Anh lại đang nhớ về cô.
“Tiếp tục giảm độ cao xuống, tự động phán đoán để giảm tốc độ.” Vưu Châu Châu nghe thấy lời của người chỉ huy kiểm soát việc hạ cánh máy bay phát ra trong kênh.
Lương Tấn đang ở dưới mặt đất chờ cất cánh cũng nghe được, hơn nữa anh còn nhận ra giọng nói bình thản, tỉnh táo và quả quyết của Vưu Châu Châu khi cô xin lệnh tiếp đất, dáng vẻ khi bay của cô chính là như vậy.
Cô đã trở về. Máy bay của cô bị trì hoãn. Bởi vì trước khi xuất phát anh đã kiểm tra thông tin chuyến bay của cô, tình trạng trì hoãn này kéo dài đến tận hai giờ liền.
Anh và cô vậy mà lại gặp lại nhau trong tình huống như thế này. Rồi anh chợt nghĩ, nếu máy bay của cô không đến trễ thì có lẽ hai người đã gặp được nhau.
Lương Tấn nhớ đến, ngay tại sân bay này, hai người họ đã từng cùng nhau hạ cánh, máy bay của cả hai bay song song với nhau trên không trung, đồng thời chạm đất cùng một lúc, cùng nhau trượt dài trên đường băng và cuối cùng là đồng thời dừng lại. Máy bay hạ cánh, anh nhìn thấy cô đang đợi mình ở phía trước nên dừng bước. Cô dùng ngón tay gọi anh lại. Anh đi đến, cô ôm, hôn anh, cô còn nói chỉ có hôn mới có thể diễn tả được tâm trạng lúc này.
Dáng vẻ Vưu Châu Châu ngước mắt, cong khoé môi, cả ngón tay của cô đều rõ mồn một trước mắt.
Anh đã cùng cô trải qua nhiều chuyện như thế.
Lương Tấn ngồi ngay ngắn trên ghế, tay phải của anh đặt trên bàn lái, đôi mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ. Nghĩ đến dáng vẻ của cô, nhưng tai vẫn nghe những gì bên đài không lưu nói.
Một chiếc máy bay hạ cánh, trượt, cuối cùng thì dừng lại.
“CJV827 có thể cất cánh.”
Nhân viên bên đài kiểm soát truyền chỉ lệnh đến. Lương Tấn trả lời: “GCB771 có thể hạ cánh trước.”
Lý Sơ Nhất ngồi bên cạnh nghe anh nói thế, giật mình quay đầu nhìn anh.
Vưu Châu Châu nghe được giọng Lương Tấn nói nhường cô hạ cánh, bản thân nhẹ nhàng chớp mắt một cái.
“GCB771 hạ cánh?” Nhân viên bên đài kiểm soát hỏi lại.
Lương Tấn trả lời: “Vâng.”
Nhân viên bên đài kiểm soát đã nhận được câu trả lời chắc chắn, vì tôn trọng ý kiến của Lương Tấn, nên đã ra chỉ lệnh máy bay của Vưu Châu Châu đến gần, hạ cánh.
“GCB771 có thể hạ thấp xuống.”
Có người nhường mình hạ cánh, Vưu Châu Châu cũng không từ chối. Cô cầm bánh lái, bắt đầu đến gần.
Rất nhanh, Lương Tấn ngồi bên trong khoang điều khiển đã nhìn thấy một chiếc Airbus A380 giống như một con đại bàng dang rộng hai cánh, từ xa xà đến gần, nhẹ nhàng từ trên trời hạ xuống, cuối cùng dáng vẻ đẹp đẽ, vững vàng hạ xuống đường băng.
“Chúng ta sẽ đến trễ năm phút.” Lý Sơ Nhất nói với Lương Tấn.
Lương Tấn thản nhiên nói: “Sẽ đến đúng lúc.”
Đài kiểm soát một lần nữa truyền đến chỉ lệnh cất cánh, Lương Tấn bắt đầu điều khiển máy bay, nhập vào đường băng.
Máy bay Vưu Châu Châu sau khi hạ cánh thành công xong, cô ngẩng đầy một cái đã nhìn thấy một chiếc máy vừa rời đường băng, bay thẳng lên không trung.
Ánh mắt cô nhìn theo chiếc máy bay đó vài giây, sau đó mở đai an toàn, ra khỏi buồng lái.
*
La Xán Xán ngồi trên ghế ở phòng bên ngoài, chờ đợi để thi lên làm tiếp viên khoang hạng nhất. Trước cô có một người, vừa mới đi vào. Trong lòng cô không khỏi thấp thỏm, khẩn trương. Mỗi cô gái ở đây ai cũng thật xinh đẹp, nhưng yêu cầu để trở thành tiếp viên hạng nhất so với bình thường rất cao, nhất là những chuyến bay quốc tế. La Xán Xán vẫn còn có chút lo lắng về cách phát âm tiếng Anh của mình. Mặc dù Nguyên Nghị đã chỉnh sửa giúp cô rất nhiều, nhưng bản thân cô vẫn không thể nào tự tin nổi.
Điện thoại rung lên. Cô đưa tay vào túi lấy ra nhìn, là một tin nhắn: Hãy tự tin và cố lên!
Cô hé miệng cười, là tin nhắn của Nguyên Nghị.
Phòng trong cất tiếng gọi “La Xán Xán”, cô hít sâu một hơi rồi đi vào.
Đầu tiên chính là dùng tiếng Anh tự giới thiệu bản thân mình. Sau một phút run rẩy, cô lại bắt đầu nói một cách trôi chảy lạ thường. Tiếp đến phải giải quyết những tình huống bằng tiếng Anh, cô đều đáp lại vô cùng thuần phục. Đến khi xong xuôi, cô có cảm giác không tệ. Có điều, muốn biết kết quả thì phải chờ tận hai ngày.
La Xán Xán gọi điện thoại cho Nguyên Nghị, điện thoại tắt máy, cô đoán được anh đang bay.
Thở dài một hơi, lại gọi điện thoại cho Vưu Châu Châu. Cô có nhớ là TV thông báo Sydney đang có bão, khi thời tiết tốt hơn, Vưu Châu Châu chắc hẳn sẽ trở về điểm xuất phát.
“Tớ đang ở chung cư.” Vừa vào đến nhà, Vưu Châu Châu nhanh chóng đá giày cao gót, đi vài bước, ngồi phịch xuống ghế sofa ngoài phòng khách.
La Xán Xán lắp bắp kinh hãi, cười nói: “Sớm vậy sao? Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi.”
Giọng Vưu Châu Châu lười biếng “Ừ” một tiếng: “Thi chưa?”
“Vừa mới xong.”
“Sao rồi?”
“Chắc có thể qua được.”
Vưu Châu Châu trở mình, híp mắt: “Nghe cậu nói như thế thì xem như không đến nỗi nào. Mà người giúp cậu lại còn là Nguyên Nghị, thì chắc chắn là cậu không thể nào rớt được.”
Hai người hàn thuyên vài câu, rồi kết thúc cuộc nói chuyện.
*
Vưu Châu Châu nằm trên ghế sofa ngủ thi*p đi, ngoài cửa sổ gió thổi tới từng cơn, rùng cả mình, lúc này cô mới tỉnh.
Đi đến bên cửa sổ, đèn đường bên ngoài vừa được mở lên.
*
Nơi Lương Tấn bay đến chính là Singapore, không lâu, chỉ bay hơn sáu tiếng. Thời gian ở Singapore và Bắc Thành cũng không có quá nhiều chênh lệch, đều là tám giờ tối. Anh vừa mới đến khách sạn.
Anh đứng trước cửa sổ, nhìn ra mấy ngọn đèn đường trên phố. Bọn họ nói tiếng Anh, có người nói giọng phổ thông rất chuẩn, có người nói bằng giọng bập bẹ. Bọn họ đang thảo luận về mẫu bạn trai lí tưởng.
Có người nói thích đẹp trai hơn là nhiều tiền, có người lại nói chỉ cần anh ấy nhẹ nhàng, ấm áp, người kia thì nói muốn người ấy của mình phải là học bá, người còn lại nói chỉ cần anh ấy là tổng tài bá đạo thôi. Tiếng bọn họ nói cười ha hả.
Vẫn còn là sinh viên.
Ánh mắt của Lương Tấn thu lại, anh chợt nghĩ, mình thuộc loại nào.
Trăng tròn rõ vành vạch trên bầu trời, ánh trăng hời hợt chiếu vào cửa sổ thẳng vào người anh.
Anh lại đang nhớ về cô.
Lương Tấn lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho cô: Tôi bay đi Singapore.
Sau khi nhắn xong, Lương Tấn giật mình nhớ lại trước kia thường là cô hay gửi tin nhắn nói cho anh biết là cô sẽ bay đi đâu, nhưng đến khi cô hỏi ngược lại anh thì rất ít nhận được câu trả lời lại từ anh. Và dĩ nhiên, quan hệ lúc đó của hai người so với quan hệ bây giờ đã có chút khác: nhưng anh vẫn có chút ngẩn ngơ.
Lần này Vưu Châu Châu vẫn không trả lời tin nhắn.
Lý Sơ Nhất gõ cửa, đến gọi anh đi ăn cơm.
Bọn họ vào nhà hàng ngồi xuống, gọi một phần cà ri cá.
“Ôi, những người ngồi bên kia là phi công sao?”
“Ừm! Nói cho các cậu biết, là cơ trưởng đó!”
“Anh nào?”
“Cái anh đẹp trai nhất ấy! Bên trên quân hàm có bốn sao, ống tay áo cũng thế! Thấy không?”
“Thấy rồi! Thấy rồi! Gu của mị!”
“Gu của tớ nốt!”
“Không phải ban nãy cậu nói cậu thích mấy anh chàng tổng tài bá đạo gì đó à?”
“Còn cậu nữa, ban nãy mình vừa nghe cậu nói cậu thích những anh chàng nhẹ nhàng, ấm áp sao?”
“Tớ thích đẹp trai, nhiều tiền nhé. Cậu nhìn đi, anh ấy nhìn y chang luôn.”
“Có người đang nhìn chúng ta.” Lý Sơ Nhất quay đầu cười.
“Đâu?” Các nhân viên trong tổ bay hỏi.
Tuy Lương Tấn không quay đầu lại, nhưng anh nghe rất rõ, là đám sinh viên ban nãy. Trong lòng anh không khỏi thở dài: Quả nhiên là học sinh.
Ăn tối xong, mọi người ai cũng trở về khách sạn. Lương Tấn vào phòng đi tắm, rửa mặt xong lại ra cầm sách đọc.
Quyển sách anh đang cầm nói về Triều Đại Ả Rập. Ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, tay cầm sách đặt trên đầu gối, lật ra.
“Dùng tiếng Ả Rập nói ‘em yêu anh’ như thế nào?”
Giọng cười của người con gái đó âu yếm vang vảng bên tai.
Anh bất giác sờ lấy tai mình, thỉnh thoảng lại nghe thấy vài câu nói của cô. Nhưng tất cả đều là ảo giác.
Lương Tấn nhăn hàng chân này, tim đập liên tục. Anh nhắm mắt, dường như có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Vưu Châu Châu cũng thường xuyên nói với anh là cô nghe được tiếng tim anh đập —— bịch, bịch, bịch.
Ban đêm yên tĩnh là để nhớ người sao?