Cửa Đông sân bay quốc tế.
Cô gái có vóc dáng mảnh khảnh, đeo kính râm ra sảnh lớn của phi trường. Hành khách nườm nượp không dứt, những người tình cờ liếc thấy tướng mạo của cô, đều sẽ vì vẻ đẹp mười phân vẹn mười kia mà quay đầu nhìn lại một vài lần.
Lương Ưu Ưu đợi ở phi trường hàng giờ liền, cuối cùng thì chuông điện thoại cũng reo lên, cô lập tức nhấc máy, thò đầu ra ngoài cửa xe.
"Này, Bạc cô nương, tôi ở đây."
Bạc Nhất Thanh nhìn thấy Lương Ưu Ưu thì dừng cuộc gọi, gỡ kính râm xuống rồi đi đến cạnh xe, "Chị Tiểu Cảnh sao rồi?"
"Ừa, em đấy." Lương Ưu Ưu xuống mở cửa xe cho cô, nở nụ cười sáng rỡ, "Em vừa về nước, lát nữa gặp Tiểu Cảnh cũng không muộn đâu. Bây giờ chúng ta đến một nơi yên tĩnh tâm sự đi, chốc nữa sẽ nói chuyện của Tiểu Cảnh cho em nghe."
Bạc Nhất Thanh nhìn đồng hồ, dáng vẻ không tán thành, "Em không muốn đi đâu cả, chị mau nói cho em biết chị Tiểu Cảnh đã xảy ra chuyện gì trước đi."
"Trời!" Lương Ưu Ưu kinh ngạc nhìn cô, lại thu hồi vẻ mặt quái dị, cười hỏi, "Hừm, nếu em không nghe lời thì tôi sẽ không nói."
"Vậy em gọi điện hỏi Đường Dư còn hơn." Cô vừa nói vừa cầm điện thoại lên.
"Ôi chao, anh ta thì biết gì, em tuyệt đối đừng có bứt dây động rừng, chúng ta thương lượng trước được chứ? Không để cho người thứ ba biết, đây là bí mật, hiểu chưa? Bí mật đó."
Bạc Nhất Thanh thấy bộ dáng úp úp mở mở của cô, chậm rãi nói, "Sao em lại luôn cảm thấy chị đang gạt em nhỉ."
"Lương Ưu Ưu tôi chưa bao giờ gạt ai." Dứt lời lại nhìn cô một cái, "Em hoài nghi vậy còn tới đây làm gì?"
Bạc Nhất Thanh rõ ràng là không muốn tranh cãi với cô, trầm mặc một lát mới nói, "Em lo lắng cho chị Tiểu Cảnh."
Lương Ưu Ưu nhìn cô bé đắm đuối, rốt cục nhịn không được nói, "Tôi cứ tưởng chỉ có Cố Hi Chi mới như vậy thôi chứ."
Bạc Nhất Thanh không muốn cùng cô tranh luận, "Vậy rốt cục chị có nói hay không?"
"Nói." Lương Ưu Ưu nhìn đồng hồ, thở dài, "Nhưng em phải ăn cơm với tôi trước cái đã."
"Cũng được." Bạc Nhất Thanh hòa hoãn.
"Vậy tốt lắm, lên xe đi." Lương Ưu Ưu mở cửa xe cho cô, mỉm cười, "Hoa trên xe xem như là quà ra mắt em đó."
"Hoa?" Bạc Nhất Thanh lúng túng.
"Ừ hứ."
Bạc Nhất Thanh chần chừ lên xe.
Lương Ưu Ưu nhìn cô lên xe rồi đóng cửa lại, cười thầm bước vào xe.
Dự báo thời tiết nói từ giữa trưa nhiệt độ sẽ xuống thấp, quả nhiên đến buổi xế thì sắc trời liền chìm xuống.
Không khí lạnh lẽo bao trùm cả thành phố vốn dĩ đã u tối bụi bặm. Phía xa xa, những tòa nhà cao tầng điện đèn lóa mắt giờ đây bị mây đen bao phủ trông không khác gì những tảng đá vô tri.
Tại tầng hai mươi bảy của tòa nhà Thời Đại, Điền Ấu Lam liên tục gọi điện thoại. Sau khi đặt điện thoại trên bàn thì ngẩng đầu nhìn Cố Hi Chi ngồi đối diện nói, "Có một tin tốt mà lại đến mấy tin xấu, Lý Tư Gia Lệ đã quyết định giao kịch bản, nhưng bối cảnh của phim là thời đại học."
"Đại học?" Cố Hi Chi nhất thời cau mày.
