"Âm thanh, ánh sáng vào chỗ."
"MC chuẩn bị sẵn sàng. Bắt đầu đếm ngược..."
"... Ba, hai, một!"
......
...
Sân khấu lớn đang tiến hành diễn tập, ánh đèn lóa mắt như hào quang. Nghệ sĩ đang bận rộn ở hậu trường, cả thính phòng cũng không còn chỗ ngồi. Sau khi đếm ngược, MC dùng kỹ năng nghề nghiệp của mình mỉm cười, sau đó bắt đầu theo đúng quy luật.
Tuy đã diễn tập đến lần thứ năm, nhưng tiết mục nào cũng có lúc vấp vá, nên không một ai có thể thư giãn nỗi.
Đại hội được dự tính cỡ bốn tiếng, không ai muốn tiết mục của mình xếp sau nửa đêm. Mấy bài đơn ca có xác suất diễn trước bốn tiếng thật sự cũng rất ít.
Ca khúc của Cố Hi Chi được xếp ở khoảng hai phần ba thời gian. Sau khi kết thúc diễn tập, Cố Hi Chi tương đối thoả mãn với tiết mục của mình, nhưng so với mấy ca sĩ hát đơn khác thì bản thân nàng chỉ có thể lưu lại chút hy vọng nhỏ nhoi thôi.
Ban tổ chức nhất định sẽ cắt giảm bớt vài tiết mục, nàng rất có thể bị bỏ đi.
Đúng như dự đoán, ngay hôm sau, ban tổ chức thông báo tiết mục của nàng bị cắt bỏ.
Rét đậm trở nên ấm áp vào ban trưa, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, bóng cây khô héo tối mù mịt. Cố Hi Chi ngồi trên ban công tỉa hoa, trong bếp có tiếng khua dao lộp độp vọng ra, Lương Oanh thì lại ngồi ở sofa nói chuyện điện thoại.
Một cú điện thoại mất đến nửa giờ. Sau khi cúp máy, Lương Oanh lập tức hùng hổ đi tới ban công nói với Cố Hi Chi, "Sao chị không nói em biết là đạo diễn bỏ tiết mục của chị!"
Cố Hi Chi nhíu mày, "Không phải em mới nói chuyện với Bạc Nhất Thanh hả?"
"Chị Nhất Thanh cũng biết, còn em thì không biết!" Lương Oanh càng nóng giận.
"Em ấy đang ở Malaysia." Cố Hi Chi hời hợt nói, "Tôi không có nói cho em ấy nghe, cũng không biết em ấy sẽ biết."
"Ngược lại chị khiến em rất thất vọng!" Lương Oanh nặng nề hừ một tiếng, rồi xoay người cầm điện thoại vào phòng ngủ.
Cố Hi Chi nhìn bóng lưng của cô bé, thả chậu cây xuống sân thượng.
Trong phòng bếp, Cố Hi Chi rửa tay xong rồi phụ làm cơm. Đường Dư vẫn chuyên chú nấu ăn, hai người rất yên tĩnh.
Cách hồi lâu, Cố Hi Chi rửa rau xong mới bày ra dĩa, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Dư, chậm rãi hỏi, "Bộ anh nói cho Bạc Nhất Thanh biết chuyện tiết mục bị cắt bỏ hả?"
"Em ấy gọi điện thoại hỏi tôi, tôi ăn ngay nói thật thôi."
Cố Hi Chi không nói nữa.
Buổi trưa, Lương Huyên cùng Anda đến nhà mới của Cố Hi Chi làm khách. Hai người khen không dứt miệng mấy món ăn phong phú. Ăn cơm trưa xong, Cố Hi Chi dọn dẹp bát đũa vào bếp, Anda và Lương Oanh ngắm hoa ngoài ban công. Chốc sau, Lương Huyên nói chuyện điện thoại xong liền vào nhà bếp. Cố Hi Chi thấy khách vào bếp, nhanh chóng nói, "Ở đây bừa bộn quá, chị ra phòng khách ngồi đi, tôi đi pha trà."
