"Chuẩn bị! Ba, hai, một..."
"Action!"
"Tiêu Tiêu."
Sau tiếng đánh nhịp phân đoạn, Cố Hi Chi nói một câu thoại, sau đó im lặng nhìn sườn mặt của Khúc Hi Chi.
Mái tóc đen dài của cô được cột gọn sau tai. Da thịt trắng nõn phát ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh mặt trời. Có lẽ do lông mi cô quá dài nên từ góc độ này nhìn sang, mỗi khi cô khẽ rũ mắt xuống, hàng mi dày như che hết cả đôi mắt.
Sau khi nhìn ai kia đắm đuối một hồi, Cố Hi Chi đến cạnh Khúc Hi Chi rồi quỳ lên hai chân của cô. Một tay nàng nâng cằm cô lên, tuy không nói câu nào nhưng ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Tình cảm này không thể kìm hãm được, nàng hoàn toàn không có cách nào ngừng yêu thích cô. Giống như phụ nữ nhìn thấy cả tủ kính chất đầy quần áo xa hoa bên đường, ánh mắt tự nhiên không khống chế nổi.
Khúc Hi Chi đón nhận ánh nhìn của nàng, vẻ mặt và ánh mắt lộ ra sự dịu dàng của Vân Tiêu Tiêu.
Gò má nàng trở nên đỏ ửng, cô gái trước mắt khiến tim nàng đập thình thịch, muốn nói cũng không xong. Nàng vốn biết cô là Khúc Hi Chi, nhưng vào giờ phút này, nàng và Khúc Hi Chi lại không có tí quan hệ nào.
Cảnh xuân vô hạn, tình nồng ý đậm. Cố Hi Chi chân thành nhìn cô hồi lâu, sau đó hôn phủ lên môi cô.
Giờ đã không còn như trước nữa, nàng sẽ không vì ghét bỏ ai đó mà không thể đóng phim chung họ nữa. Vào giờ phút này, đối với Cố Hi Chi mà nói, ai đóng vai Vân Tiêu Tiêu cũng không phải vấn đề gì quá lớn. Mặc dù tình huống trước mắt có chút xấu hổ, nhưng chút lúng túng này không hề ảnh hưởng tới phân cảnh.
Đôi môi đáp xuống lại hôn loạn cả lên. Cố Hi Chi ôm lấy cổ cô, môi dưới nhẹ ᴆụng vào môi trên của cô. Nàng nỗ lực muốn dùng sự nhiệt tình của mình cảm hóa đối phương.
Môi cô vừa ấm lại vừa mềm, hơi thở cũng đều đặn. Cố Hi Chi từng bước hôn cô, dáng vẻ hệt như Tần Thì Ngự đối xử với Vân Tiêu Tiêu trong phim.
Ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây để lại trên cỏ bóng tối thưa thớt. Chim tước bay nhẹ trên mặt hồ, rồi lại giương cánh bay thẳng lên không trung. Xa xa, tầng mây đang trôi qua vạn dặm. Gần đó, cây Dương Liễu cũng đang trổ hoa. Trong phim trường, toàn bộ nhân viên đều tập trung vào cảnh quay. Ai cũng hy vọng phân đoạn này có thể quay một lần xong.
Cố Hi Chi cũng hy vọng như vậy.
Thời gian tí tách thoi đưa, ống kính không hề bỏ lỡ khoảnh khắc nào của hai diễn viên, nhân viên cũng không dễ bỏ qua cảnh vui này. Cố Hi Chi đang cố gắng đột phá, cố bắt được trạng thái của đối phương, nhưng thời gian đã kéo dài quá lâu, Cố Hi Chi nhanh chóng biết rõ cảnh này sẽ NG.
Cảnh hôn đã tiến hành được một nửa. Nàng nhiều lần dùng sức hôn để đổi lấy sự nhiệt tình của đối phương, nhưng bất luận nàng khiêu khích cỡ nào đi nữa, thì cô đều không có bất cứ dấu hiệu gì có thể đạt yêu cầu "hơi thở rối loạn" như trong kịch bản.
Cô y chang Liễu Hạ Huệ ôm người đẹp trong lòng mà tâm không hề rối loạn, cũng chẳng có chút cảm giác hay phản ứng gì với nụ hôn của nàng.
Chỉ có một người tích cực hôn thì hình ảnh trong máy quay rất không hoàn hảo, nhưng Lý Tư Gia Lệ vẫn không kêu dừng.
Dù gì thì cảnh này cũng NG thôi, ít ra bà phải để hai diễn viên hôn cho có cảm giác tốt tốt trước đã. Hôn một lần không tốt thì hôn nhiều lần là được. Nếu hai nữ diễn viên này không có thiện cảm với nhau, chỉ cần không căm ghét thì sẽ không bài xích sự tiếp xúc thân mật này.
Có lẽ đã cảm nhận được áp lực từ trường quay, Cố Hi Chi vừa đè môi xuống, vừa do dự đưa đầu lưỡi ra. Nàng cố gắng dùng cách này hòng mở môi của cô ra. Một tay khác ôm lấy cổ cô, nàng cố hết sức và dùng tấm chân tình để cảm hóa đối phương.
Thế nhưng, Khúc Hi Chi hoàn toàn không cho đầu lưỡi của nàng đi vào.
"Cắt."
Thái độ tiêu cực của đối phương đã chống lại tất cả sự dò xét, khiến tất cả bất ngờ đổ vỡ. Lý Tư Gia Lệ dừng máy quay rồi nói với hai người, "Các cô nghỉ ngơi chút đi, để Liễu Vân trang điểm lại, tôi sẽ quay phân đoạn của vai phụ trong lúc chờ."
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, nhân viên lập tức dừng làm việc. Lý Tư Gia Lệ liếc mắt nhìn Cố Hi Chi một cái, cũng nói, "Hai cô theo tôi lại đây."
Chỗ đặt hòn non bộ cách xa đoàn phim, Lý Tư Gia Lệ tới đó châm một điếu thuốc, nghe được tiếng bước chân tới gần mới quay đầu lại.
Có lẽ do lúc nãy quá nhiệt tình và căng thẳng nên lớp trang điểm của Cố Hi Chi bị mờ một ít. Nàng cúi mặt thấp xuống lộ vẻ thất bại. Còn Khúc Hi Chi, sau khi thoát ly ống kính liền biến thành một người hoàn toàn khác, nét ngây ngô và thẹn thùng lúc nãy tựa như giấc mộng.
"Có phải quan hệ của hai người không được tốt lắm?" Lý Tư Gia Lệ thả điếu thuốc xuống, đi thẳng vào vấn đề.
Cố Hi Chi cúi đầu không trả lời, chỉ có Khúc Hi Chi tiếp nhận tầm mắt của Lý Tư Gia Lệ.
"Không có." Ngữ khí của Khúc Hi Chi rất tự nhiên, "Chỉ là có chút không quen thôi, nghỉ ngơi và điều chỉnh tâm trạng tốt hơn một chút là ổn."
"Không quen?" Lý Tư Gia Lệ nghe xong dường như có lời muốn nói, "Có cần Ara đến đây giải thích rõ một chút không? Đây chỉ là đóng phim thôi mà."
"Không cần." Khúc Hi Chi liếc nhìn Cố Hi Chi một lúc, "Chị cho chúng tôi chút thời gian, tôi sẽ bàn bạc với cô ấy phải làm sao mới tốt."
Lý Tư Gia Lệ nhìn đồng hồ, "Cho các cô hai mươi phút, lát nữa quay thử trước."
Khúc Hi chi gật đầu.
Hơi thở mang theo hương khói đi xa, Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn bầu trời trong veo, nàng hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn Khúc Hi Chi.
"Tôi nghĩ chị nên cho tôi một lời giải thích."
Khúc Hi Chi liếc nhìn nàng, sau đó xoay người nhìn dãy núi ở phía xa. "Lúc nãy tôi vừa giải thích đấy, cô không nghe thấy sao."
"Chị nói dối." Cố Hi Chi đi tới trước mặt cô, buộc cô nhìn mình, "Chị vốn cố ý không phối hợp. Lúc nãy tôi đã cố gắng đến vậy rồi nhưng chị căn bản..." Như thể cảm thấy không thể hình dung lại nữa. Cố Hi Chi nói được một nửa lại im lặng, bình tĩnh một chút mới hỏi, "Chị thật sự rất ghét tôi, ngay cả đóng phim cũng không muốn tiếp xúc thân mật với tôi, có đúng không?"
Khúc Hi Chi buông tầm mắt xuống nhìn nàng. Dưới ánh nắng mặt trời, màu sắc nơi đáy mắt hoàn toàn bị che lấp bởi bóng tối do hàng mi bao phủ, "Tôi không hôn trả nên khiến em cảm thấy không vui à?"
Cố Hi Chi dời tầm mắt, "Không phải chuyện này, cái tôi muốn nói ở đây là việc đóng phim, hy vọng chị có thể chuyên nghiệp một chút, đừng để cảm xúc thực tế quấy nhiễu."
"Một lần không được thì tập nhiều lần là tốt rồi, không có diễn viên nào có trạng thái tốt mãi đâu. Em không kiên trì với tôi như vậy sao?"
"Với năng lực của chị, sao có thể gặp trở ngại chỉ với một cảnh hôn chứ?! Tôi căn bản không thể tin nổi."
"Tôi là người chứ không phải thần."