"Theo như trợ lý nói muốn chọn người mới cỡ hai mươi tuổi, nữ chính muốn sánh bằng ảnh hậu, độ tuổi không thể vượt quá ba mươi."
Cố Hi Chi rũ mắt, tất cả hi vọng trong nháy mắt đều tan biến.
Điền Ấu Lam nhìn nàng một chút, nói, "Cô biết tại sao từ khi cô còn ở Hoa Ngô, tôi đã muốn cô đầu quân về đây không?"
Cố Hi Chi bình tĩnh đáp, "Hằng năm, số người được đề cử danh hiệu diễn viên xuất sắc không nhiều, tôi còn có thể khai thác."
"Đúng một nửa." Điền Ấu Lam đặt điện thoại trên sổ tay, "Thật ra năm đó tôi và cô học cùng trường, có lẽ cô không nhớ, nhưng tôi lại có ấn tượng sâu sắc với cô."
Cố Hi Chi cau mày, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
"Có đợt trường học yêu cầu viết luận văn, bài của cô được đăng trên báo tường, đến giờ tôi vẫn còn nhớ tiêu đề, là "Bàn về hiệu quả của điện ảnh Trung Hoa""
Cố Hi Chi nhớ lại tình cảnh lúc ấy, gật đầu một cái, "Đúng rồi."
"Ừ." Điền Ấu Lam nói tiếp, "Nghiêm túc thưởng thức và so sánh với điện ảnh phương Tây, điện ảnh phương Đông chúng ta luôn theo trường phái Stanislavski thể hiện thủ pháp cải trang. Tất cả kịch bản đều yêu cầu diễn viên hóa thân vào nhân vật một cách tốt nhất, mục tiêu là làm cho người xem cảm thấy như thật, thành công lấy được sự đồng cảm của họ. Cách làm khô khan hoàn toàn phụ thuộc vào vẻ ngoài của nhân vật có thể điều khiển cảm xúc hỉ nộ ái ố của khán giả, làm họ hoàn toàn bị khống chế bởi nhân vật, mà không được trải nghiệm cảm xúc của một người đứng ngoài thưởng thức. Thật ra, bản thân tôi khi xem phim bất kể diễn viên có diễn sâu đến đâu, chỉ cần nghĩ tới máy quay trước mặt anh ta liền cảm thấy không còn thú vị. Nhưng theo cô nói, loại trừ hài kịch, muốn làm chính kịch hiệu quả, quá chú trọng vào vẻ ngoài sẽ xử lý cốt lõi không tốt, người xem sẽ không nhiều, vậy sẽ rất khó."
Cố Hi Chi gật đầu, lại có chút bối rối nên hỏi, "Những điều này đều là lý thuyết, có liên quan gì tới tình huống hiện tại sao?"
Điền Ấu Lam cười, "Cô cũng biết đó, Lý Tư Gia Lệ muốn dùng diễn viên nổi tiếng, điều này không khó, nhưng phải dưới ba mươi mới hợp vai thì ít ai đáp ứng được. Coi như nhân vật phù hợp, nhưng độ tuổi chưa chắc hợp."
Cố Hi Chi suy nghĩ một chút, sau đó đồng tình đáp, "Vậy cũng đúng."
"Điểm này không phải rất có lợi sao. Tôi không cần tác động đến chị ấy, cho nên lợi dụng chút quan hệ cho cô đi thử vai không phải vấn đề lớn. Nhưng cô cũng biết người này, bình thường hiền lành, trong lĩnh vực điện ảnh lại kỳ quái, nên cô phải gây ấn tượng tốt, suy cho cùng hơn thua nhau cũng là ở kỹ năng diễn xuất."
"Cùng tôi thử vai là các diễn viên nổi tiếng, tuy diễn xuất của tôi không tệ, nhưng chưa chắc đã đánh bại những người khác và giành được vai diễn."
"Nhưng cô đã quên một việc." Điền Ấu Lam hơi cong môi lên, tạo thành độ cong hoàn hảo, "Lý Tư Gia Lệ rất thiên vị."
Cố Hi Chi hơi nheo mắt lại.
"Nghệ thuật gia thích đánh giá người khác bằng ánh mắt, và hình ảnh trong mắt họ cũng vô cùng kỳ lạ." Điền Ấu Lam cười nói, "Ba ngày nữa chị ấy sẽ đích thân chọn diễn viên, ai cũng muốn thử vai. Để xem ai sẽ làm chị ấy thích, nếu có thể vừa ấn tượng vừa diễn hay. Cô đóng phim "Xương bồ" trong lòng tôi cho tới giờ đều là ảnh hậu, hơn nữa..." Dừng thật lâu, "Năm đó, Lý Tư Gia Lệ không mời được cô, với tính cách của chị ấy, không thể nào lại không để tâm tới chúng ta."
