Cho dù Ô Hoàn Tộc bị thanh thế to lớn “Hổ báo kỵ” và “quân Phù gia” dọa sợ tới mức thành rùa đen rút đầu.Ngọc Lăng thành vẫn như cũ quân kỳ phần phật, tiếng trống đùng đùng,lúc nào cũng sẳn sàng chiến đấu.
Chạng vạng Anh Ninh đứng ở ngoài quận thủ Ngọc Lăng thành,ngẩng đầu đánh giá tòa nhà trước mắt,có chút vừa bực mình vừa buồn cười thở dài.
Ba tiểu quỷ đáng yêu kia ngày nào cũng không thể yên tĩnh,quả nhiên đã gây chuyện!
Nửa canh giờ trước, có quân lính đến quán cơm tìm nàng,nàng mới biết được thì ra ba tiểu tử kia nhân lúc buổi trưa lặng lẽ chạy vào đại doanh quân Phù gia,còn chơi đến nổi lên tướng quân và binh lính nô đùa, ai biết đang cao hứng bị người ta bắt lại tại chổ.
Ba tiểu quỷ sau khi bị bắt đều “Anh dũng bất khuất”,thà ૮ɦếƭ cũng không chịu nói bản thân ở nhà nào trong thành, nhưng loại khí phách này cũng chỉ tạm thời mà thôi, theo thời gian dần dần trôi qua,trời bắt đầu tối, ba tiểu tử kia đều nức nở cung khai.
Doanh troại quân Phù gia đóng ở thành Đông, lãnh binh là thiếu tướng quân Phù Khanh được quận thủ tự mình mời đến ở lại trong phủ, lý do là thiếu tướng quân một đường mệt nhọc,lần này xa vạn dặm vì an nguy dân chúng Ngọc Lăng thành mà đến, cho nên làm sao có thể ủy khuất ở tại quân doanh?
Vì thế quân lính đưa nàng đến nơi này.
“Cô nương, mời đi theo tiểu nhân.” Quân lính đối với nàng cực kì khách khí,dẫn nàng đi vào bên trong phủ,xuyên qua một cửa thuỳ hoa hình tròn,lại bước trên hành lang dài.
Mới vừa đi qua một ngã rẽ, đột nhiên có một cánh tay tóm lấy bờ vai nàng, tiến tới ôm cả người nàng vào trong lòng.
Anh Ninh sợ tới mức “A” một tiếng, đang muốn quay đầu nhưng hành lang dài bốn phía đều là bóng cây hoa đằng rậm rạp,ánh sáng u ám,không đợi nàng nhìn hết, người kia đã xoay người đem nàng đặt ở trên cột hành lang dài!
Đó là một nam nhân…… Vóc dáng rất cao, so với nàng muốn cao hơn một cái đầu,hơn nữa bả vai rộng lớn,ngón tay thon dài mà hữu lực, nàng bị hắn giam cầm đến muốn tránh cũng không thoát khỏi khống chế của hắn.
Nàng biết chính mình hiện tại nhất định vô cùng nhếch nhác, quân lính kia đã đi xa,nàng lại bị một nam tử xa lạ không biết từ đâu ra gắt gao ngăn chặn,không thể cầu cứu.
Nam nhân và nữ nhân sức lực cách xa ,mặt hắn ngay tại trên đỉnh đầu nàng,cằm dưới để ở trên đỉnh đầu nàng,quá gần,gần đến nàng có thể tinh tường cảm giác hô hấp nóng rực kia,trong lúc gấp rút phun lên mái tóc nàng.
“Buông tay! Ngươi là ai? Buông ta ra……” Nàng lại giãy dụa tiếp,tuy rằng thuở nhỏ nàng tính tình bình tĩnh,nhưng giờ khắc này nàng vẫn khó tránh khỏi kinh hoảng, dù sao nàng không biết đối phương là xuất phát từ loại mục đích nào vì sao muốn làm như vậy.
“Hừ……” Nam tử kia ở bên tai nàng phát ra âm thanh giống như cười nhạo,giống như tức giận,làm nàng kinh ngạc nhất ngoại trừ thanh âm kia,y phục hắn phát ra nhàn nhạt hương thơm lại có vài phần giống như đã từng quen biết!
Hắn không có nói nữa mà là dùng đùi rắn chắc để ở đùi nàng không cho nàng nhúc nhích, sau đó hắn đưa ra một bàn tay,lưu loát điểm huyệt vị trên xương quai xanh, nàng phát hiện chính mình không chỉ có nhúc nhích không được,thậm chí ngay cả muốn nói cũng được.
Nam tử đưa tay tựa hồ muốn che đôi mắt to trơn lên của nàng,khi nàng nhìn thấy bàn tay to tiến đến,cô đã sớm kinh sợ nhắm lại mắt,lông mày tỉ mỉ và da thịt như tuyết tiếp xúc với bàn tay hắn, làm trong lòng nam tử không nhịn được rung động.
Hắn vừa ôm vừa đi đến một gian phòng hoa lệ yên tĩnh ở bên cạnh.
Nàng cảm giác bọn họ vào phòng,tiếp theo cả người bị bế lên đi tới phía trước,tiếp theo nàng bị người không chút thương hoa tiếc ngọc quăng lên một nơi mềm mại.
Đây là…… Giường!
Nàng thiếu chút sợ hãi kêu ra tiếng, tuy rằng nàng căn bản phát không ra nữa điểm thanh âm,nàng nhanh mở to mắt lại chán nản phát hiện chính mình hiện muốn nhìn cái gì cũng nhịn không được…… Hắn ở trên mặt nàng quấn một khăn lụa.
Người này…… Rốt cuộc là ai? Nàng không khỏi sợ hãi nghĩ, chẳng lẽ nàng gặp phải một tên đăng đồ tử sao?
Nàng tỉnh táo lại, chậm rãi khôi phục lý trí…… Đầu tiên nơi này là Ngọc phủ đệ Lăng quận thủ,người này khẳng định cũng không phải người bình thường, hơn nữa hắn không muốn để cho nàng nhìn mặt hắn…… Có khả năng là nàng biết hắn?
Tiếp theo người nọ như là biết trước nàng sẽ đến nơi này,hay chẳng qua là trùng hợp mà thôi? Hắn bắt nàng như vậy rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì?
Nàng khẩn trương hô hấp, lúc này người nọ nắm lấy hai tay nàng kéo cao, lại dùng vải dệt mềm mại đem chúng nó cột vào đầu giường!
Nam tử nửa người trên toàn bộ đặttrên thân thểnàng,da thịt quấn quýt, chân dài đang cố ý chen vào cặp chân mảnh khảnh dưới váy,người nọ thậm chí cúi đầu, cách khăn lụa mỏng manh,ái muội vuốt ve hai má của nàng!
Tuyệt vọng và sợ hãi như sóng cuộn thổi quét về phía nàng, trong đầu của nàng trống rỗng……
Nàng bắt đầu vì sợ hãi mà run rẩy, bởi vì bọn họ dán gần như vậy, hắn gắt gao ôm nàng như là không có ý định cho nàng đi đến nơi khác.
Bọn họ gần sát như thế, gần đến nàng có thể ngửi được hơi thở nam tính từ thân thể to lớn phát ra…… Một loại hơi thở thuộc loại nam tử trưởng thành.Nàng có thể cảm giác được Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc kia dưới lớp y phục tản mát ra hơi nóng,cùng với Dụς ∀ọηg nam tính kia gắt gao để ở giữa hai chân nàng sớm đã có phản ứng,càng ngày càng sưng đẩy vào người nàng.
Nàng rốt cục nức nở ra tiếng.
“Nàng hiện tại biết mùi vị tuyệt vọng là dạng gì sao?”
Ở trong không khí làm cho người ta hít thở không thông, Anh Ninh cuối cùng nghe được người kia mở miệng nói chuyện.
Giọng của hắn rất nhẹ,không có cảm tình gì, như là trần thuật một chuyện trong dự liệu.
Nhưng mà…… Nhưng mà……
Nàng ngây dại,vừa định thần liền mở lớn mắt, biết rõ nhìn không thấy nàng vẫn liều mình trừng lớn mắt.
Khăn lụa mềm mại vô luận là tính chất hay làm công đều không thể soi mói, nhưng mà cọ sát ở trên lông mi dài vẫn rất không thoải mái,nước mắt của nàng rốt cục không nhịn được “bổ nhào” rơi xuống.
Những năm tháng thấm thoát không thể quay đầu lại,như tuyết trắng bao trùm đến ngay cả dấu vết đều không lưu lại, chỉ vội vàng khắc một vết thương vào trong lòng.
Người này……là Vân Mặc.
Đúng vậy, là hắn, bốn năm qua hắn có lẽ thay đổi không ít.
Vóc dáng của hắn sẽ cao, thậm chí dung mạo của hắn cùng trong trí nhớ nàng đều không giống nhau, nhưng mà thói quen của hắn không thể thay đổi,giọng của hắn nàng vẫn quen thuộc.
Nước mắt của nàng càng ngày càng nhiều dũng mãnh tiến ra,nhuộm ướt khăn lụa trên mặt nàng, khăn lụa rất nhanh bị kéo ra,hắn để nàng có thể thấy rõ, còn thuận tay giải huyệt đạo của nàng.
Nàng khó chịu nhắm lại ánh mắt nhưng lại rất nhanh mở,khi nàng nhìn thấy trước gương mặt tuổi trẻ gần trong gang tấc kia,Anh Ninh ngây dại!
Bốn năm không thấy vóc người của hắn đã nhảy vọt,thân thể cực kì thon dài,xem ra gương mặt tuấn tú của thiếu niên kia làm mê đảo vô số thiếu nữ, hiện thời thiếu hụt vẻ ngang ngược.
Nhưng mà cặp con ngươi đen như nước sơn,tròng mắt rực rỡ như tinh hà trở nên sắc bén lạnh như băng,không có một tia ấm áp làm cho người ta không nhịn được hoài nghi hắn cho dù đang cười,nhưng nụ cười đó cũng không xuất phát từ đáy lòng.
Hắn thực sự trưởng thành,không còn là thiếu niên ngây ngô bốc đồng,mà là một người trưởng thành mắt như sao sáng,anh tuấn nam tử môi đỏ thắm.
Anh Ninh đắm chìm trong nữa mừng nữa lo, vốn cho rằng sẽ không gặp lại nhưng mà chính mình lại gặp được hắn…… Người cũ gặp lại,nên vui mừng như thế nào!
Nhưng hiển nhiên chỉ có nàng nghĩ như vậy,Vân Mặc hung hăng nhìn chằm chằm nàng,ánh sáng khóe mắt thật sắc bén vừa xa lạ vừa lãnh khốc, môi mỏng nhếch lên một câu cũng không nói.
“Thiếu…… Thiếu gia……” Nàng ngập ngừng gọi một tiếng, ý thức được chính mình còn bị hắn đặt ở dưới thân,nàng lập tức choáng váng,mới vừa rồi bị trói chặt cổ tay, ánh mắt hắn thật rùng mình càng thêm bá đạo ngăn chận nàng.
“Thiếu gia,thì ra là ngài ……!” Nàng sợ tới mức dùng sức giãy dụa, gấp đến độ nhìn thoáng qua hai cánh tay bị trói đầu giường, phát hiện đang trói tay nàng là khăn tay tinh tế của hắn!
Một cỗ nồng đậm e lệ nảy lên trong lòng, hai gò má nàng như lửa, hơi thở như Lan khẽ phun ra,“Trước, trước buông ta ra,được không?”
Đầu ngón tay thon dài xoa lên gò má phải của nàng,tròng mắt ngưng tụ thành băng chậm rãi hòa tan,phút chốc trong lúc đó lại phảng phất dâng lên một ngọn lửa.
“Trên mặt nàng…… vết bớt đó đâu?” Hắn cuối cùng mở miệng, ngữ khí đủ lạnh để làm người ta rùng mình một cái.
“……” Nàng ngạc nhiên há miệng thở dốc nhưng không phát ra thanh âm gì, càng không biết nên trả lời hắn như thế nào.
“Nàng không phải nói là sau khi rời đi hầu phủ nàng gặp được y đại phu thuật cao minh,người ấy đã chửa khỏi vết bớt cho nàng chứ?” Hắn trào phúng nói.
Không,nàng sẽ không nói vì vết bớt đó vốn không có, sau khi rời Li kinh nàng tự nhiên cũng muốn vứt bỏ,tựa như ném tất cả những gì liên quan đến hầu phủ ra sau ót,sau này không có liên quan gì nửa.
Nhưng mà nàng vẫn xem nhẹ chính mình,có một thứ gì không phải nàng nói vứt bỏ sẽ vứt bỏ, nó luôn sẽ ở mỗi một thời một khắc đột nhiên xâm nhập lòng nàng.
Bốn năm trước mỗi một tình cảnh so với trong tưởng tượng của nàng còn muốn rõ ràng hơn thủy chung không thể quên được.
Đối với hắn thương tiếc, đối với hắn thích, đối với hắn áy náy và xin lỗi, còn có một đêm ý loạn tình mê kia…… Đến về sau, các loại cảm tình phức tạp hỗn hợp cùng nhau làm cho lòng nàng không thể an phận.
Tính tình của nàng tuy rằng ở mặt ngoài nhìn rất lạnh lùng,nhưng trong nội tâm cũng là một nữ tử hướng tới tự do.
Hiện tại bọn họ gặp lại,những nổi nhớ không người nào biết giấu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng rốt cục có nơi đặt chân,nhưng lại làm cho nàng trong khoảng thời gian ngắn không biết làm như thế nào cho phải.
Anh Ninh vui sướng đồng thời cũng kinh ngạc,giờ bị lời khiêu khích của hắn làm đau lòng.
“Thiếu gia…… Ngài tại sao trở về Ngọc Lăng?”
Những lời này giống như lửa đổ thêm dầu, nháy mắt làm cho con ngươi hắn tràn đầy lửa thiêu đốt,khóe mắt, đuôi lông mày đều mang theo vẻ lo lắng.
“Như vậy ta nên đi chỗ nào?” Hắn một tay Ϧóþ chặt cằm nhọn của nàng,giọng căm hận nói:“Đến Lang Châu sao? Rốt cuộc lời nàng nói câu nào mới là thật?”
“Ta……” Mặt nàng lộ vẻ xấu hổ, nói đến cuối cùng nàng đúng đã lừa gạt hắn.
“Nàng tên gì?” Tay hắn trượt xuống dưới,nguy hiểm nắm chặt cần cổ mảnh khảnh của nàng, tựa hồ nàng dám can đảm nói ra một cái tên hắn chưa hề nghe,hắn sẽ Ϧóþ cổ nàng.
“Anh…… Anh Ninh.” Nàng trả lời có chút kinh ngạc,thì ra hắn nghi ngờ nàng đến tình trạng này.
“Họ gì?” Hắn tiếp tục nêu ra nghi vấn ở trong long đồng thời đánh đố nàng tuyệt đối không họ Nhan.
Quả nhiên,vấn đề trên nàng cẩn thận suy nghị một chút, mới nói chữ “Bùi”.
Bùi?
“Mẫu thân ta họ Nhan.” Nàng không được thoải mái giải thích một chút, như vậy hẳn là hắn sẽ không tức giận?
Vân Mặc nhìn thẳng nàng, đồng tử mắt thâm thúy,chậm rãi vặn xoắn nổi lên,“Bùi Thủ Nguyên là gì của nàng?”
Hắn quả nhiên đoán ra dấu vết để lại, nàng thầm than thành thật nói:“Là phụ thân ta.”
Thì ra là thế.
“Thật khó cho nàng, đường đườn là nữ nhi quản sự Ngự Thiện Phòng,nhưng lại ủy khuất đi làm nha đầu.” Vân Mặc cười lạnh một tiếng,mang theo trào phúng nói:“Là vì nhà của nàng biến thành sản nghiệp hầu phủ, cho nên mới chạy tới nhà của ta làm nha hoàn? Muốn về chốn cũ?”
“Không phải……” Anh Ninh vội vàng lắc đầu.
“Không phải?” Con ngươi đen nhíu lại, hắn như là đang nghiền ngẫm dụng ý của nàng,“Vì ngân phiếu sao?”
“Ta, ta chỉ là muốn đi lấy một món đồ thôi.”
Đây là tình hình thực tế, Li kinh có cái gì tốt?
Vân Mặc hiển nhiên không quá tin tưởng lý do thoái thác của nàng nhíu mày,“Cái gì vậy?”
“Một đôi tín vật.”
“Ừm,sau đó?”
Vì thế Anh Ninh đem việc hôn nhân cùng Ngọc gia năm đó,tất cả đều nói ra.
Trong lúc nàng giảng thuật,Vân Mặc vẫn bảo trì trầm mặc,hắn chuyên chú yên lặng nghe, trên mặt biểu cảm gì cũng không có.
Cuối cùng, khi nàng nói ra mình tự chủ trương như thế nào,đem cặp tín vật kia đưa tới Ngọc gia Trung Châu giải trừ hôn ước, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sáng khi*p người.
“Thì ra là thế,tên Ngọc Trung Thạch kia là vị hôn phu của nàng?” Cái này hắn toàn hiểu được, vì sao nàng lúc ấy lại nhìn chằm chằm đối phương không tha, thì ra còn một đoạn nguyên nhân sâu xa!