Lương Huyên không nhúc nhích, mà đứng dựa vào cửa nhìn nàng, "Sao tiết mục bị tháo xuống lại không nói."
Cố Hi Chi ngẩn người, nhanh nhẩu giải thích, "Hôm qua mới có kết quả, chưa kịp nói thôi."
Lương Huyên gật gù, suy tư chốc lát còn nói, "Tôi nghĩ kỹ rồi, tham dự đại hội đối với tôi rất có lợi mà không hại điều gì. Truyền thông nhất định sẽ không buông tha cho tôi, em đi chung tôi đi."
Cố Hi Chi bất ngờ, "Như vậy sao được, chị rõ ràng không muốn tham gia..."
"Lương Oanh cứ theo tôi náo loạn, tôi mà không chìu nó thì e rằng tết nay sẽ không được sống yên." Lương Huyên cười cười, "Huống hồ tôi cũng hy vọng giọng hát của em sẽ được nhiều người nghe thấy, đây là xuất phát từ lòng yêu âm nhạc đó."
Cố Hi Chi đại khái là cảm kích, biểu hiện nhất thời có chút phức tạp.
Lương Huyên còn nói, "Tôi nghe Lương Oanh nói em có hứng thú với phim của Lý Tư Gia Lệ. Tôi không rành phim ảnh cho lắm, nhưng tôi hay chơi mạt chược với cô ấy, lần sau thiếu tay thì tôi sẽ gọi em đến."
"Chị Lương..." Cố Hi Chi nhìn qua đã không biết nói gì cho tốt.
"Được rồi, cơ hội này kiếm không dễ đâu, tôi cũng từng được rất nhiều tiền bối trợ giúp. Em không cần cảm ơn tôi, nếu như có thể, sau này có năng lực thì giúp người mới nhiều một chút là tốt rồi." Cô suy nghĩ một hồi rồi nói thêm, "Đúng rồi, em mới về nước làm việc nên không có ai sắp xếp, tôi nhờ Hạ Kiều tạm thời giúp em quản lý công tác nhé."
Cố Hi Chi trầm mặc chốc lát, thở dài, "Mọi người đối với tôi quá tốt rồi."
"Em xứng đáng mà." Lương Huyên mỉm cười.
Buổi diễn tập lần cuối diễn ra đặc biệt thuận lợi. Lương Huyên sẽ xuất hiện ngay đêm giao thừa trở thành tin tức đầu đề. Trong lúc nhất thời, đại hội cuối năm đã trở thành buổi hợp fans của Lương Huyên.
Ngày một tháng bảy, giao thừa.
Vào thời khắc năm mới, người già trăm tuổi tựa hồ cũng toả ra chút sức sống tươi tốt. Thành thị náo nhiệt lên đèn rực rỡ vào buổi tối, khí trời rét buốt nhưng mọi người lại rất nhiệt tình, dường như mùa lạnh giá này chỉ vì nghênh đón tân xuân mà bùng nổ.
Nhiều gia đình chỉ chờ đến giây phút này mới có thể đoàn viên, càng có vô số người vẫn luôn cô đơn bận rộn.
Sau hội trường sân khấu, tiết mục biểu diễn của khách quý diễn ra lúc chín giờ rưỡi. Lương Huyên và Cố Hi Chi đã thay đồ diễn xong từ lâu. Trong hậu trường bận rộn như vậy, bất kỳ nghệ sĩ nổi danh nào cũng đều trở thành dân thường.
Không biết tại sao, rõ ràng Lương Huyên có vô số kinh nghiệm biểu diễn, nhưng đối mặt tình cảnh này lại có chút căng thẳng. Tuy bầu không khí trước mắt thật sự làm người ta khẩn trương, nhưng tâm tình Cố Hi Chi lại chẳng có dao động nào quá lớn.
