Phòng ngủ phát ra tiếng tiết mục nghệ thuật, Khúc Hi Chi đang trò chuyện điện thoại với người khác ngoài phòng khách. Cố Hi Chi nấu ăn xong rồi quay về phòng ngủ chỉnh TV nhỏ lại, sau đó tiếp tục nấu cơm cho cô.
Vừa tranh luận với cô chuyện "Cuối cùng có ở lại đây hay không" hồi lâu, kết quả hai người nhất trí thỏa thuận chơi đoán số quyết định. Có điều rõ ràng nàng thắng cô rồi, nhưng cô lại lấy lý do đói bụng nhúc nhích không nổi từ chối rời đi.
Ngược lại nàng cũng chưa ăn cơm tối, Cố Hi Chi đành cố hết sức làm cơm tối cho cả hai.
Nếu có ai hỏi Cố Hi Chi giỏi làm gì hơn đóng phim, thì nhất định là nấu ăn. Quanh năm bận rộn, Cố Hi Chi không rảnh làm chuyện này. Chỉ là gần đây nàng ở lại chăm sóc Bạc Nhất Thanh nên tay nghề ổn hơn chút. Nhà bếp khói dầu bay tùm lum, Cố Hi Chi đi vào bếp thì thấy Khúc Hi Chi cũng đi theo, lập tức nói, "Mùi bếp trong này sẽ làm hỏng nước hoa trên người chị á, chị ra ngoài chờ đi."
"Tôi nhớ em lần trước nấu ăn có hương vị rất ngon, em rất hay nấu ăn à?" chẳng những không đi ra, trái lại cô còn đi sâu vào bếp thêm mấy bước.
"Mẹ tôi nói đây là kỹ năng cơ bản mà một người phụ nữ nên có."
Khúc Hi Chi ngẩn người, lại cúi đầu nhìn mình, cuối cùng ngẩng đầu, "Vậy tôi theo em học nha."
"Không cần, tôi có thể nấu cho chị ăn mà." Cố Hi Chi có ý định làm khó dễ cô, "Chị chỉ cần rửa chén thôi."
"Được thôi" Rõ ràng cô không biết rửa chén là cái gì mới đồng ý nhanh như vậy.
Sự thực là: đợi cả hai ăn xong bữa tối, Cố Hi Chi chủ động thu dọn bát đũa đem vào nhà bếp.
Khúc Hi Chi thấy nàng ôm đồm hết việc bỏ đi, lập tức theo nàng vào bếp, "Không phải để tôi rửa chén sao?"
Cố Hi Chi vừa mở vòi nước rửa chén vừa nói, "Tay của chị vốn không phải dùng để làm mấy việc này."
Khúc Hi Chi nhìn hai tay của mình, đặc biệt là móng tay được cắt tỉa xinh đẹp, cô tán thành câu nói này của nàng à nha.
"Ngày mai tôi kêu Lăng Tiêm đem lại đây một cái máy rửa chén."
"Đừng khoa trương như vậy, tôi rất ít khi nấu ăn."
"Tôi rất thích ăn món em nấu, bắt đầu từ mai tôi sẽ ở lại đây luôn."
"... Không phải chị nói cơm nước xong sẽ về nhà sao?"
"Nhất thời đổi ý rồi!" Lại vẫn rất có niềm tin.
Cố Hi Chi cùng cô đối diện mấy giây, "Khúc Hi Chi, nếu truyền thông biết chị còn có bộ mặt này, nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt."
Khúc Hi Chi vừa định đáp lời, nhưng tiếng chuông cửa lại vang lên. Cố Hi Chi đang tò mò ai tìm mình vào lúc này, thì Khúc Hi Chi đã ra khỏi bếp đi mở cửa.
Cùng người ngoài cửa trò chuyện vài câu, Khúc Hi Chi đóng cửa lại cầm theo một cái túi. Cố Hi Chi ra khỏi bếp nhìn thấy túi đồ trong tay cô tò mò hỏi, "Chị kêu người ta giao đồ tới hả?"
"Đĩa phim "Vong Xuyên" này."
Cố Hi Chi hơi kinh ngạc, Bộ "Vong Xuyên"? Do bộ phim đã quay xong hơn năm tháng, tuy hậu kỳ chế tác đã xong, nhưng vẫn chưa công chiếu. Nàng là diễn viên chính nhưng lại chưa có kế hoạch tuyên truyền. Thế nên lúc này nhìn thấy đĩa phim, Cố Hi Chi vẫn hết sức kinh ngạc.
"Ừ." Khúc Hi Chi nhìn thứ trong tay, "Chờ lát nữa xem chung đi."
"Nhưng diễn viên chính không phải chị đâu, chị có hứng coi à?"
"Đương nhiên." Khúc Hi Chi đặt đĩa lên bàn, "Tôi xem Lục Yêu tiên tử, không được sao?"
Cố Hi Chi không nói lời nào, trong lòng mơ hồ có chút bận tâm.
Khúc Hi Chi nhìn đồng hồ, còn nói, "Giờ trễ rồi, về nhà thật sự không an toàn, em còn muốn tôi đi về hả?"