"Nhưng ít ra chị có thể nỗ lực một chút chứ không phải chống lại tôi như lúc nãy."
Khúc Hi Chi lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu mới nói, "Được rồi." Cô thở dài, "Nếu em muốn như vậy." Cô nắm lấy cổ tay nàng kéo về phía mình, dứt khoát cúi đầu hôn lên môi nàng.
Thân thể bỗng nhiên bị ngoại lực giữ chặt, Cố Hi Chi còn chưa đứng vững liền bị cưỡng hôn. Tuy mấy phút trước nàng có tiếp xúc thân mật với người trước mặt, nhưng đó cũng vì phim mà làm, khác hoàn toàn với tình huống hiện giờ. Cố Hi Chi lập tức đẩy cô ra.
"Chị làm gì vậy hả?" Nàng liên tục lùi lại mấy bước, vì tránh né mà có vẻ hơi chật vật.
"Chẳng phải tôi đang hôn trả lại em còn gì?" Khúc Hi Chi tới gần nàng vài bước, ép nàng đến đường cùng không có chỗ lui, "Giờ thử xem." Cô căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện, đè lại đầu của nàng rồi nặng nề hôn xuống.
Phía sau là hòn non bộ cứng cáp. Cố Hi Chi lùi một bước liền bị tảng đá bóng loáng chặn lại. Đôi môi kia hôn nhiệt tình như muốn nuốt chửng người khác. Dường như người nhiệt tình khiêu khích và người lạnh lẽo dị thường hiện giờ chính là một người khác. Cố Hi Chi hoảng hốt, theo bản năng dùng sức đẩy cô ra. Nhưng mặc cho nàng có đấm hay nện vào lưng cô bao nhiêu, dù nàng có trốn tránh cái hôn của cô từ mọi phía, Khúc Hi Chi vẫn ôm chặt hai tay nàng, từng bước hôn lên bờ môi ấy thật sâu.
Nụ hôn của cô nóng bỏng và mang tính xâm lược, thậm chí có chút ác ý. Cố Hi Chi cực kỳ sợ hãi cảm giác này, nó dễ dàng khiến nàng rơi vào trầm luân và vực sâu. Hai tay nàng vẫn đánh đấm hai vai cô thình thịch.
Sức mạnh nắm đấm của phụ nữ tuy không thể nói là lớn, nhưng nếu thực sự muốn chống lại một loại xâm phạm nào đó thì cũng không thể khinh thường.
Trong lúc đánh đấm lung tung khó tránh khỏi sẽ xảy ra nhiều tình huống khó lường. Sức mạnh khước từ càng lúc càng lớn, nguồn sức mạnh đó dần chạm đến tận đáy lòng. Khúc Hi Chi ngừng một chút, trầm mặc nhìn chăm chú đôi mắt của Cố Hi Chi.
Tựa hồ nhận ra điều dị thường này, Cố Hi Chi ngẳng đầu nhìn cô một lúc, rồi lại nhìn vào vị trí trong иgự¢ cô. Nàng kinh ngạc đến ngây người, không biết phải làm sao cho phải.
"Chị..." Một lúc lâu sau, khi đã khôi phục lại tinh thần trong sự kinh hãi, Cố Hi Chi như muốn nói gì đó.
Khúc Hi Chi không nghe nàng nói chuyện. Cô nhìn mắt nàng thật sâu rồi lại hướng về môi nàng hôn xuống.
Đôi mắt của cô thâm thúy như biển sâu, tình cảm dịu dàng như thế rất dễ làm người ta có cảm giác thâm tình. Cố Hi Chi im lặng nhìn cô hôn xuống, vừa bắt đầu nghĩ phải làm sao mới có thể an toàn đẩy cô ra, làm sao mới có thể thoát khỏi ràng buộc ôn nhu như vậy. Nhưng đôi môi của nàng như bị cô gột rửa từng chút một, nàng bỗng nhiên cảm thấy tự giận chính bản thân mình... Thôi, quên đi... cứ như thế này cũng ổn mà, một lần thôi cũng được mà, cô muốn sao cũng tốt hết cả.
Trong phút chốc, mắt nàng ẩn chứa chút ưu thương.
Đầu lưỡi cô tiến vào bờ môi quyến rũ, nàng chưa kịp cắn răng thì cô đã lập tức túm lấy cằm nàng, sau đó thăm dò lưỡi vào. Sau khi ý thức được nàng không dám làm tổn thương mình, cô liền bạo dạn quấn lấy lưỡi nàng mà quyến rũ. Hành vi lớn mật này của cô khiến người khác cảm thấy có chút liều lĩnh.
Nụ hôn của Khúc Hi Chi rất mãnh liệt.
Đáng trách nhất chính là, Cố Hi Chi thật sự không muốn tổn thương cô.
Không chỉ là không muốn tổn thương cô, hơi thở nồng ấm trên môi cô lại kéo nàng sát lại gần hơn, thậm chí còn có một thứ cảm giác mãnh liệt lấp đầy sự trống vắng trong những đêm nàng mất ngủ, chỉ trong chớp mắt liền trở nên quý giá. Hơi thở và hương nước hoa của cô luôn khiến vạn người mê muội.
Cố Hi Chi không có cách nào không chế được nữa, nàng thậm chí còn dứt khoát buông xuôi, mặc cô tùy ý xâm chiếm.
Vạn vật hồi sinh vào tháng tư khiến người ta cảm thấy đẹp đẽ. Ở đằng xa, mọi người đều tập trung làm việc, giống như tâm trạng đã thoát khỏi vẻ quyến rũ ấy rồi. Cố Hi Chi đứng dưới tán cây đầy hoa liễu xanh biếc, dần dần như bị ảo mộng che khuất tầm mắt, tất cả hành vi đều trở nên khó giải thích.
Có một hơi thở lạ cùng tiếng bước chân đang tới gần, Cố Hi Chi mở mắt sau một hồi mê muội. Nàng xác định bóng người kia rất rõ ràng và chân thực. Nàng dần dần ý thức được bản thân đang làm gì, cuối cùng lại đưa hai tay ra phía trước phản kháng, tỏ ý khước từ.
Khúc Hi Chi không để ý nàng đang cự tuyệt, dù cô biết đối phương đã hoảng loạn đến mức không chuyên tâm, nhưng cô thật sự không cho phép đối phương đẩy mình ra.
Cô gái đang đứng trước mặt hai người không nói tiếng nào, thậm chí ánh mắt cũng không hề biến đổi, thế nhưng đối với Cố Hi Chi mà nói, mọi chuyện đang xảy ra thật sự sẽ khiến người khác không thở nổi.
Cuối cùng, cảm thấy đã làm đủ rồi, Khúc Hi Chi mới đẩy nàng ra. Cô thả hai tay đang siết chặt nàng, ngừng hẳn nụ hôn dài.
Cố Hi Chi đã bị nước thấm ướt hai mắt.
Khúc Hi Chi nhìn dáng vẻ khác thường của nàng, lại chậm rãi quay đầu nhìn người đang khiến tâm tình Cố Hi Chi phập phồng.
"Ara." Dường như cô chẳng có chút bất ngờ nào với đáp án này. Cô bước một bước tới chỗ Chung Lâm San, "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Chung Lâm San nhìn Cố Hi Chi một lúc, tầm mắt trở lại trên người Khúc Hi Chi. Cô nhấc túi xách trong tay lên, lấy một chiếc chìa khóa, "Chị Gia nói chị đang ở đây, hôm qua em đưa nhầm chìa khóa cho chị, cái này mới đúng."
Khúc Hi Chi cất chìa khóa rồi quay đầu nhìn Cố Hi Chi, lại hướng về Chung Lâm San nói, "Tôi đang tập diễn với cô ấy."
Chung Lâm San không nói gì. Cô chỉ nhìn Cố Hi Chi một chút rồi thu hồi tầm mắt, "Em còn có chút việc, tối nay sẽ đến thăm chị."
"Buổi tối gặp."
Chung Lâm San gật đầu, xoay người rời đi.
Ánh mặt trời và gió vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng tất cả cảnh đẹp lại trở nên u ám không thể tả trong mắt ai kia. Cố Hi Chi nhắm mắt lại, cảm thấy thật uể oải, cứ vậy chẳng muốn mở mắt ra.
Cằm lại bị ai đó nhẹ nâng lên, hơi thở mê hoặc lúc nãy khắc này lại đáng sợ lạ thường. Cố Hi Chi mở mắt ra, hoảng sợ nhìn Khúc Hi Chi.
Khúc Hi Chi đối diện với nàng vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười, "Ara xuất hiện khiến em không vui sao?"
Có lẽ do mình đã làm sai, giờ khắc này, câu nào lọt vào tai Cố Hi Chi đều giống như giễu cợt.
Trong lòng bình tĩnh được một chút, Cố Hi Chi đẩy cô ra, giọng điệu cũng rất ôn hòa, "Mặc kệ chị có tin hay không, tôi thật sự cảm thấy chị và Chung tiểu thư rất xứng đôi."
Khúc Hi Chi lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt bạc màu bị lớp lông mi dày che phủ, như rơi vào bóng tối.
"Cảm ơn chị vừa nãy đã đồng ý diễn tập với tôi." Nàng dừng một chút, nhìn cô lần cuối, "Cũng hy vọng thấy hai người hạnh phúc."
Mặc kệ phản ứng của đối phương, nàng cúi đầu đẩy cô ra, sau đó sải bước rời đi.