"Chị ấy căng thẳng vì chị ấy yêu âm nhạc. Chị ấy không hy vọng tiết mục của mình có tỳ vết nào xảy ra. Người ta đều khẩn trương với thứ mình quan tâm mà, giống như em thích điện ảnh vậy, kỳ thực để trái tim tự cảm nhận có lẽ sẽ tốt hơn." Đối mặt với câu hỏi của Cố Hi Chi, Đường Dư trả lời như thế.
Lúc đó, giọng của diễn viên đang giao lưu và tiếng cười của khán giả truyền tới hậu trường, nhưng điều này không hề khiến không khí căng thẳng ở đây giảm bớt tí nào.
Trong số hàng vạn gia đình, phần lớn họ đều xem cùng một kênh. Cũng có vài gia đình tụ tập ăn tất niên, tuy tiệc rượu chưa tan, nhưng cũng muốn xem chương trình cuối năm, giống như một phương thức đón mừng năm mới.
Trong căn biệt thự lớn khác, Doãn Quân ăn cơm tối xong rồi cùng nói chuyện với gia đình, uống trà, xem ti vi. Khúc Hi Chi mặc trên người một chiếc áo trắng độc đáo hiệu Burberry kết hợp với áo khoác nhung, cô đang tựa vào sofa xem ti vi cùng cha mình. Trên màn hình đang phát một tiểu phẩm, chất lượng cũng không tệ lắm. Mọi người ăn cơm tối xong lại bị tiết mục quen thuộc trên ti vi hấp dẫn đến quên cả tán gẫu.
Sau khi tiểu phẩm kết thúc, MC ra sân khấu dẫn tiếp. Một số người còn dư âm tiểu phẩm vừa rồi, thòm thèm thảo luận. Cảnh trên ti vi bị cắt, lúc này, một cô gái từ phòng bếp đi ra tức giận nói, "Mọi người đừng nói gì nha, con muốn nghe Lương Huyên hát."
Tiểu tổ tông trong nhà đã lên tiếng, mọi người nhanh chóng nghe theo, dồn dập nói, "Nghe thấy không, đừng nói chuyện, nghe hát đi."
Cố gái nhỏ trừng mắt với người đang nói, trong phòng khách thật sự không một ai dám nói chuyện.
Ánh đèn rực rỡ cùng khúc nhạc dạo vang lên tạo nên một bầu không khí rất Trung Hoa. Mấy trăm bóng đèn LED lập thể hiện ra hình ảnh văn hóa cổ điển, tiếng ca vừa mới vang lên thì trong ti vi bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tiếp theo, trên màn ảnh xuất hiện phụ đề:
Ngọc Kiều Lê
Biểu diễn: Lương Huyên ft Cố Hi Chi
Nguyên tác: Hoa Cửu (Trung Quốc - Đài Loan)
Soạn nhạc: Anda (Nhật Bản)
Do phụ đề chỉ thoáng qua, nhiều người trung niên không thấy rõ, dồn dập hỏi, "Tôi biết Lương Huyên, nhưng tên phía sau là gì vậy?."
"Cố Hi Chi hát chung.", "Tiểu tổ tông" cấp tốc đáp.
"Ồ, sao giống tên Tiểu Khúc nhà ta thế nhỉ?" Mọi người như phát hiện được đại lục mới.
Doãn Quân ngồi sau ghế uống trà rồi hắng giọng một cái, sau đó bà đặt ly xuống nhìn Khúc Hi Chi. Nhưng bất luận tiết mục chiếu tới chỗ nào, vẻ mặt Khúc Hi Chi đều nhàn nhạt làm người ta không phát hiện được một tia cảm xúc.
Không để khán giả chờ quá lâu, ca khúc vừa bắt đầu liền đặc tả Lương Huyên mặc chiếc váy màu vàng đi ra. Đến khi có một giọng ca khác vang lên, thính phòng lại bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Người này vừa xuất hiện, trên internet lập tức bị nàng chi phối.
