Sau giờ ngọ, mặt trời như thiêu đốt cả núi rừng rộng lớn, hồ nước trong veo cũng bị nung ấm lên. Cố Hi Chi mặc một chiếc váy màu xanh lam, thăm dò nhiệt độ dòng nước. Sau khi nàng xác định không lạnh lắm mới ra hiệu cho đạo diễn Khương Đồ tiếp tục quay. Ekip đã chuẩn bị xong hết, Khương Đồ nhận được tín hiệu của Cố Hi Chi thì lập tức phất tay kêu Lương Ưu Ưu đi ra.
Cảnh quay này vẫn diễn ra bất chấp tiết trời hanh khô và dòng nước âm ấm vào ban trưa. Do diễn viên phải rơi xuống nước nên đội cứu hộ sớm đã chực chờ một bên. Nhân viên và diễn viên trong trường quay ngày một đông đúc, nhưng Khúc Hi Chi đang ngồi dưới dù che nắng đằng kia vẫn luôn là tiêu điểm.
Tuy Khúc Hi Chi là nhân vật chính trong phim, nhưng ngày nào không có phân cảnh thì cô rất ít khi xuất hiện. Giờ đây bỗng dưng có một siêu nữ minh tinh ngồi ở trường quay làm khán giả, phần lớn diễn viên cũng đồng ý góp vui, nhiệt tình trò chuyện mặc kệ cái nắng cháy da cháy thịt.
Trời xanh mây trắng lượn bay trên trời khiến lòng người thanh thản, dược liệu hiện ra trên nền cỏ xanh um tùm. Khương Đồ quay cận cảnh cây thuốc, sau đó dời về đoạn Cố Hi Chi hái thuốc. Theo nội dung kịch bản yêu cầu, giờ khắc này, Lục Yêu tìm hơn nửa ngày cũng không thấy cây cần hái. Ánh mặt trời ngày càng chói chang, chóp mũi của nàng nóng đổ mồ hôi, nét mặt không giấu được lo âu.
Ống kính rời Cố Hi Chi, bắt lấy vẻ mặt gian tà của Lương Ưu Ưu. Màn ảnh phóng rộng lấy hết cảnh mặt hồ xanh biếc sau lưng cô. Đầu tiên, cô nhặt một nhành thảo dược trên mặt đất lên, sau đó giả vờ kinh ngạc nhìn Cố Hi Chi gọi to, "Tiểu Lục, ngươi mau tới đây xem đi, ta tìm được dược liệu cần dùng rồi nè!"
Lăng Tiêm ngồi cạnh Khúc Hi Chi xem hai người đóng phim, hiếu kỳ hỏi nhỏ, "Tôi thật không hiểu nổi, Cố tiểu thư diễn xuất rất tập trung, biểu cảm và động tác đều rất tuyệt, tại sao đến nay vẫn không đạt được giải thưởng nào?"
Khúc Hi Chi đang chăm chú quan sát hai người kia, nghe thế liền nhìn vẻ mặt của Lương Ưu Ưu hỏi, "Cậu cảm thấy Lương Ưu Ưu diễn thế nào?"
Lăng Tiêm liếc nhìn Lương Ưu Ưu, động tác cứng ngắc từ đầu đến cuối, "Cũng chỉ có thể đóng phim truyền hình thôi".
Khúc Hi Chi gật đầu, "Tôi đã đóng với tiểu Cảnh nên biết rõ cô ấy rất dễ bị bạn diễn chi phối. Nếu bạn diễn tận tâm thì cô ấy sẽ biểu hiện tốt không kém gì người kia. Nhưng nếu bạn diễn lơ là, cô ấy sẽ bị ảnh hưởng. Chưa hết, năng lực tiết chế cảm xúc của cô ấy không tốt lắm, nếu đóng với người mình không thích hoặc tâm trạng bất ổn cũng không diễn tốt được".
Lăng Tiêm đăm chiêu gật gật, "Cậu nói vậy thì chắc là vậy rồi".
Khúc Hi Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm, "Phân cảnh hôm nay của cô ấy và tôi sẽ không thuận lợi."
Sau khi quay xong biểu cảm gương mặt của hai diễn viên, Lương Ưu Ưu nhẹ đẩy Cố Hi Chi một cái. Lúc này Lục Yêu đã trúng độc nên không có năng lực phản kháng, bước chân loạng choạng ngã ngửa về phía hồ nước.
Màn ảnh ghi lại cảnh này, đầu Cố Hi Chi chìm dần xuống mặt hồ, cơ thể trong nháy mắt lặn ngập dưới nước. Nhân viên cứu hộ vội nhảy xuống cứu người. Khúc Hi Chi cầm áo choàng tính chạy tới lập tức bị Lăng Tiêm ngăn lại, "Tiểu khúc, lúc trước cậu tặng xe cho cô ấy đã khiến người ta chướng tai gai mắt rồi. Bây giờ họ không những hoài nghi mà còn cảm thấy quan hệ của cả hai rất kỳ quái. Chuyện của Lâm Minh Linh cũng đủ rắc rối rồi, có một số việc nên kiềm chế lại sẽ tốt hơn".
Khúc Hi Chi nhìn Lăng Tiêm rồi lại nhìn mặt hồ, đưa áo choàng qua, "Cậu đi đi".
Lăng Tiêm kinh ngạc liếc nhìn áo choàng, sau đó chỉ tay vào mặt mình. Thấy Khúc Hi Chi miễn cưỡng gật đầu, cô đành cầm áo choàng đi đến hồ nước.
Sau khi Cố Hi Chi rơi xuống nước mới cảm thấy mừng húm vì quay vào mùa hạ. Rất nhiều người chạy tới ân cần hỏi han khiến Cố Hi Chi rất cảm kích, sau đó lập tức đi thay quần áo. Xong cảnh này sẽ đến đoạn hoàng đế U Minh cứu Lục Yêu. Cố Hi Chi vừa đi thì phim trường liền bận bịu bố trí cho cảnh sau, chuyên gia make up cũng vội vàng trang điểm cho Khúc Hi Chi.
Phân cảnh Lục Yêu được cứu quay trong cái chòi nhỏ bên bờ hồ. Chờ một hồi lâu, chuyên gia trang điểm mới hóa trang xong dáng vẻ tiều tụy như bị thương cho Cố Hi Chi, ngay cả vết thương trên vai cũng được ngụy trang kỹ càng. Đoạn đối thoại của Cố Hi Chi và chuyên gia trang điểm cơ bản như sau:
Cố Hi Chi, "Phiền cô dời vết thương lên trên một chút được không?"
Chuyên gia trang điểm, "Hồi nãy trong phim, Lương Ưu Ưu đâm vào chỗ này mà. Đạo diễn Khương nói vị trí của vết thương không được xê xích quá lớn, bằng không hai phân đoạn liền nhau sẽ trông rất giả tạo".
Cố Hi Chi, "... Nhích lên một tí thôi, một chút thôi mà".
Chuyên gia trang điểm, "Việc này đạo diễn đồng ý mới được".
Vết thương nhanh chóng được hóa trang xong, Cố Hi Chi cũng không thèm nhìn đến mặt mũi của Lương Ưu Ưu. Dù bị đối xử lạnh nhạt nhưng Lương Ưu Ưu vẫn hào phóng bỏ qua. Mặc cho nàng trừng mắt khinh thường thế nào thì cô vẫn chai mặt ăn vạ ngoài cửa sổ không chịu đi.
Nhân viên đã bố trí phong cảnh kỹ lưỡng, chỉ còn chờ hai nhân vật chính ra diễn nữa thôi. Người khác có hứng thú với cảnh này hay không thì Lương Ưu Ưu không biết, ngược lại cô rất là có hứng nha.
