Trong Ngọc Lăng thành có một quán cơm gọi là “ Đắc Vị Cư”.
Quán cơm nhỏ này gạch ngói màu xanh, không có mái hiên điêu khắc,xà ngang càng không có họa phi vân, cũng tuyệt không tủng nhập bích vân, đi vào cảm thấy bề ngoài thật giản dị,còn trong đại sảnh bày biện mấy cái bàn sạch sẽ, hậu viện có cái sân nho nhỏ và phòng bếp.
Phía trước đại sảnh có một chưởng quầy và hai tiểu nhị chạy bàn,phía sau phòng bếp có ba sư phụ nấu ăn,ít ỏi mấy người giống như mấy quán ăn bình thường trên đường,thậm chí càng thêm tầm thường, nhưng mà thức ăn nơi này trong ba trăm sáu mươi lăm ngày,trước sau như một làm người ta chảy nước dãi ba thước.
Không nói đến mùi thơm toát ra câu dẫn người, trong tiệm thực đơn trên vách tường còn có thể gợi lòng hiếu kỳ của khách.
Trên vách tường bên cạnh quầy,phía bên tay phải có treo một bài thượng đỏ thẳm, dùng Khải thư rất xinh đẹp viết đầy tên đồ ăn, cái gì “Trân châu phỉ thúy bạch ngọc canh”,“Hầu bao mẫu đơn tôm”,“Mã não đậu hủ”,“Cua ủ chanh”,“Như ý cuốn nhi”…… Những tên này giống như ngự trù trong cung thường dùng ý để dụ dỗ Thiên Tử, nương nương vui mừng.
Bên cạnh theo thứ tự từ trên xuống dưới là mộc bài, rồng bay phượng múa viết là,“Lê xào gà”,“Quả vải thịt”,“Nhũ nhưỡng ngư”,“Da hổ thịt”,“Thúy da vịt”…… Làm người không nhịn được tò mò, tiệm ăn này rốt cuộc món ăn đặc sắc đến cỡ nào, đến người Đông Tây Nam Bắc đều tụ tập ở đây?
Chờ chút! Còn bên trái cũng viết một loạt “Ngọc quản mặt”,“Mực Huy Châu tô”,“Mạch quang cao”,“Hắc bạch bánh trung thu”…… thực đơn như vậy nghe thật kỳ quái, quả thực là nghe những điều chưa hề nghe.
Tiệm cơm như vậy đừng nói Thao Thiết trong thành này,cho dù là Tiểu Xuyên Tử từ trong kinh đến, coi như là gặp qua chút ít cảnh đời người, mấy ngày nay cũng cảm thấy quán ăn nhỏ này hơi có chút trò.
Không sai! Nổi danh hơn nữa có trò thật vui!
Bằng không chủ tử thích soi mói nhà mình làm sao một lòng một dạ coi trọng tiệm này nha?
Lần đầu tiên bước vào quán cơm tầm thường này,thật ra trong lòng Tiểu Xuyên Tử ít nhiều cũng có chút khinh thường.
Đầu tiên người đến từ kinh thành này cảm thấy hắn trời sinh hơn người, ngẫm lại xem hắn ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đi đến biên quan, giải cứu dân chúng trong dầu sôi lửa bỏng, vô luận là mặc trang phục nói chuyện khẩu âm hay người ngoài nhìn mình bằng ánh mắt hài lòng,đương nhiên so với những người hầu đồng hành đều phải cao hơn một bậc.
Tiếp theo chính là ấm ức không biết trọng nhân tài,nghĩ hắn Tiểu Xuyên Tử_ một là có lai lịch mỏng trong phủ,hai là tuổi trẻ,luôn luôn không bị chủ tử ủy thác trách nhiệm nặng nề. Lần này đến Ngọc Lăng,vừa vặn ᴆụng phải Hách tổng quản ở trong kinh xử lý sự vụ quan trọng trong phủ,hơn nữa Bình An lại bị phái đi Tố Châu, lúc này mới thật vất vả có cơ hội đi theo bên người chủ tử.
Vốn là nghĩ đến theo chủ tử làm tùy tùng,thượng truyền xuống các mệnh lệnh quan trọng, ai biết chủ tử phái hắn làm một nhiệm vụ duy nhất chính là mỗi ngày đến nơi này, đem mỹ thực món ngon chủ tử khâm điểm mang về. May mà tiệm ăn này không bán sớm,nếu không một ngày ba bữa cùng người trong quán ăn nhỏ này kéo ra không rõ.
Tiểu Xuyên Tử quả thật không hiểu quán cơm nho nhỏ này làm thức ăn,chẳng lẽ so với thức ăn trong phủ quận thủ càng thêm tinh sảo ngon miệng sao?
Ngay cả khi ở Hầu phủ đã đổi nhiều sư phụ cần mẫn trong phòng bếp, có thể thấy được miệng chủ tử kén ăn thế nào. Hơn nữa chủ tử là người nhiều tiền, vạn nhất ăn hỏng người thì sẽ bao người gặp hoa a!
Cho nên từ ngày đó Tiểu Xuyên Tử một bước tiến vào “ Đắc Vị Cư”, liền bày ra một bộ sắc mặt cao cao tại thượng,hạ quyết định ra oai phủ đầu nơi nho nhỏ này.
Vừa vào cửa đầu tiên là nghênh ngang ngồi xuống một cái bàn bên cạnh,tiếp theo vỗ cái bàn, vênh váo tự đắc kêu một tiếng:“A! Có cái gì đặt được lên mặt bàn, toàn bộ mang hết lên cho tiểu gia ta!”
Quán tuy nhỏ nhưng chưởng quầy trung niên tiếp đãi khách, tuy là người tướng mạo xấu xí nhưng hiển nhiên cũng biết tức giận,giương mắt vừa thấy đối phương là tên tiểu tử không ra gì nhìn thật lạ mắt,ông nghĩ hẳn không phải là người địa phương,lại vừa nghe đối phương nói chuyện rõ ràng khẩu âm trong kinh,lập tức cười cười, nho nhã lễ độ hỏi:“Không biết tiểu ca là muốn chọn toàn bộ kiểu dáng? Hay là đan điểm?”
Tại sao gọi đồ ăn còn phân kiểu dáng và đan điểm? Tiểu Xuyên Tử nghe xong, không khỏi kỳ quái nói:“Cái gì…… gọi là toàn bộ kiểu dáng?”
Chưởng quầy không nhanh không vội nhất nhất báo:“Tất cả kiểu dáng thì sợ có chút rườm rà cần phải tốn chút thời gian để tiểu điếm chuẩn bị cho tốt.”
Tiểu Xuyên Tử vì thế gật gật đầu,“Được! Đại khái cần mấy ngày?”
“Hai ngày sau có thể.”
Tiểu Xuyên Tử hào khí vung tay lên, xa hoa nói:“Không thành vấn đề,tất cả kiển dáng một bàn phải tốn bao nhiêu bạc?”
“Không nhiều lắm, ba trăm lượng là đủ.”
Tiểu Xuyên Tử dùng một loại ánh mắt liếc si nhìn chưởng quầy,trong lòng yên lặng nói: Ngươi thật đúng là dám nói , ngươi tại sao không đi ăn ςướק đi?
Chưởng quầy thấy thế cười nói:“Nếu tiểu ca sợ tiểu điếm cũ bắt nạt ma mới ăn nói lung tung thì chỉ tạm thời đặt tiền cọc,đợi hai ngày sau dùng xong,nếu hài lòng rồi thanh toán cũng được.”
“Vậy cũng không nhiều lắm!” Tiểu Xuyên Tử hừ một tiếng, theo trong tay áo lấy ra một túi tiền, lại xuất ra một đĩnh vàng nhỏ đặt ở trên bàn. Trong lòng còn vui thích nghĩ: Xem mình quản lý việc nhà của chủ tử kìa, nếu chủ tử biết nhất định sẽ khen hắn thông minh không bị hắc điếm làm thịt!
Chưởng quầy nhận lấy đĩnh vàng ấy, tươi cười chân thành nói:“Đa tạ tiểu ca, tiểu điếm lập tức đi trù bị vật liệu, hai ngày sau xin mời tiểu ca quang lâm.”
“Được…… Khoan!” Tiểu Xuyên Tử nghĩ lại nghĩ,rồi gọi hắn lại:“Đợi chút, ngươi nói một ít tên món ăn cho ta nghe,khi trở về chủ tử ta hỏi ta cũng dễ dàng báo.”
“Là vậy sao, cũng tốt, tiểu ca, ngươi hãy nghe cho kỹ!” Chưởng quầy vuốt cằm, cầm lấy bát trà, trước “Ùng ục ùng ục” uống một ngụm to nước trà, mới thanh thanh cổ họng, hít sâu một hơi bắt đầu khí thế ngất trời báo tên đồ ăn.
“Đầu tiên là bát bàn “Thiết khi quả”, phân biệt là xuân ngẫu, nga lê bánh bột ngô, cam giá, nhũ lê nguyệt nhiv..v……..”
Tiểu Xuyên Tử nghe đến thẳng líu lưỡi, nữa ngày không nói ra lời.
Chưởng quầy thở cũng không thở gấp, tiếp tục thao thao bất tuyệt nói:“Sau khi nói xong phần trái cây chính là đồ ăn chính “Mười lăm trản” : Thứ nhất trản là “Nhũ nhưỡng ngư”, thứ hai trản là “Trân châu phỉ thúy bạch ngọc canh”, thứ ba trản là “Dương lưỡi ký”, thứ tư trản là “Lê xào gà”, thứ năm trản là “Quả vải thịt”, thứ sáu trản là “Uyên ương tạc bụng”, thứ bảy trản là “Nga truân chưởng canh tê”, thứ tám trản là “Cua ủ chanh”, thứ chín trản là “Nam xào thiện”, thứ mười trản là “Tiên tôm chân quái”, đệ thập nhất trản là “Ngũ trân quái”, thứ mười nhị trản là “Mã não đậu hủ”, thứ mười ba trản là “Hầu bao mẫu đơn tôm”, thứ mười tứ trản là “Da hổ thịt”, thứ mười lăm trản là “Tam thúy canh”.”
Chỉ nghe đến tên thức ăn Tiểu Xuyên Tử đã nhất đầu,làm gì còn tâm tình tra hỏi?
Ai biết chưởng quầy kia còn không ngừng, vẫn cứ nói liên miên cằn nhằn như lão hòa thượng tụng kinh:“Ngoài ra còn có tám món khác…….”
Tiểu Xuyên Tử nhảy dựng lên hướng thẳng ra ngoài, hắn bị dọa đến bỏ trốn mất dạng a!
Chưởng quầy nở nụ cười chuyên nghiệp,không nao núng chạy theo hắn ra cửa tiệm,ở phía sau dắt cổ họng kêu:“Ê! Tiểu ca đợi chút! Còn chưa nói xong, cuối cùng còn có rượu trái cây, phân biệt là: Thế hương trái cây, khắc hoa mật tiên…v..v……..”
Tiểu Xuyên Tử thất kinh che lỗ tai chạy trối ૮ɦếƭ,sợ hãi bị hắn đuổi theo.
Phòng trọ như vậy, cho dù không phải hắc điếm cũng hơn hẳn hắc điếm!
◎◎◎
Ngẫm lại trong lòng còn sợ hãi,Tiểu Xuyên Tử kinh hồn chưa định trở lại phủ quận trưởng,đem sự tình từ đầu đến cuối bùm bùm một phen phun ra mật vàng, chủ tử gian xảo khó hầu hạ không sợ hãi bây giờ lại “phụt” cười lên tiếng.
“Thiếu gia?” Tiểu Xuyên Tử nhận được kinh sợ không nhỏ,nhất là nhìn thấy chủ tử gần đây tâm tình khó chịu như có người thiếu mười mấy lạng bạc,miệng hắn mở to cười đến có thể nhét hai quả trứng vào.
“Qua hai ngày nữa ngươi hãy đến, trong tiệm kia muốn bao nhiêu bạc cũng được, ngươi cứ việc làm theo không được cò kè mặc cả.”
Đáng tiếc chủ tử rất nhanh thu lại nụ cười, sau khi dặn dò xong lại bắt đầu giả u buồn,gương mặt anh tuấn đủ để cho nữ nhân và trẻ em trong Ngọc Lăng thành thét chói tai,bây giờ lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, mày nhíu lại không biết đang có tâm sự gì?
Vì thế qua hai ngày, Tiểu Xuyên Tử nghe theo chỉ thị lại đến “ Đắc Vị Cư”.
Trà lâu sạch sẽ thanh nhã u tĩnh như thường.
Trên cửa sổ trong phòng trồng mấy chậu hoa lan,xanh tươi,dịu dàng trong không khí lưu động nhàn nhạt mùi hương hoa lan.
Một mình bích loa xuân, một bộ trà cụ,một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu trắng.
Nghe được rèm cửa khẽ nhúc nhích,hắn ngẩng đầu,chỉ thấy trên gương mặt tuấn dật,mũi phẳng,con ngươi đen như sao, đúng là tiểu hầu gia _Vân Mặc của Hiên Viên Hầu phủ .
“Thiếu gia, đồ ăn đến!”
Đại khái mưa dầm thấm đất, cùng Hứa chưởng quầy “ Đắc Vị Cư” giao tiếp lâu,Tiểu Xuyên Tử cũng bắt đầu học được tên đồ ăn, hắn cười hì hì nói:“Hôm nay món chính “lưỡi Tây Thi”,“ gà Quý phi”,“ đậu hủ Điêu thiền” và“vịt Chiêu quân”, thiếu gia những tên này cũng thú vị nha?”
Vân Mặc nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, vẫn lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn,không có cầm lấy đũa.
Hắn nhìn thức ăn trên bàn không chỉ không hề động đũa, ngược lại nhìn những món mỹ thực làm người ta chảy nước miếng ròng ròng xuất thần, hắn đang ngh gì hoặc là nhớ lại gì?
Ánh mắt nhìn chằm chằm “đậu hủ Điêu Thiền” trước mắt, tựu phản phất như đang nhìn gương mặt của tuyệt sắc mỹ nhân, quá mức chuyên chú lại xen lẫn cảm xúc không thể nói rõ.
Tiểu Xuyên Tử thấy thế, thầm kêu không ổn! Lúc trước ở trà lâu ăn món do “ Đắc Vị Cư” làm,tình cảnh u ám còn rành rành trước mắt,nhớ tới trong lòng còn sợ hãi, lỡ như chủ tử bị gì hắn làm sao giao phó với Hách tổng quản hic?
Sợ chủ tử lại làm ra chuyện kỳ quái, Tiểu Xuyên Tử chạy nhanh nói chêm lời chọc cười:“Thiếu gia,những món này tại sao tên như vậy nha? Cái gì “lưỡi Tây Thi”,“ vịt Chiêu quân”…… ,tiểu nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua, liệu có câu chuyện nào cho mấy món này không nha?”
Vân Mặc không rảnh nghe Tiểu Xuyên Tử lải nhải lẩm bẩm,hắn chuyên chú nhìn chằm chằm đậu hủ trước mắt.
Lại nói “đậu hủ Điêu thiền”, đậu hủ trắng noãn,hương vị ngon ngọt, nước canh thơm ngon,hắn còn nhớ rõ,khi uống một ngụm,nước canh thích hoạt đầu lưỡi rất thoải mái.
◎◎◎
Hắn quấn quít lấy nàng hỏi:“Anh tỷ tỷ,đây không phải là đậu hủ nhân cá trạch, tại sao gọi nói là“đậu hủ Điêu thuyền”?”
Nàng bận rộn vây quanh giữa nồi và bếp,cười khanh khách liếc hắn một cái, tranh thủ lúc rảnh rỗi nói:“Thiếu gia cậu có nghe qua truyện “Tam quốc” chưa? Cá trạch này dung để ví Đổng Trác gian trá kia,cá chạch ở trong canh nóng gấp đến độ không có chỗ ẩn thân,mới có thể chui vào khe trống đậu hủ, kết quả vẫn là đào thoát không được vận mệnh đun nấu.Đó cũng giống như Vương Doãn hiến Điêu Thuyền,khéo léo sử dụng mỹ nhân kế!”
“Như vậy sao! Hắc hắc, thật thú vị……”Hắn bừng tỉnh đại ngộ.
Câu truyện từ trong miệng nàng kể ra đều rất hấp dẫn,mọi người trong “Vong Trần Hiên” cũng rất yêu thích, rõ ràng là người nhìn qua an tĩnh lạnh nhạt, trên người lại có loại hấp dẫn không cách nào hình dung được,làm hắn không tự chủ được hướng tới gần nàng, sau đó sẽ không muốn rời đi.
Ở chung với nàng từng phút từng giây đều là vô cùng vui vẻ, hắn yêu nàng chỉ muốn ở cùng nàng chung một nơi.
Nhưng mà nàng không yêu hắn.
Nửa tháng trước ở phủ quận thủ,bọn họ mỗi người đi một ngả.Hắn bởi vì nàng cự tuyệt mà thẹn quá hóa giận,rất có khí khái đại nam tử đuổi nàng đi,sau đó mượn rượu giải sầu.
Thật ra hắn đang lừa nàng, hắn căn bản là không có ý bắt đệ đệ nàng,thậm chí nếu nàng không tới trước quận thủ để tìm bọn họ,chút nữa về nhà hẳn là sẽ nhìn thấy bọn họ.
Hắn lừa nàng là vì không nắm chắc! Hắn bình sinh lần đầu tiên làm việc mà không nắm chắc phần thắng,hắn có thể mơ hồ đoán được thất bại cũng không nguyện ý đối mặt,lần nữa dốc toàn lực.
Anh tỷ tỷ của hắn không giống với bất kỳ nữ tử nào, nàng có chủ trương cũng có gan dạ sáng suốt, ngay cả việc hôn nhân với Ngọc gia kia nàng đều có thể nghĩ ra biện pháp hủy bỏ.
Bởi vậy hắn mới muốn ép nàng! Tốt nhất là bức nàng đáp ứng gả cho hắn,trở thành nương tử của Vân Mặc này,chỉ cần thành vợ chồng hắn sẽ không sợ nàng quay người bỏ rơi chính mình, đó mới là biện pháp sáng suốt nhất.
Nhưng vẫn vô dụng! Hắn đối với nàng vẫn không quyết tâm được?
Nếuở trên thương trường gặp được đối thủ khó chơi như vậy, hắn đã sớm mang ra các trò đối phó với người ấy,“Mềm lòng” đó là cái gì?
Nhưng nàng không giống, nàng là Anh tỷ tỷ của hắn, là nữ nhân hắn yêu,khi nhìn thấy dung nhan như thủy kia,hắn như lại biến trở về thời thiếu niên tràn ngập không muốn xa rời,yêu thích dù hắn hận nàng nhưng vẫn không thể quyết tâm.
Nghĩ đến nàng,nhớ nàng, trong mộng đều là nàng! Bất quá người ta đã rõ ràng rành mạch bác bỏ lời cầu thân của hắn,hắn đường đường một đại nam nhân,làm sao có thể hạ mình xuất hiện trước mặt nàng?
Cho nên hắn chỉ có thể núp trong trà lâu, xa xa nhìn nàng, mỗi ngày ăn đồ ăn nàng nấu,dùng cái này để tự an ủi nổi khổ trong lòng.
Hừm! Rượu vào sầu càng thêm sầu!
Vân Mặc để xuống chén rượu trong tay,đầy bàn sổ sách không nhìn nổi nữa.
Tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ,lúc này trời đã gần đến hoàng hôn, chân trời phía tây che kín ánh nắng chiều từ hồng đến đạm phấn như hỏa diễm, như màu hoa anh đào.
Cùng lúc đó giống như ngày thường,quán trà đối diện “Đắc Vị Cư”, Hứa chưởng quầy lấy ra bàn tính,thừa dịp trước cơm chiều bắt đầu tính toán.
“Anh cô nương, trương mục tháng trước đã tính xong.” Hắn đem sổ sách để lên quầy trước mặt nữ tử trẻ tuổi người ngay ngắn kia,trong mắt hiện ra lo lắng,“Trong tiệm tháng trước ngoại trừ chi tiêu ra buôn bán lời không ít, nhưng tính tất cả lại thiếu không ít.”
Anh Ninh đang cúi đầu nghiêm túc viết một phong thơ hàm,nghe vậy ngẩng đầu tiếp nhận sổ sách, đồng thời nhẹ nhàng gật đầu,“Được,ta đã biết, tiên sinh vất vả cho ngài rồi.”
“Đây là bổn phận của tôi, Anh cô nương cô lại khách khí.” Hứa chưởng quầy quan tâm hỏi:“Phu nhân ở Bồng Sơn có tốt không? Người nhà tôi có nhắc đến đi Bồng Sơn xem một chút.”
“Đa tạ Dương đại thẩm có lòng,ta đang viết thư cho mẫu thân,tháng này bận quá ta không có thời gian trở về chỉ sợ mẫu thân lo lắng.”
“Nếu không đưa phu nhân từ Bồng Sơn đến Ngọc Lăng? Mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau như vậy tốt hơn rất nhiều nha.”
“Ta mấy năm trước có nghĩ qua……” Anh Ninh cười rộ lên,“Mẫu thân ta sau khi tạm biệt phụ thân nói là muốn về nhà ở Bồng Sơn chờ phụ thân trở về, nhiều năm nay, mẫu thân nơi nào cũng không nguyện ý đi,chỉ toàn tâm toàn ý ở nhà cũ chờ đợi,bà sợ phụ thân có một ngày quay lại tìm không thấy mình.”