Cố Hi Chi mất tích hơn hai năm cuối cùng cũng xuất hiện. Hình ảnh sân khấu được truyền tải với tốc độ chóng mặt, mỗi giây có đến mấy chục bình luận. Ban đầu, nội dung bình luận không phải hỏi nàng tại sao cắt tóc ngắn mà là tại sao hai năm rồi mới lộ diện. Chờ bài hát vào điệp khúc, nội dung bàn tán càng sôi nổi hơn. Thứ nhất là hát hay hơn trước nhiều quá, thứ hai là bài hát này thật dễ nghe.
Thời gian hát một ca khúc không tới bốn phút, nhưng lại để lại cho rất nhiều khán giả sự kinh hỉ cùng chấn động.
Nghệ sĩ trẻ tham gia thật sự không nhiều, Cố Hi Chi xuất hiện trở thành một đối tượng đặc sắc. Cố Hi Chi và Lương Huyên cùng xuất hiện tựa như phá vỡ quy tắc. Phía sau đề tài "Lương Huyên tái xuất" được thêm bớt đủ điều. Thêm vào đó, giọng ca này chính là giọng lúc trước hát "Dự Cảm" cùng Lương Huyên, rất nhiều khán giả nghe quen giọng của nàng. Ca khúc "Ngọc Kiều Lê" lại đủ êm tai, nên tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang vọng không ngừng.
Đối với người không hiểu âm nhạc, để đánh giá một người hát hay hay không thường là "giọng có cao hay không". Do giọng của Cố Hi Chi có âm vực rất rộng, "Ngọc Kiều Lê" cũng phát huy rất đúng chỗ, nên người trung niên hay người lớn tuổi lập tức nhớ kỹ cô gái hát chung với Lương Huyên.
Ngay sau đó, người nhà họ Khúc lên tiếng khen ngợi:
"Cái cô cùng tên với Tiểu Khúc hát cũng hay đó chứ."
"Trước đây chưa từng nghe tới tên này, tôi chỉ biết có mình Lương Huyên thôi."
"Lời rất ngọt a, bài hát này tên gì thế? Thật là dễ nghe."
......
...
Thậm chí ngay cả ba của Khúc Hi Chi cũng phát biểu ý kiến, chỉ có Khúc Hi Chi cùng Doãn Quân từ đầu tới cuối vẫn không nói lời nào.
Ca khúc biểu diễn rất thành công. Sau sân khấu, Đường Dư lập tức vào blog cho Cố Hi Chi xem, "Ba ngàn bình luận."
Hai năm rồi Cố Hi Chi mới xem lại blog của mình, nhìn thấy con số bình luận, nàng lại cong khóe môi mỉm cười.
Bầu không khí căng thẳng ở hậu trường không cho phép họ vội vui mừng, Cố Hi Chi nhanh chóng ngồi xuống xem tiết mục tiếp theo, cũng quên mất mình mới vừa biểu diễn xong.
Nàng không nghĩ tới chính là, sau khi đại hội kết thúc, đầu đề trên mạng lại là "Chương trình cuối năm", bài hát mới "Ngọc Kiều Lê", đề tài mùng ba tết là "Cố Hi Chi tóc dài pk Cố Hi Chi tóc ngắn".
Một minh tinh đã hai năm không lộ diện trước công chúng bỗng nhiên chiếm diện tích bao phủ cực lớn một cách rực rỡ. Lúc này, khán giả mới nhớ nàng đã hai năm chưa lộ diện. Rất nhiều tin tức liên quan xuất hiện trên diễn đàn mạng. Trong đó, không thiếu người suy đoán nàng bị đóng băng sau khi để vụt mất giải nữ chính năm ấy. Cũng có nhiều tài tử lấy cuộc đời nàng sáng tác thành thơ, tên của nàng lập tức trở thành đại diện điển hình cho mọi nguồn cảm hứng.
