Chương 3: Trong cả một biển người, là anh chủ động đi về phía tôiAnh trả lời: Tôi đối với cô không có hứng thú. Tôi sẽ không chơi trò mập mờ.
Vưu Châu Châu nhận được tin nhắn. Sau đó, cô định trả lời, nhưng ngón tay đặt trên bàn phím điện thoại thật lâu, mãi mà lại không gõ được chữ nào. Cuối cùng, cô ném điện thoại lên trên giường.
Anh từ chối rất nhanh, lại còn rất trực tiếp, cô thậm chí còn chưa kịp thổ lộ. Trong lòng có cảm giác hơi khó chịu, ngồi bất động trong chốc lát, cả người lại càng thêm khó chịu, mặc dù cô không thích anh đến mức sâu sắc, nhưng cô lại có nhiều cảm tình đối với anh, mà Vưu Châu Châu còn cảm thấy rằng giữa cô và anh ta vô cùng có duyên.
Lương Tấn không tiếp tục chờ tin nhắn của Vưu Châu Châu, để điện thoại di động xuống, đem đồng phục đang mặc trên người thay ra. Sau khi đến London, bọn họ có thời gian một tuần để nghỉ ngơi, nhưng giờ cũng đã đến lúc phải cơm.
Trong khách sạn có nhà hàng, với lại chi phí ăn ngủ đều là công ty chi trả, mọi người lại không cần phải đi đây đi đó, toàn bộ nhân viên phi hành đoàn đều ở lại khách sạn dùng bữa tối.
Lúc ăn, mọi người còn luyên thuyên về chiếc Boeing 777, phỏng đoán là máy bay có trục trặc hoặc là phi công kỹ thuật không tốt. Nhưng lại không có kết luận, vì tất cả đều không có chứng cứ, chỉ có thể chờ đợi cho đến khi tìm được hộp đen của máy bay, mới biết được nguyên nhân. Thảo luận xong chuyện này, mọi người mới tiếp tục bàn đến chủ đề khác.
Lương Tấn bưng đĩa, đang tìm chỗ ngồi thì thấy hai cơ phó của mình là Lý Sơ Nhất và Triệu Huân đang ngồi đối mặt nhau. Lý Sơ Nhất mừng rỡ nói rằng, Vưu Châu Châu bên Bắc Hàng đồng ý giúp cậu ấy trong kì thi tuyển sắp tới, Triệu Huân ngồi đối diện không ngừng hâm mộ. Ngay lập tức Lương Tấn liền biết được Vưu Châu Châu từ đâu mà có được số điện thoại của anh rồi.
“Bỏ gần tìm xa.” Lương Tấn từ tốn nói một câu.
“Cơ trưởng!”
Lý Sơ Nhất và Triệu Huân đồng thanh lên tiếng, rất nhanh Lý Sơ Nhất phản ứng kịp thời:”Ý của cơ trưởng là sẽ giúp đỡ em vượt qua vòng thi kiểm tra lần này?”
Lương Tấn sau khi nói xong câu kia liền bưng đĩa đồ ăn của mình rời đi, một mình ngồi một góc.
Lý Sơ Nhất khẩn trương bưng đĩa đi qua, ngồi đối diện Lương Tấn:” Cơ Trưởng, anh có gì để chỉ bảo cho em không?”
“Không phải cậu đã có người giúp rồi sao?” Lương Tấn cúi xuống ăn cơm, không thèm ngẩng đầu.
“Có thêm một người giúp, thì vẫn tốt hơn mà!”
Hai người, ý là anh và Vưu Châu Châu sao? Lương Tấn thản nhiên nói:” Sau này rồi hãy nói tiếp.”
“Hì hì, được được được!”