Nhà tranh được trang trí đơn sơ, trong phòng chỉ có một cái giường, một ngăn tủ và một cái ghế gỗ. Cố Hi Chi nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, sau đó nằm trên giường trong ngôi nhà cũ nát chuẩn bị quay phim.
Khác với Cố Hi Chi lần này không cần lời thoại hay hành động nào, Khúc Hi Chi còn gặp nhiều khó khăn hơn nàng. Tuy cô được phân hai vai hoàng đế U Minh và Ngọc Bách thượng tiên, nhưng ngoại trừ ngoại hình giống nhau thì tính cách bên trong lại có chút khác biệt. Ngọc Bách phong lưu phóng khoáng cũng không cần cân nhắc quá nhiều, nhưng hoàng đế U Minh lại có thêm chút nghiêm túc vì Lục Yêu mà thay đổi sắc mặt. Nếu không nắm bắt được tất sẽ làm khán giả cảm thấy lập dị vô cùng.
Khương Đồ rất có lòng tin với Khúc Hi Chi, thấy Cố Hi Chi đã chuẩn bị sẵn sàng liền giục Khúc Hi Chi bắt đầu. Cô vào vị trí rồi sửa sang lại cẩm bào đen một chút, sau đó nhận lấy vài cây thảo dược từ tay nhân viên, bắt đầu đi dọc theo sườn núi.
Ống kính quay Khúc Hi Chi cầm thuốc đi tới nhà tranh, nhân viên lần lượt bưng ra một chậu nước và vài miếng băng gạc. Khúc Hi Chi ngồi trên ghế gỗ cạnh giường của Cố Hi Chi, màn ảnh lại lần nữa nhắm ngay nàng.
Trong kịch bản, hoàng đế U Minh và Lục Yêu đã sớm kết bạn ở nhân gian, lúc này ông vẫn chưa có tình cảm gì với Lục Yêu. Khúc Hi Chi cởi cổ trang của Cố Hi Chi ra, có vẻ trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác. Tuy bộ đồ hơi khó cởi, nhưng xem ra Khúc Hi Chi cũng rất kiên nhẫn.
Cảnh thoát y chiếm khá nhiều thời gian. Khúc Hi Chi vứt chiếc váy xanh cùng thắt lưng qua một bên, lớp áo đệm được giở lên lộ ra da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh tuyệt đẹp. Khúc Hi Chi đảo mắt nhìn cái yếm màu xám trên người Cố Hi Chi rồi làm ra vẻ mặt hơi trì trệ, màn ảnh cũng bắt lấy dáng vẻ ngập ngừng ấy. Cô nhanh chóng kéo dây buộc yếm ra, ống kính liền đặc tả vết thương nhiễm độc bên dưới xương quai xanh của Cố Hi Chi.
Chuyên gia make up hóa trang rất kỹ, máy quay chậm vết thương rất giống bị thối rữa giữa vai và иgự¢ nàng. Dựa theo kịch bản, lúc này, Khúc Hi Chi dùng ngón tay vệt thử lên vết thương kiểm tra da khô hay ướt, nhưng từ lúc cô tháo dây yếm ra thì thân thể nàng đã bắt đầu cứng ngắc rồi, mắt thường nhìn một phát ra ngay. Khúc Hi Chi cố gắng dùng ống tay áo che khuất giúp nàng, sau đó tiếp tục lần hai ngón tay xuống xương quai xanh.
Không biết là do lòng bàn tay đang vuốt ve kia mang theo ý đồ xấu xa hay do bản năng bài xích cảm giác này. Đáng ra khuôn mặt của Cố Hi Chi nên bình thản thì lông mày lại cau lại, lần này không phải dùng tay áo che đi là có thể cứu được nàng, Khương Đồ trực tiếp hô cắt.