Cố Hi Chi có nhiều suy tư trước những lời nghe được, nàng trầm mặc hồi lâu rồi nghiêm túc nói, "Tôi biết phải làm gì."
Ba ngày sau, tại buổi thử vai.
"Cắt." Sau hiệu lệnh không lâu, nhân viên dẫn nữ diễn viên vào phòng diễn thử, không kể thời gian hóa trang, một diễn viên có tối đa năm phút để thể hiện.
Đối với buổi thử vai mà nói, cái quan trọng nhất không chỉ là diễn xuất mà còn là khí chất. Diễn viên thử vai mặc trang phục của nhân vật đứng trước ống kính, chưa bắt đầu thì đạo diễn đã có thể đưa ra lựa chọn giữ lại hay không. Dĩ nhiên đối với Lý Tư Gia Lệ, hai tố chất trên không thể thiếu cái nào.
Cố Hi Chi được dẫn đi hóa trang lúc mười giờ sáng. Khi đó nàng mới biết Điền Ấu Lam nói rất đúng, trừ bốn diễn viên tên tuổi đang tranh vị ảnh hậu, sáu người đạt chuẩn ảnh hậu, những người khác đều là diễn viên mới chỉ có duyên với phim truyền hình.
Điều gì cũng có thể xảy ra, nàng chỉ có thể cố gắng hết mình.
"Mời người kế tiếp, Cố Hi Chi."
Một diễn viên khác vừa thử vai xong, nhân viên có ý bảo Cố Hi Chi vào phòng diễn. Hơn hai năm không xuất hiện trước ống kính, Cố Hi Chi thoạt nhìn không cảm thấy lạ lẫm, vào phòng liền tìm vị trí thích hợp.
Nhân viên bên trong phòng thử vai đều được phân công rõ ràng, không khí có chút không thoải mái. Ánh mắt của Lý Tư Gia Lệ đối với mỗi diễn viên đều coi như món hàng, bà của giờ phút này khác xa bà của thường ngày.
Lúc trước, có diễn viên oán trách đạo diễn giao phân cảnh thiên vị, quả nhiên nhìn thấy Cố Hi Chi đứng trước ống kính, Lý Tư Gia Lệ chỉ quét mắt qua một lượt. Bà nhìn hình trên máy quay rồi thuận miệng nói, "Cô diễn cảnh nữ sinh viên đại học thấy mẹ mình băng qua đường, khẩn trương muốn gọi bà dừng lại. Lúc này có một chiếc xe tải lao tới ᴆụng phải bà, ngay lập tức mọi người hô hoán mẹ của cô bị tai nạn qua đời, cô rất đau khổ."
Tình cảm nhiều hơn động tác diễn, lại không hề phức tạp. Cố Hi Chi nghe xong không diễn ngay, mà lại đứng tại chỗ suy tư. Lúc này, Lý Tư Gia Lệ lại nhìn ống kính, cũng hướng một bên phó đạo diễn nói, "Hình tượng tóc dài vẫn phù hợp với vai nữ chính hơn."
Phó đạo diễn nhìn nàng trong chốc lát, lắc đầu, "Tôi lại cảm thấy cô ấy chính là Tiêu Tiêu."
Trong lúc đang nói chuyện, Cố Hi Chi đã quay đầu nhìn về hướng xa xăm.
Người quay phim thấy nàng như vậy liền sửng sốt.
Bình thường khi thử vai, diễn viên sau khi nhận phân cảnh đều trực tiếp nhìn ống kính đặc tả vai diễn, như vậy sẽ tương đối dễ dàng biểu đạt cảm xúc nhân vật trong thời gian cho phép, điều này hoàn toàn dễ hiểu, nhưng Cố Hi Chi nhìn xa xôi như vậy làm mọi người khá bất ngờ.
Diễn viên biểu đạt tình cảm ở cận cảnh và viễn cảnh hiệu quả rất khác nhau. Ống kính viễn cảnh tập trung hơn vào hình dáng biểu hiện bên ngoài, cận cảnh lại đặc tả biến hóa nét mặt đại biểu cho nội tâm nhân vật. Đạo diễn quy định phân cảnh rõ ràng là thể hiện nội tâm khẩn trương, khổ sở, năm phút đó người khác sẽ chọn biểu đạt tình cảm qua ống kính đặc tả, sẽ không có ai chọn viễn cảnh.
Quay phim nhìn đạo diễn, đạo diễn không nói gì, mà động tác của Cố Hi Chi lại làm cho người ta hiểu rằng nàng đã nhập tâm vào nhân vật.
Đối với người thường mà nói, khi đạo diễn quy định vai diễn là nữ sinh đại học, diễn viên sẽ ỷ lại vào cách ăn mặc giống như nữ sinh. Tuy mỗi người lại mang một hình tượng không đồng nhất, như người trưởng thành bước chân tập tễnh, mà trẻ con thì lại quá hoạt bát.
Cố Hi Chi đi vài bước trước ống kính, cũng không đi ra khỏi ống kính. Nàng bước chân nhẹ nhàng, cơ thể buông lỏng. Dù chỉ là mấy bước thôi, nhưng lại làm cho người nhìn cảm thấy rất có khí chất.
Người quay phim ngẩn người, lập tức hiểu ra dụng ý của nàng.
Không sai, một nữ sinh đại học nên có dấu hiệu bồng bột hướng về phía trước tràn đầy năng lượng. Nàng không coi mình là nữ sinh đại học mà lại lập tức đặc tả nội tâm, nàng dùng ngôn ngữ cơ thể biểu hiện thân phận của mình trước. Mặc dù không dựa vào lời nói hay vẻ mặt, người khác thấy nàng diễn lúc này, sẽ tức khắc hiểu nàng đang là một nữ sinh.
Kịch tính là lúc thấy mẹ qua đường, biểu lộ vẻ khẩn trương trong ánh mắt, không chỉ yêu cầu diễn viên dùng biểu cảm khuôn mặt và ánh mắt, mà phản ứng cơ thể cũng khá quan trọng.
Cố Hi Chi thể hiện thân phận nhân vật xong thì lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên ống kính, cúi đầu rồi nhanh chóng ngẩng lên, con ngươi co rút lại, trên mặt không còn sót lại chút cảm xúc gì.
Một biểu cảm rất nhỏ, nháy mắt lại là vẻ kinh sợ.
Sau đó, Cố Hi Chi quét mắt, khiến người ta thoạt nhìn giống như đang quan sát tình huống trên đường phố. Nàng nhanh chóng nhíu mày, miệng hơi mở ra, giống như muốn kêu lên gì đó.
Động tác của nàng trong nháy mắt trở nên luống cuống. Hai tay không biết nên làm gì, không khí căng thẳng trên mặt đường, mọi người cũng bị cuốn theo tâm tình của nàng.
Nét mặt ấy kéo dài mấy giây mới thay thế bằng vẻ khi*p sợ. Lúc này, mọi người đã biết mẹ của nàng bị xe ᴆụng.
Cách diễn của nàng quả thực hiệu quả không kém diễn viên chuyên nghiệp, mà đoạn kết lại ngoài sức tưởng tượng.
Nói đến phân cảnh này, người ta đương nhiên cho rằng cuối cùng là một màn khóc sướt mướt.
Đối với người bình thường, nhìn thấy mẹ đột nhiên ૮ɦếƭ trước mặt mình, tâm tình sẽ đi từ khi*p sợ không tin nổi, tiếp sau là nổi điên thống khổ hoặc trầm mặc dị thường. Mọi người tại hiện trường nhìn Cố Hi Chi, tựa hồ chuẩn bị sẵn sàng chờ nàng diễn giống như vậy, còn được nghe nàng khóc thút thít nữa.
Đúng là dưới tình huống như vậy, phương thức diễn xuất là: lại gần mẹ, cố gắng biến hóa nét mặt, lời thoại, nước mắt thống khổ, để tâm tình nhân vật biểu hiện rõ ra bên ngoài, khiến người xem cảm động đến đau rát tim gan.
Đây đích thực là thủ pháp diễn xuất. Bạn muốn diễn vai nào, liền nhập tâm vào vai đó, rồi thể hiện nhân vật đó cho người ta xem.
Mọi người đều cho rằng Cố Hi Chi diễn như vậy là tốt rồi, ai cũng biết nhân vật lúc này phải cực kỳ bi thương.
Nhưng Cố Hi Chi lại không làm như vậy.
Đang lúc mọi người soi mói, nàng quay đầu nhìn ống kính.
Ai nấy đều ngẩn người.
"Cô ấy đang làm gì thế?"
"Diễn trò sao?"
"Không phải diễn trò, nhưng cô ấy không dừng, đạo diễn cũng không bảo dừng."
"Hoàn cảnh hiện tại rất tốt, vậy lập tức diễn tiếp, thật không hiểu."
