Có Tiền Có Thể Bắt Qủy Xây Cối - Chương 04

Tác giả: Hạ Vũ

Nàng không có bỏ qua chuyện họ Trịnh kia biết nàng ở trong xe ngựa,nghe thấy hắn và đại thúc hai người vừa nói chuyện một chút,sau không nói chuyện,khóe mắt toát ra một tia sát khí…… Nàng ngoài mặt bất động thanh sắc,cảm thấy mình nên cách càng xa càng tốt, trước mắt là Tây Giao chỗ rồng rắn hỗn độn,người lại nhiều, cho dù người nọ muốn Gi*t nàng cũng không thể ra tay vào ban ngày!
Rời xa nguy hiểm nữ tử thở dài một hơi,chậm rại bước đi, vừa đi vừa yên lặng đánh giá cảnh sắc hai bên đường phố.
Nơi này là hoàng thành, trước gọi là “Li Kinh”, hai chữ này đại biểu là phồn hoa và quyền lợi nhất.
Trước mắt tòa thành này, so với trí nhớ lúc còn nhỏcàng thêm phồn vinh thịnh vượng như gấm như hoa.
Thiếu nữ nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu nhìn hai chữ “Nội Quán” trên tấm biển,suy nghĩ một chút liền nâng bước đi vào Nội Quán.
Bên trong quán kín người hết chỗ, nam, nữ, lão, thiếu, hoặc đứng hoặc ngồi, chờ cố chủ chọn trúng chính mình,ký được một tờ khế ước trong hòa bình thịnh thế, vẫn còn cần một nơi ăn cơm.
Được vận may vào đầu, vừa ngồi xuống không tới hai phút,bên trong quán đi ra một quản sự,vênh váo tự đắc đi tới, điểm mão giống như chỉ trỏ,vừa chọn người, vừa thét to:“Ngươi, ngươi, còn có ngươi…… Lại đây! A! Cái tiểu cô nương kia, nói cô đó, không phải tìm việc sao? Mau lại đây!”
Một đại thẩm ngồi bên cạnh thiếu nữ lộ vẻ mặt hâm mộ đẩy đẩy nàng,“Tiểu cô nương,cô vận khí thật tốt mới tới đã được chọn , nhanh đi nha!”
Đứng ở một bên chờ nam lẫn nữ không đồng nhất mặt hâm mộ,tựa như trên trời vừa rơi xuống đĩnh bạc vừa vặn nện ở trên đầu nàng.
Thiếu nữ có chút được sủng ái mà lo sợ hỏi đại thẩm nói:“Đại thẩm, xin hỏi đây là……”
Đại thẩm lặng lẽ nói:“Cô nương nghe qua Hiên Viên Hầu chưa? Hầu phủ hàng tháng đều tới đây chọn người vào phủ làm việc.”
Hiên Viên Hầu?
Thiếu nữ nghe vậy hơi giật mình, nhẹ nhàng mân khởi khóe môi…… Thật là khéo cực kỳ.
Xe ngựa Hiên Viên Hầu phủ và xe ngựa trước đó hoàn toàn không thể so sánh nổi, không gian bên trong không chỉ có rộng lớn,trong xe còn có gối đệm bằng gấm, rèm cửa màu tím than nhẹ rũ xuống,đơn giản lại không mất nét phú quý.
Thiếu nữ và hai phụ nhân (là phụ nữ đã có chồng) ngồi trên giường xốp,túi hành lý so với lúc trước nhiều hơn hai tờ giấy, một tờ là khế ước mới ký với Hiên Viên Hầu phủ, một tờ khác có con dấu quan phủ.
Trên khế ước có ghi thời gian hạn định là một năm,hơn ba trăm ngày sống ở đây hẳn là cũng đủ để nàng tìm được thứ mình muốn?
Người họ Trịnh kia cùng đại thúc kia nói chuyện phiếm có đề cập đến chuyện cũ chuyện mới,trong cung ngoài cung, hoàng thân quốc thích, cựu thần tân quý, nàng đã biết hiện ở triều đình, một nhà Thích thái sư là được sủng ái nhất, Anh vương vẫn thâm chịu kiêng kị của Thiên Tử, không thể không ở trong quân dựa vào hoàng hậu Phù thị nhà mẹ đẻ, đây đơn giản là tranh giành quyền lực,tranh giành lợi ích.
Chỉ có một câu kia làm nàng cảm thấy hứng thú nhất.
Họ Trịnh nói:“Mấy năm trước, công bộ Cảnh đại nhân bởi vì sửa hoàng lăng bị Gi*t cửu tộc,không biết làm liên lụy đến bao nhiêu người,mất chức, xét nhà,giống lễ bộ Cát thị lang, nội các Lan đại học sĩ cũng bị bãi bỏ chức quan, kia đổ thôi, một ngày làm quan cũng có lúc bị mất chiếc mũ trên đầu,nhưng hoàng thương, nội thị, còn có ngự trù trong cung cũng không hiểu xui xẻo sao bị chung tội, làm người ta không rõ xảy ra chuyện gì……”
“Gì nha? Ngự trù?”
“Đúng vậy! Là người hầu trước kia của ta ở thành đông, có vị ngự trù phòng quản sự,họ Bùi,làm người rất là trượng nghĩa,về sau nghe nói cũng bị cuốn vào.”
“Về sau thì sao?”
“Không biết người nhà họ Bùi đi đâu, tòa nhà cũng quan lính niêm phong,về sau bị thánh thượng thưởng cho Hiên Viên Hầu phủ,hiện thời là sản nghiệp hầu phủ, trong kinh này có thể so với phủ thái sư và Phù gia e chỉ có Hiên Viên Hầu phủ……”
Lông mi dài cụp xuống, thiếu nữ nén lại giọt lệ trong mắt, ngón tay mảnh khảnh dùng sức tóm lấy túi đồ trong tay thật chặc.
Thiên Tử được hát vang ca tụng đức tính,thật ra cách làm việc thủ đoạn mạnh mẽ cường ngạnh so với tổ phụ tầm thường vô vị,tính cách của hắn âm thầm hơn,hắn cũng không phải nhân hậu giống lời nhân dân nói,mà thích chèn ép, hãm hại, thậm chí đuổi tận Gi*t tuyệt những người đối địch hắn,còn âm thầm phái đại nội cao thủ được xưng là “Quỷ ảnh”, ở dân gian đuổi bắt những người còn sót ở tiền triều…… Bất quá tất cả đều là bí mật thôi.
Nhưng mà cái ૮ɦếƭ là duy nhất cho những người biết chân tướng, có người phát hiện bị tỉ mỉ che giấu, cuối cùng nhìn thấy sau phù hoa là máu và nước mắt.
Có một số người im hơi lặng tiếng ૮ɦếƭ; Còn có một số người khác vẫn như cũ được hưởng cuộc sống áo gấm cẩm ngọc,cũng chẳng quản ai làm hoàng đế.
Ví dụ như Hiên Viên Hầu phủ.
Nàng Bùi Anh Ninh may mắn cỡ nào, cơ duyên xảo hợp cỡ nào mới có thể để cho chính nàng nghe thấy cuộc đối thoại kia, phảng phất như một hoa đang trong đêm tối,chỉ dẫn nàng biết được phương hướng, hẳn là đi về nơi nào mới tìm được vật nàng cần.
Hiên Viên Hầu phủ ở vị trí trung tâm thành Li kinh, bên trong hầu phủ tường bạch ngọc, ngói lưu ly,cột bằng gỗ tử đàn vô cùng hoa lệ.
Vừa vào phủ, đám người Anh Ninh đã bị quản sự kia dẫn đi gặp lão quản gia râu bạc, bắt đầu phân công công việc của mình, phân đến cuối cùng còn lại một mình nàng, không đợi lão quản gia mở miệng, bên ngoài đột nhiên tiến vào một hơi hai nam nhân,vóc người cao gầy,bề ngoài nhìn qua hòa khí khiêm tốn nhưng vẻ mặt lại như trái khổ qua,phía sau còn còn có gã sai vặt, gã sai vặt này khoảng mười bốn, năm tuổi, rõ ràng là một gương mặt rất thông minh, nhưng cũng bị đánh giống như cà tím…… Ủ rũ.
Khổ qua và cà tím hai bên tựa hồ chưa kịp hao tổn tâm trí, lão quản gia vừa thấy hai người đến liền chạy nhanh hỏi:“Thế nào? Hách quản sự, Bình An,Tiểu Hầu gia chịu ăn cơm sao?”
“Đâu chịu nha!” Hách quản sự kia than thở,“Nói không hợp khẩu vị, cả ngày cũng không ăn cái gì.”
“Hơn nữa vừa rồi còn phát ra tính cách nóng nảy!” Gã sai vặt Bình An mày chau mặt ủ.
Lão quản gia vừa nghe cũng nóng nảy,“Mời Tưỏng đại phu xem chưa?”
“Xem qua vài lần vô tình chọc tiểu tổ tông nổi giận,Tưởng đại phu cũng không dám lộ diện.”
“Như vậy làm sao được! Lão Hầu gia mới cách kinh vài ngày, còn dặn dò ngàn vạn nhất định chăm sóc tốt tiểu Hầu gia, nhưng mà Tiểu Hầu gia hàng năm vừa đến sinh nhật liền…… Ai! Quên đi, ta đến đó xem qua một chút.”
Lão quản gia mang theo một số quản sự vội vội vàng vàng đi , còn lại Hách quản sự và Bình An phát sầu, cùng với Anh Ninh im lặng đứng ở một bên.
“Bình An ơi Bình An, ngươi nói làm sao bây giờ?” Hách quản sự thở dài,“Xem ra chúng ta thật là vô tích sự, lúc này cũng không giúp được gì!”
“Hách quản sự, ta cũng không còn cách nào khác nha, tiểu tổ tông quá khó khăn hầu hạ, bao nhiêu người khóc không chịu làm trong phủ……”
Xem ra lời đồn đại là thật!
Vị Tiểu Hầu gia trong phủ bày vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, thân phận tôn quý, tính tình cùng ác ma chuyển thế không khác mấy, ham thích duy nhất chính là nghĩ cách trêu cợt người, thượng lủi hạ khiêu làm cả phủ không được an bình.
Lão gia tử đối với tôn tử duy nhất này từ trước đến giờ là mở một mắt nhắm một mắt để hắn càn quấy, hơn nữa bản thân cũng vội vào triều,đến khi bãi triều làm sao có thời giờ quản?
Thẳng đến ba năm trước một ngày nọ lão gia tử nhìn thấy Nhi*p thiếu gia cách phủ đi tòng quân biên quan Tây Nghi, ra roi thúc ngựa còn gửi về một phong thư dài, từ đó lão gia bỗng nhiên rất chú ý chuyện học hành của tôn tử.
Mỗi ngày đều triệu tập người trong phủ và đám quản sự, nói lời thấm thía:“Mọi người đều biết, ta Vân Vạn Lý là một đại quê mùa, thuở nhỏ không thích văn chỉ thích võ, trong bụng không có mực nước,nhưng khi đó loạn thế cơm còn không không đủ no,làm sao đọc sách? Hiện thời thiên hạ thái bình,văn võ không thể ném đi, bề tôi có tâm,còn nhớ trong sách có câu ‘Tiềm di mặc hóa”, sau này không chỉ là mời các giáo tập dạy tiểu Hầu gia, còn phải tìm nhiền người biết chữ vào ‘Vọng Trần Hiên’ chiếu cố sinh hoạt thường ngày của tiểu Hầu gia,hướng dẫn hắn ngày thường đọc nhiều sách mới đúng,đừng đi chọi gà chọc chó,không công danh không nghề nghiệp!”
Đầu năm nay nữ tử không tài đó là đức, ai đọc quá sách nha! Hơn nữa nếu có đọc sách tại sao chịu làm “Nha hoàn”? Vì thế người trong phủ nhanh chân đốt đèn Ⱡồ₦g, tìm người giống như Nhi*p thiếu trong bụng có chút học thức,nhưng phàm là người có đọc quá sách còn rất có khí tiết,vừa nghe phải đi hầu hạ tiểu chủ tử,bọn họ thà ૮ɦếƭ chứ không chịu khuất phục, ૮ɦếƭ sống không đi.
Lão quản gia vắt hết óc, cuối cùng mới quyết định dùng “Trảo cưu” hình thức công bằng này.
Mà Hách Minh ơi……“Hách Minh” tên này tuyệt đối là châm chọc, nếu không tại sao mới nhậm chức quản sự không đến vài ngày lại rơi tai vạ này xuống đầu hắn?
Được rồi được rồi! Hạ nhân mà, nếu bỏ mạng già tìm tìm người biết chữ cũng không phải không tìm được, nhưng mà vào “Vọng Trần Hiên” tất cả đều bị Tiểu Hầu gia dọa chạy, hai ngày này vì nguyên nhân còn tưởng niệm vong mẫu mà nổi lên tính tình, không chịu ăn cơm!
Như thế rất tốt, tiểu tổ tông không ăn cơm,bát cơm của hắn cũng sắp khó giữ được.
Hách quản sự sắc mặt buồn rầu,thở dài oán trách:“Nghĩ đến ta Hách Minh Hoàn thật đúng là mệnh khổ! Không công lại có cái tên tốt như vậy!”
Lời này vừa nói ra,bên cạnh liền truyền đến “Phụt” một tiếng, hiển nhiên có người bị cái tên này làm vui vẻ,nghe thanh âm như là của một cô nương trẻ tuổi.
Bị người cười nhạo còn lại bị đại cô nương cười khiến cho Hách quản sự vốn đang lo lắng mặt mũi bây giờ có chút không nhịn được,vừa quay đầu lại mới phát hiện trong phòng này còn có một người sống.
“Cô là……”
Anh Ninh thành thạo hành lễ,“Tiểu nữ là người vừa vào phủ,hôm nay bắt đầu làm việc.”
“Hưm? Vậy bị phân đến nơi nào?”
“Còn chưa được phân công.”
Quản sự đại danh “tốt số” kia đánh giá nàng,còn lén lút nghiên cứu cái bớt ở trên mặt nàng một hồi lâu,lại vẻ mặt ôn hoà hỏi nàng họ gì,tên là gì, v..v…
“Tiểu nữ họ Nhan,tên là Anh Ninh, tuổi vừa tròn mười sáu.” Nàng suy nghĩ một chút cảm thấy đem dòng họ mẫu thân báo cáo có vẻ thỏa đáng.
“Nghe giọng nói có phải cô nương đến từ kinh thành ?”
“ƯM, khi tiểu nữ còn bé ở trong kinh lớn lên, vài năm trước mới theo người nhà trở về quê nhà.”
“Quê ở nơi nào?”
“Ở Lang Châu.”
“Thì ra là thế, vậy tại sao không vào trong kinh?”
“Tiểu nữ là tới nương nhờ họ hàng,đáng tiếc cách quá xa,tin tức lại không chính xác,cho nên tìm ra sao cũng không đến nơi,cho nên tính tìm một phần việc,sau này mới có dự tính khác.” Anh Ninh nói chuyện lề lối,vẻ mặt thản nhiên.
Thật là một hảo cô nương cần cù a! Hách quản sự tán thưởng lại hỏi:“Xem bộ dáng cô nương có phải từng học chữ hay không?”
“A,biết vài chữ.”
“Thực sự?” Hách quản sự trong lòng vui vẻ,“Đọc qua sách gì?”
“Cũng không có gì, bất quá là ‘Nữ giới’,‘Nội huấn’.”
Tốt,tốt!Khuôn mặt mây đen của Hách quản sự dần dần mất đi,“Cô nương gia cảnh không tệ?”
“Vậy cũng không phải, tiểu nữ còn nhỏ đi theo bên người ngoại tổ mẫu,lão nhân gia bình thường nhàn rỗi đều dạy tiểu nữ đọc chút sách, mới một thời gian mà thôi.”
Hách quản sự nghe xong liền biết xuất thân ngoại tổ mẫu của cô nương này thuộc dòng dõi thư hương môn đệ ( ý là nhà dòng giỏi nho học,chỉ người có đọc sách), trong lòng càng thấy hài lòng,âm thầm gật đầu,nhìn thiếu nữ trước mắt tuổi không lớn,mặc dù diện mạo có chỗ thiếu hụt nhưng ngôn hành cử chỉ thuộc người trầm tĩnh.
Gã sai vặt Bình An đứng ở một bên cũng nhìn không chuyển mắt vào Anh Ninh,chỉ thấy y phục của nàng màu xanh nhạt,mái tóc được vén lên thích hợp,dùng sợi dây vàng nhạt đơn giản,hé nửa mặt giống như tiên tử trên trời,chẳng qua là không trọn vẹn, tiên tử hạ phàm gặp phải rủi ro.
“Cô nương trong ngày thường sở trường cái gì?”
“Đối với nấu nướng biết được một hai phần.”
“Có thể làm một hai món để chúng ta để cho thử được không?”
“Dạ.” Anh Ninh gật đầu.
Hách quản sự liền bảo Bình An đưa nàng đi vào phòng bếp,còn hắn thì quay lại “Vọng Trần Hiên” đi xem tiểu chủ tử giận dỗi, một giờ qua đi còn chưa thấy hai người Bình An và cô nương kia trở về,đành phải đi vào phòng bếp.
Xa xa, đã ngửi thấy một mùi thơm ngát nức mũi, trong phòng bếp và bên ngoài không ít người đại khái đều bị mùi này hấp dẫn đến,một đám châu đầu ghé tai,thèm chảy nước miếng.
“Hách quản sự!” Bình An mặt mày vui vẻ,“Cô nương kia thật có chút tài năng! Làm thức ăn ta ngửi đã chảy nước miếng,thiếu gia nhất định sẽ thích.”
Phải không? Hách quản sự hoài nghi nhìn vào trong phòng bếp, chỉ thấy cái nồi trên lò không biết đang chưng cái gì,lửa nhỏ hiu hiu,cô nương kia ngồi ở một bên canh lửa rất thích ý.
“Hách quản sự.” Anh Ninh thấy hắn đi vào, liền đứng lên.
“Cô nương đang làm cái gì?” Hách quản sự dò xét,nhắm thẳng bếp lò đang bốc hơi và mùi hương.
“Dưa hấu chưng.” Anh Ninh trả lời.
Nàng vừa mới đi theo Bình An vào phòng bếp,vừa vặn ᴆụng phải mấy đầy tớ ôm nhiều quả dưa hấu tròn, vì thế nhạy bén nói với Bình An muốn hai trái,sau lại hỏi đầu bếp nữ mập mạp nhiệt tâm tìm chút rau quả tươi mới và gia vị,vén tay áo lên bắt đầu làm dưa hấu chưng.
Món ăn này là phụ thân tự nghĩ ra, lúc làm mặc dù đơn giản nhưng hương vị tinh khiết ngon vô cùng.
Nàng trước đem đỉnh dưa hấu ước chừng sáu phần rồi cắt xuống,dùng thìa dài móc toàn bộ ruột ra,lại đem những thứ trước đó chẩn bị sẳn là chân gà, chân giò hun khói, hạt sen tươi mới, long nhãn, quả vải, hồ đào, hạnh nhân cùng ruột hạt thông bỏ vào, lại một lần nửa đắp kín nắp dưa,đặt trên lò chưng cách thủy.
“Không tệ, không tệ!” Hách quản sự chỉ nghe miêu tả đã khen không dứt miệng,vừa vội hỏi khi nào thì làm xong.
“Cái này chỉ cần chưng một canh giờ, xin quản sự an tâm chờ một chút.” Anh Ninh hé miệng cười.
Nàng trời sanh tính lạnh nhạt, người ngoài xem chỉ cảm thấy có một loại cảm giác nghiêm nghị không thể mạo phạm,bởi vậy khi nàng làm đồ ăn mọi người trong phòng chỉ đứng ngoài nhìn xem,không dám lớn tiếng nghị luận,nhưng hiện nay thấy Hách quản sự đến đây mọi người lại như bình thường, hoặc đứng hoặc ngồi, ngươi một lời,ta một lời tán gẫu không ngừng.
“Hách quản sự,Tiểu Hầu gia hôm nay vẫn như vậy sao?”
“Đúng vậy! Chỉ là lão Hầu gia ra kinh, ta thật sự là không có biện pháp.”
“Ai, lại nói tiếp tiểu Hầu gia thật sự là người hiếu thảo,sau khi biết sự việc kia hàng năm vừa đến sinh nhật liền……”
“Khụ, đừng nói nữa, đợi đến ngày mai đi Nam An tự thắp hương trở về, hẳn là tốt chút thôi.”
Anh Ninh yên lặng nghe,cũng không hỏi nhiều, thời gian từng giọt từng giọt đi qua,lại đi qua một canh giờ, dưa hấu chưng rốt cục ra nồi,mở nắp nồi ra,nhất thời cảm thấy cả gian phòng hương thơm nức mũi, mùi hương bốn phía.
“Ta làm hai cái,mời quản sự và mọi người nếm thử xem hương vị như thế nào.”
Anh Ninh lương thiện lập tức được mọi người hoan nghênh,phía sau tiếp trước nắm lên bát đũa chen chúc qua.
“Thật sự sao! Đa tạ cô nương.”
“Nghe là thấy muốn ăn rồi, ta còn chưa có ăn qua món như vậy nha!”
“Cho ta một chén, đừng đoạt nha!”
“WOa, ăn ngon thật!”
“Má ơi, đầu lưỡi như tan chảy ra!”
Hách quản sự uống một ngụm canh, liền cảm thấy thơm ngọt ngon miệng,trong miệng lưu hương thơm.
Đặc biệt dưa hấu tiết ra chất ngọt hòa quyện với canh,mùi thơm của dưa phụ trợ ra thịt gà ngon,làm người ta ăn xong khó quên,dư vị vô cùng.
Hách quản sự mừng rỡ vỗ đùi,“Bình An! Nhanh,nhanh lấy một chung cho thiếu gia!”
Thời gian một nén nhan,Bình An mặt mày hớn hở quay trở lại, nói thiếu gia lúc nãy còn không bình tĩnh,nhưng vừa thấy chung dưa xanh tươi đáng yêu, cuối cùng cũng ăn,không biết có cho là ngon hay không,bất quá xem như là thích.
Lúc này cả quý phủ vô cùng phấn khởi.
Bởi vì đã tạo ra “Dưa hấu chưng”, Anh Ninh đã thuận lợi ở lại Hiên Viên Hầu phủ.
Hách quản sự thật sự cảm thấy nàng biết chữ lại là một người giỏi nấu nướng,làm ở trong phòng bếp quá lãng phí, dứt khoát phái nàng đến “Vọng Trần Hiên” đặc biệt chăm sóc Tiểu Hầu gia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc