Thì ra đó là môn Đại Thủ Ấn, một môn võ công đặc biệt của người Tây Tạng, có thể làm cho cánh tay của mình dài thêm ra mà bất thần tấn công kẻ địch.
Trác Đặc Ba là người Tây Tạng nên rất trọng môn Đại Thủ Ấn, ngày thường để hết tâm tư rèn luyện, suốt mấy mươi năm nay không hề sử dụng, nhưng hôm nay vì lỡ kẹt hai chân dưới mặt cát, và vì lỡ khinh địch nên trúng kế giương đông kích tây của một thằng nhỏ, và ông ta vừa bị Tâm Đăng đoạt mất món đồ quan hệ mà ông ta không dám để rời thân hình của mình một bước.
Trong cơn nguy cấp ông ta mới dùng đến đòn Đại Thủ Ấn và Tâm Đăng đã trúng một đòn trí mạng, hồn bất phụ thể, chàng bay lông lốc như một con diều đứt dây ra ngoài vòng chiến.
Còn Trác Đặc Ba sau khi thấy ngón Đại Thủ Ấn của mình đã có kết quả, ông gầm lên một tiếng, tung mình nhảy vọt lên mặt cát làm cho cát bay cuồn cuộn, và thân hình của ông ta cấp tốc đuổi theo Tâm Đăng để ςướק mấy báu vật trở về.
Nào ngờ khi ông ta vừa vụt lên khỏi mặt đất thì gặp một luồng sức mạnh vô biên đổ tới chắn ngang lối đi, để rồi rơi trở về mặt đất.
Chưa kịp đứng vững, Trác Đặc Ba đảo mắt nhìn quanh thấy trước mắt mình đứng lố nhố không biết bao nhiêu bóng người, trong đó đàn ông có, đàn bà có, người trẻ tuổi có, người già râu tóc bạc phơ có, đó là những kẻ tử thù của mình, hồi hai mươi năm trước bị mình dùng độc kế ςướק mất lệnh phù...
Thì ra đó là Vạn Giao, Vạn Tiềm, Lư Ẩu, Khúc Tinh, Thiết Điệp và vô số người nữa...
Chưa kịp hoàn hồn thì Lư Ẩu là một người tính tình nóng nảy nhất, cất tiếng sang sảng mắng rằng :
- Thằng khốn kiếp, mi dùng độc kế ςướק lệnh phù của ta suốt hai mươi năm, bây giờ châu về hiệp phố, chúng ta quyết thanh toán mi mới vui lòng hả dạ...
Nói dứt lời, lướt tới tống ra một chưởng, thế chưởng của bà ta trông thật nhẹ nhàng nhưng uy lực thật là to rộng, Trác Đặc Ba thấy vô số bàn tay của Lư Ẩu trùng trùng điệp điệp tủa ra tấn công vào giữa mặt của mình.
Trác Đặc Ba trong lòng sôi sục, vừa gầm lên một tiếng vừa đổ tra một thế Bạch Mã Hồi Thiên, đánh thốc vào giữa mặt của Lư Ẩu chọi lại luồng chưởng lực của bà ta.
Hai luồng cương khí rào rào tràn tới, sắp sửa va chạm vào nhau thì Trác Đặc Ba thình lình thù chưởng lực của mình về, dưới chân sử một đòn Di Hình Hoán Bộ lòn ra sau lưng của Lư Ẩu định tìm đường tiến tới.
Hai bàn chân của Trác Đặc Ba mặc dù tàn phế nhưng sức lanh lẹ thật là đáng sợ, một người võ nghệ cao cường như Lư Ẩu mà chỉ thoáng nghe một luồng hơi lạnh là ông ta đã lướt ra khỏi vòng kềm tỏa của mình.
Trác Đặc Ba lòng mừng khấp khởi, vừa định tiếp tục sử dụng khinh công, nào ngờ ông ta vừa nhón gót chân thì ba bề bốn bên gió dậy rào rào, Vạn Tiềm, Vạn Giao, Khúc Tinh cả ba người này cùng một lượt cấp tốc đuổi theo, chia thành hình chân vạc vây cứng Trác Đặc Ba vào giữa. Thì ra Trác Đặc Ba không có lòng mê chiến, ông ta vừa bị Tâm Đăng ςướק đi một vật quí báu nên ông ta định tìm cách thoát thân đuổi theo lấy lại.
Nhưng việc trên đời này luôn luôn bất như ý, ngần ấy tay cao thủ bỗng thình lình xuất hiện cản ngăn bước tiến của ông ta.
Thấy ba người này nét mặt hầm hầm trợn mắt gườm nhìn Trác Đặc Ba, ông ta biết đêm nay muốn vẫy cho sút sự bao vây của ngần ấy tay cao thủ thật là một việc thiên nan vạn nan.
Liệu chừng giờ có đuổi theo Tâm Đăng cũng không kịp, Trác Đặc Ba đành đứng lại tìm một phương sách để đối phó.
Vạn Tiềm, Vạn Giao và Khúc Tinh sau khi bủa lưới bao vây Trác Đặc Ba rồi, trong lòng thảy đều hậm hực nhưng không ai muốn ra tay trước, ai cũng muốn cho Trác Đặc Ba động thủ với một hai người nào đó, chờ cho thực lực suy kém rồi mới ra tay mà hưởng cái thế ngư ông đắc lợi.
Trong ba người này chí có Vạn Giao là tính tình nóng nảy nhất, ông ta dằn không được, cả tiếng hỏi rằng :
- Trác Đặc Ba... mi hại chúng ta nhiều quá, làng võ Trung Nguyên đã phải im hơi lặng tiếng suốt hai mươi năm trời mới có ngày hôm nay, mối cựu thù chúng ta nhất định báo.
Trác Đặc Ba ngửa cổ cả cười, cất tiếng sang sảng hỏi rằng :
- Không ngờ làng võ Trung Nguyên ngày hôm nay lại ỷ chúng Hi*p cô...
Khúc Tinh cười sang sảng nói vào giữa mặt của Trác Đặc Ba :
- Ngày hôm nay, chúng anh hùng thảy đều có mặt tại đây, mi bằng lòng so tài với người nào hãy chọn lấy một.
Trác Đặc Ba bình thản trả lời :
- Cáo lỗi cùng chư vị, ngày hôm nay ta có việc cần kíp không thể lôi thôi dài dòng, xin hẹn vào một dịp khác.
Vạn Giao biết rằng tên đại ma đầu này đang tìm kế hoãn binh, nếu để cho hắn lôi thôi dài dòng e sẽ sinh nhiều biến cố, hắn muốn khuấy động cho bầu không khí sục sôi, nên thình lình thét lên một tiếng rồi tống về phía Trác Đặc Ba một quyền dữ dội.
Tình thế bắt buộc Trác Đặc Ba phải vung chưởng để chống trả.
Thừa lúc Trác Đặc Ba xoay lưng đối chọi với Vạn Giao, Vạn Tiềm tức tốc phi ra một cước chiếu thẳng vào huyệt Hội Tông của hắn.
Trước mặt và sau lưng hắn gió dậy rào rào, vô tình lâm vào thế lưỡng đầu thọ địch, Trác Đặc Ba vội vàng sử một thế Lưỡng Đầu Phi Mã, cùng trong một lúc tung về phía trước một chưởng, tung về phía sau một chưởng để đối chọi với cái thế đánh ép của đối phương.
Vừa chiến đấu, Trác Đặc Ba vừa cười ha hả :
- Không ngờ làng võ Trung Nguyên lại bất chấp luật lệ, ỷ chúng Hi*p cô.
Từ bên cạnh bỗng có một giọng khàn khàn vang lên trả lời :
- Đối với con người gian ngoan xảo trá như mi thì luật lệ quái gì nữa...
Câu nói vừa dứt thì có một tràng loảng xoảng vang lên, một ngọn roi chín khúc làm bằng bạc, hào quang sáng loáng vèo đi tới, thẳng băng như một cán 乃út giáng xuống đỉnh đầu của Trác Đặc Ba.
Trong làng võ có câu “Múa thương sợ nhất vòng tròn, múa roi sợ nhất đường thẳng”.
Có nghĩa là người múa thương mà đến mức biến thành hình tròn thì nghề thương của người ấy đã luyện đến mức tinh vi tuyệt đỉnh, còn múa roi mà ngọn roi căng ra thành một đường thẳng thì đường roi của người ấy thật đáng sợ.
Bây giờ ngọn roi của người ấy từ phía trên rào rào đánh xuống, xa trông như một ngọn sào bằng sắt thép.
Trác Đặc Ba biết người sử dụng ngọn roi chín khúc này thật có một nền võ học cao thâm, không dám khinh địch, Tâm Đăng lách mình sang cánh hữu hai bước vào giữa lúc ngọn roi chỉ còn cách đỉnh đầu của mình chừng năm tấc.
Và nhờ bộ pháp quá nhanh của Trác Đặc Ba, ông ta lánh được ngọn roi từ trên đánh xuống trong đường tơ kẽ tóc và thình lình vung bàn tay ra chộp vào huyệt Khúc Trì của đối thủ.
Nào ngờ ngọn roi đang đi thẳng xuống một cách mạnh bạo dường ấy bỗng thình lình uốn cong lại như một con mãng xà xỉa xói vào huyệt Tiểu Yêu bên hông của Trác Đặc Ba.
Ngọn roi thật là thần diệu, thẳng thì thật là thẳng mà đến khi uốn khúc thì lượn mình mềm dẻo còn hơn một con mãng xà chui phắt vào hông của đối phương.
Trác Đặc Ba giật mình kinh hãi vì đường roi thứ hai so với đường roi thứ nhất, ác độc hơn bội phần.
Ông ta chưa kịp nghĩ ra cách đối phó thì trong cùng một lúc ba bề bốn bên gió dậy rào rào, trên mười người thảy đều vũ lộng binh khí tràn tới tấn công như sóng tràn đê vỡ...