Ngày thứ hai, Vưu Châu Châu lại nhận nhiệm vụ. Chủ nhiệm Trần nói với cô, chờ khi cô trở về, chức vị Cơ Trưởng Cao Cấp kia sẽ lập tức trao cho cô. Những chữ đó, Vưu Châu Châu đã nghe chủ nhiệm Trần đề cập đến rất nhiều, bản thân mình cô cũng đã sớm biết vị trí đó là dành cho mình. Lần này bay về sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, trong khoảng thời gian này, chuyện này đối với coi mà nói là một tin cực kì tốt.
Hai ngày sau, Vưu Châu Châu về đến, cô phải nộp bản báo cáo cho chủ nhiệm Trần, bởi vì khi đang bay, cô đã chuyển một vị khách từ khoang phổ thông lên khoang hạng nhất ngồi.
Vừa vào toà nhà của Bắc Hàng.
“Cơ trưởng Vưu.”
“Cơ trưởng Vưu.”
Những nhân viên vừa nhìn thấy cô đã rối rít gật đầu chào hỏi. Vưu Châu Châu lên lầu bằng thang cuốn, đến văn phòng của chủ nhiệm Trần.
“Cục trưởng của bộ phận bay mời đại diện của từng công ty đang họp, cơ trưởng Vưu cô vào đi.” Quản lý phòng hộ khi nhìn thấy Vưu Châu Châu lại cười nói.
Lại còn là diện của từng công ty: “Họp? Có chuyện gì thế?” Vưu Châu Châu hỏi.
Nhân viên trả lời: “À, là chuyện của cơ trưởng Minh. Bọn họ đang bàn luận là nên khen thưởng hay xử phạt.”
Vưu Châu Châu nghi ngờ, tại sao lại bàn luận giữa khen thưởng và xử phạt, rốt cuộc là có chuyện gì thế?
“Đúng rồi, các cơ trưởng không có nhiệm vụ đều phải đến đó.” Cậu nhân viên đó lại bổ sung thêm.
Nói xong cậu ấy bỏ đi. Vưu Châu Châu cầm bản báo cáo trong tay, nhìn thoáng qua phòng họp, xoay người một cái, đi về phía căn phòng ấy.
Đến cửa phòng, cô dừng bước lại. Bên trong vọng ra vài tiếng bàn bạc.
“Cơ trưởng Minh của Bắc Hàng đang bị đình chỉ bay, không thể vào buồng lái được.”
“Cho dù có bị đình chỉ đi nữa, cô ấy cũng không được lái cũng như vào buồng lái.”
“Nhưng vì cô ấy đã hướng dẫn bọn họ, máy bay mới không ᴆụng vào dãy núi Alps, nhờ đó trăm mạng người trên máy bay mới sống sót.”
Vưu Châu Châu nghe rõ những gì họ nói, đại loại là lúc máy bay chuẩn bị ᴆụng vào dãy núi Alps, Minh Ngọc đã chạy vào buồng lái nhờ cô ấy hướng dẫn nên máy bay mới không bị ᴆụng vào. Nhưng vấn đề là cô ấy đang bị đình chỉ bay mà lại chạy đến buồng lái.
Trong phòng tiếng tranh luận mãi không ngớt, có người nói muốn xử phạt, có người nói phải khen thưởng. Lời giải thích của mọi người, ai cũng đều có lý, trong khoảng thời gian ngắn do ý kiến tương phản nên cứ giằn co mãi vẫn chưa xong.
Tiếng bước chân truyền đến, Vưu Châu Châu quay đầu, vừa hay chạm phải Minh Ngọc.
“Cơ trưởng Vưu, cô nói thử xem tôi là nên bị xử phạt hay khen thưởng?” Minh Ngọc đi đến trước mặt Vưu Châu Châu dừng lại, ánh mắt có phần mệt mỏi.
Cô nói: “Tôi không hiểu rõ ngọn nguồn nên không thể đưa ra câu trả lời được.”
Minh Ngọc cười: “Nếu như lại bị xử phạt, tôi sẽ không tranh chức Cơ Trưởng Cấp Cao nữa. Tôi không nên hỏi cô.”
“Cơ Trưởng Cấp Cao?” Vưu Châu Châu nhắm mắt lại.
Minh Ngọc gật đầu: “Đúng thế, tôi đến Bắc Hàng, đầu tiên là muốn trở thành Cơ Trưởng Cấp Cao, đây là mục tiêu của tôi. Tuy là bây giờ bị đình chỉ bay, nhưng tôi sẽ không từ bỏ mục tiêu ấy.”
Vưu Châu Châu liếc nhìn Minh Ngọc: “Vì thế nên cô mới vào buồng lái? Cho rằng bản thân mình sẽ không bị phạt mà lại còn được khen thưởng? Cho rằng bản thân sẽ ghi được một công trạng, để giúp cô một bước gần hơn đến với chức vị ấy?”
“Cơ trưởng Vưu nói không sai.”
Vưu Châu Châu bật cười thành tiếng.
Trong mắt Minh Ngọc hiện lên vài tia mệt mỏi, giọng cô trầm thấp nói: “Không phải là khi máy bay sắp ᴆụng phải dãy núi Alps, tôi chạy vào buồng lái, dốc hết những vốn mà tôi học trong nhưng năm qua để cứu cả máy bay, chẳng lẽ sẽ không được khen thưởng hay sao?”
Vưu Châu Châu nói: “Chỉ sợ mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.”
Minh Ngọc cười nhạt: “Đúng vậy, tôi nghe rõ mà, phần lớn mọi người đều muốn xử phạt.”
Trong phòng họp lúc này có người lên tiếng: “Nếu như đã bị đình chỉ bay mà vẫn có thể vào buồng lái, sau này mọi người có chắc là sẽ không có người nào bắt chước không? Có nghĩa là cô ấy không coi luật pháp ra gì! Thì làm sao có thể bảo vệ an toàn cho cả máy bay?”
Vẻ mặt Minh Ngọc có chút nhụt chí: “Cơ trưởng Vưu không vào nói vài lời sao? Mấy cái lời này tôi nghe quen rồi, cô có nói thêm câu nữa tôi cũng sẽ không quan tâm đâu.”
Vưu Châu Châu miễn cưỡng nghe: “Tôi ghét nhất là dính líu vào những chuyện như thế này, với lại, nếu cô là người bị xử phạt nhưng vẫn được khen ngợi, thì tôi cũng không quan tâm.”
Minh Ngọc nói: “Nếu như tôi được khen ngợi, công và tội bù lẫn nhau, vậy thì tôi sẽ cùng tranh vị trí Cơ Trưởng Cấp Cao với cô.”
Vưu Châu Châu chép môi, giọng điệu lười biếng: “Cơ trưởng Minh, cô rất xinh đẹp, suy nghĩ cũng rất hay.”
Minh Ngọc nhíu mày, nhưng vấn đề trước mắt vẫn chưa được giải quyết, cô cũng không có tâm trạng nào nói lại Vưu Châu Châu.
Trong phòng họp, hoà lẫn giữa những âm thanh giữa khen thưởng và xử phát.
Minh Ngọc đứng bên ngoài nghe thấy, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Tôi đề nghị không xử phạt, cũng không khen thưởng.”
Một giọng nói chậm rãi lên tiếng giọng anh không lớn, nhưng lại khiến cho tiếng bàn luận yên ắng lại. Vưu Châu Châu không khỏi ngạc nhiên, Lương Tấn vậy mà lại ở đây.
Minh Ngọc cũng không kém phần ngạc nhiên.
Hai người đều dựng lỗ tai lên nghe.
Trong phòng họp, Lương Tấn đường đường chính chính ngồi trên ghế, lưng anh thẳng tắp. Vẫn luôn không nói chuyện vậy mà bỗng nhiên lại lên tiếng, thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người anh.
Lương Tấn nói tiếp: “Trong tình huống khẩn cấp đó, phải dùng mọi cách để cứu người, mà những cách nào có thể cứu người đều đáng được khen ngợi. Tính mạng của mọi người là quan trọng hơn thảy. Cơ trưởng Minh của Bắc Hàng đã chạy vào buồng lái lúc máy bay sắp ᴆụng phải dãy núi Alps, khẩn cấp hướng dẫn nhưng không ᴆụng vào, nhờ đó mà tất cả mọi người trên máy bay mới may mắn sống sót. Nếu mà cô ấy do dự với việc mình bị đình chỉ bay mà không nỗ lực tìm cách giúp đỡ, chỉ sợ lúc này trên máy bay đã không còn ai sống sót. Cũng như chúng ta sẽ không ở đây mà thảo luận về vấn đề xử phạt hay khen thưởng.”
Trong phòng họp yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nghe.
Lương Tấn nói tiếp: “Cứu người so với những chuyện khác là chuyện quan trọng nhất, đây là một điều đáng khen ngợi, nhưng bình thường, nếu đã bị đình chỉ bay mà vào buồng lái thì vẫn phải bị phạt. Vậy thì công và tội sẽ bù với nhau. Tuy rằng tôi cho rằng trong chuyện này công trạng lớn hơn.”
Phòng họp yên tĩnh hồi lâu mọi người mới gật đầu tới tấp.
“Đúng vậy đó!”
“Đúng đúng!”
“Nói rất hay!”
Đa số những người đề nghị xử phạt đều gật đầu tán thành với ý kiến này. Cũng như những người muốn khen thưởng cũng tán thành những gì Lương Tấn nói.
Kết quả thảo luận cuối cùng, bọn họ sẽ không xử phạt cũng như không khen ngợi cô ấy.
Cuộc họp kết thúc, mọi người ai cũng lần lượt ra khỏi phòng.
Minh Ngọc không đạt được kết quả như mong muốn, nhưng cũng không bị xử phạt. Cô vẫn cảm thấy biết ơn Lương Tấn. Người trong phòng họp lần lượt đi ra, cô cứ thế đứng bên ngoài đợi.
Vưu Châu Châu vừa nhìn thấy chủ nhiệm Trần đi ra, lấy bản báo cáo từ tay mình giao cho ông rồi xoay người bỏ đi.
“Lương Tấn!” Minh Ngọc nhìn thấy Lương Tấn đi đến, cười gọi lớn.
Anh giương mắt, thấy được Minh Ngọc nhưng ánh mắt lại vô tình nhìn thấy được một bóng hình của một người, anh đảo mắt nhìn sang, bước chân tăng tốc, đuổi theo hình bóng kia.
Vưu Châu Châu đi thẳng đến thang cuốn. Lương Tấn đến cầu thang, chạy thật nhanh xuống những bậc thềm, vài bước đã đuổi kịp cô. Hai người cùng đi xuống.
Ánh mắt anh sáng lên, đứng chắn trước mặt Vưu Châu Châu.
Cô ngước mắt.
“Tôi mới từ Singapore về.” Anh mở miệng nói trước.
Vưu Châu Châu không nói chuyện.
Lương Tấn nhìn cô, môi mấp máy hỏi: “Em giận xong chưa?”