Diêu thừa tướng đi chưa được bao lâu, Bắc Minh Quân lại mang theo một đám người hung hăng chạy tới, nhìn thấy Vũ Quân và Đồng Dao ngồi bên giường, dựa sát vào nhau mà thủ thỉ nói chuyện, vẻ mặt tối sầm lại.
“Bệ hạ” Đồng Dao vội vàng hành lễ.
Bắc Minh Quân cười lạnh lùng, quay đầu: “Không phải bệnh cũ của đệ lại tái phát sao, lại hào hứng như vậy.”
“Hoàng huynh không phải lo lắng, đệ đã ổn.”
“Ổn rồi? Vậy hiện giờ đi tới phủ thừa tướng đi, bản vương đã phái xe ngựa tới đón ngươi.”
Đồng Dao ngẩn người, trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân.
Trong mắt Vũ Quân hiện lên một tia sắc bén, không nóng không lạnh nói: “Hoá ra hoàng huynh cùng thừa tướng đại nhân, đều mong ta đi ngắm trúc như vậy nha!”
Vẻ mặt Bắc Minh Quân không thay đổi.
“Ý muốn của bệ hạ, Vũ Quân sẽ không làm trái. Nhưng Vũ Quân cũng không phải người ngu dốt, chuyện gì đã xảy ra, xin hoàng huynh cũng nên nói ra cho rõ.”
Đồng Dao dùng sức cắn môi, chuyện cũng nói ra tới miệng rồi, Bắc Minh Quân cũng đã bị ép, nhưng xem ra Vũ Quân cũng không làm rõ được.
“Không có việc gì, chỉ là ngắm trúc thôi mà.”
Đột nhiên Vũ Quân cúi đầu khẽ cười, đôi mắt rung động mang theo một tia đau xót nhìn Bắc Minh Quân. Bắc Minh Quân bị ánh mắt của Vũ Quân làm cho chột dạ, xấu hổ quay đầu không nhìn hắn.
“Phải, Vũ Quân vốn mệnh thuỷ, tự do thoáng qua. Hoàng huynh đã sớm không coi ta là người nước Cúc Lương.”
“Không!” Bắc Minh Quân lớn tiếng bác bỏ, nhưng sau đó cũng chỉ mím môi, không nói.
Hắn quay đầu nhìn ra bầu trời xanh, vẻ mặt nghiêm trọng, lâu sau, thở dài: “Ta đã đồng ý với thừa tướng để đệ qua đó ở vài ngày, hôm nay đệ ở lại nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai ta sẽ lại bố trí xe ngựa, ta sẽ…” Nói được một nửa, hắn vẫn cố tình nuốt trở lại. Vũ Quân nghe xong hơi nhíu mày.
Hoán Nhi bị vẻ mặt của Bắc Minh Quân doạ cho choáng váng, ngây người đứng ở góc phòng không dám nói lời nào. Bắc Minh Quân giương mắt, ra hiệu cho thị vệ bên cạnh, người kia liền lẳng lặng đi về phía Hoán Nhi không nói gì, Hoán Nhi chớp mắt, gật đầu, sau đó đi theo thị vệ đi ra ngoài. Đồng Dao mơ hồ cảm thấy có điểm không hợp lý, nhưng không thể nói rõ được.
Bắc Minh Quân liếc nhìn qua căn phòng của Vũ Quân, nhìn thấy chiếc giường của Vũ Quân, bên cạnh là giường của Đồng Dao. Hắn hít một hơi thật sâu, để chế áp tâm tư của mình, sau đó dùng ánh mắt quái dị liếc mắt nhìn Đồng Dao, rồi xoay người bước đi. Đột nhiên Vũ Quân cảm thấy căng thẳng nắm chặt tay cô.
Thấy Bắc Minh Quân đã đi xa, Đồng Dao mới thở dài nhẹ nhõm, vội vàng chạy ra đóng cửa lại.
“Trời ạ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Đồng Dao lau mồ hôi trên trán, “Hắn tới đây có mục đích gì? Vì sao muốn đưa ngươi rời khỏi đây?”
Vũ Quân từ từ ngồi xuống, nhíu mày không nói.
“Hoàng huynh của ngươi gọi Hoán Nhi đi rồi, cũng không biết là vì chuyện gì. Chờ tối nay Hoán Nhi về, chúng ta hỏi hắn, nhưng cũng chưa chắc sẽ có đầu mối gì.”
“Hoán Nhi sẽ không quay lại.”
“Cái gì?” Đồng Dao quay đầu giật mình nhìn Vũ Quân.
“Hoán Nhi bị gọi đi sẽ không quay lại.”
“Có ý gì?”
“Chúng ta là anh em ruột, so với bất kỳ kẻ nào ta hiểu huynh ấy nhất, trong mắt huynh ấy có sát khí.”
Đồng Dao sửng sờ đứng chôn chân tại chỗ.
“Ý của ngươi là, hoàng huynh của ngươi muốn Gi*t Hoán Nhi? Nhưng vì sao? Hoán Nhi chỉ là một đứa trẻ, chỉ là một người hầu. Cho dù phải ૮ɦếƭ, cũng không cần làm phiền tới hoàng đế tự tay sát hại chứ?”
“Chuyện này… Ta cũng không rõ.” Vũ Quân hạ tầm mắt, giọng nói cũng rất bình tĩnh: “Hoàng huynh đã nói là làm, ngày mai ta sẽ đi, tất cả đều theo sự an bài của hoàng huynh. Nếu muốn biết mọi chuyện, chỉ còn có ngày hôm nay.”
“Vũ Quân. . . . . .”
“Đêm nay ta phải đi ra ngoài.”
“Đi đâu?”
Sắc mặt Vũ Quân trắng bệch, tay nắm chặt thành quyền.
“Ngươi muốn đi vào trong rừng trúc?” Đồng Dao nhìn dáng vẻ của hắn, bỗng nhiên nhớ tới tình hình hôm đó hắn ở trong rừng trúc.
Vũ Quân xoay người lại, kéo hai tay Đồng Dao để trước иgự¢ mình: “Ngủ ngon, ở phòng chờ ta, trước khi trời sáng, ta chắc chắn sẽ quay về.”
“Không được!”
Đồng Dao lo lắng, giọng nói cũng lớn hơn. Nhớ đến lần trước khi Vũ Quân đi vào trong rừng sắc mặt trở nên tái nhợt, cô đã lo muốn ૮ɦếƭ, hiện tại lại để hắn một mình đi vào trong rừng, có trời mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra, cô an tâm mà ngủ mới lạ.
“Không cần lo lắng cho ta.” Vũ Quân nở nụ cười ôn hoà: “Ta là đàn ông, ta sẽ xử lý tốt mọi chuyện.”
“Ngươi là đàn ông, cũng là người bệnh. Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi làm như vậy, ngươi không được đi.”
Vũ Quân tươi cười giống như dòng chảy bập bềnh: “Nàng lo lắng cho ta sao?”
Vẻ mặt Đồng Dao trở nên xấu hổ: “Ta không thèm quản ngươi.”
“Ta thích nàng quản ta, Đồng Dao”. Vũ Quân chớp đôi mắt nâu, ánh mắt hiện lên một tia sáng: “Ta cũng muốn mỗi thời mỗi khắc ở bên nàng, mỗi phút giây cũng không muốn rời xa nàng. Nhưng nước Cúc Lương là nhà của ta, quê hương ta, không có nước Cúc Lương cũng sẽ không có Vũ Quân, ta biết nước Cúc Lương đã xảy ra chuyện gì đó, lại thờ ơ mặc kệ. Đồng Dao, nàng hiểu ta phải không?”
Đồng Dao bất đắc dĩ lắc đầu: “Được, ta hiểu ngươi. Nhưng ta cũng có điều kiện.”
“Nàng nói đi.”
“Ta phải cùng đi!”
“Không được!”
“Vậy đàm phán thất bại. Nếu ngươi khăng khăng muốn đi một mình, ta sẽ nói cho bệ hạ biết, ông cha có câu đầu xuôi đuôi lọt. Ta có điều kiện của ta, không thương lượng. Ngươi yêu nước Cúc Lương của ngươi, đối với người không phải dân nước Cúc Lương, ta chỉ lo lắng an toàn của ngươi. Hơn nữa thật sự, nếu nước Cúc Lương xảy ra chuyện gì, ta không sao cả, nhưng ngươi nhất định không thể có sơ sẩy gì!”
Đồng Dao còn chưa nói xong, đã thấy nước mắt trên khoé mắt Vũ Quân. Đôi tay đang nắm lấy tay Đồng Dao run rẩy: “Nàng khiến ta trở nên sợ ૮ɦếƭ…Giờ đây Vũ Quân rất muốn sống. ૮ɦếƭ rồi… Ta sẽ không được nhìn thấy nàng nữa, ta không nỡ…”
Đầu mũi Đồng Dao cay cay: “Nói linh tinh, còn nói chuyện ૮ɦếƭ chóc, đời này ta cũng không quan tâm tới ngươi!”
“Không nói tới ૮ɦếƭ…” Vũ Quân dịu dàng ôm thắt lưng Đồng Dao: “Không ૮ɦếƭ, ta không muốn ૮ɦếƭ, ta muốn vĩnh viễn ở bên cạnh nàng.”
Đồng Dao đau đớn vuốt ve mái tóc dài của hắn, không nói gì phản kháng.
Hai người đã sớm thổi tắt đuốc, nằm lên giường. Đắp chăn, nhưng trên người đã mặc quần áo chỉnh tề, tuy đã nhắm mắt, nhưng không ngủ, mỗi một dây thần kinh đều treo lên.
Bên ngoài mặt trăng đã lên cao, từ xa truyền đến tiếng gõ rất nhỏ. Canh ba… Người hầu trong phòng đã sớm đi ra ngoài, đóng cửa lại, canh cửa.
Vũ Quân mở mắt, dưới ánh trăng xanh, hai mắt trở nên trong suốt. Đồng Dao đã xoay người, hai người liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười.
Bọn họ nhanh chóng nhét quần áo vào sọt ở phía dưới, làm thành hình người, từ xa nhìn lại, giống như hai người vẫn đang nằm trên giường.
Khẽ mở cửa sổ, dùng thanh xà làm trụ, Vũ Quân lấy tay đẩy, tạo thành một đường parabol nhẹ nhàng đi ra ngoài, sau đó xoay người, chìa tay đỡ Đồng Dao. Đồng Dao sửng sốt, không thể tưởng tượng được ngày thường Vũ Quân yếu ớt như vậy, trong bóng đêm lại như một chú mèo nhanh nhẹn nhạy bén.
Hai người đi giày vải, im lặng di chuyển ở hành lang. Hơi thở của Vũ Quân rất khẽ, giống như một chú mèo đi trong đêm tối, bước đi hoa mỹ, có thể che giấu bản thân một cách dễ dàng, nhưng có điều so sánh của Đồng Dao có chút cường điệu.
May mắn là thị vệ tuần tra không nhiều, Đồng Dao nhìn thấy lông mày Vũ Quân nhíu vào, không biết hắn đã phát hiện thấy cái gì, nhưng xung quanh rất im lặng, Đồng Dao không dám phát ra tiếng động.
Chỉ trong chốc lát hai người đã tới rừng trúc. Trong bóng đêm rừng trúc đã mất đi vẻ thanh lịch cùng cao quý lúc ban ngày, từ xa nhìn lại, ở sâu trong cánh rừng tối đen như mực. Gió thổi những chiếc lá trúc phát ra âm thanh kỳ quái, sởn gai ốc, đột nhiên Đồng Dao nghĩ tới cảnh trong những bộ phim kinh dị, không khỏi có chút sợ hãi chùn bước.
“Nàng ở chỗ này chờ ta, đừng đi vào.” Sắc mặt Vũ Quân trắng bệch, buông tay Đồng Dao ra.
“Không được!” Đồng Dao căng thẳng kéo tay hắn, “Nếu không thì, ngươi cũng đừng đi vào.”
Vũ Quân xoay người, vỗ vào vai Đồng Dao an ủi: “Đừng lo, ta không có việc gì, hôm nay là cơ hội cuối cùng, ta phải làm cho rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, ta sẽ lập tức trở lại.”
“Không được!” Đồng Dao vội vàng giữ chặt tay hắn, “ Ngộ nhỡ gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ, muốn vào thì vào cùng nhau, nếu không thì ngươi cũng không được đi.”
“Nhưng…”
“Dù thế nào ngươi cũng tuyệt đối không được đi một mình.”
Hai ngươi tương trợ khích lệ nhau, nắm tay cùng đi sâu vào trong rừng. Càng đi vào trong, trong lòng Đồng Dao càng sợ hãi, bên trong có một làn khói bốc lên, vẫn còn ánh lên màu xám. Lần trước Vũ Quân nói ngửi thấy mùi khét, nhưng bản thân cô lại không ngửi thấy.
Nhưng đến lần này, Đồng Dao có thể ngửi thấy mùi hôi thối, không thể nói rõ đây là mùi gì, nhưng cảm thấy toàn thân lông tơ đều dựng đứng lên.
Bầu không khí xung quanh ẩm ướt, càng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Những chiếc lá trúc bị gió thổi bay xào xạc, giống như tiếng những âm hồn đang gào thét, nhưng càng nghe càng cảm thấy giống như có tiếng người đang thét lên… Khiến cho người ta sởn cả gai ốc.
“Vũ Quân, ngươi có tin trên đời này có ma quỷ không?”
Vừa nói xong, đột nhiên Đồng Dao cảm thấy lời nói của mình thật buồn cười. Chính mình vốn không thuộc về thời đại này, bị Ôn Ngọc ૮ưỡɳɠ éρ đưa tới đây, Ôn Ngọc không phải là linh hồn đến từ nghìn năm trước sao.
“Ta mong là có.” Vũ Quân cười.
Trong tiềm thức của Đồng Dao vẫn coi Vũ Quân là người yếu đuối, cho rằng hắn là một người bệnh, mà mình phải quan tâm chăm sóc hắn. Nhưng, hiện tại lúc này, Đồng Dao cảm nhận được rõ ràng, nụ cười của Vũ Quân, Vũ Quân nắm chặt hai tay cô, còn mỗi một hơi thở của hắn, dường như là để dỗ dành, tiếp thêm sức mạnh cho cô. Có thật là Vũ Quân ỷ vào cô không? Nói không chừng là chính cô ỷ lại vào hắn nhiều hơn…
“Bởi vì nếu có quỷ, sau khi ta ૮ɦếƭ, có thể biến thành quỷ, ta còn có thể nhìn thấy nàng, còn có thể ở bên cạnh nàng. Ta sẽ không phải đau khổ.”
Đồng Dao hít một hơi thật sâu, viền mắt nóng lên: “Vì sao mỗi câu nói của ngươi đều khiến cho ta áy náy như vậy?”
“Áy náy?” Vũ Quân chậm rãi quay đầu lại nhìn cô, “Đừng dùng từ này, nó làm ta bị tổn thương.”
Đồng Dao lắc đầu, cố gắng đè nén sự xúc động của mình: “Vũ Quân, ta ngửi thấy mùi hôi thối.”
“Phải.”
“Ngươi không sao chứ?”
Vũ Quân gật đầu, bình tĩnh quay lại nhìn: “Từ hướng đó thổi tới?
Cả người Đồng Dao đổ mồ hôi lạnh.