Có Tiền Có Thể Bắt Qủy Xây Cối - Chương 11

Tác giả: Hạ Vũ

Theo tuổi phát triển,hắn không phải không hiểu tình hình, hắn biết bọn công tử vương tôn có cưới thê tử, bên ngoài còn nuôi dưỡng thi*p thất,có người còn lưu luyến đám ôn hương nhuyễn ngọc trong thanh lâu.
Mọi người tụ lại cùng nhau uống rượu khó tránh khỏi nhắc tới nữ nhân,cảm thán nữ nhân có làn da ngọc, thân thể thướt tha mềm mại không xương.
Hắn nghe xong, mặt đỏ tim đập,thật ra từ lúc mười hai tuổi một năm kia hắn đến làm khách trong phủ Giản quốc công,từng nhìn thấy qua bức tranh đông cung.
Giản quốc công kia là người phong lưu, cơ thi*p thành đàn, trong nhà còn chứa họa đông cung.
Hắn tò mò,tùy ý rút ra một quyển, mở ra xem, mặt trên bức tranh đều họa nam n ữ ái ân, vẽ chính là nhân vật duy diệu, nội dung phóng túng.
Trang thứ nhất họa một nam,một nữ người đều Tʀầռ tʀʊồռɢ,nữ tử quỳ trên mặt đất, một đôi ✓ú tuyết trắng không tỳ vết cao ngất, nam nhân đứng ở phía trước nàng, nữ tử vươn một đôi tay mềm nắm giữ cực đại phái nam,đưa vào trong miệng ʍúŧ vào, phảng phất đang thưởng thức một trân bảo quý không nở nương tay.
Một trang khác, trên giường rộng rãi,thân không mảnh vải, thân thể nử tử mềm mại đặt ở dưới thân thể cường tráng phái nam, hai chân được mở ra,giam cầm dương v*t cực đại hồng noản của nam nhân, nữ tử nhíu mày,vẻ mặt động lòng người, ngửa đầu rên rĩ, một đôi tuyết trắng tựa hồ phiếm hồng……
Mặt hắn bỗng chốc đỏ, trong đầu tựa hồ “bốp” một cái tỉnh lại.
Giản quốc công vì lấy lòng hắn,thậm chí muốn đem ca cơ chính mình yêu thích nhất tặng hắn, hắn đỏ mặt, còn mang theo ngây ngô thiếu niên,ngượng ngùng chối từ chạy nhanh về nhà.
Anh tỷ tỷ…… Vì sao hiện tại mỗi lần nhìn đến nàng, trong đầu sẽ không tự chủ được nhớ tới bức họa nữ tử kia?
Không! Nữ tử làm sao có thể so với Anh tỷ tỷ?
Anh tỷ tỷ của hắn,da thịt tỉ mỉ như sứ trắng,mái tóc đen nhánh mềm mại, bộ иgự¢ sữa lộ ra đường cong xinh đẹp, làm cho hắn chỉ dám liếc mắt một cái,khi chạm phải cặp mắt xinh đẹp kia,sẽ giống như tiểu hài tử làm việc gì sai, hốt hoảng bất an nhanh chóng dời ánh mắt.
Hắn chỉ dám nhân lúc nàng không có phát hiện nhìn lén nàng.
Nhìn đôi mắt như họa,hai gò má trắng muốt, mũi ngọc môi anh đào đỏ ửng,thậm chí khi nàng dựa bàn viết chữ, mười ngón tay xinh đẹp giữ lấy thân 乃út,trong đầu tất cả đều là xinh đẹp.
Hắn muốn hôn làn môi mềm mại của nàng, cũng muốn ngậm ngón tay nhỏ nhắn kia, ʍúŧ, khẽ liếm,như vậy hạnh phúc đến dường nào nha?
Hắn cảm thấy như là mê muội…… .
Đối với Diễm di nương thoát xiêm y đi câu dẫn người, hắn chỉ cảm thấy chán ghét, nhưng mà hắn lại thường tại ban đêm mồ hôi đầm đìa tỉnh lại.
Hắn mơ thấy chính mình với Anh tỷ tỷ làm chuyện như trong cuốn họa kia, mộng như vậy khiến cho hắn lo sợ bất an, sợ bị Anh tỷ tỷ biết được sau này sẽ không quan tâm hắn,về phương diện khác hắn lại hưng phấn không khỏi vô cùng vui mừng.
Hắn thích Anh tỷ tỷ, hắn thầm nghĩ làm chuyện giống nam tử trong tranh…… cùng với nàng.
Nhưng hắn không dám mạo phạm Anh tỷ tỷ, hắn sợ nàng tức giận.
Về phần những đám nữ nhân nông cạn kia có gì tốt? Làm sao so được một sợi tóc của nàng?
Trong phủ yến hội như dòng chảy, quản sự đến tìm hắn.
“Chủ tử.” Quản sự kia cung kính hành lễ,“Lão Hầu gia mời ngài đến tiền sảnh, Thích thái sư và hai vị quốc cữu đều đến đây, cùng đi đến có mấy vị thiếu gia và quận chúa.”
Vân Mặc phiền chán phất tay,không nhúc nhích,“Nói ta đã ra ngoài.”
“Nhưng……” Quản sự khó xử khuyên nhủ:“Tam quận chúa kia đặc biệt muốn gặp ngài.”
“Gặp cái gì? Chẳng lẽ ta là dã thú trong Ⱡồ₦g, mặt mũi hung tợn, còn có ba đầu sáu tay?” Hắn cười nhạt.
“Phốc!” Lời này nói ra quản sự và Tú Cúc đều không nhịn được buồn cười.
Tam quận chúa Thích gia_Thích Mẫn Như từ một năm trước ở trong cung thấy mặt Vân tiểu Hầu gia liền yêu thích,sau đó không có tin tức gì, lúc này lại vội tới chúc thọ lão hầu gia, còn không phải tới gặp ý trung nhân trong lòng sao?
Nhưng ý trung nhân này nửa phần mặt mũi cũng không cho, nói không đi sẽ không đi.
Đúng ở lúc này, theo ngoài cửa chạy vào một hạ nhân, cười hì hì báo cáo:“Chủ tử, Hà Hương tỷ tỷ và Anh cô nương bọn họ đã trở lại.”
Lúc này Vân Mặc đột nhiên “vọt” liền đứng lên, trên mặt không kiên nhẫn cùng phiền chán đảo cái bị quét sạch,cả người như tắm gió xuân,sải bước ra ngoài.
Quản sự kia không nhịn được cảm khái,nếu như thiên kim Mẫn Như quận chúa biết được, trong lòng tiểu Hầu gia nàng so ra còn kém một nha hoàn, không biết sẽ có cảm tưởng gì nha!
Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.
Vân Mặc mới ra đình viện, chỉ thấy tam tiểu thư Thích gia mặc gấm hoa rực rỡ…… Mẫn Như quận chúa thiếu nữ điêu ngoa cùng với huynh mình Thích Hổ,đang mang theo vài nha đầu vừa đi vừa du ngoạn hướng bên này.
“Tiểu Hầu gia!” Mẫn Như xa xa trông thấy Vân Mặc, lập tức kinh hỉ kéo váy chạy về hướng này.
Mẫn Như và Vân Mặc tuổi xấp xỉ, từ nhỏ trong lòng đã ái mộ Vân Mặc,một lòng hy vọng phụ thân có thể mở miệng với tổ phụ, hướng lão Hầu gia nhắc việc hôn nhân,để cho hai nhà kết thân.
Cho nên thừa dịp cơ hội lần này,xin nửa ngày mới làm cho phụ thân đồng ý đưa nàng lại đây, chẳng sợ không đề cập tới việc hôn nhân,thấy được tình nhân trong mộng cũng tốt.
“Tam quận chúa.” Vân Mặc vẻn vẹn chỉ nhìn nàng một cái, trực tiếp vòng qua, tiếp tục đi về phía trước.
“Tiểu Hầu gia,thì ra ngài thực sự ở đây, đằng trước có xướng ‘Lí Quỳ chịu tội’ !” Mặt Mẫn Như đỏ hồng, ngại ngùng hỏi:“Ngài không thích nghe kinh kịch sao?”
“Không thích.”
“Vậy…… vậy……‘Kinh Thoa Ký’ thì sao?”
Vân Mặc có chút không kiên nhẫn thuận miệng nói vài câu có lệ,lười quan tâm.
“Tiểu Hầu gia.” Lúc này, bộ dạng hắc tháp khỏe mạnh Thích Hổ cũng đã đi qua, tiếp đón:“Ngươi là muốn đi đâu?”
Vân Mặc không chút để ý gật đầu một cái,chân cũng không ngừng đi đến phía vường,“Ta còn có việc, thứ không phụng bồi.”
“Tiểu Hầu gia!” Mẫn Như cũng không phải ngốc tử, sớm nhìn ra Vân tiểu Hầu gia căn bản không có ý với mình,thậm chí ngay cả cùng bản thân nói nhiều một lời cũng không nguyện ý,lập tức tức giận đến dậm chân.
Thích Hổ thấy muội tử và hắn đều bị bỏ quên, sắc mặt cũng ngượng ngùng.
Mẫn Như cảm thấy thật hận! Nàng tự nhận là thiên chi kiều nữ lại chịu loại uất khí này,đối phương còn là thân phận tôn quý tiểu Hầu gia cũng là người trong lòng nàng,vừa hận lại không thể trêu vào,trong lúc nhất thời không chỗ phát tiết.
Vừa vặn liếc mắt sang bụi cỏ xanh bên cạnh,không biết từ chỗ nào chạy đến một con tiểu bạch cẩu hai ba tháng, dáng điệu mập mạp thơ ngây đang vờn con bướm, nổi giận đùng đùng tiến đến cho nó một cước!
Con chó nhỏ đáng thương thê lương kêu thảm thiết một tiếng, bị đạp rất xa, nặng nề mà rơi xuống trên cỏ,phát ra nức nở cực mỏng manh,nó nữa ngày không nhúc nhích.
Một màn này vừa vặn dừng ở Anh Ninh mới tiến vào.
Anh Ninh âm thầm nhíu mày đi đến vài bước,tiến đến đem con chó nhỏ dè dặt cẩn trọng ôm lấy,xem vết thương của nó.
Vân Mặc đâu phải dễ chọc? Tục ngữ nói,“Đả cẩu còn phải xem chủ nhân”.
Thích Mẫn Như này dám làm càn ở Hiên Viên Hầu phủ,tính đem nơi này thành phủ Thái sư sao!
“Thích Mẫn Như!” Hắn nổi giận đùng đùng xoay người, nổi trận lôi đình hét lớn một tiếng,nhóm hạ nhân đi theo bên cạnh vừa vội vừa lo lắng, sợ chủ tử nhất thời khó thở,tiến lên đem tam quận chúa kia một cước đá bay.
Lại nói như thế nào nàng cũng là khách trong phủ, xé toang mặt làm sao được nha!
Lúc này, không ít tân khách và hạ nhân trong phủ nghe thấy tiếng động,không rõ chân tướng cũng ào ào tụ lại bên này.
Thích Mẫn Như giật nảy mình, nàng ngày thường ở phủ Thái sư quen tùy hứng, đừng nói cái gì con mèo nhỏ, con chó nhỏ, chỉ cần nàng không thích nha đầu nào……thì đánh.
Bởi vậy phản ứng của Vân Mặc làm cho nàng hoảng hốt, thất kinh nhanh chân trốn phía sau Thích Hổ.
“Ai nha, tiểu hầu gia bớt giận!” Thích Hổ cười nói:“Không phải là chỉ tiểu súc sinh sao? Có cái gì lớn lao? Quay về ta sẽ chọn những loại huyết thống thuần chủng đưa đến quý phủ, để bồi tội với tiểu hầu gia.”
“Không cần!” Vân Mặc lạnh mặt,“Hiên Viên Hầu phủ không giống phủ thái sư, đem mọi người xem thành tam, lục, cửu, chỉ cần là vào trong phủ này, vô luận là nha đầu hay hạ nhân đều là một bông hoa xinh đẹp, Hiên Viên phủ không chấp nhận được ngoại nhân đến khi dễ!”
Lời này vừa nói ra, hạ nhân trong phủ đều thẳng thắn thắt lưng, trên mặt đều là kiêu ngạo.
“Hừm, tiểu hầu gia, Thích Hổ là thành tâm xin lỗi ngài, ngài thế nào còn nói khó nghe như vậy? Chẳng lẽ ta đường đường thánh thượng khâm phong ‘Hổ tướng quân’, so ra còn kém tiểu cẩu kia sao?” Thích Hổ bất mãn, nói năng lỗ mãng:“Hay là nói,hầu phủ chính là có chủ tử như ngươi, nô tài loạn thất bát tao truyền thống, cho nên hiện thời khách nhân ngay cả hạ nhân, súc sinh cũng như nhau?”
Mọi người thở hốc vì kinh ngạc, lời này rõ ràng chính là ám chỉ thân thế tiểu Hầu gia, lại vừa thấy sắc mặt Vân Mặc đã xanh mét, lửa giận hết sức căng thẳng!
Đúng lúc này, Anh Ninh đem con chó nhỏ bị thương trong lòng giao cho Hà Hương một bên, tiến lên một bước giữ chặt ống tay áo Vân Mặc, trấn an hắn, cũng nghiêng người lạnh lùng nói:“Hổ tướng quân? Cũng biết ‘Hổ uyển’ có câu:‘Hổ chi năng bộ cẩu giả,nha trảo giả; Sử thất kì nha trảo, tắc phản phục vu cẩu hĩ’.”
Thích Hổ kia thuở nhỏ tập võ, ỷ vào một thân sức mạnh tam đẳng tướng quân,làm sao nghe hiểu được lời văn nho nhã? Lập tức kinh ngạc trừng mắt.
Không ít tân khách nghe được, nhỏ giọng cười rộ lên, Bình An cũng không bớt phiền, cười hì hì nói:“Anh cô nương,câu này có ý ? Chúng ta là người thô kệch không có đọc sách, làm sao nghe hiểu được? Mau nói với ta!”
Anh Ninh mỉm cười,“‘Hổ uyển’ thượng nói, con hổ sở dĩ đánh thắng cẩu, tất cả chỉ do nó có răng và móng vuốt, nếu con hổ không có răng và móng vuốt, trái lại sẽ bị cẩu chế phục.”
“A……” Bình An bừng tỉnh đại ngộ,“Thì ra con hổ thoạt nhìn uy phong, thật ra chỉ dựa vào cái đó! Tại sao có thể xem thường cẩu nhi nha? Tốt xấu cẩu nhi còn có thể giữ nhà, lại nói tiếp con hổ này cũng không có năng lực gì! Nếu không răng và móng vuốt, chẳng phải ngay cả cẩu nhi cũng không bằng sao?”
“Huynh! Nàng đang mắng huynh!” Thích Mẫn Như kia cuối cùng nghe hiểu được, vừa chỉ vào Anh Ninh, vừa lớn tiếng nhắc nhở huynh trường .
Từng đạo ánh mắt tò mò đều nhìn về phía nữ tử chỉ hai ba câu quét sạch thể diện của Thích Hổ.
Nhìn cách ăn mặc của nàng hẳn là nha hoàn, nhưng khí thế tự nhiên toát ra, mặc dù chưa từng lớn tiếng cũng là trong nhu có cương, giống như đánh rắn thì phải đánh trên bảy tất.
Phong thái này,khí thế này,nhạy bén này Thích Mẫn Như làm sao có thể so sánh được?
Vân Mặc ngay cả khóe mắt cũng phiến nụ cười, con ngươi đen như ngọc lưu ly không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng,ngược lại đưa tay nắm bàn tay đang nắm góc áo mình, mười ngón giao triền,chặt chẽ nắm lại.
Anh Ninh mặt đỏ lên,muốn tránh ra, lại bị hắn nắm thật chặt, đành phải thấp đầu,nhẹ giọng nói:“Thiếu gia, chúng ta trở về đi!”
“Được.” Vân Mặc gật đầu,trong mắt chỉ có nàng,ngay cả liếc mắt nhìn người ngoài cũng không có hứng thú.
Một màn này rơi vào trong mắt Thích Mẫn Như,nàng lúc này hổn hển,dậm chân, chỉ vào Anh Ninh giận giữ:“Thì ra…… Thì ra ngươi thích xú nha đầu này!”
Hà Hương,Bình An trong lòng thở dài, vị Mẫn Như quận chúa này nếu không đề cập tới ba chữ kia, sau này vận may có thể gả đến hầu phủ cũng không chừng,xem ra lần này bị loại bỏ triệt để.
Quả nhiên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng phát ra tiếng kinh hô……
Mẫn Như quận chúa miệng không biết bị cái gì nặng nề đánh lên mặt,đầu tiên là ngẩn ngơ, giây tiếp theo che miệng phát ra tiếng khóc, Thích Hổ luống cuống tay chân giúp đỡ muội này, muốn nhìn hiểu được đó là ám khí gì.
Mọi người lần nửa định thần lại, thì ra là cái vòng ngọc quý giá.
Vân tiểu Hầu gia đã nắm tay người mảnh khảnh kia, xoay người hướng tới “Vọng Trần Hiên”, thanh âm lạnh lùng truyền đến……
“Ta chưa nói quá chính mình không đánh nữ nhân, đừng để cho ta nghe lại câu đó.”
Thích Hổ khí thế giơ chân, mắng to :“Vân Mặc! Ngươi, ngươi chờ đấy!”
“‘Hổ tướng quân’ sau này nếu cần chỉ giáo, Vân Mặc tùy thời phụng bồi.”
Giờ phút này,Ba chữ “Hổ tướng quân” nghe vào trong tai mọi người càng như là châm chọc, tiếng cười che giấu không được, tức giận đến Thích Hổ thiếu một chút rít gào.
Tiếp theo, có tiếng xa lạ truyền đến……
“A, thiếu gia, ngài làm sao lấy được vòng ngọc của ta?” Bình An oán giận nhỏ giọng trách cứ.
“Ta sẽ thưởng lại cho ngươi.”
“Thật vậy không? Đa tạ thiếu gia!” Bình An kinh hỉ thẳng kêu to,tán thưởng thiếu gia, cái đó so với cái của hắn hẳn là quý trọng hơn rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc