Ban nãy bầu trời nhiều mây, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, đùng một cái tầng mây u ám nặng nề kéo đến. Tuy nhiên, mặt trời vẫn luôn treo cao trên không trung, làm cho ai nấy đều cảm thấy tràn trề hy vọng.
Lương Oanh đứng bên kia cầu chứng kiến từ nãy đến giờ, vô cùng xúc động nói, "Uy Hi*p cả nhà em phải đưa Tiểu Cảnh tới, thật là đau lòng quá mà!"
Giọng nói không nhỏ, Cố Hi Chi cùng Khúc Hi Chi cùng lúc nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
Lương Huyên thấy thời khắc hạnh phúc của đôi tình nhân bị con gái mình làm hỏng, cảm thấy vô cùng lúng túng. Cô muốn bịt miệng Lương Oanh, nhưng lại thấy trời đã tối, cô bất đắc dĩ cười cười bước vài bước tới chỗ hai người.
"Tôi ít khi lừa gạt ai, Tiểu Cảnh, em phải tha thứ cho tôi."
Cố Hi Chi nghiêng đầu tính nói gì đó, rốt cục lại buông một tiếng thở dài, "Chị Huyên, hủy bỏ lễ chúc mừng, chúng em mời chị ăn bữa cơm nha."
Lương Huyên mang bộ dáng cung kính không bằng tuân lệnh, "Đương nhiên là được."
Xe chạy băng băng trên đường, Hạt Hạt lái xe, U U ngồi ghế phụ, Cố Hi Chi ngồi ghế sau với Khúc Hi Chi, còn có cả Lương Oanh.
Nhiều lần liếc thấy Cố Hi Chi nắm chặt tay Khúc Hi Chi, Lương Oanh đảo mắt châm biếm, "Đúng thật là, gái lớn trong nhà như trái bom nổ chậm. Cố Tiểu Cảnh, chị thật không có tiền đồ, từ lúc xuống cầu liền nắm tay Tiểu Khúc mãi không buông, sợ chị ấy chạy mất sao?"
Hạt Hạt và U U làm bộ không nghe.
Khúc Hi Chi nhìn tay Cố Hi Chi một chút, hơi rụt tay về, cô dường như muốn điều chỉnh tư thế, lại vừa không muốn bị đứa trẻ chê cười.
Thấy tay ai đó có dấu hiệu rút lui, Cố Hi Chi lập tức nắm chặt hơn, quay đầu nhìn Khúc Hi Chi, "Nếu không làm vậy, tôi sẽ nghĩ là mình đang nằm mơ."
Khúc Hi Chi giật mình, bất động nhìn nàng trong chốc lát.
Hạt Hạt vô tình thấy hai người liếc mắt đưa tình trong kính chiếu hậu, không kìm được hắng giọng một cái, "Khụ khụ..."
Lương Oanh châm dầu vào lửa, "Chậc chậc, em còn tưởng đi với ba mới không dám nhìn thẳng, thực ra ngồi trong xe này mới không cách nào mở mắt."
"Thôi được rồi." Cố Hi Chi kéo tay Lương Oanh, "Nói nhảm nhiều quá đó, tôi cho em quà vặt là được chứ gì."
"Còn nữa, chị phải tự tay nấu cho em ăn."
"Biết rồi." Cố Hi Chi lúc này ai xin gì cũng đáp ứng, tay phải nàng vẫn cứ khư khư nắm tay Khúc Hi Chi, không muốn buông.
Tình cảnh này kéo dài cho tới khi Cố Hi Chi thực sự phải nấu ăn, vì mời mọi người về nhà mình dùng cơm trưa nên Cố Hi Chi không thể không ra tay, nhưng nàng lại khiến người ta ngại ngùng khi đưa cả người yêu vào bếp.
Mặc dù đang cùng mọi người nấu ăn trong bếp, nhưng Cố Hi Chi dặn Khúc Hi Chi phải chờ nàng ở phòng bếp. Gian bếp được thiết kế theo mô hình mở cũng có chút không tốt, chính là không được riêng tư. Lương Ưu Ưu nhận lời mời của Cố Hi Chi đến nhà nàng dùng bữa trưa hạnh phúc kiêm lễ chúc mừng, lúc thấy Cố Hi Chi ở trong bếp nấu ăn cứ thỉnh thoảng lại kiểm tra xem Khúc Hi Chi còn đợi ở đó hay không, cô không thể nhịn cười.
"Ta nói, Cố Hi Chi à, từ trước đến nay tôi không phát hiện ra tánh tình cậu là như vậy. Tôi dù yêu cuồng nhiệt cũng không giống cậu lúc này, Jade, em mau tới xem nè."
Lương Ưu Ưu từ phòng bếp thuận tiện kéo tay Khúc Hi Chi theo mình đi ra, bạn gái Jade áy náy nhìn Cố Hi Chi nhún vai, nàng cũng hết cách.
"Thôi được rồi, tôi đã bàn bạc với Anda, tôi cùng Tiểu Khúc, còn có Hạt Hạt cùng nhau đánh bài. Lương Oanh rửa rau, những người còn lại muốn làm gì thì làm." Nhìn Cố Hi Chi đang đứng trong bếp, Lương Ưu Ưu vui vẻ cong khóe môi, "Này, tập trung nấu nướng đi nha, à, nhớ đừng bỏ gừng vào món gà hầm."
Cố Hi Chi khinh thường liếc cô một cái, tiếp tục vùi đầu làm cơm, U U không nhịn được đi vào bếp, "Chị Tiểu Cảnh, để em giúp cho."
"Cám ơn U U." Cố Hi Chi không ngẩng đầu lên, ra sức thái gừng.
Với hoàn cảnh hiện tại, Khúc Hi Chi cũng không muốn phá hỏng tâm tình hăng hái của những người xung quanh, chơi bài cùng Lương Ưu Ưu được nửa giờ thì căn phòng ngập mùi thức ăn, Khúc Hi Chi lấy cớ đi toilet đưa bài cho Jade, rửa tay xong lại tiến vào bếp.
Vỗ nhẹ vai U U đang thái rau, Khúc Hi Chi ra hiệu bảo cô nghỉ ngơi. Sau khi U U ra khỏi bếp, cô mới tiếp tục công việc dở dang, vừa thái rau vừa nói, "Em nói những lời đó tại lễ trao giải, Điền Ấu Lam không phê bình em sao?"
Cố Hi Chi đang nấu canh, lúc này mới phát hiện ra người sau lưng, thấy Khúc Hi Chi đang thái rau, nàng nhanh chóng để muôi xuống, đoạt lấy con dao, "Em không thích chị làm những việc này đâu nha, mau ra chơi bài với bọn họ đi."
Khúc Hi Chi dừng động tác, dường như đang suy nghĩ gì đó, nhìn nàng nói, "Em đã xác định được hiện tại không phải nằm mơ rồi à?"
Cố Hi Chi sờ cô một cái, nhìn cô một chút, lại sờ một cái, lát sau mới nói, "Em cũng không biết nữa, chuyện tốt đến với mình quá đột ngột, khiến em có cảm giác mọi chuyện không thật lắm, giống như chị có thể biến mất bất kỳ lúc nào." Dừng một chút, lại nghĩ ra cái gì, "Phải rồi, chị đính hôn với Trầm Nhã..."
"Anh ấy đồng ý giải trừ hôn ước, nhưng gia đình bên đó còn chưa biết chuyện, tôi muốn hôm khác trực tiếp đến thăm, xin lỗi hai bác một tiếng."
Cố Hi Chi gật đầu một cái, suy nghĩ chút lại nói, "Em có thể đi cùng chị không?"
Khúc Hi Chi nhẹ nhướng mày.
Cố Hi Chi lập tức giải thích, "Chuyện đó... Em và chị cùng nhau giải thích sẽ hay hơn."
"Hả?"
"Còn nữa, nhỡ đâu chị lại mềm lòng..." Cố Hi Chi lúng túng bổ sung.
"Quyết định vậy đi." Khúc Hi Chi nhẹ nhàng gật đầu.
"Mau đi ra đi, cứ thế này Lương Ưu Ưu lại cười nhạo em cho coi." Vỗ vỗ vào mặt mình, đẩy Khúc Hi Chi ra cửa.
Khúc Hi Chi chiều ý nàng đi ra khỏi phòng bếp, bước vài bước chợt quay đầu trở lại cửa bếp, "Thật ra thì..."
Cố Hi Chi quay đầu nhìn cô.
Khúc Hi Chi mỉm cười, "Trên đời này chỉ có ba người đặc biệt có thể khiến tôi mềm lòng."
Cả bữa trưa, Lương Ưu Ưu ói lên ói xuống bởi món gà hầm, đại khái là có người vì chuyện tình cảm riêng tư mà muốn trả thù xã hội. Sau khi ăn xong, Lương Ưu Ưu thấy Cố Hi Chi cứ dính lấy Khúc Hi Chi, không nhịn được mà đề nghị bày trò chơi, về phần trò chơi thì...
"Mọi người xem, Tiểu Khúc đợi Tiểu Cảnh ròng rã nhiều năm như vậy, còn Tiểu Cảnh thì chưa đợi đến một tháng. Tôi cảm thấy chuyện này quá dễ dàng cho Cố Hi Chi, ai thấy đúng thì mời ra đây đứng cạnh tôi nào."
Lương Ưu Ưu ăn xong, khoanh tay trước иgự¢ đứng ngoài ban công, không biết có phải do ghen tị với đôi tình nhân hay không, mà mọi người đều bước ra xếp hàng ngay ngắn. Lương Oanh đứng đầu ngay cạnh Lương Ưu Ưu, ngay cả Lương Huyên cũng vì không có bạn đồng hành nên lặng lẽ xuất hiện ở cuối hàng.
Lương Ưu Ưu vui vẻ xém chút vỗ tay, sau đó lại vỗ vỗ vai Lương Oanh, "Người một nhà mà chẳng giống nhau."
Lương Oanh khịt mũi, hừ một tiếng.
Lương Ưu Ưu giơ giơ cái khăn trong tay lên, đánh mắt về phía Khúc Hi Chi, sau đó nhìn Cố Hi Chi nói, "Được rồi, giờ tôi sẽ bịt mắt, đeo tai nghe cho cậu. Cậu sờ tay mọi người, nếu như có thể đoán ra đâu là tay của Tiểu Khúc, chúng tôi liền trả cô ấy lại cho cậu, bằng không..." Cười nham hiểm, "Chúng tôi sẽ mang cô ấy đi, đến tối cũng không trả lại."
Cố Hi Chi lập tức quay đầu nhìn tay Khúc Hi Chi, sau đó liền nhìn về phía Hạt Hạt, U U, Jade, Lương Huyên...
Chưa kịp nhìn hết thì mắt đã bị chiếc khăn tay che lại.
Tầng tầng lớp lớp tơ lụa ngăn chặn ánh sáng trước mắt, Cố Hi Chi tiến vào thế giới tăm tối, hành động có chút trì trệ.
"Được rồi." Thắt khăn cho Cố Hi Chi xong, Lương Ưu Ưu ra hiệu cho Anda, "Anda tiên sinh, giao cho anh làm trọng tài!"
Anda hết cách nhìn mọi người hưng phấn liếc về phía mình, Lương Ưu Ưu thấy anh gật đầu liền xấu xa nhìn Khúc Hi Chi, kéo tay dẫn cô xếp vào đội hình, sau đó nhìn Anda ra hiệu.
Anda chỉ cười, bước đến chỗ Cố Hi Chi dắt nàng tới từng người.
Cố Hi Chi được anh dẫn tới người đầu tiên, nàng vươn tay cẩn thận sờ bàn tay cùng ngón tay của cô gái trước mặt, rất nhanh liền bỏ qua.
Jade bị sờ tới sờ lui với tốc độ nhanh như vậy có vẻ rất kinh ngạc, thấy nàng bước đi thì lập tức che miệng.
Người kế tiếp còn nhanh hơn.
Hai tay vừa mới nắm đến bàn tay nhỏ bé của Lương Oanh, Cố Hi Chi lập tức ghét bỏ đẩy qua một bên, trong nháy mắt bước tới người tiếp theo.
Người thứ ba, tựa hồ chỉ trong vòng mười giây. Người thứ tư, mất chút thời gian, nhưng vẫn nhanh chóng bị đẩy ra. Thứ năm là Hạt Hạt, Cố Hi Chi sờ một lát thì buông tay cô ra, mặc dù có quay lại sờ lần nữa, nhưng cuối cùng cũng sờ đến Lương Ưu Ưu.
Lương Ưu Ưu đưa tay trái của mình ra, lại cầm tay phải của Khúc Hi Chi đặt trước mặt Cố Hi Chi, vẻ mặt đắc ý. Cố Hi Chi sờ bên trái, lại sờ bên phải, rốt cục ngừng lại suy nghĩ.
Mọi người nhìn đến màn này đều không nhịn được cười, Cố Hi Chi đứng tại chỗ phân biệt một lát, rốt cục buông hai bàn tay kia ra.
