Hôm sau.
Cố Hi Chi từ garage đi thẳng vào thang máy lên tầng hai mươi ba của Hoa Ngô tới văn phòng của Triệu Linh.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong văn phòng rộng lớn đến mức có thể chạy xe đạp trong đó được. Chỉ có một mình Triệu Linh ngồi trước bàn làm việc.
Cố Hi Chi gõ cửa nhắc nhở cô chú ý nàng, sau đó giẫm lên chiếc giày cao gót bước lên tấm thảm không dính một hạt bụi.
"Tổng giám đốc Triệu, tìm tôi gấp vậy có chuyện gì thế?"
Triệu Linh tìm một tập tài liệu trong đống văn kiện chất trên bàn, "Tuy cô mới cực khổ quay phim xong, nhưng bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi. Năm sau cô phải cho ra thêm tác phẩm, đương nhiên nghệ sĩ ở Hoa Ngô không phải chỉ đi đóng phim không thôi. Tôi nghĩ cô hẳn phải biết đây là cơ hội duy nhất, vẫn là công ty hỗ trợ. Trước tiên thì chọn kịch bản đi, tôi hy vọng cô cẩn thận một chút, sau này chúng ta lại bàn tiếp."
Cố Hi Chi không xem tài liệu mà lại rất chân thành nói với Triệu Linh, "Chị giúp tôi những chuyện này, tôi rất cảm kích."
Triệu Linh cười, màu son đỏ trên môi hòa chung nét cười làm người ta cảm thấy vô cùng quyến rũ, "Nếu cô muốn cảm ơn tôi như vậy thì tôi nghĩ chuyện sau đây sẽ lập tức khiến cô thu lại lời mới nói."
Cố Hi Chi nhíu mày, "Chuyện gì?"
"Cô có thể đóng phim cũng có thể phát hành đĩa nhạc, nhưng những chuyện này đều phải chờ cơm nước với đổng sự Tôn xong xuôi mới quyết định được."
"Tôn Đình Hữu?"
"Bây giờ ông ấy đang đi công tác, mấy ngày nữa mới trở về." Triệu Linh lấy bao thuốc lá trên bàn, thuận tiện đưa cho Cố Hi Chi một điếu, "Tôi sẽ đi với cô, hy vọng cô có thể làm ông ta hài lòng. Cô biết đấy, ông ta rất dễ thỏa mãn, không chiếm được sắc thì cũng phải có thứ khác bồi thường."
Vẻ mặt Cố Hi Chi trở nên nặng nề, lễ phép từ chối điếu thuốc của cô, "Tôi biết rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài."
"Chờ đã." Triệu Linh đưa một tấm thiệp mời cho nàng, "Ngày mai sinh nhật tôi, hoan nghênh tới tham gia."
"Sinh nhật vui vẻ." Tuy tâm tình không tốt, nhưng Cố Hi Chi vẫn dùng giọng điệu rất tốt nói với cô câu này.
Triệu Linh mỉm cười, "Cảm ơn."
Dựa vào mối quan hệ của Triệu Linh trong làng giải trí, tiệc sinh nhật long trọng như lễ trao giải cũng là chuyện dễ đoán.
Đã là cuối tháng chín, mưa đêm làm không khí lạnh đi rất nhiều. Dường như Cố Hi Chi và nhiều nữ minh tinh khác không biết sợ lạnh diện những bộ váy mỏng manh. Nhưng mới vừa đến biệt thự của Triệu Linh liền nhìn thấy Lương Ưu Ưu còn mát mẻ hơn cả mình.
"Nghe nói cậu đang chọn kịch bản hả, có vừa ý cái nào chưa?"
Cố Hi Chi đột nhiên phòng bị, "Còn chưa có bắt đầu xem, có vấn đề gì hả?"
"Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng Ngải Vi giống như có chuyện muốn thương lượng với cậu!"
Lương Ưu Ưu nói xong liền bỏ Cố Hi Chi đi tới chỗ khác chơi. Ngải Vi đang nói chuyện với đám nữ diễn viên, nhìn thấy Cố Hi Chi lập tức nhiệt tình đi tới.
"Chị Tiểu Cảnh, tổng giám đốc Triệu nói nếu chị chọn phim "Bạch sắc thời đại" thì sẽ cho em đóng vai nữ phụ. Em đã chuẩn bị rất nhiều, thật sự rất muốn đóng phim. Chị có thể căn nhắc kịch bản này một chút không?"
Tuy Cố Hi Chi còn chưa bắt đầu xem kịch bản, nhưng cũng nắm sơ qua thời đại và bối cảnh. Bộ phim Ngải Vi nói có bối cảnh ở thời kỳ dân quốc, đừng nói là Cố Hi Chi không thích thể loại này nhất, coi như thích cũng không thể vì vai phụ kia mà đóng bộ này được.
