Có Tiền Có Thể Bắt Qủy Xây Cối - Chương 02

Tác giả: Hạ Vũ

“Cái gì gọi là ‘dũng mãnh thiện chiến nhất thiên hạ’ quân Phù gia? Rõ ràng lợi hại nhất là Anh vương gia ‘Hổ báo kỵ’!” Tam Tam không phục.
“Cái rắm! Lợi hại nhất là quân Phù gia!”
“Là Hổ Báo Kỵ!”
“Quân Phù gia!”
“Hổ Báo Kỵ!”
“Đừng ầm ỹ, ra phía sau viện đem ‘Thiên Tự Văn’ chép ra ba lần”
Nữ tử cực bình thản một câu liền hóa giải “nội chiến” hết sức căng thẳng giữa hai đứa nhỏ,chỉ thấy hai đứa liếc nhau sau lại ủ rũ dắt tay đi, Mộc Mộc cười “ha ha” vừa vỗ bàn tay nhỏ bé vừa nhảy lên kêu:“Hổ báo kỵ và quân Phù gia cũng không lợi hại bằng tỷ tỷ nha!”
Nữ tử buồn cười, trong lòng lại hơi hơi kinh ngạc.
Nho nhỏ như Ngọc Lăng Thành đã có quân đội Anh vương, còn cần điều đến quân Phù gia sao?
Xem ra thiên tử đó không giống như rộng lượng, kỳ thực trong lòng vẫn là lo lắng vương thúc của hắn.
Quả nhiên, ngày thứ hai, “quân Phù gia” dũng mãnh thiện chiến trong miệng Tiểu Báo liền chậm rãi vào Ngọc Lăng Thành, lúc ấy nàng vừa vặn đứng ở cửa“ Đắc Vị Cư”, một binh lính chân bị thương muốn bước vào tiệm cơm,vừa mới bước lên bậc thang,nàng liền đưa tay giúp đỡ.
Chung quanh một đống dân chúng không có việc gì liền chen chúc trên phố xem náo nhiệt,còn châu đầu ghé tai nghị luận :“Trời, trường hợp lớn như vậy…… hoàng đế này cũng thật là, Anh vương gia đã đến Ngọc Lăng thành! Tại sao lại phái binh Phù gia đến?”
“Còn không phải sao, ai chẳng biết nói quân Phù gia là người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương!”
“Ta đã nói hoàng đế không cam lòng đem Ngọc Lăng giao cho Anh vương gia, bất quá kia cũng không trách được người khác, ai bảo Đường Vương kia quá ư xuẩn ngốc!”
“Các ngươi mau nhìn kia! Người trên ngựa là công tử nhà ai? Nhìn khuôn mặt kia thật đúng là tuấn mỹ!”
“Thật sự nha! Các ngươi nói xem đó không phải là thiếu tướng quân Phù gia không?”
“Thiếu tướng quân Phù gia mặc khôi giáp kia rất tuấn tú ! Chậc chậc, không biết dạng cô nương nào mới có thể gả cho nam nhi như vậy? Thật sự là có phúc ba đời a!”
“Ai nha,Triệu đại nương, đừng chỉ lo nhìn mau lau nước miếng đi!”
“Hừm!”
Đại khái là ứng câu này “Trời cao hoàng đế xa”, dân chúng Ngọc Lăng thành từ trước đến giờ miệng không chừng mực, vui cười tức giận mắng,có gì nói đấy,nữ tử nghe thấy cũng chỉ cười thậm chí không có ngẩng đầu nhìn đám quân đội từ phía sau đi qua.
Nhưng khi đội ngũ kia đi ngang qua “Đắc Vị Cư”, không có người chú ý tới người đi ở giữa đang được mọi người tán dương, nam tử cưỡi trên con ngựa màu lông đỏ, dây cương nắm trong tay bị kéo căng ra……
Nếu trong trời đất bao la, hồng trần mênh ௱ôЛƓ, ta không có gặp nàng,có thể làm ta vui vẻ hơn một chút không?
Nhưng mà nếu trời xanh để cho ta gặp nàng, hơn nữa cho nàng mọc rễ trong lòng ta,nở hoa tách nhụy,ta làm sao có thể dễ dàng đem bóng của nàng gạt bỏ……
Nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu trắng bị ánh mặt trời màu vàng chiếu vào,lóe ra một vầng sáng hoa lệ, đồng thời tôn lên khí chất cao quý hiếm thấy, con ngươi đen nhàn nhạt nhìn về phía trước,không bị đám người ồn ào ở hai bên đường ảnh hưởng.
Nhưng lại có ai biết? Tim hắn vào lúc này đang đập như trống,thình thịch cuồng loạn như muốn nhảy ra cổ họng,tay nắm thành quả đấm, máu cả người sôi trào như nham thạch nóng chảy kích động trong mạch máu.
Nữ tử thanh lệ đứng trước tiệm cơm không thấy hắn, thậm chí ở giữa bọn họ còn có một khoảng cách không tính là nhỏ…… Nhưng mà hắn làm sao có thể quên mất nàng?
Trong đám người,y phục nàng thanh nhã, bóng lưng thướt tha ôm chặt eo nhỏ, thân thể thon thả đều giống nhau như đúc trong trí nhớ hắn.
Năm tháng cũng không lưu lại dấu vết ở trên mặt nàng, mái tóc như mây vẫn như cũ, trên mặt ngũ quan tinh xảo thanh lệ,da thịt trắng như sứ dưới ánh mặt trời rọi xuống gần như trong suốt, cả người đều tản ra mùi vị hồn nhiên ung dung và an bình.
Một lát, nam tử đã sớm vô số lần thất vọng mà trở nên ૮ɦếƭ lặng, toàn bộ đều vì thích và hận mà sống lại.
Nhưng mà thứ duy nhất không thuộc bên trong trí nhớ kia ngoài dự đoán…… Là gò má phải của nàng.
Nàng nghiêng mặt chẳng qua chỉ mỉm cười với binh lính bị thương kia, má phải nàng hướng về phía hắn, phù nhan như tuyết,khuôn mặt trơn bóng, cũng không có cái bớt màu đỏ kia!
Mười ngón thon dài bỗng dưng dùng sức tóm lấy cương ngựa, nam tử trong lòng phát ra tiếng cười lạnh lùng.
Nàng lừa hắn!
Quê nàng,dung mạo của nàng, tất cả của nàng…… Toàn bộ đều là một âm mưu!
Rõ đầu rõ đuôi lừa gạt!
Mấy năm nay,hắn không có buông tha cho người tìm kiếm nàng, cũng phái thị vệ âm thầm đi chung quanh truy xét tung tích của nàng,nhớ tới nàng từng nói qua mình là người Lang Châu,hắn liền tìm kiếm trọng điểm đặt ở nơi đó,nhưng kết quả thì thế nào? Nhóm thị vệ hết lòng cương vị tìm toàn bộ Lang Châu,cũng không thể tìm ra tung tích của nàng.
Như vậy, tất cả chỉ có một giải thích…… Nàng không phải người Lang Châu .
Chậm rãi quay mặt đi, dây cương trong tay nam tử giương lên, khoái mã nhanh chân rong ruổi đến phần lớn người phía trước.
Hắn không dám nhìn nàng , bởi vì nếu nhìn nàng them một giây,hắn sợ chính mình không nhịn được nhảy xuống ngựa, đem nữ tử lừa gạt làm hao tổn tâm trí hắn bắt lên ngựa.
Nhan Anh Ninh……
Nàng ngàn vạn đừng để ta phát hiện,nàng thậm chí ngay cả tên cũng là lừa gạt.
Vó ngựa nhanh mạnh mẽ, quân kỳ phần phật, đại đội nhân mã một đường hướng Thành Đông xuất phát…… quân đội Anh vương ở thành Tây, bọn họ được Ngọc Lăng quận thủ dụng tâm an bài ở phía Đông xây dựng cơ sở tạm thời, sợ hai phe nhân mã không hợp lời dẫn đến đánh nhau.
Mà nam tử kia tuyệt đối không có đoán được, lúc hắn bắt buộc chính mình quay đầu lại, nữ tử dưới mái hiên lại vừa vặn ngẩng đầu,dư quang liếc mắt một cái nhìn người áo trắng như tuyết cưỡi trên con ngựa cao to.
Tim nàng đập có chút mạnh và loạn nhịp ngóng nhìn bóng lưng cao to dần dần đi xa kia.
Trong trí nhớ, có một thiếu niên tuấn tú cao quý cũng thích mặc áo bào trắng, hắn thích gọi nàng “Anh tỷ tỷ”, trong mắt sáng rọi từ mơ màng đến đối địch, từ phẫn hận đến bất an, cuối cùng toàn bộ biến thành vô điều kiện tín nhiệm và thật sâu không muốn xa rời.
Hắn tín nhiệm và không muốn xa rời nàng , nhưng mà đến cuối cùng tình cảm đáng quý như trân bảo này lại bị nàng tự tay đánh nát.
Hắn sẽ hận nàng?
Hắn nhất định sẽ không nhớ nàng ?
Nước mắt của cô gái đó bỗng nhiên tràn đầy vành mắt, nàng ngẩng đầu nhìn phía chân trời xa xôi, trùng trùng mây ngũ sắc như hỏa thiêu đốt, rung chuyển bất an trong cuộc sống,nhớ lại và tưởng niệm đều là yên ổn tốt đẹp,vô cùng trân quý.
Giống như là hoa quế ủ ra bình rượu ngon nhất, giống như là hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu niên kia.
Mười năm trước vào mùa đông kia,cả hoàng thành Li kinh giống như đóng băng ba thước,nơi ấy nổi tiếng phồn hoa và xa xỉ nhất trong thành,lòng mỗi người,từ quan lớn cho tới bình dân đều bị hoảng sợ.
Thiến đế cao cao tại thượng, đường đường là vua của một nước thế nhưng một đêm mất tích ly kỳ trong cung cấm,hơn nửa đệ đệ hắn nắm binh quyền kế vị hơn nửa năm trước bị người ám sát bỏ mình,không còn hài cốt,dõi mắt nhìn tâm phúc từ từ mất đi, ở khoảng cách đó, ầm ầm sụp đổ……
Quả nhiên, phản quân Hàn vương, thiến đế kế vị kia bị tiên hoàng trục xuất ra nơi xa hơn mười năm,còn hạ lệnh không cho bà con xa của Đường thúc vào kinh thành,thừa cơ từ Tố Châu khởi binh hơn mười vạn đại quân đánh vào “Thanh Quân Trắc”, khí thế hào hùng tiến quân về phía hoàng thành,rất nhanh một đường ca khúc khải hoàn,thế mạnh áp đảo phá tan vô số thành trì chắc chắn.
Sĩ khí quân đội dân cao,giẫm qua vô số con đường máu chảy thành sông,leng keng gót sắt đạp lên mấy chục vạn thi thể, thẳng đến cuối cùng Gi*t vào Li kinh,ủng hộ Hàn vương làm đế, từ đó thay đổi triều đại.
Sau khi Hàn vương xưng đế,bắt đầu liên tiếp cải cách, chiêu hiền nạp tài,khuyến khích nghề nông,giảm thuế,ngừng chiến tranh, cấm phóng túng, tiết kiệm sức lao động.
Những cải cách mới ban ra,trong thời gian ngắn ngủn từ lòng người thấp thỏm đến thiên hạ dường như bắt đầu dần vững vàng……
Trăm triệu lần không nghĩ tới là, tân hoàng đế đăng cơ xưng đế cũng là người đoản mệnh,hắn ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử thành một vụ án lớn đến giờ vẫn giải quyết, cũng may bị khâm điểm kế vị là con thứ năm của Hàn vương,chữ kiêng kị “Dần”, trong các hoàng tử,hắn vô luận là tài trí hay mưu lược,công lao, đều không đứng thứ nhất, thuở nhỏ vì “Hiếu” mà nổi tiếng, nơm nớp lo sợ làm hoàng đế.
Vị hoàng đế này rất hèn nhát, chính trị không chỉ không lập nên thành tích, lúc nào cũng bị huynh đệ Anh vương nhà mình làm sợ tới mức mất hồn mất vía, rõ ràng nghĩ ngang, hắn thoái vị làm Thái Thượng Hoàng,để cho con hắn và Lão Thập Tứ cầm quyền lớn đấu với nhau!
Bình sinh dân chúng lại bắt đầu hoảng sợ không chịu nổi một ngày, thầm nghĩ : Thiên hạ này,chẳng lẽ rối loạn rồi sao?
Không nghĩ tới, thái tử đăng cơ làm đế khác với cha mình,không chỉ có kiên trì thi hành cải cách mà tổ phụ đề ra,hơn nữa đồng thời đại xá thiên hạ, giảm miễn lao dịch.
Một loạt “cải cách nhân từ” khiến cho dân chúng không khỏi cùng khen ngợi, văn nhân thiên hạ cũng hết sức lấy thi từ ca phú để tán tụng tân đế có “ lòng nhâи áι”, tổ tông ba đời mặc dù trong sử sách “Loạn thần tặc tử” cũng trốn không thoát,nhưng từ xưa đến nay,“Thắng làm vua, thua làm giặc”, thêm nửa vị tân đế này cần cù, so với thiến đế tiền triều suốt ngày sa vào sắc đẹp sủng phi,cho nên bởi vì một phi tử đã ૮ɦếƭ ý chí liền sụp đổ, không làm được chính sự…… Chậc! Hôn quân toàn tâm toàn ý thầm nghĩ muốn ૮ɦếƭ, không biết mạnh hơn ở nơi nào!
Được rồi! Dân chúng lại trải qua cuộc sống yên lành, thiên hạ lại thái bình!“Thức ăn thơm ngon,an cư lập nghiệp”, đã không còn là mờ ước.
Nhưng chân tướng có phải như thế không?
Thánh Võ nguyên niên, đúng là cuối mùa thu sau năm tân hoàng kế vị, Li kinh thành đông, có một chỗ không thu hút.
Từ bên ngoài phủ nhìn vào, sân này cùng với một gia đình bình thường không gì khác biệt, nhưng mà bên trong phủ bố trí lại một trời một vực.
Không chỉ có dựng nhà tranh,còn trồng mảnh ruộng,vùng đào,mận, hạnh,dâu,dưới dốc còn chia làm nhiều mẫu trồng rau cải xanh, bên cạnh ruộng còn có cái giếng, còn thùng gỗ đặt tùy ý , nhà giàu người ta phú quý khí phái,đâu như nông gia giản dị tự nhiên.
Hôm nay sắc trời đã tối, phía chân trời mặt trăng như dây cung, đăng trong hộ viện lại như ban ngày.
Bên trong nhà có đôi vợ chồng âu yếm ngồi bên cạnh bàn,cầm tờ trình đọc dưới ánh nến. Ngoài phòng,một cô bé hoạt bát đi lên bậc thang,hướng đến cánh cửa khép hờ.
Cô bé này bất quá khoảng mười tuổi, thường ngày mặt mày như họa,trên trán thanh khí lưu chuyển,dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Thân thể nhỏ nhắn chưa trưởng thành mặc một chiếc áo nhỏ đỏ thẩm,quần thêu hoa màu vàng nhạt,giày đầu phượng đỏ au, mái tóc đen dài mềm mại tóc được khéo léo chải thành hai 乃úi nhỏ và một đôi hoa cài hình con bướm giương cánh,cả người thoạt nhìn hết sức đáng yêu.
Vừa mới đi đến khép hờ cửa, thình lình nghe gặp phòng trong “Phù phù” một tiếng, đang muốn ra tiếng gọi “Cha mẹ” tiểu cô nương phát hoảng, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, ngạc nhiên theo khe cửa nhìn thấy luôn luôn làm người trung hậu chính trực phụ thân, nhưng lại cung kính quỳ rạp xuống đất trước mặt mẫu thân.
A? Phụ thân làm sai chuyện gì nên hướng mẫu than chịu phạt?Vậy,mẫu thân có lấy bản tử đánh lòng bàn tay phụ thân không nha?
Tiểu cô nương trợn to một đôi con ngươi hắc bạch phân minh,nhất thời không dám đẩy cửa đi vào, chỉ nghiêng đầu nhỏ tò mò nhìn xung quanh.
Trong phòng,mẫu thân cũng vì hành động trượng phu khi*p sợ.
“Tướng công,chàng làm cái gì vậy?” Nàng kinh ngạc đứng lên,đang muốn đưa tay đỡ nhưng nam nhân lại cố ý không đứng dậy,chậm rãi nói:“Nương tử, vi phu hôm nay có lời muốn nói,xin nương tử nghe kỹ.”
Mẫu thân và phụ thân ở chung hơn mười năm,tình thâm ý trọng,người này luôn hiểu tâm tư người kia,nàng thầm nghĩ nhất định là xảy ra chuyện lớn,cho nên cũng quỳ xuống, trịnh trọng gật đầu nói:“Tướng công mời nói.”
“Nương tử……” Chỉ nghe nam nhân thở dài một tiếng nói:“Hiện thời Cảnh đại nhân tu sửa hoàng lăng bị người ta vu hãm,bị nhốt trong nhà lao,cửu tộc gặp nạn, ta không thể ngồi yên không để ý đến, chẳng sợ mất hết gia tài ta cũng nhất định phải cứu!”
Nàng nghe vậy,cũng đau lòng không thôi,“Thì ra tướng công nói là chuyện này,thật ra chuyện này đã sớm truyền khắp trong kinh thành nhiều ngày,thi*p cũng có nghe thấy,trong lòng cũng buồn cho một nhà Cảnh đại nhân…… Tướng công nói rất đúng,Cảnh đại nhân không chỉ là thanh quan,mà còn là ân nhân cứu mạng một nhà chúng ta,tướng công muốn cứu người thì cứ đi cứu,những ngày sống gian khổ không phải chúng ta chưa từng trải qua,cùng lắm thì một lần nữa về quê……”
“Nương tử,khó được thê tử nào hiểu được như nàng.” Nam nhân nghe xong vô cùng cảm động, thấp giọng nói:“Hiện thời ta lo lắng là Cảnh đại nhân không đơn giản chỉ bị án tử, nếu là chỉ cần tiền hóa giải thì tốt nhất, nếu không phải chỉ sợ sẽ liên lụy càng nhiều người vô tội…… Ta đã chuẩn bị tốt tâm lý,nhưng mà nương tử nàng và bốn đứa nhỏ…… Ta thật sự không đành lòng để các người cuốn vào việc này.”
Mẫu thân nghe đến đó cũng không nhịn được rơi lệ,lấy tay che môi, hu hu gọi một tiếng:“Tướng công……”
“Nương tử, Anh Ninh tuy là trưởng nữ nhưng còn vài năm nửa mới đến tuổi cập kê,ta đi rồi không biết hôn sự tương lai của con bé và Ngọc gia có kết thành không…… Ta, ta thật sự là thẹn với nàng và bọn nhỏ!” Nam nhân nói đến vế sau giọng đã run rẩy.
Phụ nhân thấy thế liền đưa tay nắm chặt hai tay tướng công, miễn cưỡng cười nói:“Tướng công, ý của chàng thi*p hiểu được, hiện thời chàng mặc dù là quản sự Ngự Thiện Phòng,có thể có câu kêu:‘Chịu nhân chi ân phải dũng tuyền tướng báo’, huống chi năm đó tiên đế Băng Hà ly kỳ, toàn bộ nội cung cuống đi bao tánh mạng vô tội? Nếu không phải Cảnh đại nhân bênh vực lẽ phải,tướng công chỉ sợ chàng cũng bởi vậy mà bị giam trong lao ngục,làm sao có vinh hoa phú quý như hiện nay, áo cơm không lo? Hiện thời Cảnh đại nhân gặp nạn,chàng muốn làm gì thì cứ đi làm, Anh Ninh chàng không cần lo lắng, còn ba tiểu quỷ kia chàng cứ yên tâm,còn có thi*p đây! Ngày mai thi*p liền mang theo bọn nhỏ về quê Bồng Sơn, tướng công chỉ cần nhớ kỹ, thi*p và bọn nhỏ chờ chàng, vô luận bao lâu một nhà chúng ta nhất định phải đoàn tụ!”
Người nam nhân tính luôn kiên cường nhưng gương mặt lúc này đều là nước mắt,cảm động nhìn thê tử hiểu đại nghĩa,nhớ tới mình lúc còn nhỏ cha mẹ ૮ɦếƭ sớm, thiếu niên khi lại không biết bị bao nhiêu tội mới trở nên nổi bật,lấy được hiền thê hiểu lễ nghĩa sau lại thuận lợi tiến vào hoàng cung làm ngự trù,người một nhà hoà thuận vui vẻ mỹ mãn,trước mắt lại sắp ly biệt, có lẽ từ nay sống ૮ɦếƭ không rõ……
Nghĩ đến đây,hắn nắm chặt hai tay thê tử,trong bụng thiên ngôn vạn ngữ,chỉ gói gọn thành bốn chữ:“Cám ơn nương tử!”
Tiểu cô nương ngoài phòng kinh ngạc nhìn cha mẹ cúi đầu khóc trong phòng,thật là không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một trái tim nhỏ lại bởi vì thấy cha mẹ đau lòng mà hơi hơi phiếm đau, cái miệng nhỏ nhắn mím lại như muốn khóc.
Lúc này,phía sau lại chợt vang lên thanh âm ngạc nhiên của bà ✓ú:“Ai nha! Làm cho người ta tìm nãy giờ,tiểu thư tại sao một mình chơi ở đây? Mau về phòng đi, cẩn thận gió đêm rất lạnh……”
Trong phòng hai người vợ chồng nghe được động tĩnh, cười cười lẫn nhau,nhanh tay lau nước mắt đứng lên,nói:“Bên ngoài là Anh Ninh sao?”
Nam nhân bước đến,đẩy cửa ra, ngồi xổm xuống,ôm lấy nữ nhi ngoài cửa,cười ha ha nói:“Tiểu nha đầu trốn ở chỗ này làm cái gì nha? Lạnh hay không? Đã đói bụng không? Chúng ta đi xem bọn đệ đệ đang làm cái gì đi!”
Phụ thân vừa nói vừa giơ tiểu hài tử lên cao, tiểu cô nương lập tức quên đau lòng cười “khanh khách” không ngừng,mẫu thân đứng một bên mỉm cười nhìn một màn này,đáy mắt lại chứa đầy lệ ly biệt.
Tiếng cười ngây thơ chất phác đáng yêu,vô ưu vô lự theo gió lan ra mỗi góc ngách,thật lâu không muốn tiêu tan……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc