Sáng sớm tinh mơ đoàn người của Vũ Quân đã sửa soạn xong. Vũ Quân đi rất gấp, Đồng Dao hiểu rõ tâm trạng của hắn, hắn mong mình sẽ về nước Cúc Lương trước khi thư của Nhuận Ngọc đến nơi.
Nhuận Ngọc ban cho Đồng Dao một sứ giả chuyên về công văn giấy tờ. Ở trước mặt Vũ Quân, trịnh trọng tuyên bố Đồng Dao lấy danh nghĩa là sứ giả đi tới nước Cúc Lương mà thôi. Nhuận Ngọc còn nhấn mạnh hai chữ sứ giả, Vũ Quân cười nhạt, để vào trong lòng.
“Nhận sứ mệnh đi sứ trong thời hạn ba tháng, đến ngày sứ giả nhất định phải trở về nước Chư Lương.”
“Trừ phi, nàng muốn làm Vương phi của nước Cúc Lương”, Vũ Quân nhíu mày.
Ánh mắt Nhuận Ngọc lạnh như băng, không nói thêm gì nữa.
Có mười người đi cùng Đồng Dao, nói là quan văn đi theo để dạy lễ nghi. Nhưng Đồng Dao thấy, vẻ mặt bọn họ trông rất đáng sợ, còn có một người, trên mặt có vết sẹo dài. Hoàn toàn không giống quan văn, giống sát thủ hơn.
Ánh mắt Vũ Quân có chút thờ ơ, như không có chuyện gì xảy ra. Nhuận Ngọc còn ban cho Đồng Dao một cung nữ, cô gái này, ánh mắt có phần linh hoạt, chắc bản thân cũng có chút bản lĩnh.
“Có thể để A Ứng đi cùng với nô tỳ?” Đồng Dao khẽ nhíu mày.
“Nàng ta phải ở lại nước Chư Lương!” Nhuận Ngọc không thiện cảm nói.
Đồng Dao khẽ cắn môi, tâm tư của Nhuận Ngọc cô rất hiểu. Nhuận Ngọc hận cô, cho nên sẽ không dễ dàng để cô đi. A Ứng dường như là vướng bận duy nhất với nước Chư Lương của Đồng Dao, Nhuận Ngọc sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Nàng lên xe trước đi…” Vũ Quân vươn tay về phía Đồng Dao, đỡ cô lên xe ngựa, kéo rèm xuống. Sắc mặt Nhuận Ngọc càng trở nên u ám.
“Cảm tạ sự tiếp đãi tận tình của bệ hạ , sau khi về nước ta nhất định sẽ truyền đạt thành ý của ngài tới hoàng huynh!” Vũ Quân cúi người hướng về phía Nhuận Ngọc.
“Không cần đa lễ! Đất nước ta là nơi trồng được loại nhân sâm tốt nhất, ta đã sai người mang lên xe. Nước Cúc Lương và nước Chư Lương trọn đời thân thiết, loại dược liệu này, ta sẽ chuyển tới nước Cúc Lương định kỳ.”
“Cảm tạ bệ hạ! Bản vương xin đi trước.”
“Ta sẽ phái người đưa hoàng tử ra biên giới, đi đường bình an!”
“Cảm tạ!”
Vũ Quân lên xe ngựa, cả đoàn xe hô to, bắt đầu khởi hành.
Nhuận Ngọc hạ tầm mắt, nhìn theo đoàn người đang dần đi xa…
Nhuận Ngọc nhìn chằm chằm vào tấm rèm trên xe ngựa, nàng ngồi ở bên trong, không biết trong lòng nàng có nhớ ta không, sao lại im lặng thế. Trong lòng nàng chắc rất vui… Đừng vui mừng quá sớm! Nàng sẽ không thực hiện được ý định của mình đâu.
Cho đến khi đoàn xe biến mất khỏi tầm mắt, từ đầu đến cuối tấm rèm chưa từng được vén lên… Lòng Nhuận Ngọc cuộn lên ép trái tim tới đau nhức. Nhuận Ngọc giận dữ phất tay áo bỏ đi…
Đồng Dao ngồi trên xe ngựa, ánh mắt có chút mơ màng. Nhuận Ngọc ở ngay bên ngoài, trong lòng cô rất muốn nhìn hắn. Nhưng, sợ rằng nếu nhìn thấy hắn, sẽ không thể rời khỏi nước Chư Lương được nữa…
Vũ Quân khẽ chạm vào tay Đồng Dao, kéo nàng tới dựa sát vào hắn.
Trong lòng Đồng Dao đau nhói.
“Quên mọi chuyện ở nơi này đi, chuyện còn lại hãy để ta sắp xếp…”
Nước mắt rơi xuống trang phục của Vũ Quân, Vũ Quân vẫn thản nhiên nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cơ thể Vũ Quân vốn không tốt, mỗi đêm người hầu đều phải tìm chỗ hạ trại, để Vũ Quân nghỉ ngơi.
Buổi tối sẽ có thái y tới bắt mạch, xác nhận hắn không có việc gì, rồi hắn mới đi ngủ.
Dưới ánh lửa, trông hắn nhạt nhòa như bức tranh đen trắng. Đồng Dao khẽ nhíu mày.
Vũ Quân kéo tay Đồng Dao: “Đừng đi, được không?”
Nhìn khuôn mặt hắn nhợt nhạt thiếu sức sống cùng đôi môi đỏ sậm, đây là sắc mặt điển hình của người bị bệnh tim. Đồng Dao gật đầu: “Ta không đi, nhìn ngươi ngủ.”
Vũ Quân cười, nhắm mắt lại: “Nếu nàng rời đi thì sao?”
Đồng Dao sửng sốt. . . . . .
“Nàng rời đi, có lẽ ta sẽ ૮ɦếƭ…”
“Còn nói như vậy, ta sẽ đi thật đấy!”
“Không nói”, Vũ Quân vội vàng giữ hai tay Đồng Dao, nắm ở trước иgự¢ : “Ta sẽ không cho nàng đi, nàng là Vương phi của ta.”
Đồng Dao khẽ thở dài.
Ban đêm, Vũ Quân ngủ say giống như một đứa trẻ. Đồng Dao vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhưng giữa ngọn lửa bập bùng, dường như cô lại nhìn thấy khuôn mặt Nhuận Ngọc…
Sáng sớm hôm sau, thần sắc của Vũ Quân khá hơn, trên khuôn mặt luôn mang theo nét cười. Hóa ra sắc mặt nhợt nhạt này cũng có lúc có sức sống, hồng hào như vậy.
“Từ hôm nay trở đi, không cần hạ trại. Cả đoàn xe phấn chấn lên cho ta, rồi tăng tốc về nước!” Vũ Quân dẫn đầu đoàn nói.
“Cái gì?” Một lão quan trong phái đoàn nước Cúc Lương, vừa nghe đã nhảy dựng lên: “Không được, buổi tối hoàng tử nghỉ ngơi thế nào được?”
“Cơ thể ta rất tốt, không cần nghỉ ngơi.”
“Nhưng hoàng tử, cơ thể của người… Chuyện này không được, tuyệt đối không được!” Đầu vị lão quan lắc như trống bỏi.
Ở bên cạnh Đồng Dao nghe mà hoảng sợ : “Vì sao phải vội vã về nước?”
Vũ Quân thản nhiên nhìn cô, không trả lời.
“Hoàng tử, cơ thể của ngài vô cùng cao quý. Nếu xảy ra sai sót gì, lão thần có mười cái đầu cũng không đủ để bệ hạ chém!”
“Không cần hạ trái, tăng tốc về nước!” Ánh mắt Vũ Quân thay đổi, phát ra những tia sắc nhọn lạnh lùng. Cả người vị lão quan phát lạnh, lập tức cúi người, kính cẩn lui xuống.
Vũ Quân ngồi xuống, nhìn ánh dương từ từ lên cao nơi chân trời, Đồng Dao lại gần.
“Thư của hoàng đế nước Chư Lương nhất định đã được gửi đi….”
“. . . . . .”
“Tính tình của huynh ta cố chấp, nhất định phải về nước Cúc Lương trước khi lá thư đó đến.”
Đồng Dao khẽ nhíu mày, không biết nên nói cái gì.
Vũ Quân quay đầu lại, nhìn cô: “Ta sẽ không cho nàng về nước Chư Lương!”
Đồng Dao cúi đầu, trong lòng cô có mùi vị mà cũng chỉ có cô mới hiểu.