"Tôi sẽ cân nhắc." Cố Hi Chi dùng thái độ không đắc tội người khác, "Nhưng tôi cũng chỉ tùy tiện coi qua thôi, vẫn do tổng giám đốc Triệu quyết định."
"Chị có thể đề cập tới nó một chút là tốt rồi." Ngải Vi vui mừng nói.
Cố Hi Chi giả ý cười trả lời, "Được, không có chuyện gì nữa thì tôi đi xem bạn cũ một chút!"
"Chị Tiểu Cảnh, em đi với chị." Ngải Vi không cảm thấy mình nên lảng tránh.
Cố Hi Chi nhìn cô rồi lại liếc nhìn Lương Ưu Ưu, sau đó xoay người rời đi.
Bên này Lương Ưu Ưu nhận ra mình đã giới thiệu cho Cố Hi Chi một nhân vật quá tuyệt vời, cũng chẳng ngu gì theo sau nghe nàng mắng. Bên kia Ngải Vi theo sát Cố Hi Chi một tấc cũng không rời, vừa đi vừa hỏi, "Chị Tiểu Cảnh, em nghe nói Tạ Lam Phong là đàn chị của chị hả?"
Cố Hi Chi không hiểu tại sao cô lại nhắc tới Tạ Lam Phong, liền ăn ngay nói thật trả lời, "Ừ."
"Chị ấy nhằm vào em rất nhiều lần, chị có thể giúp em nói tốt một chút không?"
Cố Hi Chi đi lên thảm đỏ thì thấy Nhạc Trình cũng vừa đến, nàng vừa đi vừa hỏi, "Em đắc tội với chị ấy sao?"
"Không có, cũng do lần trước Khúc Hi Chi dự sinh nhật em nhưng lại không mời chị ấy nên chị ấy nhìn thấy em cũng không vui vẻ gì. Em đã xin lỗi rồi nhưng đều vô dụng."
Cố Hi Chi dừng bước, "Khúc Hi Chi tham dự sinh nhật em?"
"Đúng vậy. Khúc tiểu thư là người rất tốt nha! Trên căn bản là muốn gì được đó. Dường như chị ấy rất thích em nữa đó! Lần trước em nói muốn tới nhà chị ấy chơi thì chị ấy lập tức đồng ý."
Cố Hi Chi khẽ nhếch môi nhưng trên mặt cũng chả muốn cười, "Cô ta thật sự là người không biết từ chối."
Ngải Vi hiển nhiên không hiểu ẩn ý cười nhạo trong lời nói của nàng, "Đúng vậy, đúng vậy. Vì vậy khi Tạ Lam Phong nói chị ấy và Khúc tiểu thư có quan hệ rất tốt thì em đều không tin. Khúc tiểu thư đâu phải chỉ đối tốt với mình chị ấy đâu chứ."
Cố Hi Chi trầm ngâm dừng bước.
Nàng cẩn thận hồi tưởng lại, Khúc Hi Chi đích thực đối xử rất tốt với mọi người, lại còn không biết từ chối ai. Có một quãng thời gian Cố Hi Chi cho rằng cô khoan dung và tốt bụng như thế là có âm mưu, nhưng ở chung lâu mới hiểu cô không phải người như vậy, dịu dàng với người khác cũng không có ý đồ gì. Cuộc sống của người này khác hẳn với những minh tinh bề ngoài hoàn hảo nhưng bên trong thối nát khác. Cô là người đào hoa, cứng cỏi và ngoan cường. Đây cũng là điều nàng ghét nhất. Giống như ở đây này, tùy tiện kéo đại một người nam hay nữ cũng đều có quan hệ với cô, còn nàng chỉ là một loại quan hệ trong một đống loại quan hệ mà thôi.
Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Cố Hi Chi liếc nhìn Khúc Hi Chi đi chung một đám người, lập tức xoay người, "Tôi đi kiếm gì đồ ăn đây".
Lúc này Ngải Vi cũng thấy Khúc Hi Chi, còn thèm để ý tới Cố Hi Chi chi nữa, cô bận bịu nói tạm biệt rồi chạy lại chỗ Khúc Hi Chi.
MC dẫn chương trình sinh nhật cho Triệu Linh là người rất nổi tiếng. Nhiệt liệt khuấy động không khí buổi tiệc.
Lúc đang giới thiệu hoạt động của buổi tiệc thì Cố Hi Chi gặp Đường Dư. Hôm nay anh ta mặc một bộ vest trắng, vóc người cao gầy của anh cũng gây chút áp lực cho Cố Hi Chi, mặc dù nàng đang mang đôi giày cao mười centimet. Đường Dư nhìn thấy Cố Hi Chi thì lập tức tao nhã mỉm cười, đi tới bên nàng chào hỏi, "Chút nữa có thể mời em nhảy một bài không?"
"Đương nhiên."
Đường Dư cầm ly rượu đỏ ra hiệu cho nàng, "Uống rượu không?"
Cố Hi Chi lập tức lắc đầu.
MC nêu nguyên tắc trò chơi, trò thứ nhất là nói thật hay mạo hiểm. Ngẫu nhiên đánh số lên mọi người có mặt ở đây, sau đó chọn mỗi đội năm người lên sân khấu chơi đoán số. Người thua sẽ chọn nói lời thật lòng hay mạo hiểm lớn. Trò này tương đối khó nên nhiều minh tinh từ chối không chơi, nhưng nhiều người cũng không dám không nể mặt Triệu Linh.
Trò chơi bắt đầu được hai vòng, Cố Hi Chi đều ở trong góc ăn đồ ăn, căn bản không quá chú ý. Đương nhiên mấy lời nói thật lòng khiến toàn bộ phòng tiệc sôi nổi hẳn lên.
Vòng thứ ba vừa mới bắt đầu, MC mời tên Cố Hi Chi, một cô gái ở gần nhìn thấy Cố Hi Chi còn đứng tại chỗ liền đến nhắc nhở, "Cô bị gọi kìa!"
Cố Hi Chi quay đầu nhìn MC, quả nhiên thấy cô đang cầm micro ra hiệu nàng lên sân khấu.
Cố Hi Chi nghĩ tới chiến thắng sẽ nhận được giải thưởng lớn nên vui vẻ bước lên.
Sau khi tung hoành với bốn người lớn tuổi, Cố Hi Chi chơi đoán số với họ, may mắn thay nàng lại đoán trúng.
MC cho bốn người kia rời đi chỉ giữ lại mình Cố Hi Chi trên sân khấu. Tầm mắt nàng có thể bao quát toàn bộ ngõ ngách và khách mời trong phòng tiệc, nhưng Cố Hi Chi chỉ mới liếc mắt liền lập tức thu lại.
Đợi bốn người đi khỏi, MC hỏi Cố Hi Chi, "Cố Hi Chi tiểu thư, cô đã nghĩ lâu rồi, cô sẽ chọn nói thật lòng hay mạo hiểm lớn đây?"
Cố Hi Chi khẽ mỉm cười, rất thoải mái trả lời, "Mạo hiểm lớn!"
Ở chốn ngư long hỗn tạp này có không ít phóng viên lão làng, những người này đưa ra vài vấn đề sắc bén có thể khiến nàng tiến thoái lưỡng nan, nếu không thì cũng gặp phiền phức, nhưng mạo hiểm thì không giống vậy. Nơi này có rất nhiều người, mạo hiểm cũng sẽ không đặc biệt quá đáng, huống hồ nàng cũng không nổi đến mức khiến những người này ép mãi không tha.
Cố Hi Chi vừa nói xong, MC lập tức trưng cầu ý kiến khán giả. Người ở dưới sân khấu có ý kiến không thống nhất, nhưng cuối cùng cũng có một đề nghị chấp dứt mọi tranh chấp.
"Chắc hẳn mọi người cảm thấy rất tiếc khi không được xem hai vị Hi Chi đóng chung trong phim "Vong Xuyên" đúng không nào?! Vậy mọi người muốn xem cảnh nào nhất của hai cô ấy?"
Dưới sân khấu hầu như trăm miệng một lời, "Cảnh hôn, cảnh hôn!"
Cố Hi Chi chưa bao giờ tưởng tượng được tình huống như thế sẽ xảy ra, nàng đứng ૮ɦếƭ trân trên sân khấu, sắc mặt dần biến hóa.
MC quay đầu nói với Cố Hi Chi, "Vậy nên Cố Hi Chi tiểu thư, cô nhất định sẽ không từ chối hôn Khúc Hi Chi tiểu thư, đúng không?"
MC nói xong câu đó thì dưới sân khấu đã ồn ào lên, nhưng Cố Hi Chi lại lờ đi, "Xin lỗi, nhưng bây giờ không thể đổi thành nói thật lòng được sao?"
Câu nói này khiến bầu không khí nhất thời có chút quỷ dị. MC vốn linh hoạt cũng nhất thời sửng sốt. Nhưng vào lúc này, nhân vật chính Triệu Linh ở dưới sân khấu nhìn Cố Hi Chi cười nói, "Tiểu Cảnh, chỉ là trò chơi thôi, mọi người đều không muốn đổi."
Triệu Linh đã nói vậy, Cố Hi Chi muốn cự tuyệt nhưng cũng không biết nói thế nào. Lúc này, MC hoàn hồn nhìn dưới sâu khấu cất giọng, "Khúc Hi Chi tiểu thư, mời cô phối hợp, được chứ!?"
Ánh mắt của mọi người hội tụ tập trên người Khúc Hi Chi đang nói chuyện vui vẻ với khách hàng. Khúc Hi Chi nhìn mọi người lễ tiết mỉm cười một hồi, đồng thời hiền hoà gật đầu, giống như chẳng hề quá để ý tới chuyện đang xảy ra.
Cố Hi Chi đứng xa xa nhìn cô, nhưng một bước cũng không đi.
Nàng có một loại kích động muốn chạy ra khỏi chỗ này, không cần phải để ý vừa nãy nàng hứa cái gì, càng không muốn để ý đây là nơi nào. Nói chung nàng không muốn làm chuyện này.
Dưới khán đài có người giục, "Nhanh đi!"
"Nhanh lên, nhanh lên."
......
...
Vô cùng bât lực, nhưng nhất định phải đi về phía cô ta.
Ở đây có rất nhiều ánh mắt dõi theo từng bước của nàng, nhưng ánh nhìn của Cố Hi Chi ẩn chứa cảm xúc rất tiêu cực khi đi tới gần Khúc Hi Chi.
Sau khi nàng đi tới, càng có nhiều người nhìn theo, thậm chí ngay cả MC cũng muốn xem, nhưng thời khắc này Cố Hi Chi lại hy vọng cả hai không hề tồn tại.
Đứng nghiêm trước mặt Khúc Hi Chi, Cố Hi Chi nỗ lực dùng kỹ xảo của mình mới có thể làm cho người chung quanh không hoài nghi cảm xúc của nàng.
"Khúc Hi Chi, tôi..."
Khúc Hi Chi đánh gãy lời nàng muốn nói, ung dung mỉm cười, "Trò chơi thôi mà, Cố tiểu thư không cần căng thẳng như vậy, bắt đầu đi."
Cố Hi Chi không hề vui vẻ gì khi nghe lời cô nói, mà ngày càng khó coi hơn. Nàng trầm mặc một lúc, sau đó nhìn Khúc Hi Chi, nỗ lực thuyết phục bản thân trước ánh mắt của mọi người, cuối cùng nghiêng đầu tới gần cô.
Ngay lúc nàng sắp hôn cô.
Bặcccc!!!
Không biết tiếng cầu dao bị đứt vang lên khi nào, ngôi biệt thự bỗng nhiên rơi vào bóng tối, mọi người trong phòng tiệc đều hỗn loạn.
"Ui da, ai giẫm chân tôi vậy?"
"Không phải chứ, ai trây bánh gatô lên người tôi thế này!?."
"Đừng lùi đừng lùi, bên này có mâm bị đổ."
......
...
Âm thanh hỗn độn trong bóng tối trước mắt khiến Cố Hi Chi cảm thấy trời cao có mắt. Hô hấp trước mặt đã gần như thế, mùi nước hoa trên người Khúc Hi Chi tràn ngập trong hơi thở của nàng, nhưng vào giờ phút này, căn bản đã không có ai để ý nàng đang làm gì nữa.
Cố Hi Chi hầu như lập tức lùi về sau vài bước, chuẩn bị rời khỏi hiện trường cũng chẳng định quay lại nữa. Lúc này có một sức mạnh kéo tay nàng giữ lại tại chỗ. Nàng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì Khúc Hi Chi đã ôm chặt hai vai rồi hôn lên môi nàng.
Nụ hôn này quá mức nóng bỏng, thật sự khiến người ta cảm thấy tràn ngập tính chất công kích. Cố Hi Chi lập tức giãy dụa, nhưng sức người này vĩnh viễn mạnh hơn nàng. Xung quanh đều là người, nàng vốn không thể phát ra âm thanh và động tĩnh lớn được, buộc lòng phải yên lặng chống lại sự xâm lược của cô.
Môi, răng, lưỡi, tất cả đều từng bước xâm lược nàng. Tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện xung quanh làm Cố Hi Chi căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh, nhưng Khúc Hi Chi vẫn không buông tha nàng.
Đầu lưỡi bị cô tỉ mỉ đảo qua, cảm giác nhẵn nhụi giống như nhẹ nhàng kích thích dây thần kinh của nàng. Cố Hi Chi bị vài ký ức thức tỉnh, không thể nhịn được nữa liền cắn mạnh môi cô một cái.
Rốt cuộc phản kháng cũng có hiệu quả, trong bóng tối Khúc Hi Chi ngừng hôn nàng, miễn cưỡng cười bên tai nàng.
"Để em hôn tôi cũng không quá khó khăn, đúng không nào?"
Cô dùng hơi thở nóng rực phả vào tai nàng, tất cả hô hấp của nàng đều tràn ngập mùi nước hoa trên người cô. Cố Hi Chi nỗ lực khống chế nhưng vẫn không thể ngăn nhịp tim vượt mức bình thường của mình, nàng đỏ mặt xoay người chạy trốn.