Cố Hi Chi, "..."
"Nếu không nỡ cho tôi về thì lập tức giúp tôi tắm đi."
"..."
Cố Hi Chi đến cùng cũng vào phòng tắm vặn nước.
Ngày đông bên trong rất ấm, so với cái lạnh bên ngoài phân cách thành hai thế giới. Cố Hi Chi xả nước xong rồi trở lại phòng ngủ, thấy Khúc Hi Chi đang lựa áo ngủ. Nàng lập tức che tầm mắt cô lại, sau đó tìm một bộ đồ ngủ chỉnh chu đưa cho cô. Khúc Hi Chi nhận áo ngủ nàng đưa nhìn một lúc, cô đại khái cũng thoả mãn. Tiếp đó cô lại tìm chiếc váy ngủ lần trước đưa cho nàng.
"Tôi mặc cái này, em mặc cái này." Cô chỉ chỉ chiếc váy trễ иgự¢ ra hiệu cho nàng.
Cố Hi Chi, "... Cái này đâu phải đồ mùa đông." Rốt cuộc chị thích bộ đồ này cỡ nào hả?
"Vậy tôi mặc cái này, em mặc cái này." Cô đem hai bộ quần áo đổi lại.
"... Khúc Hi Chi!"
Khúc Hi Chi không nói hai lời cầm hai bộ đồ ngủ vào phòng tắm.
Cố Hi Chi nhìn cô cầm quần áo tiến vào phòng tắm, mơ hồ cảm thấy có chỗ sai sai, rồi lại nhất thời không nghĩ ra được sai chỗ nào.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Cố Hi Chi đang dọn dẹp lại giường chiếu thì nghe Khúc Hi Chi gọi, "Tiểu Cảnh."
"Cái gì?"
"Nước nóng quá, có thể tới xem một chút không?"
"Sao mà nóng chứ, hồi nãy còn ấm mà." Cố Hi Chi khó hiểu bước vào phòng tắm.
Khúc Hi Chi đứng trước bồn tắm chờ nàng, Cố Hi Chi đến gần thử nhiệt độ nước, phát hiện nước ấm không có vấn đề gì, "Thật sự nóng lắm hả?"
"Không biết." Cô mỉm cười ôm eo nàng, "Nhưng lúc nãy em giỡn làm tôi sợ gần ૮ɦếƭ, vì lẽ đó, không muốn bồi thường chút nào sao?"
Mơ hồ cảm thấy có chỗ là lạ, nàng nhất thời lại không nghĩ tới, "Chị... Có ý gì."
"Tắm chung tôi đi."
Cố Hi Chi sững sờ, gò má lập tức đỏ chót, "Như vậy sao được, chị tắm trước đi, lát nữa tôi tắm sau." Nói xong cũng muốn rời khỏi.
Khúc Hi Chi ôm chặt eo nàng, không cho nàng động đậy, "Bây giờ không chịu bồi thường, chả nhẽ em muốn lát nữa... Lại tập trung bồi thường tôi hả?"
Gò má Cố Hi Chi đỏ tới sắp chảy máu tới nơi rồi, "Khúc Hi Chi!"
Khúc Hi Chi thả nàng ra, mở rộng hai tay, "Nếu em không muốn ở lại, ít ra cũng phải giúp tôi ૮ởเ φµầɳ áo chứ."
"..." Tay của chị nhất định phải sờ soạn lung tung vậy mới chịu đúng không!
Cố Hi Chi nhắm mắt nói, "Cởi một cái thôi."
"Hai cái."
"Hai cái thì hai cái, không thể cò kè mặc cả."
"Được thôi" Cô định thần mỉm cười.
Cảm giác mình chiếm được tiện nghi, Cố Hi Chi thở ra một hơi, đưa tay ra cởi chiếc áo lông màu mè kia ra.
Nhiệt độ trong phòng tuy không cần mặc áo khoác, nhưng mùa đông dù sao cũng khá lạnh. Cố Hi Chi mặc thêm một lớp áo chống lạnh bên ngoài, đương nhiên cũng cho rằng người khác cũng giống mình.
Thế nhưng, vừa cởi cúc áo lông của Khúc Hi Chi ra, Cố Hi Chi lập tức dừng tay lại.
Rất khó tưởng tượng, ngoại trừ cởi ra chiếc áo gió lúc vừa vào cửa, trên người Khúc Hi Chi chỉ mặc duy nhất một chiếc áo mỏng manh cùng bộ body shapers (*). Nếu dưới lớp đồ này còn có gì đó, bảo nàng cởi thì cũng được đi, trọng điểm là: bên dưới lớp body shapers của cô chẳng có gì cả, hơn nữa... còn liền thân...
(*) Body shapers (tương tự shapewear): đồ lót liền thân giúp tạo dáng cơ thể ѕєχy í. Search google sẽ ra.
"Vừa nói hai cái mà." Khúc Hi Chi nhắc nhở.
Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn cô một lúc, rồi lại cúi đầu nhìn chiếc áo lông vừa cởi được một nửa, "Tôi... Đổi ý." Nàng buông tay ra muốn chạy.