Ống kính vừa dừng thì Cố Hi Chi lập tức mở mắt, kéo lấy áo lót che người. Khương Đồ thì lại nói thẳng, "Cố Hi Chi, tới đây nhìn diễn xuất của cô lúc nãy chút đi!"
"..." Cố Hi Chi xuống giường đi tới màn ảnh trước mặt Khương Đồ. Tuy nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý "tôi rất kém cỏi", nhưng thấy diễn xuất của mình, nhất thời cảm thấy so với một diễn viên nghiệp dư thì nàng cũng chẳng là cái thá gì. Không giống đang phối hợp với Khúc Hi Chi, Cố Hi Chi xem thật lâu rồi gật đầu lên tiếng, "Xin lỗi, làm lại nhất định sẽ chú ý."
Với sự bảo đảm của Cố Hi Chi, cảnh này sẽ quay lại lần nữa. Vẫn là quá trình ૮ởเ φµầɳ áo không nhanh không chậm, lần này rõ ràng trạng thái của Cố Hi Chi tốt hơn rất nhiều, nhưng khi tay của Khúc Hi Chi vừa chạm vào dưới xương đòn thì nàng vẫn phải cố nén cảm giác khó chịu lại, vất vả lắm mới qua được. Khúc Hi Chi dùng khăn ướt tỉ mỉ lau chùi vết thương của nàng. Khương Đồ nhìn diễn xuất của hai người trong màn hình, lại hô cắt một lần nữa.
"Tiểu Khúc, rõ ràng vị trí vết thương ở phía dưới, cô cũng không dám chạm là sao hả?"
Khúc Hi Chi tức khắc xin lỗi, "Tại tôi không để ý, quay lại lần nữa là tốt rồi."
Hiếm khi nào Khúc Hi Chi tự nhận bản thân không chú ý. Tuy hiện thực vốn không giống trong truyện, nhưng Khương Đồ cũng không nói hai lời, ông lập tức ra lệnh chạy máy lần nữa.
Nhưng phân cảnh này quay đến lần thứ ba, Khương Đồ hoàn toàn bất lực.
Nhìn điệu bộ vặn vẹo của Lục Yêu khi được hoàng đế U Minh bôi thuốc trên màn hình, Khương Đồ cảm thấy chuyện này xuất hiện ở hai nữ chính trong phim của mình quả thật vô cùng nhục nhã. Đoạn này rõ ràng rất ấm áp nhưng lại vì hai vai chính không hợp mà trở thành thâm thù đại hận, điều này khiến Khương Đồ trực tiếp hạ lệnh kết thúc công việc.
"Không quay nữa, ngừng hết cho tôi!" Sắc mặt Khương Đồ càng nhìn càng khó coi, "Đoạn này chỉ hơi lộ tí da thịt đã diễn thành bộ dạng này, những cảnh hôn nhau dưới hoa sau này phải diễn sao đây hả? Lẽ nào các cô đều muốn mỗi phân cảnh phải quay đi quay lại hai ba ngày?!"
Nhân viên trường quay thấy Khương Đồ nổi giận đều không dám nói chuyện. Cố Hi Chi biết rõ vấn đề do mình nên cảm thấy cực xấu hổ, "Xin lỗi đạo diễn Khương, đều là lỗi của tôi"
"Có tí vấn đề liền vứt bỏ trình độ chuyên nghiệp. Không có nam nữ diễn viên nào quay cảnh tình cảm mà không thảo luận trước. Giả sử các cô thật sự ghét nhau như lời đồn nhưng cũng phải có trách nhiệm với phim một chút chứ. Biểu hiện như vậy quả thực là đang lãng phí thời gian của mọi người!"
Cố Hi Chi bị nói tới sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nàng chưa bao giờ bị quở trách nặng như vậy, lòng tự ai bỗng nhiên bạo phát mãnh liệt, lúc này lập tức hứa hẹn, "Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với bộ phim này"
"Chỉ hy vọng như thế!" Khương Đồ quẳng lại câu này rồi bỏ đi.