Cô Vợ Bị Bỏ - Chương 01

Tác giả: Trịnh Viện

Buổi chiều đầu thu, mặt trời xuống núi cực kỳ sớm. Từ khung cửa sổ của căn phòng lợp mái tôn trên tầng cao nhất, Thương Nghênh Hi nhìn về phía vầng mặt trời đỏ ối đang nhuộm hồng những ráng mây.
Không biết đã bao lâu, ánh mắt ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ ấy của cô mới quay trở về, dừng lại ở trên chiếc bàn ở trong căn phòng đơn sơ. Ánh mắt phiêu tán giống như không có tiêu cự, nhìn vào tờ tạp chí “ Tuần san Thương mại” ở trên bàn ...
Trang bìa của tờ tuần san in hình một đôi tuấn nam mỹ nữ trang phục lịch sự, dung mạo sáng sủa, mực thước...Trên mặt trang bìa in đậm một hàng tít lớn ...
“Ông trùm Tập đoàn Hắc Diệu Tư cùng vị hôn thê Thương Hoài Tinh, đến tham dự và phát biểu tại buổi trình diễn thời trang của những nhãn hiệu nổi tiếng.
Ánh mắt Nghênh Hi chỉ máy móc nhìn trang bìa xong lại dời đi. . .
Cô về nước bao lâu rồi nhỉ? Đã một tháng rồi sao?
Một tháng trước khi vừa mới về nước, cô nhìn thấy tạp chí tuần san này ở sân bay. Lúc ấy, cô có cảm giác trên thế giới này không còn bất cứ người nào để cô có thể tin tưởng được nữa. . .
Thương Hoài Tinh là em gái có quan hệ ruột thịt với cô, còn Hắc Diệu Tư, người đàn ông này hơn nửa năm trước thiếu chút nữa cô đã trở thành "vị hôn thê" của anh ta. . .
Mỗi một lần xem tạp chí lòng của Nghênh Hi lại giống như bị lăng trì một lần.
Đờ đẫn đẩy tờ tạp chí ra, cô rút tờ báo mua hôm trước để ở bên dưới lên, ép buộc mình bắt đầu tìm việc làm.
Về nước đã một tháng nay, cho đến giờ cô vẫn chưa tìm được việc làm, nhìn thấy số tiền gởi ngân hàng đã sắp hết đến nơi, hơn nữa, cũng đã đến lúc phải trả tiền thuê căn phòng lợp tôn ở tầng cao nhất này.
Tình trạng bi đát này nếu còn tiếp tục diễn ra, ngoại trừ việc cô đi hành khất trên đường cái, thì chỉ còn cách cô tự kết thúc sinh mệnh nực cười của mình mà thôi.
Đúng vậy . . . sinh mệnh buồn cười.
Cô không oán giận bất cứ ai, chỉ không hiểu, vì sao ông trời lại đùa giỡn với mình như vậy ...
Hơn nửa năm trước, ngay đêm trước ngày cô sẽ đính hôn, vậy mà cô nhìn thấy Hoài Tinh, em gái ruột của cô cùng với người đàn ông, ngày mai sẽ trở thành vị hôn phu của mình, áo quần xộc xệch, đang ôm ấp dây dưa với nhau ở trên giường.
Lúc ấy, thể xác và tinh thần cô đã bị chấn động đến cực điểm, cô quyết định chạy trốn tất cả. Ngay lúc đó cô đặt vé máy bay, cầm thị thực, một mình bay đến nước Mỹ để cư trú, nhưng bởi vì quên mang theo hộ chiếu tùy thân, nên tại cửa khẩu sân bay, cô bị cảnh sát Mỹ nghi ngờ là người Mexico di dân bất hợp pháp. Do vậy cô bị tạm giữ ngay tại đó với tội danh "nhập cảnh bất hợp pháp" ...
Ở đó, với sự chấp thuận của cảnh sát nước Mỹ, cô chỉ được phép gọi một cuộc điện thoại duy nhất ra bên ngoài, cầu cứu mang giấy tờ của cô sang đây để chứng minh thân phận thật sự của cô.
Mà cuộc điện thoại vô cùng quan trọng ấy, cô đã lựa chọn gọi cho Hoài Tinh.
Nghênh Hi còn nhớ rõ, ở cuộc điện thoại được ghi âm ấy, cô đã không ngừng cầu cứu Hoài Tinh, cầu xin em gái đến nước Mỹ ngay lập tức, hy vọng em gái chứng thực cho thân phận của mình.
Nhưng đã qua 72 giờ, nước Mỹ không hề trục xuất cô, ngược lại, vì trong hành lý của cô có mấy gói thuốc cảm cúm dạng bột trắng, nên đã đưa cô vào trại tạm giam...
Sau một ngày một đêm, cô trở thành nghi phạm buôn bán thuốc phiện, bị giam cầm trong nhà tù ghê sợ ở nước ngoài. Mỗi buổi sáng mở mắt tràn ngập hi vọng, lại đổi lấy một buổi chiều tà tuyệt vọng, không ai hỏi han, giống một cô nhi bị vứt bỏ. . .
Thời gian nửa năm trong tù giống như một cơn ác mộng vĩnh viễn không tỉnh.
Cô bị tất cả phạm nhân nữ trong phòng giam bắt nạt, xúi bẩy, làm phiền, nhưng không dám kêu ca, nếu không có lẽ cô cũng chẳng còn sống trên thế gian này nữa.
Quả thật, hình như mọi người đã thực sự quên mất sự tồn tại của cô. Không có bất kỳ ai có ý định đi tìm kiếm tung tích của cô, giải cứu cô thoát khỏi cái nhà tù xa lạ, kinh khủng kia!
Cuối cùng cảnh sát nước Mỹ cũng điều tra rõ là mấy gói thuốc cảm dạng bột kia hoàn toàn không phải là thuốc phiện, do vậy quyết định trục xuất cô...
Trở lại Đài Loan quen thuộc, chào đón cô là một tin tức khiến cô như bị sét đánh - em gái ruột đính hôn với bạn trai của cô!
Ngay lúc đó cô thật tuyệt vọng, đau đớn, chỉ nghĩ đến cái ૮ɦếƭ. Nhưng cô biết, ý chí muốn sống mãnh liệt không cho phép cô lựa chọn tự sát. Nửa năm trước, đã từng trải qua khoảng thời gian giống như trong địa ngục, Nghênh Hi biết, cô sẽ không bao giờ vứt bỏ sinh mệnh đáng quý của mình, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra...
"Công ty quảng cáo Văn Biên tuyển dụng người thiết kế đồ họa "
Một mục quảng cáo tuyển dụng không nổi bật lắm, lọt vào tầm mắt của Nghênh Hi, trên phần quảng cáo tuyển dụng này vẫn chưa bị gạch đỏ.
"Cơ hội cuối cùng của mình đây. . ." Cô thì thào tự nói.
Nghênh Hi tốt nghiệp hệ Trung văn. Tại lễ tốt nghiệp, cô gặp Hắc Diệu Tư bạn học cùng trường kiêm uỷ viên Ban giám sát ở trường đại học, sau đó cùng anh rơi vào bể tình. Ham muốn độc chiếm mãnh liệt khiến anh không cho phép cô ra ngoài tìm việc. Bởi vậy sau khi bước ra khỏi cổng trường, Nghênh Hi hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm gì về nghề nghiệp.
Cho tới bây giờ cô mới hiểu rằng, với cái bằng tốt nghiệp đại học ấy, lúc này khi cô muốn tìm việc làm thì xem ra, nó thực sự cũng chẳng giúp đỡ được bao nhiêu.
Căn phòng trở nên mờ tối, ánh nắng chiều ngoài cửa sổ đang tắt dần. Nghênh Hi nhìn bầu trời đang dần thẫm lại ở bên ngoài cửa sổ, lòng cô giống như cái cây đã ૮ɦếƭ khô.
Mắt dõi theo ánh sáng xoay chuyển dần trở nên tối đen, thật giống như một điều cực kỳ châm biếm với cô, vốn tưởng rằng sắp sửa bắt đầu một tương lai sáng lạn, kỳ thực lại là khúc nhạc dạo đầu của hoàng hôn...
***** các bạn đang đọc truyện tại diễn đàn Lê Quý Đôn *****
Nghe những điều khoản mà công ty đưa ra, mi tâm của Nghênh Hi vẫn nhíu chặt đầy lo lắng.