Ai cũng đều có thói quen bênh vực kẻ yếu, tin tức luôn đề cập chuyện Cố Hi Chi từng bị công ty Hoa Ngu đóng băng. Fans của nàng lên tiếng phê phán công ty quản lý, khiến lượng fan trở nên hùng hậu.
Hiện tượng này và hiệu ứng của chương trình cuối năm trực tiếp đem lại hậu quả là:
1. Bài hát "Ngọc Kiều Lê" nổi tiếng đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng. Không thể nhìn thẳng ở đây chính là: từ già tới trẻ đều hát nó, phố lớn ngõ nhỏ đều bật nhạc.
2. Tạo hình tóc ngắn của Cố Hi Chi khiến rất nhiều thợ cắt tóc khổ tâm nghiên cứu kỹ thuật. Nguyên nhân chính là: rất nhiều người đẹp tóc dài muốn cắt ngắn giống nàng, nhưng do kiểu tóc cần được chăm sóc đặc biệt, nên phần lớn người cắt đều không như ý.
Ngày thứ hai của tiết nguyên tiêu.
Buổi tối trước đó một ngày, sau khi nàng quay xong chương trình tuyền hình mới bay thẳng về nhà. Sáng sớm, Cố Hi Chi nhận được điện thoại của Lương Huyên rủ chơi mạt chược. Hạ Kiều lập tức xếp lại lịch trình, biến thời gian của nàng trở nên rãnh rỗi.
Sáng sớm, Cố Hi Chi chọn một bộ quần áo có phong cách tương đối hoạt bát trong đống đồ. Thợ làm tóc và chuyên gia trang điểm làm cho nàng một kiểu tóc đẹp và khuôn mặt tinh xảo, cả móng tay cũng được tạo hình rực rỡ hẳn lên. Hạ Kiều nhìn nàng trang điểm, câu nói đầu tiên là: Thời đại truyền thông theo nàng quá sát rồi.
Năm đó, Cố Hi Chi được đề cử giải nữ chính xuất sắc trong phim "Xương bồ", tổng giám đốc công ty EST - Điền Ấu Lam từng quăng cho nàng một cành ô-liu. Vào lúc ấy, Cố Hi Chi chưa hề nghĩ tới sẽ rời khỏi công ty Hoa Ngô. Sau khi vụt mất giải thưởng, nàng cũng không bận tâm mà đi đến nơi khác. Sau khi về nước, Cố Hi Chi lập tức liên hệ với Điền Ấu Lam. Cô vẫn giữ thái độ như hai năm trước, tạo điều kiện cho nàng và cũng chứng minh thành ý của mình. Thậm chí sau lần đại hội gần đây, cô còn sắp xếp chuyên gia trang điểm và tạo mẫu tóc riêng cho nàng, lại còn trang bị nhà xe hàng hiệu.
Cô nói minh tinh phải cần được tài trợ đầy đủ mới có thể nổi tiếng, cô có thể cho nàng rất nhiều, chỉ có Lý Tư Gia Lệ thì không chắc cho lắm.
Một giờ sau, tại nhà của Lương Huyên.
Ngôi nhà như một khu giải trí nhỏ, Cố Hi Chi tới sớm bị Lương Oanh quấn quít chơi game cùng. Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên, Cố Hi Chi vỗ vỗ vai Lương Oanh, "Tôi đi mở cửa, không chơi với em nữa." Nói xong ném máy game đi mất.
Lương Oanh liếc nhìn nhân vật trong game ૮ɦếƭ dần, rồi lườm bóng lưng của nàng một cái, "Đồ mê danh bỏ bạn!"
Lương Huyên chuẩn bị trà mời khách, thấy Cố Hi Chi ra mở cửa cũng không ngừng tay. Cố Hi Chi mở cửa nhìn thấy Lý Tư Gia Lệ cũng không có biểu hiện ngoài ý muốn. Nàng chỉ lịch sự chào hỏi, thế nhưng khi nàng nhìn thấy người đi chung Lý Tư Gia Lệ thì ngưng miệng vài giây mới lên tiếng, "Chào chị Gia, mời vào."
