- anh nhanh lên đi...
- Ừ anh biết rồi....
Lan mặc chiếc váy màu hồng phấn, nhìn cô lúc này vô cùng dịu dàng, vô cùng xinh đẹp.
- Anh thấy em có xinh không?
- xinh....
Lan cười, nụ cười ấy trong veo hồn nhiên đến lạ. Nụ cười ấy khiến cho Thành chỉ muốn giữ cô mãi bên cạnh mình, nụ cười ấy khiến cho Thành cho dù cảm thấy có lỗi với ông Vương nhưng cũng không muốn đem cô trao trả lại.
Sợ....
Sợ sẽ mất cô mãi mãi.....
Chỉ có điều vạn vật trên đời đều phụ thuộc vào chữ duyên, nếu đã là duyên, là số phận thì không thể tránh được....
Bé Bông cũng thức dậy khá sớm để được đi chơi công viên với bố, nhưng Dũng không có một chút hào hứng nào cả...
- bây giờ bố đến công ty một chút rồi quay lại đón con nhé, có được không?
Ánh mắt con bé buồn hẳn, bố nó nếu không phải ngồi im lặng thì cũng là công việc. Nó đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng để quên đi vậy mà đến một chút điểm tựa để nó có thể dựa vào cũng không có....
Dũng đau lòng nhìn con gái, anh lại quá vô tâm rồi...
- con đợi bố một lát để bố đi thay đồ nhé.
- bố không phải tới công ty nữa ạ.
- không, nay bố sẽ đi chơi với con.
Dũng đưa tay xoa đầu con gái rồi mỉm cười. Suốt thời gian qua người đàn ông ấy đã quên mất rằng anh ta còn có một nguồn sống cần được bảo vệ.
- mình đi công viên nào đây bố?
- đi công viên xa nhà một chút, sẽ có nhiều cái mới lạ hơn con ạ.
Dũng chở con gái đi qua không biết bao nhiêu con đường, chuyến đi không biết trước điểm dừng nhưng chẳng hiểu sao lòng anh mỗi lúc một thổn thức, tim cũng có chút đau nhói..
- bố ơi, bố làm sao vậy, bố không khỏe sao?
- bố không sao....
Bé Bông nhìn qua bên đường thấy cái công viên nước thì reo lên.
- bố nhìn đi, có công viên kìa bố...
Dũng lái xe qua cái công viên ấy, tim anh mỗi lúc một nhói hơn.Tại sao lại như thế? cảm giác này là như thế nào đây.
Bé Bông cầm tay bố kéo đi, đã lâu lắm rồi cả hai bố con không ai cười, nếu để cô ấy thấy được, cô ấy chắc sẽ buồn lắm.
- bố con mình đi tới đài phun nước đi bố, con muốn nghịch nước.
- không được, con sẽ ốm đấy.
- đi mà bố...
- 1 chút thôi đấy
- vâng...
Ở bên kia phía đài phun nước Lan cũng đang nắm chắt lấy tay Thành kéo kéo, lôi lôi...
- thôi nào, em không được nghịch nước đâu.
- đi mà, em chỉ chơi một chút thôi.
- không được....
Đã từ lâu Thành sợ nhìn thấy những thứ giống thác nước, anh ta nhìn nó lại nhớ đến cảnh tượng Lan bị cuốn trôi, càng nhìn tâm tư lại càng trở nên rối loạn..
- đi thôi...
Thành kéo tay Lan rời đi, dù chỉ là một chút cũng không muốn nhìn thấy cái mối nguy hiểm từ trong tiềm thức ấy....
Dũng cùng Bông tới gần đài phun nước, tim mỗi lúc một ép vào l*иg иgự¢, đến hơi thở cũng đứt đoạn vô cùng khó khăn...
Mắt anh nhìn chằm chằm vào từng dòng nước đang chảy xuống, tiếng dây thừng đứt, nụ cười mỉa mai của Trang, hình ảnh thân thể Lan bị dòng nước cuốn trôi đi mất....tất cả đều tập trung trong dòng suy nghĩ khiến Dũng hoàn toàn choáng áng, hai chân anh ta không thể đứng vững mà ngã khuỵu xuống đất....
- bố, bố ơi.....
Mọi người xung quanh dồn lại phía hai bố con Dũng, đầu óc anh chỉ là đang quay cuồng thôi.
- xin lỗi, tôi không sao...phiền mọi người tránh ra giúp...
Dũng cố gắng đứng dậy, cố gắng với sự giúp đỡ của những người xung quanh mà ngồi lên hàng ghế đá..
- bố có sao không? chúng ta mau tới bệnh viện...
- bố không sao...cảm giác này lạ lắm...giống như cô ấy đang ở rất gần bố...
Câu nói ấy khiến cả hai tâm hồn đều cảm thấy tổn thương nhưng Dũng lại không có cách nào ngăn cản được mình...
Cả hai cùng trùng xuống, giá như...giá như đó là sự thật thì tốt biết nhường nào....
- ( Bông có ý lảng chánh) bố ngồi yên đây nhé, con đi mua nước cho bố.
Lan bị Thành kéo đi thì cảm thấy rất không vui, cô hất tay Thành ra mặt nhăn nhó vô cùng khó coi..
- anh mau bỏ ra, em muốn tới đó chơi.
- anh đã nói là không được mà.
- tại sao..
- em không nghe lời đúng không?
- không...
Lan hét lên rồi chạy vụt đi, giây phút ấy tim Thành thắt lại " em có hiểu là anh đang sống từng ngày trong sợ hãi hay không? có biết là anh sợ mất em thế nào không? "
Thành cố gắng chạy theo Lan, cô càng chạy nhanh hơn vì đang rất giận...
- áaaaa....
Lan vừa va phải một ai đó, có cảm giác ai đó vừa mới ngã xuống. Cô quay người lại thì thấy một bé gái đang nằm dưới đất, ly nước vỡ ở ngay bên cạnh. Lan vội vàng ngồi xuống, vừa đỡ cô bé vừa xin lỗi rối rít.
- chị xin lỗi, xin lỗi...em có sao không?
Lan đỡ cô bé ấy đứng dậy, nhìn đầu gối nó chảy máu mà lòng chợt thấy đau, trái tim cũng không ngừng xót xa.
Bé Bông bị ngã đau lắm nhưng không khóc, giọng nói này sao nghe quen thuộc quá, cái nắm tay này, không thể nào..
Con bé vội vã ngửng đầu lên, trước mặt nó là khuôn mặt vô cùng quen thuộc, khuôn mặt mà nó đã nhớ suốt bao nhiêu ngày qua, người mà đến nằm mơ nó cũng muốn được gặp...
Con bé òa khóc, khóc giống như bù cho cả một năm nó phải cố gắng kìm lại....
Lan cứ nghĩ là con bé đau nên mới khóc, cô ngồi xuống thổi vết thương ấy cho nó.
- em đau lắm đúng không? Chị xin lỗi...
Chị.....em sao?
Con bé tròn mắt nhìn Lan.
- cô Lan.....
Lan ngạc nhiên nhìn nó.
- em biết chị sao? ( cười)
- cô Lan, cô sao cô lại gọi cháu là em.
- em biết chị à, sao chị không nhớ em nhỉ.
Lan gãi đầu nhìn con bé, đầu óc cô trống rỗng hoàn toàn không có một chút hình ảnh nào về con bé cả.
- Mẹ, sao mẹ lại như thế. Con đưa mẹ đi gặp bố....
Nó nắm lấy tay Lan định kéo đi thì Thành chạy tới, một tay Lan bị anh giữ chặt lại..
- đi với anh
Con bé nhìn Thành rồi hét lên.
- chú mau bỏ tay mẹ cháu ra..
- mẹ cháu? cháu nhìn nhầm người rồi.
- đây là mẹ cháu, mẹ Lan của cháu, chú bỏ tay ra...
- chú nói cháu nhìn nhầm người rồi, ngoan, để chú đưa vợ chú về nhà...
- vợ chú ư? Không thể nào, cháu phải đưa mẹ tới gặp bố Dũng.
Nghe thấy cái tên ấy Thành tái mặt, trong lòng hoang mang sợ hãi tột cùng. Người đàn ông ấy, người đàn ông ấy đang ở đây sao?
Thành vội vã kéo Lan rời đi, không thể để họ gặp nhau được, không được.
- chú thả mẹ cháu ra..
- im đi.
Thành quát lên, mọi bình tĩnh đều hoàn toàn biến mất
- đi với anh, nhà chúng ta bị cháy rồi.
Lan nghe Thành nói nhà cháy thì sợ lắm, cô vội vã chạy theo anh. Bé Bông chạy theo nhưng không kịp, cả Thành và Lan đã lên ôtô đi mất.
- mẹ ơi....mẹ.....
Con bé ngồi xụp xuống đấy nấc lên từng tiếng... Nó chạy lại về phía Dũng, nó nhất định phải nói cho bố biết.
Dũng thấy Bông lâu quay lại thì đi tìm, hai bố con vừa gặp nhau thì con bé đã ôm lấy anh rồi khóc..
- con gái, con làm sao vậy?
Nhìn vết thương ở đầu gối con gái anh ta càng thêm sợ hãi.
- vết thương này là sao? sao vậy con.
- bố, bố mau đuổi theo mẹ, chú kia bắt mẹ đi rồi.
- con nói gì vậy? ai?
- con gặp mẹ Lan, bố....
Từng tiếng nấc chặn ngang câu nói, Dũng như không tin vào những thứ mà mình vừa nghe. Anh ôm con bé vào lòng cố trấn an nó.
- con bình tĩnh kể cho bố nghe đi con, con đã gặp ai, có chuyện gì....
Bông hít hơi thật sâu, con bé ngưng khóc, nó biết nó phải nói rõ để bố đi tìm mẹ Lan cho nó.
- mẹ chạy, mẹ va phải con. Con thấy mẹ nhưng mẹ lại không nhận ra con, mẹ còn gọi con là em. Chú ấy đưa mẹ đi, chú ấy đã nổi giận khi nghe con nói sẽ đưa mẹ đi gặp bố...
- con có chắc chắn là cô Lan không?
- con chắc mà...
- họ đi lối nào rồi.
- lối kia...
Con bé chỉ về phía cổng, mọi thứ trở nên mờ mịt khi Dũng không biết phải tìm Lan ở đâu, cô thực sự còn sống sao? Người đàn ông ấy có thể là ai chứ, con gái anh không thể nào nhầm lẫn được.
- bây giờ bố biết đi tìm cô ấy ở đâu đây
- cô ấy không nhớ con, có khi nào cô ấy mất trí nhớ không hả bố.
- bố không biết, bố đang rối lắm...
Dũng chưa bao giờ thấy mình hoang mang mất hướng đi đến thế. Nếu thực sự là Lan thì tại sao cô lại không nhớ Bông? Nếu thực sự là Lan thì người đàn ông kia là ai. Phải làm sao? Làm sao để tìm ra sự thật đây?
Dũng vò đầu suy nghĩ, trong hẻm cụt của mọi giả thiết anh thấy Thành, ngay lúc ấy Dũng đã gọi điện cho trợ lý.
- còn nhớ người đàn ông tôi gửi cho cậu qua đoạn fim camera không?
- à, hồ sơ về anh ta vẫn đang ở chỗ của tôi.
- vậy tốt, nhanh chóng điều tra xem hiện tại anh ta đang ở đâu... còn nữa
Nói tới đây thì Dũng vô cùng xúc động...
- còn nữa, tôi muốn biết....Lan....có ở đó không?
Anh trợ lý kia tuy không hiểu nhưng cũng làm theo lệnh xếp.
giây phút có chút hy vọng mong manh gặp lại Lan khiến Dũng lại đau đớn. Anh đã chẳng thể bảo vệ được cô trong giây phút cô cần anh nhất.