Vân Mặc không trở mặt,Phù Khanh cũng mất đi hứng thú,không muốn đôi co cùng người như vô hại thật ra thì lòng dạ sâu hiểm Gi*t người ngay cả mắt cũng không nháy.
“Đúng rồi!” Hắn hướng Mã Thế Thanh vẫy tay nói:“Ta nói Mã đại nhân này, uống rượu này vào trong miệng không có cảm giác gì,có thể đổi loại mạnh hơn hay không?”
“Dạ dạ dạ! Lập tức cấp thiếu tướng quân đổi rượu thật mạnh.” Mã Thế Thanh rất biết nghe lời.
Vân Mặc thấy thế buồn cười, giương lên khóe môi,“Mã đại nhân,không bằng đem khúc nhạc này cũng đổi đi, tác phẩm u tú Cố Nhiên cao nhã, nhưng không có tiết tấu cao.”
“A,dạ dạ dạ, tiểu hầu gia, không biết ngài muốn nghe khúc gì?”
Gì?
Chúng tân khách một trận lặng im,chỉ có Phù Khanh nghe vậy vui vẻ cười ha ha.
Mã Thế Thanh một đầu mồ hôi lạnh dè dặt cẩn trọng ngắm về phía Anh vương,người sau cũng là một mặt bình tĩnh lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện,Mã Thế Thanh cảm thấy an tâm một chút.
Hay là “Thập Bát Mạc” đi.
“Không được à!” Vân Mặc thấy hắn không lên tiếng trả lời,tựa hồ vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Hay là nơi này không thịnh hành này?”
“Khụ, khụ!” Mã Thế Thanh không dám trả lời “Đúng”, cũng không dám không đáp lại,ông đành phải ho khan vài tiếng.
Cổ nhạc vang lên, một đám ca kỹ trang điểm trang điểm xinh đẹp ôm tỳ bà lên đài, người người trên đầu đều là trâm cài châu hoa, chen chúc tại một chỗ như phồn hoa rực rỡ,tranh kì khoe sắc, quả thực làm cho người ta nhìn hoa mắt.
Dưới mái hiên, Anh vương lại đứng dậy chuẩn bị muốn rời bàn.
“Vương gia phải đi sao?” Phù Khanh lớn tiếng kêu lên, “Không nghe tiểu khúc này à? Chỉ vừa mới bắt đầu thôi nha!”
Anh vương thấy thế,lễ phép vuốt cằm, “Bổn vương đi trước một bước,mời các vị tiếp tục.”
“Sớm có nghe chuyện vương gia sợ vợ,thì ra là sự thật!” Phù Khanh buông rượu xuống,tò mò đi theo hỏi Tôn tổng binh bên người Anh vương, người nọ cũng xem như có quen biết,.
“Ơ,Tôn tổng binh nghe nói vương phi nhà ngươi dáng vẻ tú diễm nhân gian,mạo nhược thiên tiên, là thật hay giả? Tại sao vương gia nhà ngươi lại đem nàng cất giấu không cho gặp người khác, hay là nói thật ra vương phi nhà ngươi xấu như Đông cung_ Chung Vô Diệm?”
Lưng Tôn tổng binh toát ra lạnh lẽo, mắt dò xét nhìn Anh vương,đóng chặt miệng không dám nói lung tung.
“Thiếu tướng quân, có câu không biết ngài có nghe qua không?” Anh vương đột nhiên hỏi.
“Câu gì?”
“Vô căn cứ ngôn chớ nghe, phất tuân chi mưu chớ dung.”
Vân Mặc nửa cười nửa không nhìn thân ảnh Anh vương mang theo cấp dưới đi xa,không biết đang tính toán cái gì, Phù Khanh nghe được nhưng không hiểu ra sao, quay đầu hỏi Vân Mặc: “Tiểu nhị, hắn là có ý gì?”
Vân Mặc cầm lấy cái cốc,uống thêm một ngụm, “Nhìn hoa nửa mở, rượu ẩm đang say,có vài lời chỉ nói một nữa cũng đủ.”
Mã Thế Thanh bên cạnh thẳng líu lưỡi,Anh vương này quả thực khó chơi,nhìn như khiêm tốn,nhưng món gì cũng không chịu ăn,may mắn hôm nay gặp phải là Thiếu tướng quân hơi”xuẩn ngốc”, nếu là hướng Vân tiểu hầu gia nói chỉ sợ một lời không hợp sẽ đánh nhau tại chổ!
Đang nghĩ tới đây chỉ thấy Phù Khanh suy nghĩ nữa ngày mới hồi phục tinh thần,lại như thẹn quá hóa giận,tức giận không chỗ phát,nổi giận đùng đùng quay đầu lại hướng về phía Mã Thế Thanh quát to một tiếng: “Mã đại nhân?”
Mã Thế Thanh nhanh chân tiến lên một bước, “Hạ quan đây! Thiếu tướng quân có gì phân phó?”
“Tại sao không xướng? Ta sẽ nghe( Thập Bát Mạc), những người không liên quan đều đi rồi còn không nhịu khảy lên!”
◎◎◎
“Liễu Thanh sơn trang “nằm ở phía tây Ngọc Lăng thành, linh lung xinh đẹp tuyệt trần,phong cảnh độc đáo,trong ngoài Liễu Thanh đều có bóng mát,đường đi lát toàn đá xanh và vờn quanh một con sông nhỏ,cảnh trí nơi này có vài phần phong cảnh Giang Nam.
Cũng cổ quái như ở “Đắc Vị Cư”, Tiểu Xuyên Tử ngay từ đầu còn có chút xem thường vị thiếu phu nhân này.
Xinh đẹp đúng là rất xinh đẹp,chẳng quả tính tình lạnh nhạt,thân phận cũng thấp kém,chủ tử ngay cả quận chúa cũng không nhìn vào mắt,tại sao hết lần này đến lần khác đối với dân nữ này nhất quyết không buông?
Qua mấy ngày sau, Tiểu Xuyên Tử lại có điểm xem thường chủ tử nhà mình.
Có một ngày hắn nhìn thấy chủ tử phát giận, nguyên nhân là thiếu phu nhân lại thừa dịp chủ tử không ở nhà lặng lẽ chạy ra bên ngoài,chủ tử trở về không gặp được nàng,giận dữ, sợ tới mức mọi người ngay cả thở cũng không dám.
Đợi đến mặt trời xuống núi,thiếu phu nhân mới từ bên ngoài trở về,mặt co mày cáu dường như có chuyện gì lo lắng.
Chủ tử rất có khí thế nghiêm mặt, một câu cũng không nói.
Thiếu phu nhân kia càng tuyệt tình cũng không dỗ hắn,cứ làm chuyện mình như hàng ngày,thay quần áo rửa tay,sau đó tự mình đi phòng bếp kéo tay áo làm canh gà hầm măng..v.v…
Bốn mặn một canh,nóng hầm hập,thơm ngào ngạt mang lên bàn giống như người trong nhà bình thường,thê tử gọi trượng phu ăn cơm.
Chủ tử còn đang hờn dỗi,một khuôn mặt đẹp mắt tuấn tú bên trên tất cả đều là mây đen dầy đặc,xem ra tức giận không nhẹ chút nào.
“Đừng giận mà, lại đây ăn không ăn cơm sẽ lạnh.” Thiếu phu nhân nhẹ giọng nói xong, hơn nữa sở trường dịu dàng đến đẩy hắn.
Chủ tử nắm bàn tay thon dài như ngọc kia,giữa trán còn có vẻ giận “Nàng lại chạy đi đâu nha?”
“Thi*p đến “Đắc Vị Cư” ,thoáng cái mặt trời lặn đi.” Thanh âm thiếu phu nhân rất êm tai, làm cho người ngoài nghe cảm giác mềm mại như nước,dường như có thể vuốt hết lửa giận trong lòng chủ tử.
“Thật không?”
“Là thật…… đi ăn cơm đi.”
“Hiện tại không ăn cơm.”
“Không đói bụng sao?”
“Đói, nhưng ta hiện tại muốn ăn nàng hơn.”
Sau đó Tiểu Xuyên Tử nhìn thấy chủ tử không để ý thiếu phu nhân giãy dụa,ôm ngang lấy người nàng nhanh chóng đi về phía nội thất.
Mặt trời hoàn toàn chưa rơi xuống,chủ tử thế nhưng sốt ruột việc vợ chồng?
Một canh giờ sau,chủ tử ra lệnh phân phó,muốn bọn họ đem thức ăn nóng vào trong phòng.
Tiểu Xuyên Tử chỉ huy bọn nha đầu đem đồ ăn đưa vào phát hiện chủ tử mặc dù đã mặc xong xiêm y,nhưng còn nằm trên giường gối đầu lên trên đùi thiếu phu nhân,gọi thế nào cũng không chịu đứng lên,mặt thiếu phu nhân đỏ rần,lại không có cách nào khác.
Tiểu Xuyên Tử quả thật nhìn đến mắt choáng váng.
Thiếu gia ơi thiếu gia,ngài cũng chỉ có tiền đồ điểm ấy thôi,thiếu phu nhân bất quá là rửa tay làm canh, ngài liền ngay cả phu quyền cũng ném tới chín từng mây!
Tiểu Xuyên Tử thở dài,thiếu phu nhân nhà hắn lai lịch không rõ,môn không đăng hộ không đối, rất có điểm thủ đoạn nha, thiếu gia xem như triệt để rơi vào!
Ban đêm,bóng đêm trong Liễu Thanh sơn trang đậm đặc như nghiên mực, ánh trăng màu bạc chiếu vào trên đất,trong bụi cỏ có tiếng kêu dế mèn,các loại mùi hương cây cối hoa cỏ tràn ngập ở không trung dệt thành một cái võng vô hình.
Anh Ninh một người ngồi ở trong đình nhìn ánh trăng.
Mới vừa rồi nàng và Vân Mặc vừa dùng qua bữa tối,chợt nghe tôi tớ nói có khách tới,Vân Mặc đi ra ngoài gặp khách nàng một mình nhàn rỗi cho nên đi đến trong đình thường nghỉ ngơi.
Nàng hồi tưởng đoạn đối thoại buổi chiều hôm nay ở Đắc Vị Cư với Hứa chưởng quầy.
“Anh cô nương,cô đem quán này giao cho ta nhưng đến giờ cũng không có khởi sắc.”Hứa chưởng quầy nhìn quán ăn vắng vẻ rầu rĩ.
“Không cần lo,ta sẽ viết cho ông phương thức nấu các món ăn,ông chỉ việc chiếu theo đó luyện tập,ta tin không lâu sau tay nghồ ông sẽ tốt hơn.”
“Thật vậy không,vậy thì tốt quá!“ Tất cả người trong Đắc Vị Cư đều vui mừng quá đỗi.
“Đúng rồi, Anh cô nương, mấy ngày nay đôi chủ tớ từ trong kinh cũng không thấy lộ diện,mấy ngày trước ta còn ᴆụng phải Tiểu Xuyên Tử ở trên đường,hắn nói thiếu gia nhà hắn đánh với người ta bị thương,ta liền hỏi thiếu gia nhà hắn vì sao đánh nhau với người khác, hắn nói tên kia xứng bị đánh,không chỉ đắc tội thiếu gia nhà hắn,còn nói xấu Anh cô nương.” Hứa chưởng quầy phẫn nộ nói.
Chuyện nàng lặng lẽ gả cho Vân Mặc rất ít người biết,nhất là người trong Đắc Vị Cư Anh Ninh càng tận lực gạt,Hứa chưởng quầy thế nào cũng không nghĩ đến,khoảng thời gian trước vị thiếu gia mỗi ngày từ kinh đến chính là trượng phu của nàng.
“Tiểu Xuyên Tử còn nói cho tới bây giờ không phát hiện thiếu gia nhà hắn tức giận đến như vậy, bình thường có người chọc hắn,hắn cũng chỉ cười cười,âm thầm sửa chữa một chút,nhưng là ngày đó, ngay cả giả bộ không nghe cũng không chịu trực tiếp xông lên đánh bọn họ…… người trẻ tuổi thật xúc động…… Làm cho người ta không hiểu……”
Bọn họ không hiểu, Anh Ninh lại biết.
Hắn là vì nàng.
Cho dù hắn hận nàng, giận nàng,cũng tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào nhục nhã nàng.
Cho nên nàng mới nguyện ý gả cho hắn.
Có lẽ nàng tức giận hắn dọa Cổ Sĩ bỏ chạy,làm cho nàng mang theo mộtvạn lượng ngân phiếu đi khắp Ngọc Lăng thành tìm họ Cổ kia,ngoại trừ đi tìm Cổ Sĩ,nàng không có manh mối gì có thể đi tìm được phụ thân.
Có lẽ nàng vì một vạn lượng bạc kia mới nguyện ý gả hắn, nhưng mà bạc và hắn,bên nào nặng bên nào nhẹ nàng làm sao không rõ?
Như vậy tương lai bọn họ sẽ thế nào?
Thành thân đã một đoạn thời gian, quân Phù gia chậm chạp không có ý lui binh, nhưng nàng biết hắn sớm hay muộn sẽ đi.
Hắn là tiểu hầu gia tôn quý,nhà của hắn ở Li kinh,nơi này từ đầu đến đuôi làm sao xứng với hắn.
Nhưng mà nàng vì sao khi nghĩ đến bọn họ bị tách ra,lại có chút không muốn? Giữa khuya nằm mộng,buồn bực khiến nàng chán nản, ưu thương từng chút từng chút thấm tận xương tủy.
Nàng luyến tiếc…… Luyến tiếc hắn!
Trong lòng có một chút mơ hồ đau,nàng nhắm chặt mắt đứng lên đang định đi về phòng.
“Vị cô nương này, xin hỏi……” Phía sau truyền đến một đạo thanh âm.
Khi Anh Ninh quay đầu phát hiện người tới là Ngọc Trung Thạch, nhất thời không khỏi kinh ngạc
Ngọc Trung Thạch cũng lắp bắp kinh hãi,nữ tử này quá xinh đẹp nha.
Hắn hôm nay cố lấy dũng khí đưa thiệp,đặc biệt tới cửa bái kiến Vân Mặc,ai biết vừa vào cửa lại để hắn một mình ở trong đại sảnh rộng lớn không thấy bóng dáng chủ nhân.
Hắn càng chờ càng thẹn quá hóa giận,thấy không có hạ nhân tiếp đón chính mình,bèn đứng dậy dọc theo đại sảnh sau hành lang một đường đi loạn, nói không chừng có thể gặp được chủ nhân nhà này,ai biết đường này dẫn hắn đến đình viện,thấy được một nữ tử tựa như thần tiên.
Nàng lẳng lặng ngồi ở trong đình, một thân mặc áo gấm màu vàng,y phục và làn váy đều thêu hoa văn,trên đầu trâm cài hết sức tinh xảo.
Ngọc Trung Thạch mặc dù phong lưu thành tính,nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nhân đẹp đến như vậy,hắn lập tức ngây người.
Anh Ninh vốn là không vui hắn, thấy ánh mắt hắn si mê trong lòng lại càng không vui,nhấc làn váy lên liền vội vàng ra đình,nhanh chân rời đi.
“Cô nương, xin đừng đi!” Ngọc Trung Thạch lấy lại tinh thần,bước nhanh đuổi theo.
Ai biết hắn càng gọi,nàng kia chạy càng nhanh,mượn nhánh cây che chắn nàng vội vàng chạy đi.
Một màn này vừa vặn rơi vào đôi mắt sắc bén như ưng.
“Nữ nhân của cậu?” Anh vương quay đầu nhìn về phía chủ nhân sơn trang.
Bọn họ lúc này đang đứng chổ cao nhất trong sơn trang,chỗ này có thể quan sát toàn toàn cảnh sơn trang,cũng dễ dàng nhìn thấy một màn kia.
Vân Mặc theo ý bảo của Anh vương,bỗng chốc thấy được nương tử hắn, phía sau nàng còn có nam tử theo đuổi không bỏ.
Ánh mắt hắn bỗng chốc mị lên.
Tên này đúng là muốn ૮ɦếƭ,lại dám vào nhà hắn đuổi theo lão bà hắn!
Anh Ninh cuối cùng chạy đến một gác xếp khéo léo.
◎◎◎
Liễu Thanh sơn trang không lớn nhưng cũng không nhỏ, cố một số nơi nàng ít đi đến thậm chí còn chưa đi qua,đây hình như là tiểu lầu các.
Một trận gió đêm thổi tới,có chút cảm giác mát và u ám.
Anh Ninh không nhịn được rùng mình một cái, nhưng Anh Ninh nghĩ đến tên Ngọc Trung Thạch khiến người chán ghét kia, liền cố lấy dũng khí bước nhanh vào bên trong.
Chỉ có mười bậc thang là đến,nàng bước liên tục vội vàng,bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bằng gỗ lim ra, ánh trăng chiếu vào bên trong,không kịp đánh giá tình cảnh bên trong,liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong phòng bố trí sạch sẽ,trang trí nhiều ngọc quý,đồ sứ,bàn mộc lê hoa,trên tường còn treo tranh chữ.
Nàng khẩn trương nghe động tĩnh bên ngoài, nghe được tiếng gọi ầm ĩ dần dần đi xa liền yên lòng thở hắt ra,đang muốn xoay người rời đi,ai biết bên hông nàng tê rần,cả người không thể nhúc nhích!
Anh Ninh hoảng sợ, nàng bị người ta điểm huyệt sao? Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ là tên Ngọc Trung Thạch đáng ghét kia? Hay là trong phòng này có quỷ?
Đương nhiên Anh Ninh đối với hai tình huống trên không bằng lòng,vừa muốn kêu cứu,trước иgự¢ khó chịu,nàng giương cái miệng nhỏ nhắn lại không phát ra thanh âm gì, tiếp theo có người từ sau ôm lấy thân thể nàng.
A…… Nàng kinh hãi trừng lớn đôi mắt,nhưng bên trong lại tối như mực,trước mắt một mảnh tối đen làm nàng cái gì cũng không thấy rõ,với lại không thể mở miệng nói chuyện cho nên thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy,khóe mắt tràn đầy nước mắt dần dần nhiễm ướt gò má trắng bệch.