Vưu Châu Châu nhận được tin nhắn của Lương Tấn như thế, tâm tình cảm thấy khó chịu rất lâu. Đến cả bữa tối ăn cũng không thấy ngon miệng, ban đầu cô thật sự vui vẻ muốn tìm Lương Tấn để nói chuyện phiếm, cho tâm trạng thư giãn một tí, bây giờ tâm trạng lại càng bê bát hơn.
La Xán Xán gọi điện thoại tới, bảo mình đột nhiên phát sốt nên không bay được, mà điện thoại thì lại hết pin, sau khi hạ sốt mới lấy điện thoại ra sạc. Vưu Châu Châu nhờ Lương Tấn mới biết được lý do vì sao La Xán Xán không bay được, cũng không muốn nói nhiều, cô liền tra hỏi một chút về Lương Tấn.
“À, là cơ trưởng mới của công ty bọn tớ, tớ còn chưa gặp qua anh ấy đâu.”
Nhận được câu trả lời của La Xán Xán, cô không còn biết mình phải nói gì nữa, đành kết thúc cuộc trò chuyện.
Hôm sau, Vưu Châu Châu cùng những người khác trong phi hành đoàn cùng nhau ra ngoài đi dạo. Hai ngày sau họ phải chuẩn bị quay về điểm xuất phát, cô phải đi để điều chỉnh lại tâm trạng, bởi vì lúc bay cô không thể mảy may để xảy ra bất kì sai lầm nào.
Vưu Châu Châu nhìn thấy Tôn Nhất Phàm, là một người đàn ông có dáng dấp bình thường, anh ta và Trần Hương đang đi chung với nhau. Có người nói Tôn Nhất Phàm đã từng theo đuổi cô, nhưng kì thực cô không nhớ rõ chuyện này. Chắc nguyên nhân có lẽ là có quá nhiều người theo đuổi nên cô không nhớ.
Tôn Nhất Phàm không biết vì sao lại chịu khó chạy đi mua một túi đầy đồ uống, nước ép, sau đó nhiệt tình phân phát cho mười người còn lại trong đoàn, mỗi người một bình.
“Cám ơn.” Vưu Châu Châu đưa tay ra nhận một bình từ anh ta.
“Tôi nhớ là cô thích uống nước táo.” Tôn nhất Phàm cười.
Cô cúi đầu xem xét, lại nhìn lướt qua bình nước trái cây trong tay những người khác, chỉ riêng cô lại là nước táo. Vưu Châu Châu hạ chân mày, lại lên tiếng nói “Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.” Tôn Nhất Phàm quay trở lại đứng bên cạnh Trần Hương.
Trần Hương nhíu mày:” Ngay cả cô ấy thích uống vị gì, anh cũng đều nhớ!”
Tôn Nhất Phàm bất đắc dĩ nói:” Trước đây có nghe qua.”
Trước đây? Trước đây, tức là lúc theo đuổi Vưu Châu Châu! Trần Hương “Hừ” một tiếng.
Sau đó, Trần Hương liên tục đứng ở giữa hai người, cô và Tôn Nhất Phàm.
Vưu Châu Châu chỉ cảm thấy buồn cười.
Lục Phi đi sau lưng cô nửa bước, nói:” Tôn Nhất Phàm sẽ rời khỏi công ty, đến Nam Hàng làm việc, trở thành tiếp viên trưởng.”
Vưu Châu Châu “A” một tiếng.
Tần Hãn đi đến, nói tiếp:” Tiếp viên trưởng là nam rất ít, bất quá tôi dám cược với cô rằng cũng không biết là Tôn Nhất Phàm đã từng làm tiếp viên hàng không ở công ty chúng ta.”
Hóa ra đã từng là tiếp viên hàng không của Bắc Hàng, Vưu Châu Châu nhíu mày, cô căn bản là không nhớ rõ.
“Từ sau khi quen với Trần Hương, cô ta càng cố ý tránh cho Tôn Nhất Phàm bay cùng với cô.” Lục Phi nói.
“Những chuyện này, sao hai người các anh đều biết rõ đến vậy? Hai người so với bọn con gái tụi tôi còn tám chuyện hơn nữa đó. Mà thôi đừng nhắc đến tên này, tôi ra đây là để giải sầu.” Vưu Châu Châu lập tức dừng hai người lại.
Đến khu chợ đồ cổ trứ danh của London, mọi người ai nấy đều phân tán ra, tự đi xem những món đồ mình thích.
Vưu Châu Châu đi dạo một vòng, nơi này có rất nhiều đồ chơi, có nến được làm từ thế kỷ mười tám của nước Anh, hay kiếm và nón giáp sắt của kỵ sĩ đến từ thời kỳ Trung cổ, vân vân. Lục Phi và Tần Hãn là hai người đàn ông, nên đối với những vật như kiếm của kỵ sĩ thích đến mức không rời tay ra được, cầm trong tay múa máy.
Có một quả cầu thủy tinh to như lòng bàn tay thu hút sự chú ý của Vưu Châu Châu, cô cầm nó trong lòng bàn tay nhìn nhìn. Xuyên qua lớp thủy tinh, nhìn về phía trước, một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt cô.
Lương Tấn và những tiếp viên hàng không khác bên Trường Cát cũng đến chợ đồ cổ.
“Đây là quả cầu thủy tinh mà cháu gái của nữ hoàng Elizabeth thích nhất.” Chủ tiệm là một chàng trai người Anh, anh ta cười, giới thiệu cho Vưu Châu Châu.
Cô thu hồi ánh mắt, mua quả cầu thủy tinh kia. Cầm đồ vật trong tay, đi qua một bên, dựa người đứng vào trong vách tường. Quả cầu thủy tinh vẫn còn nằm trong lòng bàn tay cô, kìm lòng không được cô giơ quả cầu lên, xuyên qua lớp thủy tinh, cô nhìn thấy Lương Tấn đang đứng từ xa lẫn cùng với đoàn người. Hôm nay anh mặc một áo thun tay ngắn màu xám, quần dài màu đen, hai chân thẳng tắp, thon dài. Nhìn một vòng, không có thứ gì để mua nên từ trong đoàn người bỏ đi ra.
Vưu Châu Châu nhìn thấy anh hướng về phía cô, đi đến. Không thu quả cầu thủy tinh lại, ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn anh, dường như là không kìm lòng nỗi.
Cuối cùng, khi khoảng cách rút ngắn lại chừng mười mấy mét, lúc đó Lương Tấn mới phát hiện ra cô, bước chân của anh ngừng lại. Có thể thấy được lòng bàn tay của Vưu Châu Châu đang xoay vòng lấy quả cầu, mà quả cầu lại được nâng lên ngang tầm mắt. Anh đứng đó không nhúc nhích.
Vưu Châu Châu không có thu quả cầu lại, cuối cùng Lương Tấn hướng về phía cô đi qua, từ trên cao nhìn xuống dò xét cô.
Vưu Châu Châu đem quả cầu thủy tinh thu lại bên mình, ngẩng đầu lên cười với anh.
“Trong cả một biển người, là anh chủ động đi về phía tôi.”
“Lương Tấn, tôi đã cảm thấy buồn và không vui, nhưng giờ tâm trạng tôi ổn hơn rồi.”
Sắc mặt của anh càng thêm lạnh nhạt, nói:” Nhớ kỹ lời tôi nói.”
Anh đi đến, là chỉ để nói với cô câu này.
Vưu Châu Châu cúi đầu, lòng bàn tay bắt đầu xoay tròn quả cầu thủy tinh. Lại ngẩng đầu lên, mắt cười nói:” Tôi sẽ nhớ kỹ mà, nhưng tôi đối với anh là thật sự có hứng thú, tôi cũng sẽ không chơi trò mập mờ.”
Chậm rãi đưa tay, cuối cùng cô lấy tay mình đặt ở Ⱡồ₦g иgự¢ anh.