Năm đó, tuy Tiêu Tịch quyết định không hợp tác với nàng, nhưng hai người cũng coi như có chút giao tình, là người từng quen biết nên mới gọi bà một tiếng chị Gia.
Lý Tư Gia Lệ nghe Lương Huyên giới thiệu người mới chơi mạt chược, nhìn thấy nàng xuất hiện cũng không quá bất ngờ. Có điều dù sao cũng nhiều năm không gặp, lần thứ hai nhìn thấy nàng vẫn khá nhiệt tình, "Tiểu Cố a, thực sự là rất lâu không gặp, có vẻ gầy đi ha."
"Không gầy là không được đâu, chị Lương bảo không gầy bớt mười ký thì hô hấp sẽ không đạt tiêu chuẩn." Nàng nói giỡn với hai người trước cửa, lại nhìn người phụ nữ bên cạnh Lý Tư Gia Lệ, "Chị Gia, giới thiệu một chút đi chứ?"
Lúc này, Lý Tư Gia Lệ mới chợt nhớ hai người này không quen biết nhau, còn nói, "Đây là Jessica Ara, tên tiếng Hoa là Chung Lâm San. Cô ấy rất nổi tiếng trong giới thời trang, nhiều nhà thiết kế nổi tiếng đều biết cô ấy, bản thân cô ấy cũng có thương hiệu trang phục riêng." Bà nói xong lại hướng về Chung Lâm san nói, "Ara, đây là Cố Hi Chi, gần đây rất hot đó, nghe tên của cô ấy chắc cô cũng nhận ra nhỉ."
Chung Lâm San cao một mét bảy mươi bảy, do vậy khi cô đi giày cao gót sẽ làm người ta cảm thấy khó chịu. Thế nhưng với gương mặt hoàng kim và nụ cười chuyên nghiệp khiến cô trở nên cực kỳ hòa hợp.
"Tôi đương nhiên biết rồi, Hi Chi mà."
Lý Tư Gia Lệ như là bị hai chữ "Hi Chi" làm bừng tỉnh, bà lập tức nói, "Tôi quên mất, có hai người kia mà."
Chuẩn bị trà xong, Lương Huyên chào khách vừa đến, "Mạt chược được chuẩn bị kỹ càng rồi, mau tới đi."
Chủ đề chính hôm nay chính là mạt chược, chuyện khác đều biến thành dư thừa.
Đã sớm biết Lý Tư Gia Lệ mê chơi mạt chược, Cố Hi Chi cũng học một thời gian, kỹ thuật nằm ở chỗ: không thắng tiền và không được thua.
Lúc đánh mạt chược, hai tay khó tránh khỏi trở thành tiêu điểm. Lý Tư Gia Lệ ngồi ở bàn kề cận, bà đánh xong thẻ đầu tiên thì nhìn thấy ngón tay của Cố Hi Chi, "Ngón tay của cô rất đẹp nha, móng tay cũng sơn rất đẹp a."
Cố Hi Chi cười, "Bình thường tôi cũng không hay làm móng, chỉ để móng dài một chút rồi sơn nước dưỡng thôi."
"Tôi luôn ước ao được như mấy cô gái này." Lương Huyên nhận một tấm bài, còn nói, "Lúc trước, tôi chơi đàn nên không thể để móng tay dài được. Bây giờ lại bị Lương Oanh quấn cả ngày, rồi lại nấu cơm cho nó nữa, mấy chục năm trời không có lấy một lần để móng đẹp được."
"Cô không để móng tay cũng đủ đẹp rồi." Lý Tư Gia Lệ cười ra bài.
Vừa đúng lúc đến phiên Chung Lâm San ra bài. Lương Huyên nhìn ngón tay của Chung Lâm San, như chợt phát hiện ra đại lục mới, hỏi, "Ara, em không chơi đàn cũng không làm cơm, tại sao lại không để móng tay dài giống những cô gái khác?"