Cho dù công ty quảng cáo nhận được không ít case, nhưng chi phí cho bản phác họa lại ít đến thảm hại. Giả sử đem so sánh sự nỗ lực của cô với số bản phác họa không được thông qua, thì thấy giống như công toi, ngay đến một xu cũng chẳng lấy được.
Khi đi qua cửa hàng tiện lợi, cô dừng chân ở tấm bảng thông báo tuyển dụng trước cửa, chăm chú nhìn hồi lâu . . .
Sau đó, hai chân của cô giống như có ý thức, chủ động bước vào cửa hàng tiện lợi.
"Xin hỏi, ở đây tuyển nhân viên phải không ạ? "Cô hỏi đầy mong ngóng.
Một thanh niên đứng sau quầy hàng đẩy đẩy mắt kính, cười hỏi: "Cô muốn ứng tuyển sao?"
"Vâng.”
"Này, công việc ở đây cực kỳ vất vả đấy nhé! Hơn nữa lương tháng chỉ có 65 đồng thôi."
"Tôi không sợ vất vả, về phần tiền lương nhiều hay ít cũng không có vấn đề gì, dù sao..." cô rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Dù sao, trên người tôi chỉ còn lại có mấy trăm đồng, bất kể tiền lương ít nhiều thế nào, chỉ cần có thể để tôi tiếp tục sống là được rồi."
Nụ cười trên mặt người thanh niên ngừng lại. Anh ta ngắm nghía cô gái có vẻ mặt ưu sầu này một hồi. "Được thôi, tôi nói này, nếu cô nguyện ý đem mái tóc dài tới đây, tôi sẽ tuyển dụng cô."
"Cái gì?" Nghênh Hi tròn mắt, kinh ngạc nhìn lại đối phương.
"Xin chào, tôi là Mike, là chủ của cửa hàng tiện lợi này, cô đã trúng tuyển rồi." Người thanh niên chìa tay ra, cười lên một tiếng để lộ hàm răng trắng.
Ông chủ thật là trẻ! Nghênh Hi giật mình, tròn mắt nhìn người thanh niên, do dự một lúc mới đưa tay ra phía trước, nắm lại. "Cảm ơn anh."
"Không cần cảm tạ đâu, tôi đã tính toán rồi, tuyển dụng cô nhất định sẽ có lợi!" Anh toét miệng cười, nói vẻ thần bí.
Nghênh Hi không hiểu rõ ý của anh ta lắm.
"Kỳ thật...bộ dáng của cô rất được." Anh ta cười lên hai tiếng, chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt nhợt nhạt của cô đang bị mái tóc bay lung tung che đi một chút. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn "Bây giờ trong tiệm của tôi đã có tuấn nam, còn có thêm mỹ nữ nữa, việc buôn bán nhất định càng tốt hơn!" Đắc ý dương dương, tự biên tự diễn một lúc rồi Mike hướng Nghênh Hi nháy mắt mấy cái.
Nghênh Hi sửng sốt, mãi sau mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, không nhịn được liền bật cười. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Hơn nửa năm qua, đây là lần đầu tiên cô mới tìm lại được nụ cười.
"Oa, cô cười rộ lên trông rất đẹp!" Mike ngây người nhìn cô.
Gương mặt của Nghênh Hi thoáng nóng bừng, cô tin chắc chắn khuôn mặt mình đã đỏ ửng lên rồi.
"Sau này nhất định cô phải thường xuyên cười với khách như thế đấy nhé, như vậy tôi sẽ tăng thêm tiền lương cho cô!" di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Giống như phát hiện ra kho báu, Mike hưng phấn kêu to.
Khuôn mặt tươi cười của Nghênh Hi thoáng vẻ kinh ngạc, cô không biết Mike đang nói đùa với cô hay là quả thật. . .
"Tôi nói thật đấy. Ách, cô đừng nghĩ là tôi nói đùa nhé!" Mike nghiêm chỉnh lại, giải thích rõ ràng, gương mặt trẻ trung tuấn tú tràn đầy nhiệt tình. "Đúng rồi, cô tên là gì? " Anh thích thú hào hứng hỏi.
"Nghênh Hi, nghênh đón tia nắng ban mai. . ."
"Chậc...chậc...chậc, tên đã thật đẹp, mà người cũng không kém!" Mike lỗ mãng nói, nhưng biểu cảm trên mặt của anh cực kỳ hài hước, như cố ý trêu đùa Nghênh Hi bật cười, không có chút ý tứ khinh nhờn cô.
Nghênh Hi ngại ngùng rũ mắt xuống . "Cảm ơn!"
Vẻ lo lắng gợn lên, một lần nữa mi tâm của cô lại nhíu sâu.
Khoảng thời gian trước kia của cuộc đời, cô nhớ có một người đàn ông cũng đã từng nói với cô những lời như vậy. . .
Người đàn ông nói những lời ấy đã từng hứa hẹn sẽ mang đến cho cô tương lai hạnh phúc, cũng chính là vị hôn phu của em gái cô, Hắc Diệu Tư.
***Truyện**được**đăng**tại**diễn**đàn**Lê**Quý**Đôn***
Tìm được công việc vừa ý ở cửa hàng tiện lợi, hơn một tháng qua, bởi vì sự hài hước của Mike chọc cười, nên Nghênh Hi không còn u buồn giống như một tháng trước đây. Bây giờ trên gương mặt của cô, bất chợt có thể nhìn thấy một chút tươi cười, chỉ có vẻ ưu sầu nhẹ nhàng như có như không, vẫn còn vương vấn ở giữa mi tâm của cô.
Rời khỏi căn phòng nhỏ lợp mái tôn, nơi cô đã sống hơn ba tháng nay, Nghênh Hi bê trên tay một chồng bản thảo, chuẩn bị đáp xe bus đến Nhà Xuất Bản để giao bản thảo.
Gần đây cô còn nhận thêm được công việc hiệu đính bản thảo. Nhận hiệu đính bản thảo cho Nhà Xuất Bản, ít nhiều cũng kiếm thêm được một chút sinh hoạt phí.
Cho đến bây giờ, bởi vì cần phải nỗ lực kiếm tiền nuôi sống bản thân, nên cô càng hiểu sâu sắc hơn về giá trị cuộc sống. Do đó cô cũng xác định cần phải xây dựng một kế hoạch rõ ràng đối với sự tồn tại của bản thân.
Có lẽ, đây là sự an bài của ông trời sau cơn ác mộng nửa năm trước.
Đúng vậy, ông trời an bài cơ hội này để cho cô trưởng thành, để cho cô sớm nhận rõ chính xác cuộc sống hiện nay, để cho cô hiểu biết đời người không phải tốt đẹp giống như mơ ước, mà vĩnh viễn dừng lại ở giữa kỳ vọng và hư cấu.
"Nghênh Hi, ở đây có hai tập bản thảo, nhất định phải hoàn thành trong vòng ba ngày, cô có thể làm được chứ?" chủ biên Nhà Xuất Bản hỏi Nghênh Hi.
"Không thành vấn đề, cho dù phải thức đêm để làm tôi cũng sẽ mang tới đúng hẹn." Cô chân thành nói, cảm kích tiếp nhận bản thảo máy tính từ trên tay chủ biên.
Nghênh Hi hiểu rõ, Nhà Xuất Bản biết hoàn cảnh khó khăn của cô nên đã tận lực giúp đỡ mình.
"Tốt lắm, chờ cô đem bản thảo chuyển lại, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp giao cho cô bản thảo mới." Chủ biên nói.
Sau khi rời khỏi Nhà Xuất Bản, Nghênh Hi mang theo hai tập bản thảo nặng trĩu, dọc theo bên đại lộ, chậm rãi đi đến trạm xe bus gần đó.
Trong lòng cô tính toán, tháng này tiền lương có dư ra chút ít nên phân phối thế nào, có thể gửi bao nhiêu vào tài khoản, sau đó sẽ để ra bao nhiêu tiền để mang quyên góp coi như làm từ thiện.
Từ khi sinh hoạt ổn định lại, sau khi bắt đầu có thu nhập, cô cảm tạ sâu sắc xã hội đã cho cô cơ hội này, càng cảm kích những người đã từng trợ giúp mình, bởi vậy cô bắt đầu học tập cách báo đáp.
