sao vậy? Quá cảm kích, cho nên thành ngây dại sao?” Anh cười nhạo.
Cô lập tức nghĩ thông suốt, thời gian cô không có ở nhà, anh đã “tùy tâm sở dục” (tùy theo ý của mình) sắp xếp mọi thứ chu toàn rồi, tương lại chắc cũng sẽ xếp đặt cuộc sống của cô.
Đi vào trong phòng ngủ, cô mở chiếc tủ quần áo khá lớn kia ra, trong tủ không chỉ treo đầy quần áo mới, nhiều nhất là màu hồng và màu trắng, từ đồ mặc mùa xuân cho đến đồ để mặc cho mùa đông, mà còn có mấy ngăn xếp đầy các loại giày dép còn mới tinh.
Cô không hiểu vì sao anh lại mua tất cả những đồ xem ra rất đắt tiền này cho mình, giống như kiểu người đàn ông cưng chiều người phụ nữ của mình vậy... nhưng lại không giống như cách mà Hắc Diệu Tư đối xử với cô, Thương Nghênh Hi này.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy anh đã đi vào phòng ngủ, đang ôm lấy cô từ phía sau...
"Tuyệt không có gì phải khó hiểu, từ trước đến nay tôi rất hào phóng đối với việc bao nuôi tình nhân." Anh dễ dàng đoán được tâm sự của cô.
Tuy lời anh nói lại một lần nữa làm cô đau đớn, nhưng Nghênh Hi quyết định không thèm chú ý đến.
"Anh muốn tôi mặc bộ nào?" Cô bình tĩnh hỏi, che dấu cảm xúc của mình thật sâu.
Anh vươn tay, chỉ vào bộ lễ phục màu đỏ, thấp иgự¢ lộ vai nóng bỏng, hạ lệnh không lời giống như kiểu quân vương, nhất định không cho phép nghi hoặc.
"Tôi sẽ lập tức thay ngay." Cô nhẹ nhàng đáp lại, âm điệu cứng nhắc, nhẹ nhàng, không có cảm xúc.
Giống như cảm thấy bị mê hoặc, đột nhiên anh nắm chặt vào cánh tay để trần của cô...
"Em nhu thuận như vậy là có mục đích gì đây hả?" Bàn tay anh ôm trọn lấy bầu ✓ú ấm áp của cô đầy vẻ chiếm hữu.
"Tôi chạy thoát được khỏi bàn tay của anh sao?" Giọng của cô run rẩy.
"Em sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu." Anh nói chắc chắn, buông tay hài lòng nói.
******************
Hắc Diệu Tư dường như có công việc cần phải gấp rút hoàn thành.
Anh không còn thường xuyên tìm đến cô, nhưng cũng có đôi khi, đột nhiên tâm huyết dâng trào anh lại sắp xếp cho cô đáp máy bay ra nước ngoài để gặp gỡ, tại khách sạn muốn nàng, buổi sáng hôm sau lại sai người đưa cô về Đài Loan.
Gặp những lúc như thế này, bắt buộc Nghênh Hi lại phải xin phép Mike.
Rất khó tưởng tượng, cô phải trải qua cuộc sống giống như người hai mặt thế này.
Đương nhiên khi không có Hắc Diệu Tư đây, cô cảm thấy mình được tự do thoải mái, nhưng lúc ở bên cạnh anh, ngay cả hơi thở cô cũng phải rất cẩn thận.
Mà đại đa số thời gian khi anh không tìm đến cô, Nghênh Hi biết rất rõ, Hắc Diệu Tư tuyệt đối không hề ôm ấp một người phụ nữ nào khác.
Cô tin tưởng trải chờ đợi nhàm chán, cố gắng làm hình mẫu người tình hiền lành.
“Tiểu thư, cô ngồi một mình thôi sao?”
Một người đàn ông anh tuấn tay cầm chén rượu, đi đến bên người Nghênh Hi, ôn nhu hỏi cô.
“Tôi...”
“Cô có để ý đến việc tôi ngồi ở đây hay không?” Thấy cô có chút do dự, người đàn ông lập tức hỏi.
“E rằng là có sự bất tiện, tôi đang chờ người.”
“Tôi cùng ngồi chờ cùng với cô được chứ?” Dĩ nhiên anh ta đã ngồi xuống.
Nghênh Hi thở ra một hơi. Người đàn ông xa lạ này ăn mặt cực kỳ đẹp đẽ, tướng mạo đường đường, xem ra cực ký tự tin... cô không khỏi đoán rằng, có phải đàn ông áo mũ chỉnh tề đều không biết đến sự khiêm tốn hay không?
Giống như Hắc Diệu Tư, lại càng kiêu căng hơn giữa những người ngạo mạn.
“Tiểu thư họ gì?” Người đàn ông tiếp tục hỏi, tiếng nói ôn tồn trầm thấp, tư thái trần đầy tình cảm.
Cô chăm chú nhìn ngũ quan người đàn ông một cách sâu xa, tựa hồ có chút hoài nghi lẫn vào.
“Tôi họ Thương.” Cô đáp.
Người đàn ông duỗi thẳng cặp chân dài, tao nhã chồng lên nhau. “Hôm nay tôi cực ký may mắn, cô là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi đã thấy.”
Nghênh Hi không nhịn được mỉm cười. Đúng vậy, là người phụ nữ đẹp nhất “hôm nay”.
Lâu nay sống cùng với Hắc Diệu Tư, cô đã có thể dễ dàng nhận ra lời nói bậy bạ của đàn ông.
Nhưng cô vẫn không dám nói ra, quả thật lời nói của đối phương làm cho lòng cô thoáng xao động...
Đã hơn hai tháng qua, không cần phải lo lắng cho cuộc sống nữa, lại càng không phải dày đọa bản thân nữa, có thể vẻ ngoài của cô đã thật sự thay đổi rất nhiều.
“Cô cười rộ lên nhìn rất đẹp.” Người đàn ông khàn giọng nói.
“Người phụ nữ của tôi có đẹp hay không, không liên quan tới anh!” Giọng nói lạnh lùng của Hắc Diệu Tư đột nhiên vang lên.
“A Tư?”
Vẻ mặt của người đàn ông xa lạ trở nên kinh ngạc, lại trực tiếp gọi tên của Hắc Diệu Tư.
“૮ɦếƭ tiệt.” Thấy rõ đối phương là ai, Hắc Diệu Tư mặt mày nhăn lại, thì thào nguyền rủa.
“ Người phụ nữ của cậu sao?” Người đàn ông nhếch đôi long mày lên, như cười như không.
“Đứng dậy!” Hoàn toàn không để ý tới sự nghi vấn của đối phương, không chút khách khí anh đẩy đối thủ ra, đoạt lại ngai vàng thuộc về mình.
Nghênh Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm một màn này.
“Này... A Tư, cậu đuổi bạn tốt của mình đi như vậy, rất không có tình cảm an hem đấy nhé.” Anh ta hướng Nghênh Hi nháy mắt mấy cái, cử chỉ ám muội.
“Mau trở về vị trí của cậu đi!” Hắc Diệu Tư trừng mắt nhìn đối phương, sắc mặt âm ỷ.
Cho dù không phải là "vật phẩm" mà anh hài lòng nhất, nhưng chỉ cần là thứ gì đó của anh, Hắc Diệu Tư này, nhất định không cho phép người khác mơ ước.
"OK, tránh phát hỏa ở trước mặt phụ nữ, đỡ để cho “ người phụ nữ của cậu” cảm thấy cậu không có phong độ lắm. Lợi Nhân Tuyển không sợ ૮ɦếƭ đùa cợt nói.
Theo như hiểu biết của anh ta, Hắc Diệu Tư hành sự cẩn thận nghiêm mật, đối với phụ nữ lại càng hơn thế. Nếu chỉ là bạn giường để “tầm hoan tác nhạc” (tìm cảm hứng để sáng tác nhạc – ý của câu này là tìm bạn giường để mua vui), cô gái kia tuyệt đối không xứng đáng để cậu ta thốt ra ...câu “người phụ nữ của tôi”.
"Cút ngay!"
Vẻ mặt của Hắc Diệu Tư cực kỳ thối, cực kỳ khó coi.
Nhưng Lợi Nhân Tuyển lại có vẻ như đang vui sướng, may mắn nhìn thấy gương mặt thối của Hắc Diệu Tư, nếu trong bữa cơm với tứ xứ bạn bè giống như “hồ đoàn cẩu hữu”(như cáo như sói) kia mà không thông báo chuyện này thì thật không phải với nguyên tắc làm người của anh ta!
Chẳng qua, cái mà anh ta tò mò lúc này... chính là cô gái kia là ai? Một người như Hắc Diệu Tư, đã từng trên tình trường dùng tiền bạc để thay đổi "Vật", đổi phụ nữ như thay quần áo, lúc này cư nhiên lại có ý nghĩ muốn độc chiếm một phụ nữ sao?
Sau khi người đàn ông xa lạ thần sắc kỳ quái kia rời đi, Nghênh Hi ngồi ở trên ghế căng thẳng chờ đợi cơn giận của anh đối với cô.
"Menu." Vẻ mặt khó coi của anh nghiêm lại, không nói một lời, chỉ gọi người hầu mang thực đơn đến.
Câu nói nhắc nhở của Lợi Nhân Tuyển trước khi bỏ đi đã khiến cho anh ảo não... anh, vậy mà ngay trước mặt Lợi Nhân Tuyển lại thốt ra câu nói thừa nhận Thương Nghênh Hi là "phụ nữ của tôi" .
Vẻ mặt thối tha của anh, hiển nhiên so với tính tình của anh càng có hiệu quả đe dọa hơn. Người hầu sợ tới mức lập tức không dám chậm trễ vội vã đưa lên ba bảng menu để cho “quân vương” chọn lựa.
Tuy anh không tức giận, nhưng lại khiến cho Nghênh Hi “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”. Cả buổi tối, sắc mặt của Hắc Diệu Tư, trước sau đều cực kỳ âm trầm.
※※※
Vì vậy sau một hồi gặp nhau, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hắc Diệu Tư đã sai người đưa cô trở về Đài Bắc.
Ngay cả ban đêm, anh hoàn toàn cũng không về khách sạn.
Cả một khoảng thời gian sau đó, cách suốt một tháng ròng, anh cũng chưa từng trở lại tìm cô
“Nghiên Hi, cả một buổi chiều cô ở đây phát ngốc cái gì vậy?” Mike đi đến trước mặt cô, cố ý xòe bàn tya ra múa may ở trước mắt cô.
“A, không có….” Bị ông chủ tóm được trong thời gian làm việc mình lại như đi vào cõi thần tiên, gương mặt của Nghiên Hi hơi phiến hồng.
“Vừa rồi khách ở bàn 5 bàn gọi mang ra một phần bánh ngọt, cô đã mang ra chưa?”
“૮ɦếƭ rồi, tôi quên mất!”
Cô vội vàng từ trước quầy hàng đứng lên, mang bánh ngọt đưa đến bàn của khác.
Mike trừng to mắt, đứng ở sau lưng cô lắc lắc đầu, bởi vì, Nghiên Hi là người luôn luôn cẩn thận, cái tình huống mơ màng này quả thực khó có thể tưởng tượng .
Để bù lại sơ suất của mình, tối hôm nay Nghiên Hi ở lại trong tiệm tăng ca đến mười giờ. Dù sao gần đây Hắc Diệu Tư gần như không xuất hiện, cô gần như đã có thói quen sống một mình.
Buổi tối mười giờ, sau khi tiệm cà phê đóng cửa, Mike dẫn chiếc xe máy Honda 125 của anh ra, nhiệt tình đưa Nghiên Hi về nhà trọ.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt với Mike, Nghiên Hi vừa mỏi mệt lê bước đi vào thang máy, vừa ngáp dài, trong lòng chỉ nghĩ mốn về đến nhà thật nhanh, ngâm người vào bồn nước nóng, giiar trừ sự mệt nhọc cả ngày.
“Em vẫn còn nhớ là phải về nhà sao?”
Nghiên Hi vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hắc Diệu Tư, đứng ở ngoài cửa “ôm cây đợi thỏ”…..
“Sao anh lại ở đây?” Cô khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, không che giấu được sự kinh ngạc.
“Tôi ở bao nuôi một tình nhân ở chốn này, tôi muốn tới thì tới!” Anh buông câu nói đả thương người.
Nghiên Hi mở to mắt, vờ như không có nghe thấy lời nói châm chọc của anh, yên lặng đóng kỹ cửa lại.
“Em đi những đâu?” Anh chất vấn.
“Tôi chỉ ra ngoài một phen….”
“Một phen?” Anh hừ lạnh một tiếng. “Tôi đến đây từ xế chiều chờ tới bây giờ. ‘Một phen’ của em thật đúng là lâu!” Hiển nhiên lời nói dối của cô đã chọc giận anh.
Từ xế chiều dến bây giờ? Nghiên Hi bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Anh… anh đã ăn cơm chiều chưa? Nếu quả đúng như vậy, để tôi đi nấu bữa ăn khuya luôn.” Cô hốt ha hốt hoảng vượt qua bên cạnh anh, thiếu chút nữa ᴆụng vào góc bàn.
“Không cần thiết!”
Anh tiến lên một bước, hung tợn tóm lấy tay cô giống bắt một con gà con. “Bớt mơ hồ đi, tập trung vào, còn không chịu giải thích, em đi những đâu hả?”
Tránh không khỏi sự nắm giữ của anh, Nghiên Hi buông hai mắt xuống, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch quý, im lặng là vàng.
“Đừng có làm ra bộ dáng đáng thương tội nghiệp, lập tức trả lời câu hỏi của tôi?” Anh gầm nhẹ.
“Tôi….tôi thật sự không đi những đâu…. Anh có thể buông tôi ra trước được không…..”
“Không thể!” Anh nheo mắt lại. “Tôi nghe viên quản lý nói, em thường xuyên nửa đêm mới về nhà, có chuyện này không?”
“Tôi không có!” Nghiên Hi trợn to hai mắt đầy vô tội. “Nhất định là bác quản lý lớn tuổi, cho nên nhận sai người rồi….”
Tuy rằng cô “ngẫu nhiên” về trễ, nhưng bình thường đều tan tầm đúng giờ năm giờ.
“Nơi này không có bác quản lý, chỉ có bộ đội đặc chủng lui về làm bảo vệ chuyên nghiệp.” Anh lạnh lùng vạch trần cô.
Nghiên Hi sửng sốt, nhớ ra mình hoàn toàn không hề chú ý qua, viên quản lý ở dưới lầu là già hay trẻ.
“Xem ra, thời gian này em có vẻ cực kỳ ‘không ngoan’?” Anh nghiêng người, gương mặt lạnh lùng chỉ cách cô không đầy ba tấc. “Quái lạ vốn dĩ tôi đã cảm thấy bắt đầu chán nản, hiện tại xem ra, trò chơi vẫn còn chưa đến hồi kết thúc.”
Nghiên Hi nổi lên cơn lạnh từ lưng….
“Anh đã suy nghĩ nhiều quá….” Cô miễn cưỡng nói, thanh âm nghe thật run rẩy.
Cô lo lắng cho cuộc sống vui vẻ của mình khó có khả năng giữ được rồi.
“Vậy sao?”
Hắc Diệu Tư hướng về phía cô nhếch môi, gương mặt tuấn lãng lần đầu tiên lộ vẻ không ác ý.
Nghiên Hi lại cảm thấy, lòng bàn chân bắt đầu run lên.
“Nếu quả là tôi đã nghĩ quá nhiều,” anh nghiêng người dò xét cô. Nghiên Hi đánh cuộc, khuôn mặt tươi cười, anh tuấn, giả nhân giả nghĩa của anh có thể làm mê muội một đống phụ nữ.” Vì muốn cắt đứt sự hoài nghi của tôi, tôi sẽ đổi nơi ở khác cho em.”
Nghiên Hi kinh ngạc. “Đến nơi ở nào vậy?” Cô hơi nhíu đầu lông mày.
Rất không dễ dàng mới tìm được công việc ở tiệm cà phê, cô cực kỳ thích công việc này, hoàn toàn không muốn rời đi.
“Ngày mai, em sẽ biết.” Anh quẳng xuống câu nói.
Trong lòng Nghiên Hi nặng nề, cứ cúi đầu nhìn sàn nhà, không nói một câu….
Cô bắt đầu mờ mịt, không biết thời gian sống kiểu “thân bất do kỷ” (bản thân không tự quyết định được) , vẫn còn chống đỡ được bao lâu? Cho tới cùng, cô còn phải đợi đến năm nào tháng nào, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Hắc Diệu Tư, một lần nữa bắt đầu cuộc sóng mới cho mình….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc