Bông tuyết bay xuống trên người bọn họ. Cả hai người không hề hay biết. Lương Tấn nhìn người trong иgự¢, nói: “Lạnh thế em đến đây làm gì?”
Vưu Châu Châu nói: “Em đến xem thử có phải là anh sẽ đến thật không.” Đôi mắt của cô rất sáng, giục anh: “Nhanh lên! Nhanh lên!”
Đôi mắt và chân mày của cô nhìn rất đẹp, mũi cũng thế, khắp nơi đều đẹp. Có điều, chóp mũi cô lạnh đến ửng đỏ lên. Lương Tấn chậm rãi cúi đầu, hôn lên chóp mũi cô một cái.
Vưu Châu Châu chớp mắt, nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Lương Tấn cười nhẹ: “Nhận người.”
Nói xong, anh buông cô ra.
Hơi ấm bên người đột nhiên biến mất, Vưu Châu Châu ngước lên nhìn cửa khoang, Minh Ngọc đang đứng nơi đó nhìn hai người. Ánh mắt của cô vừa lướt qua, cô ấy đã xoay mặt sang chỗ khác bước xuống từ cầu thang, sau lưng cô ấy là hai vị cơ phó.
“Cô ấy đã quay lại rồi à. Không ngờ công ty lại cử cô ấy đến đón em.” Vưu Châu Châu nói. Bản thân cô thì không ghét những người kiêu ngạo, nhưng nếu muốn thì phải có bản lĩnh, mà trong mắt cô, Minh Ngọc không có đủ tư cách để tự cao tự đại. Cô vốn không để Minh Ngọc vào mắt, nhưng sau một lần gặp nguy hiểm khi phải hạ cánh khẩn cấp vì sự kiêu ngạo của cô ấy thì cô mới không thích cô ta.
“Máy bay bị rỉ dầu, đã biết nguyên nhân vì sao chưa?” Lương Tấn hỏi.
Vưu Châu Châu gật đầu: “Đã kiểm tra qua, đường ống của cánh phụ bị mòn dẫn đến tình trạng dầu bị rỉ.”
Lương Tấn suy nghĩ.
Đúng lúc này, Minh Ngọc và hai người kia đi tới, đứng trước mặt Vưu Châu Châu và Lương Tấn.
Minh Ngọc cười nói: “Cơ trưởng Vưu, công ty cử tôi đến đón mọi người. Bắt mọi người đợi lâu rồi.”
“Ừm.” Vưu Châu Châu phát ra âm mũi.
Minh Ngọc lại nói: “Sau khi chờ tôi kiểm tra lại một lần nữa, thì thông báo các hành khách lên máy bay. Có lẽ tầm hai mươi phút nữa.”
“Biết.” Vưu Châu Châu trả lời xong, lấy điện thoại ra gọi, thông báo với tiếp viên Trường Thanh nói với mọi người, chuẩn bị lên máy bay.
Minh Ngọc nhìn lướt qua Lương Tấn, lúc này mới nói với hai người cơ phó phía sau mình xuống kiểm tra máy bay.
“Nhất là phải kiểm tra xem máy bay có bị rỉ dầu hay không.” Minh Ngọc dặn dò.
“Được, cơ trương Minh.”
Hai người họ đi về phía máy bay, Minh Ngọc chỉ cho họ, nhìn Vưu Châu Châu và Lương Tấn nói: “Cơ trưởng Vưu, Lương Tấn, vậy thì tôi qua kia trước.”
Vưu Châu Châu nâng cằm ra hiệu Minh Ngọc đi đi.
“Lên lầu đợi máy bay.” Lương Tấn lấy lại tinh thần, nói với Vưu Châu Châu.
Cô và anh cùng lên lầy đợi. Lương Tấn phủi tuyết trên đầu Vưu Châu Châu, rồi lại phủi lên người mình. Hai người tìm chỗ ngồi xuống.
Đợi khoảng năm phút, tiếp viên trưởng cùng với các hành khách khác cũng đã đến phòng đợi.
“Em qua kia.” Vưu Châu Châu quay đầu nói với Lương Tấn. Coi là cơ trưởng, nên phải ra đó nói rõ ràng với hành khách.
Lương Tấn gật đầu, nhưng sau khi Vưu Châu Châu đứng dậy anh cũng đứng lên. Đi theo sau cô, đến bên chỗ tiếp viên trưởng.
“Tiếp viên trưởng, cô đã kiểm tra người chưa? Có đủ không?” Bưu Châu Châu hỏi tiếp viên trưởng.
Cô ấy gật đầu trả lời: “Đều đủ cả rồi.”
Vưu Châu Châu nhưng về phái hành khách, nói: “Đã bắt mọi người phải chờ lâu. Đã có máy bay khác đến đón chúng ta, đợi một chút là có thể lên máy bay ra khỏi nơi này, mọi người lần lượt lên máy bay, ngồi chỗ giống như lúc đầu.”
Mọi người khi nghe xong ai nấy đều kích động.
“Cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây!”
“Cuối cùng cũng đã có thể về nhà!”
Có người nhìn ra ngoài cửa kính, thấy một chiếc máy bay lớn, chỉ vào đó nói: “Là máy bay kia! Chính là chiếc máy bay đó!”
“Nhưng chuyện sau này giao cho tiếp viên trưởng. Đúng rồi, sau khi lên máy bay, toàn bộ tổ tiếp viên vẫn phải làm việc như trước.” Vưu Châu Châu nói.
“Dạ được, cơ trưởng Vưu.”
“Vậy chúng ta không cần phải làm gì sao?” Lục Phi nhìn Vưu Châu Châu hỏi.
Vưu Châu Châu gật đầu: “Ừ, chiếc máy bay mới đến có tổ bay rồi.”
“Cuối cùng cũng được nghĩ ngơi.” Tần Hãn duỗi người.
Cô nói xong, quay người, chợt phát hiện Lương Tấn đang đứng phía sau mình, không khỏi hoảng hốt: “Chúng ta qua kia ngồi.” Cô chỉ vào chỗ vừa nãy cô và Lương Tấn ngồi.
Lương Tấn gật đầu, hai người cùng nhau đi. Sau lưng hai người họ, tiếp viên trưởng đang để cho hành khách xếp hàng.
Vưu Châu Châu ngồi bên cạnh Lương Tấn nói về chuyện máy bay bị rỉ dầu.
“Lần này em trở về sẽ phải điều tra.” Lương Tấn nói.
Cô gật đầu: “Mỗi lần gặp chuyện đều phải như thế, muốn điều tra thì điều tra thôi chứ sao.”
“Ừm.” Dường như Lương Tấn đang suy nghĩ gì đó nói: “Chỉ cần trước đó em đã kiểm tra hết toàn bộ, nhưng lúc kiểm tra không bị rỉ là được.”
Cô đặt hai tay vào túi áo khoác, dậm một bên chân nói: “Kiểm tra, lúc ấy đâu có bị rỉ.”
“Vậy thì được.” Lương Tân chậm rãi nói.
Vưu Châu Châu ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đang lo cho em à?”
“Anh cũng nghĩ là anh quá lo lắng thôi. Em sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm này.”
“Đương nhiên là do anh quá lo rồi.” Vưu Châu Châu câu mũi một cái.
Lương Tấn lại hỏi: “Hạ cánh ổn không?”
Vưu Châu Châu nhướng mày: “Không những thế mà lại còn rất đẹp nữa đó.”
Môi Lương Tấn có chút cong lên: “Quả không hổ danh là cơ trưởng Vưu.”
Anh lúc nào cũng gọi họ lẫn trên của cô, đây là lần đầu tiên anh gọi cô là “Cơ Trưởng Vưu”, mà lại còn khen mình. Cô cười đến híp cả mắt, “Anh có thể gọi em bằng cái gì đó thân mật một chút không?”
Lương Tấn nhớ đến coi đã từng nói anh gọi cô “Thân mật”, trong mắt của anh hiện lên một nụ cười.
“Được không? Hay không được?” Cô liếc xéo anh.
“Lên máy bay đi.” Lương Tấn nói.
Vưu Châu Châu quan sát cửa lên máy bay. Các hành khách đã đứng xếp thành một hàng lần lượt lên máy bay.
“Nói chuyện khác đi.” Vưu Châu Châu thu hồi ánh mắt, trừng mắt nhưng Lương Tấn một chút.
“Tên Vưu Châu Châu nghe rất hay.” Lương Tấn nói.
Cô hừ một tiếng.
Các hành khách đều đã lên máy bay, Lục Phi và Tần Hãn cũng đi đến, Vưu Châu Châu và Lương Tấn đứng dậy, cùng với khách qua cửa vào khoang. Trong khoang hạng nhất đã đủ người, Vưu Châu Châu và Lương Tấn chỉ có thể ngồi ở khoang phổ thông, mà vị trí thì lại bên cạnh nhau.
Trên máy bay vang lên tiếng Minh Ngọc thông báo. Vưu Châu Châu không lái, cả người đều lả ra. Đầu cô tựa lên vai Lương Tấn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tai nghe tiếng Minh Ngọc nói, nhưng vừa vào thì lại bay ra.
“Bên ngoài đang có tuyết, cất cánh có an toàn không? Cơ trưởng mới tới này có vấn đề hả?” Phía trước có hành khách dùng tiếng Ý hỏi Lương Tấn.
Vưu Châu Châu nghe nhưng không hiểu.
Lương Tấn cũng dùng tiếng Ý trả lời: “Không có vấn đề gì.”
“Các anh đang nói về gì thế?” Vưu Châu Châu hỏi anh.
Lương Tấn đem những lời mới nói lúc nãy, nói lại cho coi nghe
“Anh thật sự rất tin tưởng Minh Ngọc nha.” Vưu Châu Châu cười như không nhưng anh.
Lương Tấn nói: “Có kỹ thuật.”
Vưu Châu Châu quay đầu, dùng ngón tay đặt lên môi anh: “Cẩn thận mỗi khi khen người con gái khác trước mặt em.”
Lương Tấn không trả lời.
Đường chạy bị đóng băng đã được dọn dẹp, nhưng vẫn còn tuyết rơi, trên mặt đất vẫn còn rất trơn. Minh Ngọc điều khiển máy bay chạy trên đường băng một lúc, rồi quyết đoán kéo cần, máy bay theo đó bay lên, đến độ cao nhất định. Thời gian này mọi thứ đều rất ổn.
Trải qua một trận giày vò, các hành khách đều đã rất mệt mỏi, phần lớn ai cũng đều ngủ thi*p đi. Vưu Châu Châu cũng không phải là ngoại lệ. Lúc cô ngủ, đầu vẫn tựa lên vai Lương Tấn, còn anh thì đang ôm lấy eo cô.
Sau chín giờ, máy bay đã đến được sân bay Bắc Thành. Vưu Châu Châu và Lương Tấn cuối cùng cũng xuống máy bay.
Trời đã về khuya, Vưu Châu Châu vừa xuống máy bay đã bị nhiệt độ khác ập vào, mặt cô tựa vào một bên, núp sau vai Lương Tấn.
Lương Tấn đưa Vưu Châu Châu về chung cư của cô.
“Nghỉ ngơi sớm chút.” Anh đứng trước cửa
Vưu Châu Châu đứng trong nhà, quay đầy nhìn anh: “Vào đây.”
Lương Tấn do dự một chút, đi vào.
Anh vào trong, cô nhanh chóng chốt cửa lại, không bật đèn. Trong phòng tối đen như mực. Sau khi cô nói câu ‘Anh không muốn em à’, hai thân thể đã ôm chặt nhau. Trong bóng tối không biết được ai là người chút động vuốt ve, câu dẫn. Chỉ nghe những tiếng vải ma sát lẫn nhau, cuối cùng hơi thở trầm thấp trong đêm tối vọng ra. Tiếng gió bên ngoài cũng dường như thành một thứ âm nhạc dịu êm, dễ nghe.
Hôm sau, Vưu Châu Châu viết một bài báo cáo nói về vấn đề máy bay bị rỉ dầu gửi cho chủ nhiệm Trần. Cũng trong lúc đó, cô cũng bị tổ điều tra an toàn mời đến hỏi chuyện.
Minh Ngọc bưng một ly cà phê nóng, ngồi ở phòng nghỉ chậm rãi nếm thử. Cô lẳng lặng nghĩ đến, nhớ đến trước kia khi còn ở đảo Edward, Canada. Lúc Lương Tấn trong biển người mênh ௱ôЛƓ tìm mình, rồi lại nhớ đến khi ở Nga nhìn thấy bóng hai người họ ôm nhau trong gió tuyết, cuối cùng nhớ đến Vưu Châu Châu vừa mới bị dẫn đi để điều tra tình hình.
Cô suy đoán về kết quả điều tra.