...
Có người xì xào bàn tán.
Lý Tư Gia Lệ lẳng lặng nhìn ống kính.
Cố Hi Chi đối mặt với máy quay mấy giây, sau đó hốc mắt bắt đầu ửng hồng lên, ánh mắt ướƭ áƭ, nước mắt bắt đầu rơi.
Có vài người xem cảm thấy đồng cảm, nhất thời nói không nên lời.
Cùng lúc đó, thân thể nàng bỗng phát run, hô hấp thoạt nhìn có chút không thoải mái, dáng vẻ như muốn té xỉu.
"Cắt."
Lý Tư Gia Lệ không đợi nàng ngã xuống đã kêu dừng.
Cố Hi Chi ngưng diễn.
Lý Tư Gia Lệ gật đầu một cái ý bảo được rồi, lại hướng nhân viên nói, "Người tiếp theo."
Nhân viên chỉ lối ra cho Cố Hi Chi, Cố Hi Chi cúi chào Lý Tư Gia Lệ, sau đó rời khỏi.
Lý Tư Gia Lệ thừa dịp đổi người thử vai liền hỏi phó đạo diễn, "Vừa rồi lúc cô ấy diễn anh có suy nghĩ gì?"
"Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại diễn như vậy. Đối với đạo diễn, diễn viên có thể dùng bất cứ phương pháp nào để truyền tải hiệu quả, làm khán giả nghĩ rằng cô ấy đã thoát li khỏi bản thân để diễn xuất. Nhưng rốt cục tôi chẳng biết đây là lối diễn gì."
"Rất nhiều người cũng sẽ không giải thích được."
"Tôi tin mình có thể thưởng thức được cách diễn của nhiều người, đang lúc suy tư xa xôi lại đem tình cảm nhập vào nhân vật thì ảo quá. Quả là phức tạp mà."
Lý Tư Gia Lệ quay đầu cười một tiếng, tóc ngắn gọn gàng làm bà thoạt nhìn càng thêm thông minh, "Cho nên anh mới là phó đạo diễn."
**
Mấy ngày liên tiếp trời nhiều mây và tuyết, giữa ban ngày mây đen giăng kín trời, đến tối lại càng tệ thêm. Gió Bắc làm nhiều cây bên đường đổ gãy, tuyết rơi đầy không trung, rồi lại nhanh chóng tan ra trên mặt đất.
Tuyết rơi đã hai đêm, nhà cửa cùng cây cối đều được bao phủ bởi màu trắng thuần khiết. Cố Hi Chi ngồi trong phòng khách xem TV, tay phải để trong túi vẫn còn cầm di động.
Trên TV phát ra các clip quảng cáo, nhưng nàng lại không nhận ra, ánh mắt vẫn cứ rơi vào mảng rộng lớn phía trước.
Chuông điện thoại dồn dập vang lên, Cố Hi Chi nhấc máy trực tiếp đặt bên tai, "Tổng giám đốc Điền."
"Có kết quả rồi, cũng coi như tin tốt." Giọng nói của Điền Ấu Lam ở đầu dây bên kia, "Vân Tiêu Tiêu được giao cho diễn viên mới, là sinh viên đại học và chỉ vừa hai mươi. Lý Tư Gia Lệ đang phân vân giao vai chính cho hai người. Một là cô, người kia là diễn viên Xà Gia. Tôi nghe trợ lý nói, cô ta có đại gia chống lưng, không phải ý muốn của Lý Tư Gia Lệ. Có điều chị ấy đối cũng tương đối hài lòng với cái cô họ Xà đó, nên đang cân nhắc, chỉ sợ đại gia kia tạo áp lực thôi."
Cố Hi Chi có chút lo lắng, "Nhà đầu tư nào lại có quyền can thiệp vào việc đạo diễn tuyển diễn viên chứ."
"Tình huống hiện tại là như vậy. Tôi đã hỏi thăm rồi, nhà đầu tư lần này mất hai năm mới thành lập công ty điện ảnh, và chỉ mới đầu tư hai bộ phim, nhất định phải có thực lực kinh tế mới có thể hợp tác cùng Lý Tư Gia Lệ. Tay giám đốc Lô này, tôi dùng quan hệ tìm anh ta, nhưng rất khó tiếp cận, ngay cả tiền cũng chê. Tôi cảm thấy nhân viên của anh ta cũng vô cùng phiền toái."
Cố Hi Chi suy nghĩ một chút, "Xà Gia có quan hệ như thế nào với anh ta?"
"Chuyện này cô không cần quan tâm, được cái sản xuất kiêm đạo diễn phim Lý Tư Gia Lệ là người ngay thẳng, không lẽ lại bán mình cho nhà đầu tư?"
"Việc đó..." Cố Hi Chi chần chừ, "Cô đã có biện pháp khác?"
"Thật ra tôi cũng thấy rất buồn bực." Điền Ấu Lam thở dài, "Theo điều tra thì công ty điện ảnh Hoa Tinh thật ra thuộc tập đoàn Hoa Thiên, chủ tịch là Khúc Đình Tường, chuyên kinh doanh kim cương. Ông ta chuyên tâm kinh doanh kim cương lâu như vậy rồi, ngay cả lĩnh vực bất động sản đang trong thời kỳ lên ngôi cũng không thèm ngó tới, tại sao lại thành lập công ty điện ảnh cơ chứ. Câu trả lời là con gái ông ta, chính là đương kim ảnh hậu Khúc Hi Chi."
Cố Hi Chi nhăn mặt cau mày, vẻ mặt nhất thời trở nên phức tạp.
"Tôi và Khúc Hi Chi cũng coi như quen biết. Cô ấy rất thích giúp đỡ mọi người, tôi nghĩ nếu cô ấy có thể nói hộ với Khúc Đình Tường, giám đốc Lô sẽ không vì một người phụ nữ mà đắc tội chủ tịch đâu. Nhưng ban tối gọi điện thì cô ấy từ chối đề nghị của tôi, nói tập đoàn không can dự vào chuyện của công ty. Tôi thấy rất kỳ quái... Cô có phải như lời đồn, đã từng xích mích với cô ấy không?"
Cố Hi Chi nắm chặt điện thoại, nhất thời không biết nên nói gì.
Điền Ấu Lam nói tiếp, "Cô thật vất vả mới có thể vượt qua nhiều người để gây ấn tượng với Lý Tư Gia Lệ. Giờ cơ hội dù chỉ có 1% cũng không được bỏ qua, hiện tại có 3 lựa chọn: một là tìm gã họ Lô, nhưng tôi cảm thấy anh ta chính là một tên biến thái. Hai là tìm Lý Tư Gia Lệ, tuy nhiên, có thể khiến chị ấy mất thiện cảm với cô. Ba là tìm Khúc Hi Chi, nhưng nếu hai người thật sự từng có mâu thuẫn, thì coi như tôi chưa từng nói qua."
Cố Hi Chi suy nghĩ thật lâu trả lời, "Để tôi suy nghĩ một chút."
**
Trời đông giá rét, bên bờ sông lạnh giá không có một bóng người. Trên cầu một số người cầm máy chụp hình tuyết đêm, cũng có người đau khổ bất chấp giá lạnh uống rượu giải sầu, lại có những đôi tình nhân cảm nhận gió tuyết trong tĩnh lặng.
Tuyết lặng yên rơi, tung bay trong màn đêm xinh đẹp. Cố Hi Chi ngồi trong xe lẳng lặng nhìn bờ sông, mặc dù bên trong có hệ thống sưởi, bản thân vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
Trợ lý đã đồng hành cùng cô được nửa giờ, lúc đầu còn cảm thấy lãng mạn, nhưng không làm gì trong nửa giờ cũng sẽ cảm thấy phiền. Đến chín rưỡi tối, trợ lý nhìn đồng hồ rồi nói với Cố Hi Chi, "Cố tiểu thư, chúng ta có thể đi chưa?"
Cố Hi Chi chậm rãi thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt mong đợi của trợ lý, "Tới Đông Phổ đi."
"Vâng." Nghe có thể rời khỏi nơi này, trợ lý cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.
Xe đi đến số 99 đường Đông Phổ, Cố Hi Chi ngồi trong xe nói với trợ lý, "Em không cần nói gì, cùng tôi đi vào là được rồi."
Trợ lý không biết nàng muốn làm gì, cô chỉ cảm thấy hết sức mới lạ, gật đầu một cái.
Cố Hi Chi lấy khăn quàng cổ trùm lên, mở cửa xuống xe.
Khúc Hi Chi và Chung Lâm San lấy số 99 truyền thuyết, ngụ ý yêu nhau mãi mãi làm số nhà. Bên trong nhà còn sáng đèn, Cố Hi Chi đứng ở ngoài không chần chừ nhấn chuông.
Chuông cửa chỉ vang lên một tiếng liền có tiếng bước chân đi tới. Lúc cửa mở ra, vẻ mặt của Cố Hi Chi có chút đông cứng lại, nhưng nhìn thấy người ra mở cửa, nhất thời giãn ra nhiều.
"Xin lỗi đã trễ thế này còn tới quấy rầy chị, tôi có chuyện muốn nói với chị một chút."
Khúc Hi Chi đứng ở cửa nhìn nàng, lại nhìn cô gái đứng phía sau, "Trễ vậy còn dẫn trợ lý theo làm việc, em không sợ người ta oán giận mình à?"
Trợ lý nghe vậy lập tức lắc đầu, Cố Hi Chi quay lại nhìn cô một lát, lại ngẩng đầu lên nhìn Khúc Hi Chi, "Cô ấy cùng tôi đến đây cũng không gặp khó khăn mấy."
Khúc Hi Chi nhìn trợ lý của nàng một chút, chậm chạp mở cửa, "Vào đi."
Cố Hi Chi bước vào trong, mới đi vài bước liền bị một con chó lông xù quấn chân cũng không để ý. Cố Hi Chi nhìn quanh gian phòng, thấy lầu một không bóng người liền hỏi Khúc Hi Chi, "Chung tiểu thư ở trên lầu sao?"
Khúc Hi Chi từ phòng bếp bưng trà đi ra, nghe được câu hỏi của nàng cũng không lập tức trả lời, sắp xếp bộ trà xong mới nói, "Em ấy tham gia tuần lễ thời trang, cuối tuần mới về."
Cố Hi Chi lúc này mới chú ý đến chó con bên người, lại hỏi, "Chị nuôi đây sao?"
"Là chó con đi lạc mới nhặt được." Khúc Hi Chi rót ba chén trà, ý mời cả trợ lý của Cố Hi Chi.
Trợ lý trẻ nhìn thấy Khúc Hi Chi liền cảm thấy bối rối, đứng không được mà ngồi cũng không xong, hết sức câu nệ.
Cố Hi Chi nhìn trợ lý một chút, lại quay đầu hướng Khúc Hi Chi, "Chị không cần khách sáo như thế. Tôi đã tới đây rồi, nên cũng đi thẳng vào vấn đề luôn." Dừng một chút, bắt gặp ánh mắt Khúc Hi Chi, "Tôi muốn đóng phim mới của Lý Tư Gia Lệ."
Khúc Hi Chi đặt chén trà xuống, giọng thờ ơ, "Việc này nên tìm Lý Tư Gia Lệ."
"Chị biết lý do tôi đến đây mà."
"Tôi không cho rằng em thích tôi nhúng tay vào cuộc đời của mình."
"Đương nhiên chị có thể làm khán giả." Giọng Cố Hi Chi không còn bình tĩnh như trước. "Nhưng ít ra đừng đặt chướng ngại vật chắn tôi."
Khúc Hi Chi lẳng lặng nhìn nàng, cười châm chọc, "Em cho rằng công ty điện ảnh Hoa Tinh là do tôi đứng sau à?! Tôi nói gì thì giám đốc Lô Chân Hữu nghe nấy sao?! Là tôi bảo anh ta đề cử Xà Gia với Lý Tư Gia Lệ ư?! Là tôi cố ý chặn con đường điện ảnh của em sao?! Là tôi cố ý trả thù em hả?!"
Cô Hi Chi mở to mắt không nói lời nào.
"Thật xin lỗi để em cảm thấy tôi nhỏ mọn như vậy." Khúc Hi Chi cười nhẹ, "Tôi thừa nhận đã khuyên cha mình thành lập công ty điện ảnh, thừa nhận Hoa Tinh đầu tư cho bộ phim của Lý Tư Gia Lệ. Nhưng cha tôi là người làm ăn lâu năm, ông cho rằng Lô Chân Hữu sẽ quản lý công ty hiệu quả hơn tôi nhiều, vì vậy chuyện của Hoa Tinh tôi chỉ biết một phần. Tôi không nghĩ anh ta sẽ can thiệp vào việc tuyển chọn của đạo diễn. Em phải hiểu rằng, tôi cũng từng là diễn viên, không bao giờ hành động trái nguyên tắc nghề nghiệp như vậy."
Ánh mắt Cố Hi Chi rũ xuống, lát sau nàng không cam lòng, ngẩng đầu lên nói, "Nhưng tôi không cho rằng chị đường đường là Khúc đại tiểu thư lại không có biện pháp đối phó với giám đốc công ty. Chị cự tuyệt lời đề nghị của Điền Ấu Lam."
"Đúng." Khúc Hi Chi không phủ nhận, "Tôi cự tuyệt cô ấy. Nếu không thì tại sao bây giờ em lại xuất hiện ở đây chứ?"
Cô căn bản không giấu diếm, làm tâm tình Cố Hi Chi thêm hỗn loạn, "Chị rõ ràng không muốn gặp tôi, giờ lại ép tôi đến đây làm gì?"
"Em nói xem?" Khúc Hi Chi đối chọi gay gắt.
Cố Hi Chi nhìn cô, giống như không dám tin, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
Trợ lý đứng một bên đã sớm trợn mắt há mồm. Hôm nay, hai người tranh luận trong không khí tràn ngập mùi quỷ dị, cô đột nhiên cảm giác được... Nếu không rời đi, cô có thể sẽ ૮ɦếƭ không có chỗ chôn.
"À... Thật xin lỗi, bạn trai em đang chờ trong bệnh viện, em xin phép đi trước."
Nhanh chóng xoay người mở cửa chạy trốn.
Tiếng đóng cửa vang lên, tâm tư Cố Hi Chi bình yên lại đôi chút. Lần nữa, nàng lấy dũng khí ngẩng đầu lên nhìn cô, "Tôi không quan tâm diễn xuất của Xà Gia, nhưng ít nhất phải cho tôi chút công bằng. Chị nói đi, chị muốn thế nào?"
"Đêm nay ở lại đây." Ánh mắt Khúc Hi Chi nhàn nhạt rơi trên người nàng, hời hợt nói.
Cố Hi Chi giống như không nghe, hoặc nghe mà không hiểu, "Chị nói gì?"
"Em nghe rồi mà."
Cố Hi Chi chau mày, như không thể tin được, rồi rất nhanh thu lại vẻ mặt, cười châm chọc hướng ra ngoài cửa.
"Vội cái gì." Khúc Hi Chi thong thả bước tới phía sau nàng, "Tôi hỏi em một câu, tại sao không tìm Lô Chân Hữu mà lại tìm tôi?"
Cố Hi Chi dừng bước lại cong môi, cười vô lực, "Tôi vốn dĩ cho rằng chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm. Ít ra chị sẽ đối đãi với tôi như người xa lạ. Điền Ấu Lam nói chị không đồng ý giúp tôi, nhưng chị lại có thể giúp người lạ. Tại sao chị hết lần này tới lần khác lạnh lùng với tôi?! Nếu chị và Hoa Tinh không có quan hệ, coi như chị không biết chuyện của Xà Gia. Chị chẳng hề lạnh lùng với người ngoài, nhưng lại hết lần này tới lần khác nhắm vào tôi. Tôi muốn biết tại sao."
"Ồ." Khúc Hi Chi nhìn bóng lưng cô, giọng hời hợt, "Bây giờ đã biết chưa?"
"Biết rồi." Âm thanh Cố Hi Chi tê tái, "Chị ghét tôi." Nàng quay đầu nhìn cô, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, "Xin lỗi vừa rồi tôi kích động như vậy. Thật ra từ khi vừa bắt đầu, tôi luôn cho rằng là do tôi làm không tốt nên khiến chị trách hận. Tôi cũng nghĩ chỉ cần nói chuyện rõ ràng sẽ làm chị giảm bớt oán khí với tôi. Giờ xem ra không cần nữa rồi, chị chỉ muốn làm nhục tôi mà thôi. Dĩ nhiên, làm nhục không liên quan gì tới oán hận cả, vì oán hận là do yêu, mà chị đã không còn yêu tôi nữa."
Khúc Hi Chi nhìn thẳng vào mắt nàng, hồi lâu mới nói, "Kết luận rất hay." Cô cười cười, đáy mắt đầy lãnh khí, "Đúng vậy, từ trước tới nay tôi vốn không hề yêu em."
Mắt trở nên khô khốc, Cố Hi Chi nắm chặt vạt áo, giữ giọng bình tĩnh nói, "Coi như tối nay tôi chưa từng đến đây, thứ lỗi cho tôi đã tự rước lấy nhục, chị hãy quên chuyện phim ảnh đi." Sải bước ra ngoài cửa.
"Cố Hi Chi." Khúc Hi Chi liếc nhìn bóng lưng của nàng, "Tôi hỏi em lần nữa, tại sao không đi tìm Lô Chân Hữu mà lại tìm tôi?"
Cố Hi Chi nhìn màn đêm lạnh lẽo ngoài cửa sổ, chậm chạp nói, "Điều gì nên nói tôi đã nói rồi. Tôi đã thê thảm lắm rồi, chị hãy để cho tôi một con đường sống."
Thân ảnh đơn độc dung nhập vào mưa tuyết, dần dần biến mất trong bóng đêm.