Toàn bộ ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào ngón tay cắt gọn sạch sẽ của Chung Lâm San. Chung Lâm San tựa hồ bị vấn đề này chặn họng, vẫn là Lý Tư Gia Lệ nói đỡ, "Huyên Huyên ngốc nghếch, nguyên nhân không để móng tay không hẳn chỉ có chơi đàn và nấu cơm đâu."
"Còn gì nữa chứ?" Lương Huyên vẫn không rõ ẩn ý.
Cố Hi Chi liếc nhìn móng tay của Chung Lâm San, rồi lại cúi đầu giấu đi tâm tình trong đôi mắt.
"Khặc khặc!" Lương Oanh chơi game kế bên không nhịn được ngẩng đầu lên nói, "Mẹ đúng là ngốc mà, con thay mặc Tiểu Khúc khinh bỉ mẹ."
Lương Huyên vẫn có chút không hiểu, sau đó nhìn thấy vẻ mặt mọi người đều lúng túng. Cô nghĩ đến Lương Oanh, sắc mặt bỗng đỏ chót, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Dường như từ lúc bắt đầu, cả ván mạt chược tựa hồ không còn vui nữa, Cố Hi Chi lại hay đánh nhầm bài.
Đến khi ván bài kết thúc, mọi người đều phát hiện một chuyện mà người lần đầu chơi mạt chược cũng chưa chắc làm được: Cố Hi Chi thua từ đầu đến cuối.
Đánh mạt chược đến tám giờ tối. Lúc tan cuộc, bên ngoài lại đổ xuống một cơn mưa nhỏ. Cố Hi Chi muốn gọi điện cho trợ lý tới đón, vừa cúp điện thoại thì Chung Lâm San lại nói với Lý Tư Gia Lệ, "Tiểu Khúc đang chờ tôi ở dưới lầu, không cần làm phiền tài xế, đi chung đi."
Lý Tư Gia Lệ gật gù, lịch sự nói với Cố Hi Chi, "Tiểu Cố cùng đi đi, khí trời này nhất định sẽ kẹt xe, chờ tài xế biết đến chừng nào."
Cố Hi Chi vốn định cự tuyệt, nàng thoáng nhìn ánh mắt của Lương Huyên lại cười nói, "Tốt thôi, nhưng tôi không muốn phiền Ara."
"Không phiền mà." Cô lễ tiết mỉm cười.
Cơn mưa mùa đông chen lẫn gió Bắc, màn đêm đen kịt có vẻ đặc biệt lạnh giá.
Cố Hi Chi khoác chiếc áo len sọc đi xuống lầu. Trong bóng tối, nàng nhìn thấy Khúc Hi Chi cầm dù xuống xe.
Cô vẫn ăn mặc như cũ và mang giày cao gót. Chiếc áo khoác màu đen cùng cây dù khiến người ta khó chú ý tới cô trong bóng đêm, thế nhưng khi cô lộ ra khuôn mặt, bờ môi đỏ xinh đẹp cùng da thịt trắng nõn ấy vẫn làm người khác cả kinh.
Đi tới trước mặt ba người, cô hiển nhiên chú ý tới nàng, nhưng chỉ là phép lịch sự. Cô nhìn nàng đúng một giây, cũng hướng về Lý Tư Gia Lệ nói, "Chị Gia lên xe trước đi."
Dường như Lý Tư Gia Lệ rất quen thuộc với sự ưu tiên này, bà chỉ khách khí một chút rồi theo cô lên xe.
Sau một phút, xe đã ở trên đường cái.
Mưa to đánh vào kính xe, rồi lại nhanh chóng bị cần gạt nước dọn dẹp sạch sẽ. Sau khi lên xe, Cố Hi Chi và Chung Lâm San đều không lên tiếng, nhưng Lý Tư Gia Lệ và Khúc Hi Chi vẫn đang tán gẫu.
"Tiểu Khúc, gần đây có định đóng phim không?"
Khúc Hi Chi vẫn lái xe, nghe hỏi vậy liền trả lời, "Kịch bản nhiều nhưng không thích hợp." Cô dừng một chút, "Nghe nói chị Gia sắp quay tác phẩm mới?"
"Đúng đấy, kịch bản còn chưa viết xong, dự định tháng ba này viết xong sẽ chọn diễn viên chính." Như là đang nói đùa, "Nếu cô muốn đầu tư thì có thể làm giám chế a."
Khúc Hi Chi cười, "Nếu chị Gia không sợ phim bị hỏng thì tôi đương nhiên có thể a."
Một chiếc xe tải từ phía trước lao tới, tuy nó dễ làm người khác tránh không kịp, nhưng cũng không phải đặc biệt nguy hiểm. Có điều do mải mê tán gẫu, Khúc Hi Chi suýt chút nữa không kịp phản ứng nên phanh gấp.
Sau khi xe đã ổn định, người trong xe đều còn sợ hãi. Mãi đến khi chiếc xe tải đối diện rời đi, Chung Lâm San mới hỏi Khúc Hi Chi, "Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu, mang giày cao gót lái xe không quen." Cô quay đầu hướng về ghế sau xe, "Thật ngại quá, để mọi người hoảng sợ rồi."
Lý Tư Gia Lệ rõ ràng không thèm để ý, "Không sao đâu, lần sau chú ý nhiều một chút, đừng mang giày cao gót lái xe."
"Chị Gia, chị đúng là tin tưởng chị ấy quá đó." Chung Lâm San nói, "Mắt cá chân của chị ấy từng bị thương, đến ngày mưa là đau." Cô nói xong rồi oán giận nhìn Khúc Hi Chi, "Đã bảo chị đừng mang giày cao gót vào mùa mưa rồi mà, sao chị không nghe lời em."
"Vừa nãy đi vội nên quên đổi." Khúc Hi Chi không có bất kỳ biểu hiện gì, cô hất tóc dài ra sau tai rồi lại khởi động xe.
Lý Tư Gia Lệ nghe nói vậy mới lên tiếng, "Tiểu Khúc a, chân cô bị thương hồi nào vậy? Tôi biết một bác sĩ chỉnh hình, có thể hỏi tình trạng giúp cô xem có chữa khỏi hay không."
Khúc Hi Chi hời hợt nói, "Hai năm trước mang giày cao gót không cẩn thận té cầu thang thôi."
"Sao lại bất cẩn như vậy chứ." Âm thanh tiếc hận.
Cố Hi Chi trước sau không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn sườn mặt của cô rồi lại nhìn bàn tay đang lái xe của cô. Thấy móng tay cô sạch sẽ chỉnh tề, nàng lại điều chỉnh tầm mắt, lẳng lặng nhìn ra cửa sổ.
Bởi chỗ ở khá gần nên Cố Hi Chi xuống xe đầu tiên. Đột nhiên một tiếng sấm vang chớp giật ngoài trời. Có lẽ là xuất phát từ lễ nghi, trước khi nàng xuống xe, Khúc Hi Chi mới lên tiếng, "Có muốn tôi tiễn không?"
Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn cô một lúc, mỉm cười, "Không cần đâu, có người tới đón tôi rồi." Nàng dừng một chút, "Cảm ơn." Sau đó nàng mở cửa xe, tạm biết ba người, rồi đội mưa băng lại dưới lầu.
Chiếc xe quay đầu rời đi rất nhanh, đuôi xe phát ra tia sáng giữa màn đêm tối tăm. Khúc Hi Chi điều chỉnh vị trí xe thật tốt, lại liếc nhìn bóng người đàn ông đang cầm dù dưới lầu qua kính chiếu hậu, cô tăng tốc rời khỏi đó thật nhanh.