Người cuối cùng là Khúc Hi Chi, lúc này Lương Ưu Ưu lại giở trò cũ, đưa một tay của mình vào, bộ dáng không quấy rối thì không thể vui được.
Cố Hi Chi sờ qua sờ lại hai bàn tay, phân biệt một lúc lâu, bất chợt bẻ hai tay đối phương theo hướng ngược lại.
Lương Ưu Ưu bị bẻ tay đau đớn hét chói tai. Cố Hi Chi dựa vào phản ứng khác nhau của hai bàn tay, rất nhanh cầm tay trái của Khúc Hi Chi ra.
"Cậu chơi ăn gian." Lương Ưu Ưu lập tức nói, "Cậu..."
Chưa nói hết đã thấy Cố Hi Chi mở khăn bịt mắt ra, cười đắc ý nhìn cô, "Là do cậu giở trò trước."
"...Được lắm." Lương Ưu Ưu nhìn nàng dắt Khúc Hi Chi rời khỏi hàng, bỗng hứng chí cười nói, "Chẳng qua cậu đối với tay của Tiểu Khúc thật đúng là... Hiểu rõ."
"Khụ"
"Khụ khụ"
Trong phòng vang lên mấy tiếng ho khan, Hạt Hạt cũng hắng giọng một cái, tùy tiện nói, "Đoán đúng rồi, chúng ta trả lại Tiểu Khúc cho Tiểu Cảnh đi. Hôm nay là lễ tình nhân, không nên phí thời gian của họ, cũng là dành thời gian cho riêng mình."
Mọi người đều thấm thía, nghe xong rối rít thu dọn đồ đạc chuẩn bị nói lời từ biệt.
Lương Ưu Ưu trực tiếp vỗ vai Cố Hi Chi, "Lên đường bình an."
Khúc Hi Chi nghe vậy nhìn về phía Cố Hi Chi, nàng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, sau đó ôm tạm biệt cô.
Vừa nãy còn vô cùng náo nhiệt, đùng một cái căn hộ liền trở nên yên tĩnh. Tiễn khách xong, Cố Hi Chi lại nhìn đồng hồ, sau đó mang khăn quay lại trước mặt Khúc Hi Chi, "Chúng ta cũng chơi trò chơi đi, chị bịt mắt lại, em dẫn chị đến một chỗ, chưa tới nơi thì chưa được tháo khăn ra, được không?"
Khúc Hi Chi có chút chần chừ, "Có lâu lắm không?"
"Có em làm đôi mắt cho chị mà, chị có thể hoàn toàn lệ thuộc vào em, sợ sao?"
Khúc Hi Chi mỉm cười nhìn bộ dáng hăng hái của nàng, "Hiếm khi thấy em nhiệt tình như vậy."
Cố Hi Chi không nói hai lời, dùng khăn che mắt của cô lại.
Khi sáng trời nhiều mây, đến chiều lại hoàn toàn u ám. Cố Hi Chi đỡ Khúc Hi Chi xuống lầu, ngồi vào xe, cực kỳ kiên nhẫn nhắc nhở cô mỗi khi xuống bậc thang. Đến sân bay, từ đầu đến cuối nàng đều đeo tai nghe nhạc cho cô, vô hiệu hóa hoàn toàn thính giác của cô.
Khúc Hi Chi không vội nóng nảy, chỉ theo nàng từng bước đi về phía trước, nàng nói ngồi xuống nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nàng nói đi thì cô liền đuổi theo bước chân của nàng.
Mặc dù dọc đường cô bị chi phối bởi đám đông, nhưng thời điểm máy bay cất cánh, Khúc Hi Chi hoàn toàn phát hiện ra.
Cầm lấy tai nghe, Khúc Hi Chi kéo áo Cố Hi Chi, đợi nàng nắm chặt cổ tay mình mới nói, "Chúng ta đi đâu?"
"Đưa chị đi tìm vật trong suốt đẹp đẽ."
"Hả?" Khúc Hi Chi dường như nghe mà chưa hiểu.
Cố Hi Chi cầm tay cô, nhẹ giọng nói, "Quay về lúc chị mười tuổi."
Máy bay dần lên cao, tự do bay lượn trên khoảng trời mênh ௱ôЛƓ, tầng mây nặng nề che mất dãy nhà chọc trời phương xa, mây trắng như những bông tuyết từ trên thiên đình rơi xuống nhân gian, trông cực kỳ đáng yêu.
Tuyết đang rơi trên khắp vũ trụ.
Hoàn.