Binh lính ngoài cửa thành được xếp thành hai đội, kiểm tra những vận dụng trên tay bọn họ, thẩm tra vài người. Nhìn cũng không quá nghiêm ngặt. Nhuận Ngọc khinh công tốt, đi theo sau một người khuân vác, lắc mình một cái lẫn ngay vào đám người, binh lính còn không hề nhìn thấy hắn.
Vũ Quân mặc quần áo thương nhân, đội chiếc mũ lớn che kín mặt, hai tay không cầm gì.. Vũ Quân thở khẽ, cảm nhận về sự tồn tại của hắn cũng rất thấp, ẩn người trong đám đông là một việc rất dễ dàng, một ngày biết bao nhiêu người qua lại, binh lính kiểm tra, cũng cảm thấy mệt mỏi. Cũng không để ý thấy, Vũ Quân đến.
Trong lúc này Nhuận Ngọc chỉ trong chớp mắt người đã xoay người đi vào con ngõ nhỏ, đứng im, lặng lẽ quan sát Vũ Quân tới.
Đột nhiên Vũ Quân phát hiện cơ thể có điểm bất thường, bước đi cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, chỉ thấy hắn ôm иgự¢ rồi từ tự ngã quỵ xuống đất.
“Này…. Tiểu huynh đệ, ngươi làm sao vậy/” Binh lính thấy có người phát bệnh, bèn la lên rồi chạy về phía cổng: “Các anh em! Mau tới đây giúp, xảy ra chuyện rồi, có người ốm!”
“૮ɦếƭ tiệt——” Nhuận Ngọc tức giận nói, mọi người nhanh chóng đi tới, đỡ Vũ Quân dậy.
“Này——! Đứng lại, ngươi là ai?”
Nhuận Ngọc quay đầu lại hung hăng nhìn hắn: “Cút——!”
Binh lính đã nhìn thấy mặt Nhuận Ngọc, sợ tới ngây người. Khuôn mặt đẹp như tượng, nhưng mang theo lửa giận đầy sát khí, giống như địa ngục hung ác, nén người ta tới nghẹt thở.
Khuôn mặt này, làm sao có thể che dấu được chứ….Có tiếng hét lên!
“Đây là. . . . . . hoàng đế nước Chư Lương…. hoàng đế nước Chư Lương——! Người đâu tới bắt hắn ——”
Nhuận Ngọc cùng Vũ Quân vội vã rời đi…
Những tử sĩ lập tức xuất hiện, yểm trợ, đánh nhau với binh lính nước Hồng Ngọc.
Nước Hồng Ngọc không hổ là nước lớn. Chỉ một ngã tư đường mà binh lính đã huy động nhiều không kể xiết. Tuy rằng chỉ là tiểu tốt võ công tầm thường. nhưng cũng được huấn luyện phối hợp rất ăn ý, có quy củ bài bản. Lại thông thuộc địa hình ngã tư này, cho binh lính bao vây mọi ngóc ngách chặn đường thoát thân. Nhuận Ngọc cõng Vũ Quân trên lưng, chẳng bao lâu thể lực cũng suy kiệt.
Xoay người, trốn vaò trong một ngách nhỏ vắng vẻ. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Nhuận Ngọc thở hởn hển. Cảnh giác nhìn tình hình xung quanh.
“Thả ta xuống”
“Ngậm miệng lại”
Vũ Quân lắc đầu: “Để ta xuống, nếu không cả hai sẽ phải ૮ɦếƭ. Nếu tất cả đều ૮ɦếƭ, ai sẽ cứu nàng?”
Nhuận Ngọc sững người, hít thật sâu.
“Nơi này rất khuất nẻo, ngươi để ta lại, ta đã khá hơn rồi. Ngươi chạy trước đi, vài ngày nữa người của ta sẽ vào thành, bọn họ sẽ tìm cơ hội liên lạc với ta. Chỉ cần chúng ta gặp được nhau, sẽ cùng nghĩ biện pháp gặp ngươi, mọi việc tùy cơ ứng biến!”
Ánh mắt Nhuận Ngọc nghi ngờ nhìn Vũ Quân.
“Ngươi yên tâm, còn chưa cứu được nàng, ta không thể nào ૮ɦếƭ được!”
Nhuận Ngọc lo lắng, gật đầu nhìn Vũ Quân: “Ta tin ngươi sẽ sống!” Dứt lời phi thân ra khỏi ngõ nhỏ.
Xoay người nhảy qua bức tường, từ trên cao nhìn thấy hướng đi của tất cả các binh lính trong thành.
Đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát.
“Thân thủ của bệ hạ rất khá.”
Nhuận Ngọc kinh ngạc, quay người nhảy từ trên bức tường xuống. Quay đầu lại nhìn thấy một người ngồi bên nóc nhà, dáng người cao gầy, mặc bộ giáp màu đen sáng bóng, tóc đều dựng thẳng đứng, vừa nhìn thấy đã biết người này có võ công, thân thủ linh hoạt.
Cả người Nhuận Ngọc lạnh toát, theo bản năng cảnh giác cao độ, người này có thể giấu được hơi thở, bước đi so với mèo còn nhẹ hơn, ngay cả hắn cũng không hề phát hiện ra, tuyệt đối không phải là một người đơn giản.
“Bệ hạ, chúng ta cùng chơi một trò chơi đi, ha ha.”
Nhuận Ngọc hạ thấp tầm mắt, nhìn hắn.
“Đừng nghiêm túc như vậy… Chúng ta cùng lựa chọn.”
“Ta cho ngài hai sự lựa chọn, ngài chỉ được chọn một.”
“. . . . . .”
“Thứ nhất, nếu ngài không chịu ngoan ngoãn đi theo ta, đánh nhau với ta, ta sẽ lập tức Gi*t nàng, ha ha”, hắn giơ hỏa đồng trong tay bắn pháo hiệu.
“Thứ hai, ngài ngoan ngoãn đi theo ta, ta để cho các ngươi sống thêm một ngày, buổi tối ngày mai, ta Gi*t cả hai người! Ha ha, thế nào ngài có chịu không.”
Nhuận Ngọc cắn răng, khuôn mặt căng thẳng nhìn hắn.
“Thế nào? Nếu bệ hạ không nói gì, ta coi như ngài chọn phương án đầu tiên. Chỉ cần ta kéo hỏa đồng, sẽ có người từ từ cắt từng ngón tay của nàng, sau đó trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, cắm một con dao, ngài thấy thế nào? Ha ha!”
“Ngươi. . . . . .”
“Ai… Thật đáng tiếc con gái yêu của ta khuôn mặt xinh đẹp là vậy.”
“Ta chọn hai…”
“Tốt… Tốt… Bé ngoan, nhưng có phần ngu ngốc, ha ha ha ha ha ha!”
“Vậy bệ hạ xin mời theo ta, đi”, Ngô Nhân khẽ chuyển động, xoay người nhảy từ trên mái nhà xuống dười, không hề phát ra tiếng động đứng trước mặt Nhuận Ngọc: “Bệ hạ hãy mặc áo choàng vào, nếu để cho người khác nhận ra, vậy không thể chơi được rồi.”
Nhuận Ngọc theo sau Ngô Nhân, trong lòng ngày càng ngờ vực, rất nhiều việc tạm thời không thể nghĩ ra.
Nhưng Ngô Nhân thật sự là kỳ quái, bản thân mình đường đường là hoàng đế nước Chư Lương, hắn bắt được mình, hẳn là phải dẫn tới trước mặt hoàng đế nước Hồng Ngọc tranh công mới đúng.
Nhưng cái gì hắn cũng chưa làm, chỉ đưa áo choàng cho mình mặc, để mọi người không thấy mặt, dọc đường đi còn cười cười nói nói chào hỏi binh lính. Nhìn binh lính bận rộn chạy tới chạy lui trên đường tìm kiếm hoàng đế nước Chư Lương, cũng không nói, chỉ lặng lẽ đi về phía trước. Nhìn bước đi của Ngô Nhân, nhẹ nhàng khiến cho người ta không thể phát hiện, tuyệt đối không phải hạng người vớ vẩn, trên tay Nhuận Ngọc không có νũ кнí, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ngang hắn. Huống chi trong tay hắn còn nắm giữ tính mạng Đồng Dao, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Tuy Nhuận Ngọc không biết rõ ý đồ của Ngô Nhân, nhưng có thể hiểu được, hắn không mang mình giao nộp cho hoàng đế nước Hồng Ngọc, nhất định là có mục đích khác. Đồng Dao có thật sự đang nằm trong tay hắn? Nếu không có, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ, ai… Chuyện đã tới nước này cũng không thể không thử một phen, nếu không đi cùng hắn, chúng có thể Gi*t ૮ɦếƭ Đồng Dao ngay lập tức.
Nàng nói muốn ta tin nàng, nàng không phải kẻ Gi*t ૮ɦếƭ cha ta, nàng không phải thất công chúa… Chuyện này, là thật sao? Quên đi, không nghĩ nữa, nếu nàng ૮ɦếƭ, cả đời này ta không thể nào chịu được.
Đi theo Ngô Nhân, đi tới khu hoàng thành lớn màu đen, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy áp lực, đi theo hắn, xuống một địa đạo. Như một tầng hầm, có lẽ là một nhà tù. Chẳng lẽ điều hắn muốn chính là tra khảo ta, hoặc dùng hình, bắt ta phải khai ra điều gì ? Nếu là như vậy… Hắn xem thường ta quá… Hẳn không đơn giản như vậy. Hiện tại cả nước Chư Lương đã rơi vào tay giặc, hắn nhận được gì từ ta chứ?
“Ngươi muốn gì”
“Ha ha. Ta cũng không dám bất kính với hoàng đế nước Chư Lương, chỉ muốn mang ngài tới gặp một người.”
Trong lòng Nhuận Ngọc xúc động: “Đồng Dao. Nàng ở đây?”
“Đồng Dao? Đồng Dao là ai ? Ha ha, ta chỉ có một đứa con gái tên là Hóan Vân, ta đã phải dày công dạy dỗ, huấn luyện sử dụng độc”, Ngô Nhân liếc mắt nhìn Nhuận Ngọc: “Ha ha, bệ hạ chẳng lẽ ngài đã quên? Cha của ngài, tiên đế đã ૮ɦếƭ, là do con gái của ta Hoán Vân dùng độc mãn tính hàng năm trời, thế nào, cũng khá chứ ? Như vậy thời gian dài, ở nước Chư Lương cũng không ai có thể phát hiện ra?”
Cả người Nhuận Ngọc cứng đờ, nghe xong, ngay cả hô hấp cũng dồn dập. Tất cả là sự thật sao, nàng là sát thủ nước Hồng Ngọc, chính nàng đã đầu độc Gi*t ૮ɦếƭ cha ta…. Nhưng nàng bảo ta phải tin nàng… Tin hắn không tin nàng…. Ta phải tin nàng thế nào đây, tin tưởng làm sao?
Tất cả đều là sự thật, Nhuận Ngọc không nhịn được lửa giận trong lòng. Nhớ đến khuôn mặt của cha khi qua đời, trái tim Nhuận Ngọc lại đau đớn. Nhưng tại sao lại là nàng…Tại sao lại trở nên như vậy! Đến cuối cùng nàng vẫn gạt ta!
“Nhưng nàng có tội, sau khi đầu độc Gi*t ૮ɦếƭ tiên đế, Hoán Vân phải tự sát, nhưng nàng lại không làm”, Ngô Nhân liếc đôi mắt tà ác nhìn Nhuận Ngọc: “Ngài tuấn tú thế này, xem ra là Hoán Vân yêu ngài, nên mới luyến tiếc không ૮ɦếƭ, ha ha, đứa con này, làm việc quá bốc đồng, nên phải chịu chút đau khổ, mới nhớ lâu được.”
Sau cuộc nói chuyện Nhuận Ngọc cảm thấy mờ mịt, trái tim rỉ máu. Đồng Dao… Rốt cuộc nàng muốn gạt ta bao lâu nữa… Nàng nói nàng yêu ta, có thật không. Nếu tất cả chỉ là dối trá, vậy tại sao nàng phải vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm ta?
“Bệ hạ mời vào”, Ngô Nhân kính cẩn chìa tay.
Trước mắt là một gian phòng làm bằng đá, bốn phía đều kín mít, chắp cánh cũng không thoát. Đây là chính mình lấy sinh mệnh ra đánh cuộc, Nhuận Ngọc do dự, nàng Gi*t cha ta, nàng lừa dối ta, có đáng không?
“Ngài phải biết, ta Gi*t nàng dễ như trở bàn tay.” Ngô Nhân gật đầu, mỉm cười.
Nhuận Ngọc thở dài, đấu tranh tư tưởng, vẫn không thể nào giải thích nổi, liền sải bước đi vào. Trái tim đau đớn, không thể để nàng ૮ɦếƭ… Ngô Nhân liền đóng cửa lại.
Trong gian phòng, tối đen như mực, bức tường xung quanh, giản dị tới mức không thể giản dị hơn. Qua vài giây, xuất hiện lan can bằng đồng ở phía tây bức tường. Sau dó, bức tường tự động nâng lên.
Màu đỏ chói rọi, Nhuận Ngọc theo phản xạ lấy tay che mắt, sau khi mở mắt ra, sự thật trước mắt, khiến hắn hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ mình.
Đồng Dao đứng đối diện với hắn, khác nhau là Đồng Dao đang bị cột trên cột đá, đã hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt nhợt nhạt, giống như người ૮ɦếƭ. Dưới cổ đầy vết thương đẫm máu, miệng vết thương dính chặt vào quần áo, khắp người đều nhuộm màu máu đỏ thẫm!
“Đồng Dao——Đồng Dao——” Nhuận Ngọc gào lên chỉ muốn lao ngay tới, nhưng thanh đồng cứng đã ngăn hắn lại.
“Đồng Dao, Đồng Dao nàng tỉnh lại, nàng tỉnh lại đi! Nàng làm sao vậy? Nói gì với ta đi! Đồng Dao——!” Không khống chế nỗi cảm xúc trong lòng, vành mắt Nhuận Ngọc cay cay, trái tim đau như dao cắt. Cảm giác sợ hãi từ từ xuất hiện…
Ngô Nhân mỉm cười đi vào căn phòng giam giữ Đồng Dao: “Xin bệ hạ yên tâm, ta đảm bảo với ngài, nàng chưa ૮ɦếƭ.”
“Đồ khốn nạn, ngươi mau thả nàng ra!”
“Sao? Ngài không tin ta sao?” Ngô Nhân cười ha hả: “Người đâu, đem nước đá tới đây!”
“Ngươi muốn làm gì?” Nhuận Ngọc trừng mắt.
Ngô Nhân đưa tay lên môi khẽ lắc đầu: “Nàng chưa ૮ɦếƭ, ta muốn chứng minh cho ngài xem!”
Dòng nước lạnh lẽo từ đỉnh đầu Đồng Dao đi xuống, cả người Đồng Dao run lên bần bật, từ từ mở mắt ra.
“Bệ hạ yên tâm, người xem, ta không đánh vào mặt của nàng”, Ngô Nhân nâng cằm Đồng Dao: “Ngài xem, vẫn xinh đẹp như vậy đúng không.”
Đồng Dao mơ màng nhìn thấy Nhuận Ngọc, ánh mắt dịu dàng, cơ thể mệt mỏi cũng không quên cười với hắn: “Nhuận Ngọc, chàng đã đến rồi, ta có thể gặp chàng rồi!”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, nàng đừng nói nữa—— đều là ta không tốt, tất cả đều là lỗi của ta là ta không tốt——” Nhuận Ngọc nhìn bộ dáng của Đồng Dao mà tan nát cõi lòng, cuối cùng không kiềm nén được, nước mắt cứ thể không ngừng rơi.
“Ta yêu chàng ”
“Ta cũng yêu nàng, từ nay về sau chỉ cần là nàng nói, ta đều tin tưởng, bất luận có phải thật hay không, ta cũng sẽ tin nàng. Bất luận nàng đã từng làm gì, ta cũng không để ý——”
Đồng dao cười, gật đầu.
Mặt Ngô Nhân xanh mét quất roi về phía Nhuận Ngọc: ;”Câm mồm!”
Nhuận Ngọc lắc mình tránh được.
“Ha ha ha, được lắm. Các ngươi muốn diễn trò làm đôi uyên ương xấu số đúng không? Ta sẽ khiến cho các ngươi biết thế nào là tận cùng đau khổ”. Ngô Nhân cười như điên: “Bệ hạ nhìn cho rõ đây, Hoán Vân là do một tay ta đào tạo, nàng là người của ta, ngươi nhìn cho rõ đi!”
Nói xong xé rách quần áo trên người cô.
Nhuận Ngọc trợn mắt nhìn hắn.
Ngô Nhân mỉm cười, bắt đầu liếm cổ Đồng Dao, mùi máu tươi tanh nồng.
“Khốn nạn—— Đồ súc sinh!” Nhuận Ngọc kéo lan can gào thét giận dữ, nhưng phẫn nộ của Nhuận Ngọc lại càng khiến Ngô Nhân trở nên hưng phấn.
“Ha ha ha —— ha ha ha ha ——” Ngô Nhân phát điên, hai tay nhuốm đầy máu Đồng Dao không ngừng chuyển động vuốt ve cơ thể cô.
Đồng Dao không có năng lực phản kháng, nước mắt và máu không ngừng rơi trên người cô, đối mặt với Nhuận Ngọc, không bằng để cô ૮ɦếƭ, chỉ cần cắn đứt đầu lưỡi, mọi chuyện cũng kết thúc.
“Đừng ૮ɦếƭ… Ta xin nàng, cho dù xảy ra chuyện gì, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, chỉ xin nàng đừng ૮ɦếƭ, ta xin nàng…”
Nhuận Ngọc như nhìn thấu lòng Đồng Dao, một câu nói, khiến cho trái tim Đồng Dao dao động. Nhuận Ngọc muốn cô sống, cô muốn sống….
“Nhuận ngọc, đừng nhìn. . . . . . Được không!”
“Được, ta không nhìn, ta không chịu nổi!” Nhuận Ngọc xoay người, toàn thân đều run lên: “Ta sẽ bắt hắn phải đền mạng! Nhất định!”
Trong tầng hầm, chỉ nghe thấy tiếng cười man rợ điên cuồng của Ngô Nhân…