Đồng Dao bỏ mọi thứ trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời hít thở thật sâu. Đây là một cơ hội lớn, để biến những thứ xa vời ngoài tầm ngắm trở nên có thể. Nhất định không được từ bỏ, không bỏ cuộc. Hủy diệt nước Hồng Ngọc…
Đồng Dao không ngừng khích lệ bản thân mình, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nhanh chóng đi tới chỗ đoàn người đang tuyển ca vũ.
Càng tới gần, đám người đứng càng đông hơn. Các nữ quan cùng cung nữ đang đứng túm năm tụm ba nói chuyện, có thể nhìn thấy, cảm xúc đầu tiên trên mặt mỗi người là sự hưng phấn, nhưng sau vẻ mặt tươi cười, là sự căng thẳng hồi hộp. Đồng Dao cố gắng đi sát vào góc tường, không muốn mọi người nhìn thấy mình. Nhưng vừa đi vào đại sảnh nơi tuyển ca vũ, mọi ánh mắt đều nhìn hướng về phía cô.
Đồng Dao lặng lẽ cúi đầu, không quan tâm tới những ánh mắt xung quanh. Cô hiểu, ở đây không ai là bạn của cô, mọi người đều căm thù cô tới tận xương tủy. Có lẽ mọi người cho rằng cô không biết điều, có thể nói là bị điên rồi. Căn bản cô không còn đường sống ở nước Chư Lương, giờ lại còn tới tham gia ứng tuyển vào đoàn ca vũ, đúng là mơ mộng hão huyền.
Đồng Dao ổn định hô hấp, cô biết rõ mục đích mình làm việc này phức tạp hơn nhiều so với những cô gái chỉ muốn đơn thuần là được tham gia vào đoàn ca vũ, hơn nữa cô phải thành công.
Trong phòng nơi tuyển chọn đoàn ca vũ có rất nhiều thị vệ qua lại, có trật tự quy củ. Với bầu không khí nghiêm trang ở đây, không ai tới trước mặt Đồng Dao gây sự. Tất cả đều tự giác đứng xếp thành hàng dài, hai hàng người từ từ đi qua cửa vào tuyển chọn.
Bên trong cảnh cửa gỗ đỏ sẫm không có một chút tiếng động, trang nghiêm như một bia mộ. Ngay sau khi tuyển chọn, tất cả mọi người đều đi ra ngoài từ cửa khác, do đó không ai rõ tình hình thực tế bên trong, trong lòng mọi người lại càng thêm lo lắng. Tất cả mọi người đều lo lắng cho tình hình của mình, cũng không chú ý tới hành động của Đồng Dao, sự căng thẳng im lặng khiến cho bầu không khí xung quanh cũng trở nên ngột ngột. Trên trán Đồng Dao cũng đổ mồ hôi.
Mỗi một giây trôi qua giống như đang dày vò, nhưng đoàn người đi vào rất nhanh, không quá một hồi chuông, sẽ có người đi ra gọi người tiếp theo vào. Nhìn người từ bên trong ra, ánh mắt rất sắc bén, không có chút cảm xúc nào. Đồng Dao nắm chặt tay, nghe nói người phụ nữ tên Hác Di kia, trước kia là một vũ công, hiện tại trở thành quan khảo thí nghiêm khắc. Không biết vận mệnh của cô sẽ thế nào.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên phía trước có một người hầu giơ tay lên, ra hiệu cho các cô có thể đi vào. Người cung nữ đứng bên cạnh cô giống như bị rắn cắn, sợ tới mức đứng không vững. Nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng, gắng gượng đi vào bên trong.
Dọc đường đi Đồng Dao liên tục cổ vũ bản thân mình, người khác có thể thất bại, nhưng cô không thể thua.
Được một người hầu, đưa cô tới một phòng lớn. Trong phòng đốt đuốc sáng trưng, sáng tới mức có thể soi rõ được mỗi một tia tâm tư trong lòng mỗi người.
Nhìn qua có thể thấy rõ tất cả mọi thứ. Phía trước đặt một cái bàn lớn, ngồi đầu tiên là một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị. Nàng mặc một bộ trang phục màu đen, trên áo có in đám mây lớn màu đỏ, nàng rất gầy. Không phải nàng là cung nữ theo hầu của Hác Di chứ. Người phụ nữ có mái tóc dày đen nhánh, tóc 乃úi cao, hiện ra vẻ cao quý mà nghiêm nghị, đôi mắt tròn nhìn chằm chằm vào Đồng Dao cùng người cung nữ đang từ từ tiến vào, không cả chớp mắt.
Ánh mắt của nàng dường như có áp lực rất lớn, khiến cho mọi người không ai dám ngẩng đầu.
“Lần tuyển chọn này, chủ yếu để nghênh đón hoàng tử nước Cúc Lương tới tuyển phi. Ca vũlần này, là thể diện của nước Chư Lương ta, cũng là thể hiện thành ý với nước Cúc Lương. Không phải trò đùa,có tầm quan trọng lớn, không có khả năng đảm nhiệm, trước tiên xin mời tự động trở về.” Giọng nói của Hác Di vang mà lanh lảnh, Đồng Dao cảm giác được toàn thân người cung nữ đứng bên cạnh mình run lên.
Lâu sau không ai nói gì…
“Xem ra không ai đi, đối với các ngươi mà nói cũng không phải chuyện tốt gì”, Hác Di khẽ ngẩng đầu lên: “Vậy bắt đầu từ ngươi”, nàng đưa tay chỉ cô gái đứng bên cạnh Đồng Dao: “Có thể làm gì?”
“Nô tỳ…. nô tỳ có thể múa”, cung nữ cố gắng nói to, nhưng tiếng nói vẫn nhỏ nghe như muỗi kêu.
“Múa đi.”
Cung nữ dùng sức cắn môi, đi tới giữa phòng: “Có thể có nhạc đệm?”
Hác Di cười lạnh lùng, lắc đầu.
Cung nữ kia không có cách nào, cũng đành kiên trì đến cùng, vung ống tay áo, tự đếm nhịp điệu bắt đầu múa.
Chưa nhảy hết được 20 giây, Hác Di đã vỗ tay: “Đi xuống!”
Cung nữ ngây người.
“Con gái à, không lịch sự chút nào, đi xuống!”
Cung nữ khóc lóc, bị người hầu dẫn ra cửa hông.
Trong lòng Đồng Dao sợ hãi, chứng kiến ngọn trúc trong tay Hác Di liên tục khắc vào miếng đất sét, không hề ngẩng đầu lên: “Ngươi cũng đi xuống đi.”
Trong lòng Đồng Dao ngẩn ra do dự, đứng tại chỗ phản ứng lại.
Hác Di ngẩng đầu: “Ta nói ngươi, đi xuống.”
“Vì sao? Người còn chưa kiểm tra ta ?”
Hác di cười lạnh lùng: “Ha ha, ngươi có tư cách dự tuyển sao?”
Hai người hầu đã đứng bên cạnh Đồng Dao.
“Hoá ra tất cả đều là giả.” Chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn hy vọng bị diệt trong tay mình, trong lòng Đồng Dao bắt đầu run rẩy.
Hác Di hạ hàng lông mày, lạnh lùng nhìn cô.
“Người thực sự chỉ cần một thân phận vừa ý, không phải ca hát.”
Hác Di nheo mắt nhìn cô, không nói.
“Nô tỳ có khả năng muốn tham gia dự tuyển, nhưng người ngay cả nhìn cũng không. Người căn bản không phải là người làm nghệ thuật chân chính! Trong mắt của người, thân phận cao hơn năng lực, sự nghiêm túc của người căn bản không có ý nghĩa gì cả!”. Trong lòng Đồng Dao nổ vang, cố tình dùng những từ ngữ mạnh mẽ quyết liệt kích động nàng. Trong lòng Đồng Dao hiểu được, người nghệ sĩ giống như Hác Di, điều đáng sợ nhất là có người nói nàng không tôn trọng nghệ thuật, hy vọng chiêu này có tác dụng với nàng.
Nhưng Hác Di chỉ bặm môi lại, không nói gì. Trong lòng Đồng Dao lập tức rơi vào tuyệt vọng, xong rồi… Lần này thật sự hết rồi.
Hai người hầu đẩy cô sang bên bên, cô run rẩy hít một hơi, bị dẫn ra cửa hông đi ra ngoài.
“Ngươi có thể làm gì?” Ngay tại thời điểm chân Đồng Dao sắp bước ra cửa, Hác Di hạ giọng nói giống như tiếng chuông vang lên sau lưng Đồng Dao.
“Nô tỳ có thể hát”, Đồng Dao kích động, đẩy người hầu đứng bên cạnh lập tức chạy tới trước mặt Hác Di: “Nô tỳ có thể hát!”
Hác Di nheo mắt lại : “Hát đi!”
Đồng Dao hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Hát, hát… Đây là cơ hội duy nhất của cô!
Khẽ nhắm hai mắt lại, mọi nốt nhạc nhảy ra trong đầu cô, cô nhất định phải thành công, nhất định thành công!
Khi mở mắt ra, Đồng Dao giống như biến đổi thành người khác, hiện ra vẻ bình tĩnh, ung dung tự tại.
Không cô không muốn kết thúc cô chưa kết thúc được.
Cuộc hành trình bất tận nhận ra ta không ngừng bước tới.
Đã quên mất mình đang ở đâu.
Ai có thể thay đổi con đường dài sự sống.
Ai biết được sự trường tồn có bao phần đáng sợ.
Ai biết rõ so với số phận thì sự sống còn tàn khốc hơn.
Nhưng không ai bằng lòng thua cuộc.
Chúng ta không ngừng tiến bước.
Quên mất đường đi.
Ngẫu nhiên trong cuộc truy tìm cuộc tình lại tìm thấy sự thất vọng.
Chúng ta đều được giải thoát ở trong mộng.
Cõi lòng tan nát.
Lang thang trong bóng tối nơi ngọn đuốc đã tàn.
Đi không tới được bến đỗ lại trở về nơi xuất phát..
Không đi tới được đoạn cuối con đường.
Bài hát con đường để đi dài gần ba phút, Hác Di chắp hai tay ở trước mặt, từ đầu đến cuối duy trì hành động này, không hề chuyển động. Đồng Dao khép miệng lại, nhìn vẻ mặt Hác Di, trong lòng có chút lo lắng.
Bỗng nhiên Hác Di nhíu mày, để hai tay xuống: “Ba ngày sau là tới thời điểm hoàng tử nước Cúc Lương tới tuyển phi, thời gian không còn nhiều!”
“Ý của người là?”
“Hát không tệ, có điều ta cần những từ ngữ tươi vui, biết chưa?”
“A. . . . . . Dạ! Nô tỳ biết rồi!”
“Gia nhập đội ca vũ, bố trí chỗ ở.” Hác Di lớn tiếng phân phó ra bên ngoài : “Đã tìm được đầy đủ thành viên cho đoàn ca vũ, bảo những người bên ngoài về hết đi, chỉ để những người được tuyển đi vào thôi !”
Cô là người cuối cùng được tuyển, Đồng Dao mừng thầm may mắn cô đã đước vào đoàn ca vũ, trong lòng Đồng Dao vui sướng vô hạn. Việc thành công rời khỏi đất nước này càng lúc càng gần. Nước Hồng Ngọc ! Ta muốn cho tất cả các ngươi phải ૮ɦếƭ trong thống khổ, chỉ cần dựa vào tiềm lực quân sự của nước Cúc Lương, việc tiêu diệt nước Hồng Ngọc không còn chỉ là một giấc mộng xa xôi.
Đồng Dao ngồi trên ghế, trong lòng không yên. Hoàng tử nước Cúc Lương tới tuyển phi, nói cách khác, nhất định phải được hắn tuyển chọn mới có thể. Tiêu diệt nước Hồng Ngọc, hắn là bàn đạp tốt nhất, phải mê hoặc hắn bằng mọi giá, dụ dỗ hắn, cho dù… Cho dù phải vứt bỏ chính mình! Trong lòng Đồng Dao nhói đau, Nhuận Ngọc… Tất cả đã kết thúc rồi, chuyện của cô và Nhuận Ngọc đã kết thúc rồi! Mọi thứ cũng không còn quan trọng….nước Hồng Ngọc! Ta muốn tiêu diệt nước Hồng Ngọc!
Đối với việc ca hát, trong lòng Đồng Dao tràn đầy tự tin. Cô vốn là người có một giọng hát tốt, việc ca hát không có gì đáng nói. Huống chi đối với lịch sử cổ đại Đồng Dao nắm rất rõ, ở thời kỳ Lương Chử, âm nhạc đang ở giai đoạn đầu. Trên cơ bản mọi người hát không có kết cấu cố định, hơn nữa một bài hát cũng chỉ tạo thành từ bốn nốt cơ bản, cho nên bài hát khá đơn điệu, không có sự trầm bổng. Mà Đồng Dao đến từ thời hiện đại, nhạc lý đều chịu ảnh hưởng của nền giáo dục phương Tây gồm có 8 nốt, bài hát thay đổi tinh tế hơn rất nhiều. Hác Di là người tinh thông âm nhạc, vừa nghe có thể phát hiện ra sự khác biệt trong đó, cho nên mới không để ý tới thân phận Đồng Dao, giữ cô lại.
Đây là cơ hội tốt, cô nhất định phải nắm chặt lấy cô hội này!
Không lâu sau, bên ngoài có người tới truyền, yêu cầu các thành viên đã chuẩn bị xong, Hác Di lệnh cho mọi người sau khi ăn cơm tối đến tập hợp tại đại sảnh của đội ca vũ, có việc cần căn dặn.
Đồng Dao ở trong phòng, chỉ cảm thấy rất đau mắt, Ôn Ngọc không xuất hiện với mặt nạ màu chì bay lơ lửng trên không trung nữa.Đồng Dao cảm thấy trong lòng có chút buồn phiền hốt hoảng, hủy diệt nước Hồng Ngọc… Cô sẽ làm.
Cơm tối được đưa tới phòng, đồ ăn rất đơn giản, một chút thịt, một chút rau. Đồng Dao day huyệt thái dương, không có chút khẩu vị ăn uống , chỉ muốn nhanh chóng đi tới đại sảnh.
Vừa tới, nhìn thấy cũng đã vài người tới. Chắc hẳn là hôm nay ăn cơm không vào, giống như cô. Hác Di cũng đã tới rồi, cầm chén trà, ngồi ngay ngắn ở trứơc mặt. Mà đứng sau nàng, là bảy người phụ nữ, ăn mặc chỉnh tề giống nhau. Nhìn qua khuôn mặt của các nàng rất đẹp, dáng người cân đối.
Đồng Dao nhìn xuống đầu ngón chân mình, đi vào trong, đứng dựa vào góc tường. Từ đầu tới cuối Hác Di chỉ nhìn chén nước trong tay, không hề nhìn ra xa.
Ứơc chừng chưa tới nửa canh giờ, Hác Di khẽ nâng tay lên: “Đóng cửa, những người chưa tới, đuổi ra ngoài.”
Cánh cửa khép lại, toàn thân ai cũng khẽ run lên.
Hác Di buông mành xuống, thản nhiên nhìn quét qua mọi người. Tất cả đều cúi đầu, ngay cả hô hấp cũng sợ phát ra thành tiếng.
“Những ai hát đứng sát vào cột đá, ai múa thì xếp hàng gần cánh cửa.”
Trong đại sảnh chỉ có âm thanh quần áo cọ xát vào nhau, trong nháy mắt các cung nữ đã xếp thành hai đội. Hác Di khẽ gật đầu.
Đồng Dao liếc mắt đánh giá xung quanh, được chọn để hát, chỉ có hai người, múa có tới sáu người.
“Từ hôm nay trở đi các ngươi, được bố trí vào đoàn ca vũ”, Hác Di nhìn thoáng qua bảy cô gái đứng phía sau: “Các ngươi cũng đứng xuống dưới kia xếp hàng đi.” Bảy người đều từ từ bước xuống dưới, hai người nhập vào đội hát, năm người vào đội múa.
“Vào đội ca vũ, từ nay về sau mạng của các ngươi sẽ không còn là của các ngươi nữa”, Hác Di nheo đôi mắt hẹp dài: “Các ngươi, phải tập luyện chăm chỉ không phân biệt ngay hay đêm cho ta, nếu không, làm nữ quan, ta có quyền xử tử các ngươi.”
Mọi người nhìn lẫn nhau, có người thở sâu, đã có người bắt đầu ân hận…
“Ba ngày sau biểu diễn, tuyệt đối không cho phép có bất kì sai sót gì. Nếu như để đánh mất bộ mặt của nước Chư Lương ta, ta cùng các ngươi sẽ phải ૮ɦếƭ, hiểu chưa!” Hác Di nâng giọng: “Đừng vọng tưởng cho rằng mình có thể gặp hoàng tử nước Cúc Lương mà một bước lên tiên. Trong hàng ngàn người con gái nước Chư Lương, các ngươi chỉ là những kẻ ti tiện hèn mọn, không có khả năng đâu. Các ngươi phải nhớ rõ thân phận của mình, nếu có ai dám liềulĩnh lỗ mãng, cũng đừng trách Hác Di ta máu lạnh vô tình! Một chưởng đập ở phía trên bàn, mọi người đều nảy lên.
Trong lòng Đồng Dao không ngừng lo lắng, xem ra con đường trước mắt vẫn còn rất khó đi…