Khúc Hi Chi nắm lấy tay nàng ngăn nàng rời đi, "Mọi người đều là phụ nữ, tôi có thì em cũng có, rốt cuộc em đang ngại cái gì?"
"Tôi..." Hé miệng nhưng lại không biết làm sao trả lời.
Kỳ thực, lần trước cô đang quay phim mà lại về nước tìm nàng thì nàng lập tức phát hiện mình rất bất thường rồi. Từ nhỏ đến lớn, không phải nàng chưa nhìn qua cơ thể phụ nữ. Vào giới giới giải trí lâu như vậy, nhiều nữ minh tinh có cơ thể đạt chuẩn nàng đều thấy qua rồi. Nàng chẳng biết có phải do Khúc Hi Chi đẹp hơn tiêu chuẩn của mình hay không, nhưng nhìn thấy cơ thể trắng nõn của cô, nàng liền cảm thấy là lạ ở trong lòng. Nàng không dám nhìn thẳng, lại không dám chạm vào cô.
Ban đầu, nàng cho rằng do xu hướng tình dục thay đổi, nhưng sau khi cùng mấy minh tinh nữ khác thay đồ chung, bất luận hình dáng thế nào, nàng nhiều nhất chẳng qua là cảm thấy không nên dòm ngó. Dù cho có bất cẩn nhìn được, nàng cũng không có cảm giác gì nhiều. Nhưng đối mặt với Khúc Hi Chi lại khác, nàng đúng là một chút cũng không dám nhìn...
Mặc dù biết bản thân như vậy rất vô lý, nhưng Cố Hi Chi không dám, "Tôi... chị tự cởi đi..."
"Em vẫn thấy tôi không xứng để em nhìn sao?" Cô đem áo lông ném qua một bên, tóc đen bên hông che khuất phần lớn quang cảnh trước иgự¢.
"Không... Đương nhiên không phải a." Cố Hi Chi bỗng nhiên có một loại cảm giác dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.
"Vậy là không thích tôi?" Cô nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn nàng.
"Cũng không phải a." Cố Hi Chi sắp bị cô hỏi đến á khẩu.
"Vậy..." Cô cúi đầu, nhìn vào mắt nàng, "So với đàn ông, em không thích cơ thể phụ nữ ư?"
"Chị..." Cố Hi Chi bị cô hỏi có chút nóng nảy, "Tôi không có!"
"Vậy thái độ của em là sao đây?"
"Tôi..." Cố Hi Chi bị hỏi đến ngậm miệng, lúc này nàng thật sự cảm thấy nếu cứ tiếp tục giằng co thì bản thân có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Nàng sốt ruột lập tức dứt khoát cởi hết đồ của cô xuống một mạch, cởi luôn hết tất cả.
Chuỗi động tác này quá nhanh, Khúc Hi Chi có chút không ứng phó kịp. Cố Hi Chi ϲởí áօ cô xuống hết một nửa, nhìn thấy da thịt trước иgự¢ trắng nõn của cô, thật sự cũng không còn dũng khí tiếp tục, "Tôi... cởi tới đây được chưa?"
Khúc Hi Chi bị phản ứng của nàng làm không nhịn được ý cười, "Em nghĩ mình đang thi cởi đồ sao?" Gõ gõ đầu của nàng.
"Tôi... Sợ chị hiểu lầm." Giọng điệu oan ức.
Khúc Hi Chi ý cười càng sâu, ôm eo nàng rồi hôn môi nàng cái chóc.
Lúc đầu, Cố Hi Chi không cảm thấy nụ hôn này có gì bất ổn. Nàng đã quá lâu không gặp cô rồi, đôi môi mềm mại của cô dính sát khiến Cố Hi Chi cảm thấy vô cùng an tâm. Nhưng Cố Hi Chi lập tức phát hiện, có cái gì đó xuyên qua áo mình chui vào trong, đồng thời đi thẳng lên trên, linh hoạt cởi nội y nàng ra.
Cố Hi Chi, "... Không ¥%&..."
Hành động linh hoạt đến vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!
"Khoảng thời gian vừa qua dường như em rất bận, vốn không thèm để ý hay nghe lời tôi." Cô dời nụ hôn từ môi nàng xuống, xẹt qua gò má tới gần lỗ tai, "Lần này nghe lời tôi được không?"
"Cái...cái gì..." Nàng cố gắng tránh ra nhưng cô lại thở nhẹ vào tai.
"Tắm chung." Một tay cô kéo y phục của nàng, "Bắt đầu nào."
Một tay khác vuốt nhẹ eo nàng, Cố Hi Chi nhột đến vặn vẹo không kịp tránh. Nàng chỉ cảm thấy nếu mình không đáp ứng, chẳng biết cô còn muốn làm ra chuyện gì nữa, lúc này mới khẽ cắn răng, "Có... Có thể, buông tay ra trước đã."
Tắm thì tắm, thà xấu hổ ૮ɦếƭ còn đỡ hơn bị mò tới ૮ɦếƭ.
Khúc Hi Chi quả nhiên lập tức buông tay.