Do quá chuyên tâm suy nghĩ nên cô bị lỡ chuyến xe bus. Cô mở to mắt nhìn xe rời đi.
Cô vội vã chạy đến bên đường cái, đuổi theo xe bus đã chạy cách một đoạn ngắn.
"Chờ một chút, bác lái xe."
"Hô. . ."
Mang theo tập bản thảo nặng trĩu, cô thật sự không sao chạy nổi, đành phải dừng ở ven đường thở hổn hển, thở dài nhìn theo xe bus chạy xa dần.
"Két... "
Tiếng còi xe vang dội dọa Nghênh Hi nhảy dựng lên, sau khi hoàn hồn cô mới biết, hóa ra mình đã dừng lại ở giữa đường cái.
Nghênh Hi hoảng hốt lùi vào ven đường. Một chiếc Ferrari màu đỏ gào rú lướt qua người cô với cự ly thật gần, suýt nữa thì ᴆụng vào cô.
Trong ảo giác, hình như ánh mắt âm trầm của người đàn ông trong xe chăm chú nhìn cô đầy vẻ day dứt.
Trong nháy mắt, thời gian đột nhiên như ngừng lại.
Nghênh Hi sắc mặt trắng bệch, đứng ngây tại đầu đường.
Cơn gió lạnh tháng mười một thổi tung mái tóc dài của cô, che khuất đi nửa gương mặt. . .
Cách ăn mặc đầy vẻ quê mùa, quần áo tối màu, chiếc kính mắt vừa dày vừa nặng, mái tóc đen bay rối tung. . .
Cô tin tưởng, không ai có thể nghĩ cô với Thương Nghênh Hi của quá khứ có vẻ đẹp ngọt ngào, thời thượng, đầy nữ tính kia, chính là cùng một người. . .
Cô tin tưởng, cô đã hoàn toàn thay da đổi thịt, trở thành một người khô khan, bình thường, chẳng có một chút đặc biệt lẫn sự hấp dẫn nào của người con gái. . .
Cô tin tưởng ở sự thay đổi giống như được sinh ra lần nữa của mình, bởi vì ban đêm, ngay cả cô cũng không thể nhận ra bất kỳ điểm nào của bóng dáng Nghênh Hi ngày xưa ở trong gương.
Cô tin tưởng, khi đời người đã biến đổi như thế, không còn người nào có thể còn nhận ra cô là ai nữa...
Cho dù, người đàn ông ấy là Hắc Diệu Tư.
Tại phòng làm việc trên tầng cao nhất trong tòa nhà lớn của tập đoàn Hắc thị .
"Hắc tiên sinh, đây là bản hiệp ước mà ngài và Nghiêm tiên sinh của Sơn Hạ Nhật Bản đã ký hôm 15 tháng này, vừa đóng dấu hôm nay, ở dưới có văn kiện ghi chú, mời ngài xem qua."
Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn Hắc thị, Lý Kim Ny, đem một chồng tài liệu dày cộp cung kính đặt tại trên bàn tổng giám đốc.
Trong căn phòng làm việc có kính chống đạn, Tổng giám đốc Hắc Diệu Tư - người đứng đầu tập đoàn Hắc thị, dღđ。l。qღđ hơi nghiêng thân hình cao lớn tuấn tú, ánh mắt sắc bén như Đại bàng xám chăm chú nhìn người trợ lý tài giỏi nhất của mình.
"A Húc đã xem qua văn kiện rồi chứ?" Bất thình lình giọng nói trầm khàn, lạnh nhạt, thô sáp biểu hiện sự âm trầm lẫn ngang ngược của người đàn ông vang lên.
"Nghiêm Húc Đông tiên sinh đã xem trước, sau đó có gọi điện để chỉnh sửa rồi ạ." ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Lý Kim Ny báo cáo xong, nhưng chưa có ý định rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc...
"Còn có việc gì nữa sao?" Anh cúi đầu hỏi lại, vẻ âm trầm trên gương mặt không hề thay đổi.
"Thương Hoài Tinh tiểu thư hiện đang chờ ngài ở bên ngoài văn phòng, đã chờ hơn nửa canh giờ rồi ạ."
Anh nhướng mày, xoay người dụi tắt đầu mẩu thuốc lá trên tay, tiếp đó hạ lệnh:"Cho cô ta vào."
“Vâng ạ!” Lý Kim Ny nhỏ giọng rời khỏi phòng.
Cốc ...cốc.
Nghe thấy gõ cửa trúc trắc, Hắc Diệu Tư vẫn chưa muốn xoay người lại ngay.
"A Tư?"
Một cô gái mở cửa bước vào trong văn phòng của Hắc Diệu Tư, giọng nói mềm mại, quần áo tao nhã, ngoại hình hết sức diễm lệ. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
"Có việc gì không?" Người đàn ông sau chiếc bàn làm việc lên tiếng hỏi, ngay cả đầu cũng không buồn ngẩng lên.
"Anh đang tức giận sao. . ." Thương Hoài Tinh đi đến bên người đàn ông, do dự hỏi.
"Vì sao em hỏi như vậy?" Người đàn ông xoay người, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ lộ ra một chút ôn tồn nhàn nhạt.
"Em đợi ở bên ngoài nửa giờ, vẫn không được gặp anh... "
"Công việc của tôi rất bận." Thu bớt vẻ âm trầm trong ánh mắt, anh nhàn nhạt, mềm mỏng giải thích: "Gần đây tập đoàn nhận được một vụ án lớn, em không hẹn trước mà đã tới đây, tôi không thể nào sắp xếp thời gian để gặp em được."
"Ngay cả gặp mặt cũng không có thời gian sao?" Thương Hoài Tinh hỏi, giọng nói mềm mại đượm vẻ nhàn nhạt cô đơn."Có phải là ... d∞đ∞l∞q∞đ Có phải là em đã làm cho anh cảm thấy cực kỳ phiền chán hay không?"
"Tôi đã nghe em nói rằng, xế chiều hôm nay có giờ học cắm hoa cơ mà, sao lại rảnh rỗi tới tìm tôi vậy?" Hắc Diệu Tư nheo mắt lại, chuyển hướng đề tài.
"A Tư... " đôi mắt dâng lên vẻ ôn nhu, Thương Hoài Tinh đi đến bên cạnh người đàn ông, quyến luyến dựa vào trước vòm иgự¢ rộng lớn của đối phương."Em biết người đau khổ nhất là anh, tuy rằng chị gái em đã làm tổn thương anh rất sâu, nhưng xin anh hãy tin tưởng, em và chị ấy không giống nhau, cả đời này em sẽ chờ đợi bên cạnh anh... Nếu như em làm cho anh cảm thấy phiền chán, cũng xin anh đừng có ghét bỏ em, chỉ cần anh cho em được ở lại bên cạnh anh là tốt lắm rồi. . ."
"Có chuyện gì vậy?" Hắc Diệu Tư cười nhạt, nắm lấy hai vai cô gái, chăm chú nhìn đôi mắt dịu dàng như nước kia."Tới văn phòng của tôi chỉ là để nói với tôi những lời này sao?"
"Lúc đầu em chợt có ý nghĩ muốn mời anh cùng đi ăn tối..." Thương Hoài Tinh nghiêng mặt sang bên, nhu thuận dựa vào bả vai của anh. "Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, em không khỏi cảm thấy sợ hãi... Em sợ anh sẽ nghĩ em và chị gái giống nhau... em sợ... sợ anh thực sự sẽ đẩy em ra ngoài xa nghìn dặm..."
Khuôn mặt của Thương Hoài Tinh đầy sự kiều mỵ. Đôi mắt lạnh nhạt của Hắc Diệu Tư xuyên qua bức tường bằng thủy tinh chống đạn của tòa cao ốc, ngưng mắt nhìn bên ngoài cửa sổ. "Đồ ngốc." Anh hạ thấp ngữ điệu, thì thầm giống như kiểu thôi miên: "Chẳng lẽ em lại cho rằng, tôi không hiểu được bản thân mình muốn người phụ nữ nào sao?"
"Nhưng mà... lúc trước... dù sao chị gái em mới là người anh muốn đính hôn, nếu như không bởi vì chị. . ." Cô ta do dự, không dám tiếp tục nói nữa.
Trong buổi lễ đính hôn, mãi không thấy nữ chính xuất hiện, khiến Hắc Diệu Tư hệt như bốc hỏa, ngay lúc đó hạ lệnh đuổi tất cả khách mời ra về.
Mặc dù sau khi chị gái bỏ đi, cảm xúc của Hắc Diệu Tư cũng không biểu lộ ở trên mặt, nhưng mà Thương Hoài Tinh hiểu rõ, đối với Hắc Diệu Tư đầy kiêu ngạo kia, có thể nói bị phụ nữ phản bội là nỗi khuất nhục không thể nào chịu nổi.
"Muốn nói cái gì? Nói tiếp đi." Nhàn nhạt buông một câu nói, ánh mắt Hắc Diệu Tư như sương mù, vẫn đang phiêu diêu bên ngoài cửa sổ.
"Không có gì..." Ngửa mặt lên, trên khuôn mặt của Thương Hoài Tinh đã có nét tươi cười. "Lỗi tại em. Công việc của anh vất vả như thế, vậy mà em lại làm phiền anh bởi những chuyện riêng tư của mình."
Hắc Diệu Tư nhếch môi, lần tìm mấy tua trang sức ngũ sắc lộ ra ở trên đầu của cô, gạt gạt tóc, kéo ra một túm dây trang sức mềm mại của phụ nữ.
"Chẳng qua là em..." Cô cúi đầu thì thào nói: " Chẳng qua là em có cảm giác không an toàn. Nếu như chị gái trở về, em sợ anh lại lựa chọn chị ấy. Nhưng nếu anh không chọn chị gái mà chọn em, thì em lại cũng rất không an lòng... Em sợ rằng mình đã ςướק đi cái gì đó thuộc về chị ấy...”
"Hoài Tinh, em mơ tưởng điều gì?" Đột nhiên anh hỏi.
"Em không muốn điều gì hết..." cô lắc đầu, trong đôi mắt nhuốm đầy ánh nước." Thực ra việc chúng ta đính hôn nhanh như thế, đã khiến em cực kỳ áy náy rồi... Rốt cuộc em cảm thấy là chúng ta nên đợi chờ thêm một chút nữa, nói không chừng có lẽ chị gái cũng sắp trở về rồi. Mà em... em cái gì cũng không có."
Chăm chú nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, cô cúi đầu nói:"Em chỉ muốn được gả cho anh, vĩnh viễn không bao giờ rời xa anh, cho dù không có danh phận cũng chẳng sao."
Lễ đính hôn của Hắc Diệu Tư diễn ra cực kỳ kín đáo, khách mời dự lễ vẻn vẹn không đến một bàn.
Cho tới bây giờ, Thương Hoài Tinh vẫn không thể khẳng định được, việc anh đính hôn với cô có phải vì trả thù hay không ...
Đôi mắt người đàn ông trở nên thâm trầm. "Hoài Tinh, em cũng là phụ nữ, cho dù hiện nay có tôi có quyết định gì đi chăng nữa cũng không có nghĩa là hứa hẹn cả đời." Anh nói nhàn nhạt, đôi mắt thâm trầm làm cho người ta không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì.
"A Tư?" Cô không hiểu.
"Nhớ kỹ, trước khi kết hôn, bất cứ việc gì nếu không có sự đồng ý cho phép của tôi, cấm, không được làm thay tôi!" Anh thì thầm nói, khẽ vuốt mái tóc đẹp của người con gái.
Chăm chú nhìn đôi mắt lạnh nhạt của anh, không hiểu tại sao, Thương Hoài Tinh có một loại cảm giác không lạnh mà run."A Tư..."
"Em về trước đi, tôi còn có công việc cần xử lý." Anh buông thân thể mềm mại trong lòng ra.
"Vâng. . ."
Cho dù trong lòng nghìn vạn lần không muốn rời đi, cô vẫn ngoan ngoãn tuân theo, không hề phản đối thêm. Bởi vì Thương Hoài Tinh hiểu rõ, từ trước đến nay, mệnh lệnh của Hắc Diệu Tư đã phát ra, không được phép phản đối.
Mà cô đối với Hắc Diệu Tư, từ trước tới nay luôn mê muội, cung kính tuân mệnh, đương nhiên lựa chọn thuận theo ...
Cô vĩnh viễn, vĩnh viễn, không thể kháng cự nổi bất cứ mệnh lệnh gì của anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc