Nếu có một ngày nàng thích người khác? Nàng, nàng có thể rời hắn đi không?
Vừa quay đầu lại, hắn nhìn An Ninh đứng ở phía sau căn dặn:“Cô về phủ trước đi! Không cần đi theo ta.”
Ngữ khí của hắn vội vã thậm chí muốn đuổi nàng đi.
Hắn không muốn Anh Ninh ở lại chỗ này, nàng ở lại nhiều thêm một chút liền sẽ thích tên Ngọc Trung Thạch kia.
“Dạ.” Anh Ninh dịu dàng ứng thanh, xoay người liền đi ra nhã thất.
Nàng cũng không có nhìn thêm Ngọc Trung Thạch lần nào, vừa rồi chợt nghe đại danh hắn,nàng mới tò mò nhìn thêm vài lần,nhìn xong rồi cũng không cảm thấy trong lòng có gì khác thường.
Nếu nàng chưa có tới Li kinh,mà an thủ bổn phận chờ nam tử kia cao xe tứ mã tới đón lấy nàng vào cửa, người nọ sẽ là phu quân cả đời nàng.
Nhưng hiện thời chỉ là người không liên quan cần gì tổn thương?
Trở lại hầu phủ, Anh Ninh và Hà Hương, Tú Cúc nói hội thoại,dùng xong bữa tối, Vân Mặc còn chưa trở về.
Nàng lo lắng bảo hai hạ nhân đến “Thụy Tường lâu” xem thử.
Một giờ sau,hai hạ nhân đã trở lại, cười nói hì hì thiếu gia và Ngọc công tử sớm không ở tửu lâu,bọn họ đang ở “Như ý Các”.
Anh Ninh và Hà Hương ,Bình Anh các nàng vừa nghe, không khỏi một trận ngạc nhiên.
“Như Ý Các” Là thanh lâu lớn nhất Li kinh, các nàng cho tới bây giờ chưa có nghe Vân Mặc đi qua nơi đó, hôm nay đi uống hoa tửu,có phải nói rõ chủ tử đã trưởng thành, hiểu được tìm hoan mua vui?
Hà Hương trong lòng lại vừa vui vừa lo lắng, vui là tiểu thiếu gia rốt cục thành người lớn, lo lắng là thanh lâu kia dù sao cũng không phải là nơi tốt, vạn nhất bị hồ ly tinh nào đó bò lên, bọn họ làm sao nói với lão hầu gia?
Cùng Hà Hương bất đồng, Anh Ninh trong lòng có loại tư vị nói không nên lời.
Nàng luôn luôn cho rằng Vân Mặc và đám vương tôn công tử bất đồng,hắn nhìn như bất hảo,tính tình có chút tối tăm nhưng hắn trong xương đều là kiêu ngạo tinh thuần, thế nào…… Tại sao lại học theo nam nhân khác lưu luyến nơi yên hoa?
Anh Ninh vẫn cứ trợn tròn mắt, ở trên giường trằn trọc không yên, nàng không ngủ được.
Vân Mặc…… Còn chưa có trở về.
Tình hình như vậy xem chừng về sau nhiều hơn? Hắn đã trưởng thành, có lẽ không lâu sau sẽ bàn đến hôn nhân, sau đó…… cưới vợ sinh con.
Như vậy nàng thì sao? Có phải đã đến lúc rời đi hay không?
Đang nằm ở trên giường miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được bên ngoài có người vội vàng nhỏ giọng kêu cửa:“Anh cô nương, Anh cô nương?Cô đã ngủ chưa? Mở cửa nhanh……”
Anh Ninh nghe ra là thanh âm Bình An, cảm thấy kinh ngạc, nghĩ lại không phải Vân Mặc gặp chuyện gì chứ? Liền nhanh chân đứng dậy xuống giường,phủ thêm áo khoác, vội vội vàng vàng mở cửa.
“Anh cô nương……” Bình An một đầu mồ hơi, vừa đỡ Vân Mặc vừa thấy Anh Ninh đi ra thiếu chút khóc lên.
“Làm sao vậy?” Anh Ninh trong lòng kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ lấy Vân Mặc, chỉ cảm thấy hắn toàn thân đều nóng lên, trên người quần áo đều bị mồ hôi ướt đẫm,“Là bị bệnh sao? Sao lại thế này? Bình An ngươi nói mau.”
Bình An cố hết sức cùng Anh Ninh đem Vân Mặc đặt lên giường, mới nở nói:“Ta cũng không biết sao lại thế này,Anh cô nương,cô đi không bao lâu, thiếu gia cũng dự tính phải đi, nhưng cái tên Ngọc công tử và Thích đại nhân kia có vẻ muốn lưu khách,hơn nữa lại vừa khéo gặp phải các vị công tử khác, cũng không biết ai đề nghị bọn họ liền cùng đến ‘Như ý Các’, ta luôn ở trong phòng,cảm thấy buồn nên bỏ chạy đi ra ngoài hít không khí, không nghĩ tới thế nhưng nhìn thấy tên Ngọc công tử kia bên trong đi ra, cầm một bao thuốc bột linh tinh gì đó đổ vào bầu rượu, sau đó lại đi vào.”
Anh Ninh vừa nghe,vừa cầm khăn tay lau mồ hôi cho Vân Mặc, Vân Mặc lúc này ý thức hiển nhiên đã mơ hồ, sắc mặt hồng sợ người,trên trán cũng tẩm một tầng mồ hôi.
“Tên Ngọc Trung Thạch dám kê đơn trong rượu?” Nàng nghe được Bình An nói Ngọc Trung Thạch làm loại việc hạ lưu như vậy, trong lòng một trận buồn bực.
“Ừm! Ta sợ họ Ngọc kia không tốt lại lo lắng thiếu gia chịu thiệt, liền đưa mắt theo khe cửa xem, nhìn thấy đám công tử,bao gồm họ Ngọc cũng uống bầu rượu kia, ta mới yên tâm.”
“Về sau thì sao?”
“Về sau không biết sao lại thế này, thiếu gia một người từ bên trong đi ra, sắc mặt trở nên rất quái giống như rất khó chịu, chỉ nói nhanh hồi phủ,còn bảo ta không được lộ ra.” Bình An vừa nói,vừa lau mồ hôi và nước mắt trên mặt,“Ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ,muốn đi tìm đại phu,thiếu gia cũng không cho, chỉ gọi tên của cô,cho nên ta mới đem thiếu gia đến nơi này…… Thiếu gia có phải trúng độc hay không? Có gặp nguy hiểm hay không?”
Anh Ninh trong lòng đã hiểu được vài phần,thấy Bình An sợ hãi không nhẹ liền an ủi vài câu, nói cho hắn qua đêm nay thì tốt rồi, lại dặn dò hắn việc này không được tiết lộ ra ngoài.
Kinh hồn chưa định Bình An vội vàng gật đầu đáp ứng, lại hỏi:“Hiện tại…… Làm sao bây giờ? Thiếu gia giống như rất thống khổ.”
Tiếng ՐêՈ Րỉ cùng khàn khàn không ngừng vang lên,tựa hồ càng ngày càng có xu thế gia tăng, Bình An vô cùng lo lắng.
Thấy thế, Anh Ninh không khỏi cắn răng thầm mắng tên Ngọc Trung Thạch đáng ૮ɦếƭ kia,hắn lại dám cho Vân Mặc uống Xuân Dược!
Nàng không phải thiếu nữ ngây thơ không biết gì, di nương thường đến nàng ít nhiều cũng tiếp xúc đến một ít dược lý cùng sách thuốc,xem tình hình Vân Mặc xác nhận là trúng xuân dược.
Chỉ sợ trong lòng hắn cũng hiểu được cho nên mới bảo Bình An không được lộ ra lặng lẽ đưa hắn trở về.
“Ta…… Ta cũng không có biện pháp,trước đành phải trói thiếu gia lại, ngươi, ngươi tới giúp ta.”
Nàng phát sầu suy nghĩ nữa ngày mới nghĩ ra biện pháp này, nói xong lại từ trong ngăn tủ lấy ra một sợi dây thừng bình thường dùng để y phục, hai người Bình An và nàng tốn một ít thời gian mới trói chặt được hai tay Vân Mặc,sau đó buông màn.
Sau khi trói xong,Anh Ninh đã ướt đẫm mồ hôi,lại bảo Bình An trói lại chủ tử mà vô cùng áy náy về phòng ngủ, Bình An thấy ở đây cũng không được,đành rón ra rón rén rất nhanh rời khỏi.
“Anh tỷ tỷ……” Trên giường vẫn thỉnh thoảng truyền đến tiếng ՐêՈ Րỉ thiếu niên, còn có tiếng vang người bị trói mà không giãy dụa được,chiếc giường nho nhỏ bị lắc lư vang lên “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.
“A!” Thiếu niên đột nhiên hô to một tiếng, giống như bị một loại vô cùng thống khổ tra tấn, không biết nên như thế nào loại bỏ dày vò này.
Anh Ninh suy nghĩ trong lòng nổi lên đau lòng,muốn lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, ai biết xốc màn lên, mới vừa đứng ở mép giường đã bị một đôi tay mạnh kéo lấy.
Một trận hoa mắt đánh tới, nàng bị hắn hoàn toàn đặt ở dưới thân.
“A!” Anh Ninh sợ tới mức kêu ra tiếng,trong bóng đêm mở to hai mắt mới phát hiện cặp con ngươi đen như ngọc lưu ly kia không biết khi nào đã mở, đáy mắt nổi lên màu đỏ,miêu tả Dụς ∀ọηg khó có thể nói rõ, nàng thoáng cái chấn động.
Hắn đã bứt đứt sợi dây thừng!
Vào trong cung tập võ nghệ sư phụ có dạy mạnh vậy không nha?
“Anh tỷ tỷ…… Anh tỷ tỷ…… Ta thật khó chịu……” Mồ hôi to như hạt đậu theo trên mặt thiếu niên rơi xuống, hắn thật chặt dán lên thân thể thiếu nữ xinh đẹp mềm mại, thân thể từng trận run rẩy.
“Ta…… Ta…… Ngươi buông ra trước……A!” Nàng còn chưa có nói xong liền bị hắn ngăn chận môi!
Trong cơ thể thiếu niên tiềm tàng tình dục đã lâu giờ thì bộc phát! Hắn hung hăng hôn môi nàng, ʍúŧ thật sâu đôi môi đỏ ngọt ngào kia,đầu lưỡi linh động theo bản năng không ngừng quấy, cường hãn đoạt lấy, xâm lược, cùng cái lưỡi kinh hoảng của nàng dây dưa.
Anh Ninh quả thực bị dọa choáng váng, thở không kịp, đầu như thành khối thành đậu hủ!
Môi của hắn nóng kinh người, nàng càng muốn né tránh hắn lại càng bá đạo xâm nhập, nàng chưa từng nghĩ tới khí lực hắn lớn như vậy, hắn chưa từng thô lỗ quá như vậy đối với nàng, thế cho nên nàng thiếu chút đã quên hắn trưởng thành trở nên có tính công kích, tựa như tiểu thú trong người có bản năng dã tính,lúc này lại hết sức căng thẳng.
Giây tiếp theo nàng cảm giác được vật nam tính để ở chính giữa hai chân nàng càng ngày càng sưng, thân thể của nàng càng không ngừng run rẩy, mặt đỏ giống như đầy huyết.
“Anh tỷ tỷ, giúp giúp ta, ta muốn tỷ……” Hắn rốt cục buông ra môi của nàng,để ở khóe môi mềm mại, hô hấp dồn dập,tiếng nói khàn khàn,con ngươi đỏ lên lót đầy cực nóng tình dục, giống như mãnh thú núp ở một nơi bí mật tùy thời sẽ nhào về phía nàng.
“Ta…… Ta……” Nàng hoàn toàn bị giam cầm ở trong иgự¢ hắn,thân hình hắn quá nặng, nàng giãy giụa mãi cũng không được.
Trời, nàng biết hôm nay nàng trốn không thoát,chỉ phải kiên trì nói:“Thiếu gia…… Ngài ngoan ngoãn nghe ta nói, ta đến giúp ngài……”
Thiếu niên “Ưm” một tiếng, giọng mũi dày đặc cư nhiên mang theo một chút khêu gợi phun ra, tiếp theo hắn tóm lấy tay nàng,dùng sức đặt giữa hai chân hắn, không nhịn được vuốt nhẹ.
Hạ thểc của hắn sớm cao cứng, nóng bỏng trong lòng bàn tay, còn chưa từng đoán trước vật thô dài,cứng rắn,khiến nàng toàn thân máu nghịch lưu.
Nàng tựa đầu ở trên иgự¢ phập phồng của hắn,bàn tay mềm mại cách tiết khố,dè dặt cẩn trọng nắm lấy vật cực đại kia, nhẹ nhàng khuấy động.
Tay hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng,theo động tác của nàng trượt xuống,môi thỉnh thoảng hôn lên mái tóc nàng,cổ họng khàn khàn tiếng ՐêՈ Րỉ trầm thấp mê người bật ra bên môi.
Đêm im ắng, trong không khí tất cả đều là ái muội làm người ta mặt đỏ tim đập.