Cô Vợ Bị Bỏ - Chương 05

Tác giả: Trịnh Viện

Hơn nửa năm trước, Hắc Diệu Tư muốn đem một căn nhà trọ cao cấp mới tinh ở đoạn đường phía đông của Đài Bắc, tặng cho Nghênh Hi, khi ấy cô đã từng cự tuyệt.
Bởi vì, cho dù anh là người cô sắp sửa đính hôn, Nghênh Hi vẫn không thể nhận, vì cô thấy mình không thể đương nhiên nhận một lễ vật quý trọng như vậy.
Cô còn nhớ rõ, lúc trước Hắc Diệu Tư cố ý yêu cầu cô nhận căn nhà đó, với lý do là ... anh có thói quen để cho người quan trọng nhất của cuộc đời anh đứng tên của bất động sản đó. 
Những lời này, ngay lúc ấy từng làm cho Nghênh Hi cảm động sâu sắc, bây giờ nghĩ lại, cô bỗng nhận ra, những lời nói ấy mới châm chọc làm sao ...
Lúc lái xe của Hắc Diệu Tư đến mang cô rời khỏi quán rượu kia, rồi nói sẽ đưa cô đến khu nhà trọ cao cấp ở phía Bắc đã khiến cô kinh ngạc... Trong căn nhà trọ, mọi thứ thật ngổn ngang, bừa bãi, quần áo của phụ nữ vứt lung tung trên đất...
Nghênh Hi đứng lặng ở cửa, nhưng rất nhanh, cô nghĩ ra ngay chuyện gì đã xảy ra.
Nơi này cũng không được sang tên, cả căn nhà trọ xa hoa này đại khái chỉ dùng làm nơi ở ngắn hạn cho bạn giường, phục vụ cho những cuộc truy hoan thâu đêm...
Căn phòng bừa bộn thế này, nhất định là kiệt tác của vị "khách trọ" trước đây, rõ ràng là đối phương đã phải ra đi rất vội vàng. Còn cô, chẳng qua cũng chỉ là "khách trọ", rất nhanh thôi, cũng sẽ có "khách trọ" khác kế tiếp nhiệm vụ "khách trọ" thay cho cô.
Vẻ mặt đầy coi thường, Nghênh Hi bước vào trong phòng. Cô tự nói với chính mình, chỉ có sự coi thường mới có thể chiến thắng tất cả sự nhục nhã này.
"Ách... Thương tiểu thư, có lẽ cô giúp việc không biết hôm nay phải đến dọn dẹp, để tôi đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe trước đã... "
Nhìn thấy trong phòng bừa bãi như vậy, người lái xe chịu trách nhiệm đưa cô đến đây tựa hồ có sự khẩn trương.
"Không việc gì đâu, tôi có thể tự mình thu dọn được." Cô nhàn nhạt nói lại, rồi bắt tay vào dọn dẹp.
Người lái xe sửng sốt, ánh mắt nhìn cô với bộ dáng không biết nên hiểu thế nào trở thành ánh mắt tò mò nhìn lại cô.
Những người phụ nữ khác, chỉ cần hơi bị ức chế, hay không chu toàn một chút, đều nối cơn lôi đình, vênh váo mắng chửi người khác loạn xạ, chỉ có vị tiểu thư này có chút đặc biệt.
Giữa những người phụ nữ của Hắc tiên sinh, cũng chỉ có vị tiểu thư này là khiêm nhường, lễ độ khiến Lão TRương thấy thuận mắt.
‘’Thương tiểu thư, để tôi cũng làm giúp cô cho chóng xong….’’
‘’ Con đàn bà hèn hạ kia’’
Nghênh Hi còn chưa kịp nói lại, dột nhiện thấy từ cửa chính một cô gái chạy vọt vào trong phòng…
‘’Con đĩ này, mày dám theo đuổi người đàn ông của tao hả!’’ Cô gái kia vừa vào cửa đã mở miệng gào thét, hơn nữa lại giống như đang lên cơn điên, đột nhiên xông đến phía trước túm lấy tóc của Nghênh Hi.
‘’Này…tiểu thư Jenny, cô làm gì vậy…’’
Lão Trương lái xe muốn tóm lấy cánh tay đối phương, ngược lại bị cô ta tóm lấy.
‘’Lão tránh ra!’’
Cô ta thét chói tai, một bên dùng đầu ngón tay sắc bén, ác ý cào vào cánh tay đẻ trần của Nghênh Hi toé máu.
‘’A!’’ Vừa nhìn thấy máu, lão TRương liền ngây người.
‘’Đừng làm vậy!’’ Nghênh Hị muốn giẫy dụa khỏi cô ta, lại đến cánh tay kia, cũng bị vẽ lên năm đường vết máu.
Nhìn thấy cái đồ ‘’vật báu’’(*) hung hãn như vậy, tinh thần lão Trương bỗng phục hồi trở lại, lão lấy điện thoại di động từ trong túi ra, thành thào bấm một dãy số.(*)Tác giả chơi chữ’’Jenny’’- âm đọc theo tiếng Trung là ‘’TRân ny’’ nghĩa là vật báu, đồ quý giá.
‘’Hắc tiên sinh, cái cô Jenny tiểu thư kia đã chạy đến đây…vâng, hiện giờ cô ấy đang ở đây cũng với Thương tiểu thư…tôi không sao khống chế nổi tình hình…vâng…vâng!’’
Hiển nhiên Lão Trương đã nhận được chỉ thị. Sau khi cúp máy, lão vừa lau mồ hôi, vừa nhìn về phía Jenny, lúc này đã buông Nghênh Hi cả người đầy vết thương ra,hai tay ôm иgự¢, thảnh thơi chờ lão cúp máy.
‘’Hay lắm, lão gọi hắn tới đi, ngược lại, tôi cũng đang muốn nhín xem hắn có thể trốn tôi tới khi nào!’’ Bĩu bĩu cặp môi, không biết đang định tính kế gì, Jenny nheo cặp mắt lại lên tiếng thách thức.
Đương nhiên, mục đích của cô ta là nghĩ muốn bức Hắc Diệu Tư hiện thân.
Lão Trương nhíu nhíu đầu mày, tự mình đi đến bên người Nghênh Hi’’ Thương tiểu thư, cô không sao chứ?’’
‘’Hồ ly tinh thì làm sao có thể có chuyện gì!’’ Jenny khoanh tay, cay nghiệt nói.
Lão Trương đảo cặp mắt trắng dã, không cho là đúng.
Nghênh Hi dường như cũng chẳng buồn đếm xỉa đến, vẻ mặt nhợt nhạt, lãnh đạm, đầy coi thường trò cười từ lúc bắt cho đến khi kết thúc. Hiển nhiên,’’Vật báu’’ tiểu thư kia là một vị khách trọ trước kia đã từng ở trong này gian nhà trọ cao cấp này.
Tuy thân thể bị tổn hại, nhưng Nghênh Hi lại thờ ơ, chỉ hồi tưởng lại quá khứ của mình, chợt thấy bản thân khờ dại đến gần như ngu xuẩn, trong lòng cô liền co rút lại ttừng cơn đau đớn…
Nếu như cô thật sự kết hôn với Hắc Diệu Tư, có lẽ cả đời này cô sẽ chẳng hay biết gì, cô sẽ vĩnh viễn không biết ngừoi chồng của mình là một người đàn ông như thế nào.
Xoay người, Nghênh Hi làm như không có chuyện gì tiếp tục thu dọn sàn nhà. Lão Trương ngơ ngác đứng ở trong phòng, bị kẹp giữa hai vị’’nữ chủ nhân’’, khiến lão toát mồ hôi lạnh.
15 phút sau, rốt cục Hắc Diệu Tư đại giá quang lâm tới nơi anh đã cũng với vô số phụ nữ xây’’ Tổ ấm’’
‘’A, Tư!’’
Vừa thấy bóng Hắc Diệu Tư, Jenny liền thay đổi sắc mặt, lập tức chạy nhào đến với bộ dáng lã chã chực khóc, làm cho người ta hoàn toàn không nhận ra cô chính là người con gái đầy tai ngược và dã man lúc nãy.
‘’Néu cầm tiền rồi chẳng lẽ vẫn còn không hiểu, lúc này người cần phải tránh đi là ai chứ nhỉ?’’ Vẻ mặt của Hắc Diệu Tư mặt không chút thay đổi, hất bàn tay của cô ta đang dính chặt trên người mình ra, lãnh khốc cười nhạo:’’ Chê chưa đủ tiền? Hay là…tiền bạc đã tiêu hết cả rồi?’’
Hai tay Jenny bị hất ra, gương mặt diễm lệ chợt tái nhợt đi.
‘’Anh thực vô tình, người ta rất nhớ anh mà, anh không biết sao?’’Jenny chớp chớp đôi mắt to đầy quyến rũ, giọng nói nghe thật điềm đạm đáng yêu.
Tuy tiền bạc càng nhiều càng tốt, nhưng cô ta cũng nói những lời thật lòng.
Cô ta không tin có người phụ nữ nào làm cho Hắc Diệu Tư’’được yêu’’ đến mất hồn với kỹ thuật cao siêu bằng cô ta.
‘’Cô muốn hai gái cùng chung một chồng, tôi cũng không phản đối.’’ Anh quẹt miệng, cười nhạt nói.
Ánh mắt dò xét xoi mói của anh vọng về phía cô gái đang đứng ở góc nhà…
Nghênh I thờ ơ, chăm chú nhìn mặt đất, dường như lời nói của anh hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với cô.
Cô yên lặng đến không ngờ, khiến cho khuôn mặt tươi cười anh tuấn của Hắc Diệu Tư thoáng lộ ra vẻ âm trầm.
"Muốn em và cô ta cùng nhau chung hưởng anh ư? " Jenny ngạo nghễ nhìn Nghênh Hi chằm chằm, gương mặt kiêu căng được trang điểm đậm, biểu tình đầy trào phúng: "A Tư, em thực không thể tin được, ánh mắt của anh lại trở nên kém cỏi đến vậy đấy! Sao anh lại có có thể thích một phụ nữ chẳng có nét đặc sắc nào vậy ?”
Jenny trừng mắt nhìn gương mặt tiều tụy, tái nhợt của Nghênh Hi, ánh mắt lóe ra vẻ ác độc lẫn châm biếm.
Hắc Diệu Tư nheo lại mắt."Thích ư?" Anh cười lạnh, từ chối cho ý kiến.
Tiếng cười này không hiểu sao giống như đâm trúng vào иgự¢ Nghênh Hi . Cô đứng ở góc, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.
"A Tư, anh thật sự hiểu lầm người ta rồi !"  Jenny cố ý đem thân thể đầy đặn dán vào trên người Hắc Diệu Tư. "Kỳ thật, người ta chỉ là muốn trở lại bên cạnh anh thôi mà... "
"Cút ngay!"
Lại nói, anh ghét nhất là bị phụ nữ dây dưa không rõ.
"Đừng mà, nói thế nào người ta cũng không đi...!" Cô ta không biết xấu hổ, thân thể càng ép chặt vào người Hắc Diệu Tư.
Hắc Diệu Tư chẳng chút lưu tình quăng luôn người phụ nữ tự động hiến dâng thân thể...
"A!"
Jenny bị ném vào góc nhà, hết sức thảm hại, thẹn quá thành giận, chứa chan oán khí, gặp dịp liền phát tiết trên người Nghênh Hi ...
"Bốp" một tiếng.
Gương mặt tái nhợt của Nghênh Hi lập tức in dấu đỏ của năm ngón tay...
"Cô ầm ĩ quá đủ rồi đấy!" Hắc Diệu Tư tiến lên túm lấy Jenny, thô lỗ lôi cô ta đến ngoài cửa ...
"Lão Trương, gọi bảo vệ lên đây ngay lập tức!" Gương mặt anh xanh xám lại, dữ tợn quẳng xuống một câu nói: "Chưa có người đàn bà nào dám làm loạn ở trong nhà của tôi, trừ phi người đó không muốn sống nữa."
Jenny biết, Hắc Diệu Tư có lực lượng Xã Hội Đen, dù đang sợ hãi, ánh mắt tức tối của cô ta vẫn không quên dữ tợn lườm về phía Nghênh Hi ...
"A Tư, em cho rằng anh yêu em..." Ánh mắt cô ta chuyển thành quyến rũ, đau khổ chăm chú nhìn vào người đàn ông, ý muốn giãy giụa lần cuối.
Hắc Diệu cười lạnh.
"Cô không làm bộ làm tịch, còn có vẻ đáng yêu một chút." Anh buông một câu lãnh khốc vạch trần cô ta.
Trong cách nhìn của Hắc Diệu Tư, một người đàn bà dựa vào sự tô son trát phấn trang điểm thật đậm để che đi khuyết điểm, chỉ đủ tư cách làm bạn giường, chứ chưa nói tới được làm người tình của anh!
Gương mặt trang điểm đậm, rực rỡ của Jenny trở nên trắng bệch.
Lúc này mấy tên bảo vệ dáng người to lớn khác hẳn người thường, vừa theo thang máy lên đã hùng dũng tiến vào, túm lấy Jenny ...
"Tôi không muốn đi, buông ra... "
Cho dù Jenny làm bộ làm tịch, lớn tiếng khóc rống, nhưng lại hoàn toàn không dám vùng vẫy. Bởi vì cô ta biết rõ, tất cả bảo vệ trong khu nhà trọ cao cấp này, đều có "lai lịch" dọa người, huống chi, chính Hắc Diệu Tư đã sử dụng loại nhân vật này, lại càng không phải là đối tượng cô ta có thể chọc được.
Nghĩ đến bối cảnh những quan hệ bên ngoài của Hắc Diệu Tư... đột nhiên trong lòng Jenny nổi lên sự sợ hãi.
"Hắc tiên sinh, thực xin lỗi."
Sau khi đưa người gây lộn xộn vào trong thang máy, một tên bảo vệ dáng người cao to, trên mặt có vết sẹo bị đao chém, đến trước mặt Hắc Diệu Tư cúi đầu xuống, nói giọng áy náy.
"Nói với Long Nham một tiếng, sau này ta không muốn nhìn thấy người đàn bà này ở tại khu phía bắc này nữa." Hắc Diệu Tư lạnh nhạt nói.
“Vâng ạ!” Người đàn ông trên mặt có vết sẹo kia nhận nhiệm vụ, kính cẩn cúi đầu sau đó quay người rời đi.
Kết thúc màn kịch náo loạn, rốt cục anh chú ý tới một người phụ nữ khác, bé nhỏ đến không đáng kể ở góc nhà.
Giương mắt, anh nhìn đến vết thương ở trên cánh tay của cô: "Em chảy máu sao... "
Cô lắc mình, tránh khỏi cánh tay anh đang đưa ra.
Hắc Diệu Tư nhếch mày lên, vẻ mặt trầm xuống: "Đừng quên thân phận của em." Anh lạnh giọng cảnh cáo cô.
"Nếu đã chán ghét tôi, cần gì phải giữ tôi lại ở bên người?" Cô đờ đẫn hỏi, không còn tránh sự động chạm của anh nữa, mang toàn bộ cảm giác lẫn sự nhục nhã giấu kín trong lòng, để anh tùy ý ức Hi*p thân thể của chính mình.
"Bởi vì tôi thích nhìn em thống khổ." Anh cười lạnh, ác ý nắm lấy cánh tay bị thương của cô, đôi mắt sắc bén nhìn như muốn đâm thủng cô: "Em càng yêu tôi, tôi càng giữ em ở lại bên cạnh, để càng có thể ђàภђ ђạ em hơn."
"Anh đã sai rồi... " nỗi đau đớn khiến cho sắc mặt Nghênh Hi càng thêm trắng bệch. "Tôi đã không còn yêu anh nữa rồi." Cô nói.
Nghe vậy, Hắc Diệu Tư giống như nghe kể truyện cười, đưa gương mặt anh tuấn tới gần trước mắt cô, cười nói: "Nếu không còn yêu tôi, em cần gì phải khuất phục tôi?" Anh tàn nhẫn nói giễu cợt: "Em còn có một con đường khác có thể lựa chọn, đó là, đi tìm cái ૮ɦếƭ."
Làn da của Nghênh Hi trở nên trắng bệch như phấn, cô nhìn chăm chú vào đôi đồng tử đen nhánh của anh. "Có lẽ... ", nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh khốc, giọng nói cực kỳ bình tĩnh được không một chút run rẩy: "Có lẽ, có một ngày tôi sẽ làm như vậy!"
Khuôn mặt tươi cười của Hắc Diệu Tư cứng đờ.
"Được...được... " anh cười lạnh lẽo: "Nếu như em dám ૮ɦếƭ, tôi sẽ cho em gái của em chôn cùng luôn... "
"Không, " cô khẽ kêu lên: "Hoài Tinh ... cô ấy là vị hôn thê của anh mà!"
Đối với Hoài Tinh, chưa từng bao giờ Nghênh Hi oán hận em gái của mình.
Cho dù đối mặt với người đàn ông phản bội của chính mình, cô cũng không hề oán hận anh. Tuy không có cách nào để tha thứ được, nhưng cô chỉ mong muốn một điều duy nhất, chỉ muốn quên đi.
"Em, Thương Nghênh Hi, cũng đã từng thiếu chút nữa trở thành vị hôn thê của tôi đó thôi." Anh nhạt nhẽo vạch ra.
Rũ mắt xuống, Nghênh Hi lấy tay ép chặt lên иgự¢ mình, chống đỡ lại ba chữ "Vị hôn thê" kia đang làm Ϧóþ nghẹt trái tim cô: "Xin anh đừng làm hại Hoài Tinh, tôi tin là ... tin là em ấy yêu anh thật lòng."
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn tiếp tục không đành lòng thương tổn Hoài Tinh.
Hắc Diệu Tư nheo lại mắt, một lúc lâu sau mới cười lạnh. "Vậy sao? Em thực thánh thiện." Anh nói đùa cợt : "Mà tôi, từ trước đến nay lại thích nhất thí nghiệm nhân tính."
Anh lạnh lùng nói, khiến cho trong lòng cô đột nhiên dâng lên một dự cảm điềm xấu...
"Anh muốn thế nào?"
"Tôi muốn như thế nào ư?" Anh há miệng cười sằng sặc: "Thương Nghênh Hi, tại buổi tiệc đính hôn em dám cho tôi leo cây, em lại còn làm bộ như dường như không có việc gì xảy ra, mặt ngoài thuận theo, rồi bỏ mặc tôi ở đó tìm kiếm, chờ đợi... còn muốn tôi dễ dàng bỏ qua sao?"
Anh tiến lên một bước, nắm vào chiếc cằm yếu ớt của Nghênh Hi. "Không biết vì sao, tôi bỗng cảm thấy mình trước kia, thật sự cũng không phải là một người đàn ông hoàn thành trách nhiệm ... vậy mà lại không hiểu biết hết về người phụ nữ của mình! Để đến mức em dám can đảm ruồng bỏ lời hứa hẹn đối với tôi, dễ dàng khiến cho tôi không chịu nổi." Anh áp sát gương mặt trắng nõn của Nghênh Hi, tiếng nói khàn khàn mềm mỏng, dịu nhẹ, nghe thật quỷ dị.
Giọng nói hết sức mềm mỏng của anh, khiến cho Nghênh Hi cảm thấy rùng mình.
"Em có tin không? Tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách thức để trả thù em, trước hết, một trong số đó là, đoạt đi sự "thanh khiết" của thân thể em." Anh trào phúng nói, đồng thời bắt đầu kéo quần áo của cô xuống .
Trong lúc Nghênh Hi còn đang kinh ngạc, quần áo nửa người trên đã bị Hắc Diệu Tư xé rách.
Thừa dịp cô chưa phản ứng kịp, anh khóa hai cổ tay cô lại, ôm cô lên ...
"Anh muốn làm gì... thả tôi xuống...”
“Làm cái gì ư?!” Anh đi vào trong phòng, di.ễn.đà.n.lê.q.uý.đôn không chút thương hương tiếc ngọc, mang cố ném lên trên giường.
“Chờ một chút, em sẽ biết ngay!” Anh nói.
Nghênh Hi luống xuống, nhìn thấy sắc mặt Hắc Diệu Tư thật hung dữ, cô biết anh nói thật.
“Đừng mà... Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý...”
Cô hoảng sợ mở miệng cầu xin anh, diễn.đàn.lê.quý.đôn. nhưng hiển nhiên, lời cầu xin của cô chỉ là chiến lợi phẩm thêm vào mà thôi.
“Thật đáng yêu, như vậy mới giống phụ nữa chứ!” Anh giễu cợt nói.
Nghênh Hi cắn môi, vô cùng hối hận đã mở miệng cầu xin anh...
Không thể nghi ngờ, diễn.đàn-lê-quý.đôn lời cầu xin của cô đã làm cho anh hứng thú. Hắc Diệu Tư nhếch môi, thô lỗ động thủ, đưa tay giật chiếc áo иgự¢ của cô xuống...
“Á...” Nghênh Hi bị sức mạnh của anh làm cho bị đau, hai bầu ✓ú tuyết trắng trượt ra khỏi áo иgự¢, cảm thấy xấu hổ, cô vội vàng muốn che giấu lại chính mình, lại bị anh kéo hai tay ra...
“Che đậy cái gì?” diễ.n.đ.àn.lê.q.uý.đ.ôn Đôi mắt thâm trầm lắng đầy Dụς ∀ọηg, anh nắm lấy một bên ✓ú mềm mại, đè ép nó không hề thương tiếc: “Chờ một chút, em sẽ được biết ngay, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Nước mắt cơ hồ muốn tràn ra hốc mắt, nhưng Nghênh Hi không cho phép chính mình được khóc...
Từ giờ trở đi, cho dù có tan xương nát thịt, cô cũng sẽ không bao giờ mở miệng cầu xin anh nữa.
Hắc Diệu Tư cực ký thỏa mãn cảm xúc trên tay.
Trước đây, anh chưa từng nhận ra cô gái bên mình lại có dáng người bốc lửa như thế, thật là sai lầm.
Nếu như Thương Nghênh Hi có lỗi với anh, ít nhất, cô đưa ra thân thể uyển chuển này, có thể bù lại một chút những lỗi lầm mà cô đã từng phạm phải.
“Hu...”
Anh nghe thấy tiếng ՐêՈ Րỉ của người con gái ở dưới thân mình, nhưng đó lại không phải là tiếng rên mê hoặc vui sướng, mà là tiếng rên của sự giãy giụa, phản kháng.
“Tôi khuyên em một điều, cô gái ạ, em hãy nghe cho rõ đây, chống lại tôi, em sẽ không nhận được bất kể điều gì tốt đẹp đâu.” Vừa nói, tay anh vừa đã hành động kéo chiếc áo иgự¢ của cô xuống đến một nửa.
Người con gái này thật khó thuần phục... buộc lòng anh phải nhanh chóng khóa hai cổ tay của cô lại thật chặt chẽ mới có thể hưởng thụ thân thể của cô.
“Vì sao nhất định anh cứ phải ép buộc tôi?” Nhìn thấy trên thân thể của mình hoàn toàn trần trụi, đôi gò má trên gương mặt cô trở nên đỏ rực, đến cả bộ иgự¢ tuyết trắng cũng nhấp nhô lên xuống không sao kìm hãm được...
“Đây là do em nợ tôi, em hoàn toàn không có quyền tự chủ!” Anh nheo mắt lại, nói thô lỗ.
Thân thể người con gái này, sáng trắng đến chói mắt, lại rất hợp với khẩu vị của anh.
Bởi vì bị nhào nặn bừa bãi mà hai bầu ✓ú không ngừng vùng vẫy rung rung... Anh ngang ngược hưởng thụ thân thể tươi mới của cô.
“Không...”
Nghênh Hi không chịu nổi quay mặt đi... Hắc Diệu Tư cười hừ mấy tiếng, cố ý vân vê hai nụ hoa hồng thơm tho, cho đến khi hai nụ hoa ấy trở nên xinh đẹp quyến rũ, nở bừng dưới ngón tay của anh.
Nghênh Hi thở dốc vì kinh ngạc: “Không cần như vậy...”
“Nhưng tôi lại thích như vậy.” Anh càng dùng lực kéo tới.
Anh dứt khoát buông hai cổ tay của cô ra, một cánh tay kia tập kích về phía chỉ còn lại chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ dưới háng.
“Không cần...”
“Không phải do em quyết định!”
Anh kéo hai đùi Nghênh Hi đang khép chặt ra, khiến cô bị mất trọng tâm, không sao kháng cự lại sự nhòm ngó của mình.
Một vùng đất hoang khiến người ta phải mê mẩn, nằm ẩn hiện dưới ҨЦầЛ ŁóŤ tơ tằm. Hắc Diệu Tư duỗi ngón tinh chuẩn, mở khe hở thần bí giữa cặp đùi tuyết trắng, hai cánh hoa đỏ hồng, dường như xấu hổ khép kín ở trước mắt anh...
Nghênh Hi cảm thấy mình sụp đổ rất nhanh: “Đừng mà... không nên nhìn...”
“Hãy cầu xin tôi...” anh nheo mắt, nói đùa cợt.
Nghênh Hi cắn chặt môi.
Anh nhếch môi, cảm thấy thú vị đối với phản ứng của cô, tức thì xấu xa đưa ngón tay gảy vào chỗ hạch nhỏ phía trên đóa hoa.
Người con gái giống như bị điện giật, toàn thân rung động, đột nhiên gợi lên ngọn lửa dục trong anh...
Cởi bỏ dây lưng, anh lấy ra cây súng đã vận sức chờ phát động...
Nghênh Hi cuống quýt bỏ ánh mắt qua một bên, giống như thấy cái gì đó đáng sợ...
Anh cười nhẹ, ૮ưỡɳɠ éρ cô đưa tay cầm lấy của anh: “Rất nóng phải không? Đây là thứ chuẩn bị cho em đó.”
Kéo ҨЦầЛ ŁóŤ của cô xuống, khi đó sắp tiến vào, anh chú ý tới sắc mặt tái nhợt của cô, tịnh không có chút vui thích nào.
Hạ cặp mắt thờ ơ, anh cũng không hề dừng lại, trực tiếp vọt vào thân thể cô...
Anh cũng không thèm để ý cảm thụ của cô.
Nếu Thương Nghênh Hi nghe đầy đủ rõ ràng, cô sẽ hiểu, sau này nên học cách lấy lòng người đối diện mình như thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc