Vũ Quân vốn không muốn tham gia yến tiệc lần này, nhưng sau khi trở về cũng không có phản ứng gì, tuỳ ý để người hầu thay trang phục cho mình.
Tâm tư Đồng Dao đã bay lên chín tầng mây, hai tay nắm chặt thành quyền, đổ mồ hôi lạnh. Không biết vì sao, cô cảm thấy hoảng sợ vô cùng, nén chặt lấy mình tới không thở nổi.
Trái ngược với vẻ lo lắng của cô, Vũ Quân lại tỏ ra trầm tĩnh như biển lặng. Vừa ngẩng đầu nhìn, Đồng Dao giật mình sửng sốt—— Vũ Quân mặc trường bào lụa màu trắng cùng hoa văn màu ngà, đầu đội mũ trắng, vẻ ngoài tuấn tú khiến cho mọi người phải tán thưởng. Nhưng đôi mắt màu hổ phách kia, rất lạnh lùng….Đồng Dao nhìn, thở dài.
Trên đường hai người đi về phía đại sảnh, Vũ Quân nhìn không chớp mắt, đi thẳng về phía trước. Cao ngạo, hờ hững…Đồng Dao bỗng nhiên cảm thấy Vũ Quân giống như cách xa mình vạn dặm, vài lần thôi thúc muốn cầm lấy tay hắn, nhưng vẫn cảm nhận thấy hơi thở lạnh như băng toả ra từ người hắn, cự tuyệt người khác, trong lòng buồn bực không thôi.
Âm thanh hành lễ trong đại sảnh đối với Đồng Dao mà nói chẳng khác nào tiếng ong kêu chói tai vô cùng, ngọn đèn loé sáng chỉ khiến người ta cảm thấy hoa mắt chóng mắt khó chịu.
Ngồi xuống cùng Vũ Quân, nhìn thấy Bắc Minh Quân ngồi trên long ỷ ở phía trước, xung quanh toả ánh kim, phát sáng khiến cho người ta không mở nổi mắt. Cô quay đầu nhìn xung quanh.
Vũ Quân ngồi ngay ngắn, không có một chút biểu cảm. Đồng Dao nhíu mày, cảm giác vẻ dịu dàng của Vũ Quân, không biết từ lúc nào, đã không còn sự quan tâm và cẩn thận của hắn. Hắn không bao giờ… nữa có thể đứng cùng một phía với cô, bao dung cô, ủng hộ cô. Nghĩ đến đây, cô không khỏi đau lòng… Ha ha, gây chuyện trái ý trời, gây nên nghiệp chướng, khó sống! Tất cả mọi chuyện đều là do cô tự chuốc lấy, không thể trách ai!
Có rất nhiều lò sưởi trong đại điện, không khí ấm áp. Nhưng Đồng Dao lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang giảm xuống, thậm chỉ ngay cả tóc gáy cũng đều dựng đứng lên.
Có một lão quan ngồi đối diện, mặc trường bào màu nâu, tóc muối tiêu được chải một cách cẩn thẩn. Hắn cúi đầu, chưa từng ngẩng đầu nhìn, nhưng toàn thân tản ra sự quyết đoán, khí thế kinh người, khiến cho mọi người ớn lạnh.
Đồng Dao nhạy cảm như loài thú hoang nheo mắt lại…
Hoàng đế khẽ giơ tay, tiếng ồn ào xung quanh lập tức chấm dứt.
“Hôm nay, bản vương tổ chức yến tiệc, có hai chuyện , chuyện thứ nhất, chắc hẳn mọi người đã biết hết rồi!” Bắc Minh Quân đứng dậy, “Mấy tháng này, nước Cúc Lương phải chịu bệnh dịch đáng sợ, cuối cùng bệnh đã được khống chế, người dân cũng có thể an tâm. Vì thế, ta hoàng đế nước Cúc Lương, muốn cảm ơn một người——sứ giả nước Chư Lương, thất công chúa!”
Xung quanh vang lên tiếng hoan hô, Đồng Dao gật đầu cảm tạ. Vốn muốn trốn ở góc phòng tránh sự chú ý, lại bị Bắc Minh Quân đẩy lên trước đám đông, cả người Đồng Dao không được tự nhiên.
“Thất công chúa không được từ chối, cạn!” Bắc Minh Quân mỉm cười tay cầm chén rượu: “Bản vương thay mặt nước Cúc Lương kính ngươi một ly!”
“Tạ ơn bệ hạ.” Đồng Dao trả lời ngắn gọn, trực tiếp cầm chén rượu lên uống một hơi, giống như chạy trốn nhanh chóng ngồi về chỗ.
Bắc Minh Quân sửng sốt, cũng không nói nhiều.
Vũ Quân không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh, vẫn ngồi tại chỗ, không hề có chút phản ứng.
“Còn một chuyện đáng chúc mừng nữa, là nước ta chào mừng Tất đại nhân- sứ giả nước Hồng Ngọc. Tất đại nhân là chú ruột của hoàng đế nước Hồng Ngọc, lần này đích thân tới nước Hồng Ngọc, thật vinh hạnh cho nước Cúc Lương.”
Lòng Đồng Dao co rút, ngón tay run rẩy.
“Được bệ hạ coi trọng, vô cùng hổ thẹn! Lão tự phạt mình một chén”. Tất đại nhân khiêm tốn không sủng nịnh đứng lên, cầm chén rượu.
“Tất đại nhân khiêm tốn rồi!”
Tất đại nhân vung tay áo, cầm chén rượu một hơi uống cạn. Đồng Dao nhăn mày, rõ ràng cô đã nhìn thấy, tuy hắn dùng tay che đi, nhưng ánh mắt này nhìn qua đã biết.
“Cạn—— hôm nay mọi người vui vẻ như vậy, không cần câu nệ giữ lễ.” Sự vui mừng tràn ngập khuôn mặt Bắc Minh Quân.
“Dạo này thất công chúa có khoẻ không? Hay đã quên lão già này rồi?” Tất đại nhân nhếch miệng, mỉm cười, đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy.
“Ta thực sự không nhớ rõ.” Đồng Dao quay đầu.
Bản thân cô chỉ kế thừa sự căm hận của Ôn Ngọc, còn với sự tồn tại của thất công chúa ở nơi này, cô là hàng giả làm sao mà biết hắn là ai chứ.
“Ha ha, hoàng hậu thật là người hay quên.” Tất đại nhân cười lạnh lùng, “Đúng rồi, lão quên mất, thất công chúa đã không còn là hoàng hậu.”
“Tất đại nhân, bây giờ thất công chúa là sứ giả nước Chư Lương.” Bắc Minh Quân mở miệng nói đánh gãy lời hắn.
“Sứ giả?” Tất đại nhân kinh ngạc, “Thần nghe nói thất công chúa đã trở thành ca nương nổi tiếng ở nước Chư Lương, giờ lại thành sứ giả nước Chư Lương? Thật là bái phục bái phục!”
Lời nói, nghe xong mà chói tai, nhưng dưới ánh mắt nhìn chòng chòng của mọi người, Đồng Dao lười đi đôi co với hắn. Dù sao những lời hắn nói cũng là sự thật, nhưng lời nói ra vẫn khiến cho cô có chút lúng túng.
“Tất đại nhân”, Đột nhiên giọng điệu Bắc Minh Quân trở nên lạnh lùng, “Thất công chúa không còn là hoàng hậu nước Chư Lương, lại càng không phải ca nương nước Chư Lương. Sau này nàng chính là vương phi của nhi*p chính vương.”
Tất đại nhân sửng sốt, trừng mắt, Đồng Dao nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
“Ý của ta, chắc hẳn Tất đại nhân cũng hiểu rõ rồi. Từ hôm nay trở đi chuyện này không cần thảo luận thêm nữa, ca vũ đi.” Bắc Minh Quân phất tay, ngồi trở lại long ỷ.
“Thất công chúa không phải là vương phi của ta.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên đánh vỡ cả bầu không khí, trong nháy mắt ánh mắt mọi người tập trung lên người đó.
Đồng Dao ngẩn người, lời nói này giống như kiếm đâm vào lòng cô đau nhói. Thật sự là Vũ Quân nói sao? Lúc cô mệt mỏi đau khổ nhất Vũ Quân đã luôn ở bên giúp đỡ cô, không nghĩ tới hiện tại lại đâm một nhát lên miệng vết thương của cô.
Nhìn về phía Vũ Quân, hắn vẫn như trước cúi đầu nhìn, vẻ mặt không có chút biểu cảm, hờ hững như vậy, vô tình như thế.
“Vũ Quân!” Bắc Minh Quân gầm lên ý tứ khiển trách, nhưng ngại ở đây có đông đủ quan viên cũng không nổi giận, chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn Đồng Dao. Nhưng vẻ mặt này chỉ khiến cho Đồng Dao càng cảm thấy khó xử mà thôi.
“Nhi*p chính vương nói đúng.” Đồng Dao hít một hơi, đau đến tận tim gan, “Ta chỉ là một ca nương của nước Chư Lương, làm sao có thể xứng làm vương phi nước Cúc Lương. Bệ hạ nói đùa, Tất đại nhân đừng để trong lòng.”
“Thất công chúa không cần nói những lời hồ ngôn loạn ngữ, bản vương không nói đùa!” Vẻ mặt Bắc Minh Quân trầm xuống.
“Ha ha, cảm tạ bệ hạ đã coi trọng ta.” Đồng Dao nâng tay, khẽ cười, “Nhưng ca nương chỉ là ca nương, vĩnh viễn cũng sẽ không bay lên cành cao được. Hôm nay vui vẻ như vậy, ta liền dâng lên một khúc ca tặng mọi người. Chúc cho dân nước Cúc Lương và nước Hồng Ngọc luôn an khang!”
Dứt lời Đồng Dao không quan tâm tới ý kiến của mọi người, đã cười đi ra giữa điện. Mỗi người lại có một vẻ mặt khác nhau, cô chỉ cảm thấy thế giới dối trá này, nhưng lại là thật. Chính cô đã bị cuốn vào mọi chuyện, bị tổn thương, huỷ diệt…
Nhưng vẫn mỉm cười, cười đối diện với mọi chuyện đáng sợ.
Không thể để cho bất cứ kẻ nào cản trở, giọng hát trong veo vang lên phá vỡ bầu không khí.
Trời dần tối.
Hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Những lời hứa hẹn nay đã như gió cuốn đi.
Nói gì mà thiên trường địa cửu chỉ là có lệ mà thôi.
Trong đêm đen nước mắt cứ thế rơi hoà cùng vạn vật.
Chia tay chúng ta đã lựa chọn không quay đầu lại.
Từ nay về sau chỉ còn bàn tay lạnh lẽo.
Sẽ không còn sự dịu dàng của chàng.
Càng ngày Đồng Dao càng khâm phục khả năng kiềm chế của mình, chính cô lại có thể mang bộ mặt tươi cười mà hát ra mỗi câu mỗi chữ. Nước mắt là một thứ xa xỉ cách cô quá xa, cho dù phải chịu đau đớn thế nào cũng không để bản thân mình khóc nữa.
Vũ Quân nắm chặt hai đầu ngón tay hơi run run có phần trắng bệch, vẻ mặt Bắc Minh Quân khó có thể đoán được.
Tại sao lại luôn trống trải đến vậy.
Những thói quen vẫn để lại vết thương trên cơ thể.
Ta không muốn dẫm lên những vết thương đó.
Hai ta xa cách giữa tấm màng ngăn cách.
Xung quanh im lặng tới khác thường, lòng ai cũng chìm xuống, tập trung nghe Đồng Dao hát. Mọi người vẫn ngồi đó, mà bên trong lại rơi vào đau thương, vẻ mặt Tất đại nhân tỏ ra quái dị, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ những gì.
Chỉ còn căn phòng trống trải.
Sự dịu dàng đó chỉ là giả dối.
Buông tha tất cả nắm lấy tự do.
Làm lại tự đầu.
Từng chữ hờ hững, nhưng lại lạnh tới tận xương tuỷ. Mỗi một nốt đều vô cùng cô đơn, đánh thẳng vào lòng người nghe, khiến cho người nghe mà trong lòng xúc động không thôi.
Bắc Minh Quân nheo mắt, tức giận nhìn Vũ Quân. Mặt Vũ Quân tái nhợt, ngón tay run ray, môi nhắm chặt dứt khoát giống như tượng điêu khắc.
Tại sao lại luôn trống trải đến vậy.
Đêm tối cô đơn ôm vết thương chàng để lại.
Ta không muốn dẫm lên những vết thương đó
Trong tim chỉ còn giấc mơ đánh mất.
Theo gió bay đi.
Trong tim chỉ còn giấc mơ đánh mất.
Đã từng có.
Hát xong những chữ cuối, xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Giống như mọi âm thanh giờ đều là thừa thãi, mọi người đều không muốn phá hỏng bầu không khí này, cũng không biết nên nói gì.
“Ha ha, thật có lỗi.” Đồng Dao cười xấu hổ, “Hình như ca khúc không hợp lắm. Xin bệ hạ thứ tội.”
“Này. . . . . . Không. . . . . .” Giọng Bắc Minh Quân gượng gạo.
“Nơi này quá nóng, xin bệ hạ cho phép ta ra ngoài một lát.” Đồng Dao gật đầu, giống như chạy trốn nhanh chóng đi ra ngoài. Cô chỉ biết là mình sắp không kiềm chế nổi nữa, giấy tiếp theo, không biết cô sẽ gây ra chuyện gì nữa