Ông Vương nhìn bé Bông, càng nhìn càng thấy thương con bé hơn, càng nhìn con bé ông lại nhớ đến những ngày thơ bé của Lan. Con bé đã lớn lên mà không có tình yêu thương của mẹ, lòng ông càng chùng xuống khi nghĩ đến chuyện phản đối chuyện kết hôn của Lan và người đàn ông kia. Phải chăng đó là cái duyên cái nợ của con gái ông hay sao?.
Hai ông cháu cứ ríu ra ríu rít ngoài sân, cảm giác có một đứa cháu thực sự rất thích...
Lúc này thì ở trong nhà cô giúp việc đã bắt đầu làm công việc của mình, Dũng thì cứ định đi ra ngoài sân nói chuyện với ông Vương thì lại bị Lan lôi vào.
- em bỏ tay ra đi, để anh ra nói chuyện với bố.
- bố không thích anh đâu...
- thì em từ đầu cũng có thích anh đâu.
- chuyện này hoàn toàn không giống.
- chí ít em cũng phải để anh nói chuyện với bố đã chứ, bố đã lên tiếng gì đâu mà em bảo là bố không thích anh.
- Bố em bảo tìm hiểu thêm một thời gian nữa đã...
- ( hơi buồn) ừ...anh biết rồi....
Cuộc nói chuyện kết thúc khi ông Vương dẫn bé Bông vào trong nhà, lúc này thì Dũng có điện thoại... Anh đi ra một góc sân để nghe vì đây là số điện thoại của trợ lý...
- Alo tôi nghe...
- bản kế hoạch đang ở đâu vậy giám đốc?
- tôi để ở trong ngăn kéo bàn làm việc...
- tôi không thấy...
- vậy cậu thử kiểm tra ở máy tính xem thế nào.
- để tôi kiểm tra ( Một lát sau) tôi không thấy gì cả...
- sao có thể như thế được...
- anh có chắc chắn là lưu nó ở trong máy tính không?
- đương nhiên là tôi chắc chắn rồi...
- vậy chắc chắn nó đã bị xóa rồi. Cả bản kế hoạch ở trong ngăn kéo cũng hoàn toàn biến mất.
- ૮ɦếƭ tiệt, cậu cứ ở công ty đi tôi sẽ tới liền...
Dũng chỉ kịp vào chào hỏi ông Vương mấy câu, cũng không thể đưa Lan và bé Bông về nhà được mà phải lập tức tới công ty. Bản kế hoạch đó tất cả nhân viên trong công ty đã phải làm việc rất nỗ lực mới có được...
Tất nhiên là công ty anh có thể làm lại bản kế hoạch y như thế nhưng ít nhất cũng phải mất vài này. Mà ngày mai là ngày mà công ty lớn kia tới để xem bản kế hoạch, chuyện này thực sự đúng là rắc rối.
Hơn nữa cái bản kế hoạch ấy chưa được đăng ký bản quyền, nếu lọt vào thấy người xấu thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra....
Trong lúc Dũng đang cuống quýttìm cách giải quyết thì Trang đã cầm trong tay bản kế hoạch ấy. Cô ta vừa xem bản kế hoạch vừa cười như một kẻ điên dại.
" Lần này thì tôi sẽ cho anh biết cảm giác đau đớn tột cùng là như thế nào. Có quỳ xuống cầu xin thì cũng đừng có mơ mà lấy lại được "
Cô ta cởi chán chê thì quay ra nhìn ả thư ký của Dũng...
- cô làm rất tốt, tôi chắc chắn sẽ không để cô chịu thiệt.
- Bây giờ tôi phải làm gì tiếp theo, bản kế hoạch cũng đã lấy rồi..
- Cô cứ về đó làm việc như bình thường. Một thời gian nữa mọi thứ yên ổn tôi chắc chắn sẽ cho cô một công việc thích đáng...
- nhưng tôi rất sợ bị phát hiện...
- cô phải có gan làm việc lớn thì mới mong thành công được. Bây giờ cô nên trở về đó ngay đi, tránh để bị nghi ngờ....
Cô thư ký kia vừa rời khỏi thì Trang lấy điện thoại gọi cho hai kẻ mà cô ta đã thuê được...
- Tình hình thế nào rồi?
- người đàn ông kia đã đi trước, chỉ còn hai người phụ nữ ở lại trong các nhà đó.
- các anh đã biết phải làm gì tiếp theo rồi đúng không?
- ok...
Cô ta tắt điện thoại, trên môi lại nở nụ cười ác độc.
" để xem các người có thể hạnh phúc như thế nào, nếu như con Trang này không có được hạnh phúc, thì các người cũng đừng mong có được"
Lan với bé Bông chơi ở nhà ông Vương thêm một lát thì đi về. Lan đang định gọi taxi thì có một chiếc xe đi tới, Lan vẫy chiếc xe đó sau đó hai mẹ con cùng lên xe....
- Cô đi đâu( người lái xe hỏi)
- cho tôi về khu nhà B.
- được...
Chiếc xe chạy đến đoạn đường vắng thì đột ngột dừng lại, có thêm một người đàn ông nữa bước vào xe. Lan còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì ngay lập tức đã bị hai người khống chế, cả bé Bông cũng bị như thế. Chẳng biết bọn chúng đã cho bé Bông và Lan ngửi cái gì mà hai người lập tức bị hôn mê, khi tỉnh lại thì Lan và bé Bông đã ở trong một căn nhà hoang đầy mùi ẩm mốc....
Tay chân Lan bị trói chặt vào ghế, bé Bông thì bị trói nằm ở dưới nền nhà lạnh lẽo. Cả bé Bông và Lan đều bị bịt kín miệng không thể nói được, Lan càng cố gắng giãy giụa thì bản thân càng trở nên bất lực...
- đừng cố gắng nữa, không thoát được đâu...( hai tên kia đi vào)
Lan ú ớ ở muốn hỏi bọn chúng là ai thì nhận lại được nụ cười chế nhạo...
- bọn tao là ai thì mày không cần biết, quan trọng là bắt được mày thì bọn tao sẽ có tiền...
Nói rồi bọn chúng đóng sầm cửa lại đi ra ngoài, Lan sợ hãi đến tột cùng, càng lo lắng hơn nữa khi thấy bé Bông cứ nằm ở dưới đất mà không cử động....
Lúc ấy thì Dũng đã có mặt ở công ty, anh lập tức kiểm tra ngăn kéo cũng như máy tính để xem bản kế hoạch đang ở đâu, nhưng chúng hoàn toàn biến mất giống như chưa từng tồn tại.
Dũng lập tức mở camera để xem ai đã vào phòng ăn cắp bản kế hoạch, bản thân anh ta đã phải trải qua rất nhiều thứ mới có được thành công nên anh ta luôn cẩn thận trong công việc. Xem camera thì anh ta thấy được ả thư ký kia, mọi thứ xung quanh anh ta lập tức trở nên đen xì, màu của sự tức giận...
Lúc này thì ả thư ký kia về tới, Dũng lập tức đi đến chỗ cô ta rồi dùng tay Ϧóþ mạnh vào cằm cô ta đẩy cô ta vào một góc tường.
- nói mau, bản kế hoạch đâu rồi?
Cô ta mặt mũi xanh lét nhưng vẫn cố gắng chống chế...
- bỏ em ra, bản kế hoạch nào? Em hoàn toàn không biết?
- Nếu cô còn không nói, thì đừng trách sao bỏ mạng ở tại chỗ này...
Tay Dũng mỗi lúc một siết mạnh vào cổ cô ta hơn, đến khi mặt mũi cô ta tím tái, đến khi cô ta cảm nhận được không có bất cứ một luồng khí nào có thể lọt được vào trong cổ họng cô ta để giúp cô ta duy trì sự sống thì cô ta mới vùng vẫy, mới cầu xin.
Lúc này thì Dũng từ từ nới lỏng tay mình ra một chút, ánh mắt vẫn nhìn cô ta đầy lửa giận.
- bây giờ thì mau nói đi, bản kế hoạch đó đâu rồi. Ai đã sai cô làm những việc này?
- Em thực sự không biết, người đó nói là vợ cũ của anh.
- cô mới nói cái gì? Nói lại cho tôi?
- Cô ta nói là vợ cũ của anh. Em xin lỗi nhưng chỉ vì em quá yêu anh nên em mới làm như thế...
Dũng đẩy mạnh cô ta ngã xuống nền đất rồi lập tức gọi điện thoại cho Trang. Cô ta khi nhìn thấy số điện thoại của Dũng thì cười nhạt, cô ta tắt điện thoại. Mọi thứ dường như đã vượt qua ngưỡng giới hạn trong lòng Dũng, anh ta lập tức đi tới chỗ của Trang để tìm cô ta...
Bấm chuông mãi nhưng cô ta không chịu ra mở cửa, thực chất thì cô ta không có nhà, bởi vì cô ta đang trên đường đi tới chỗ của bé Bông và Lan...
Lúc này thì trong lòng Dũng cảm thấy vô cùng bất an, Dũng lấy điện thoại gọi cho Lan ngay khi đó...
Gọi 3, 4 cuộc liên tiếp nhưng đều thuê bao không liên lạc được. Trong lòng anh ta lại là cái cảm giác sợ hãi giống như 10 năm trước, cảm giác bản thân mình đang dần mất đi một điều gì đó rất quan trọng....
Dũng lấy điện thoại gọi cho cô giúp việc, từng hồi chuông giống như từng tảng đá đè nặng lên lòng của Dũng...
- alo...
- Lan và con gái tôi đều đang ở đó phải không cô?
- thưa cậu, cô Lan và bé Bông đã trở về nhà rồi.
Dũng lấy điện thoại gọi về số điện thoại bàn ở nhà thì không có ai nghe máy, lúc này trong lòng anh ta đã hoang mang tới tột cùng. Anh ta lái xe về nhà ngay lập tức để xem Lan và bé Bông đã trở về chưa.
Cánh cổng nhà vẫn khóa ở bên ngoài, lo lắng chồng chất lo lắng, Dũng điên cuồng phi xe đi tìm Lan ở khắp nơi nhưng không biết phải tìm cô ở nơi nào. Cũng không dám thông báo cho bố của Lan biết vì tình hình chưa rõ, sợ ông sẽ lo lắng.
Lại càng không thể nào đi báo công an được vì Lan và bé Bông đâu có phải đã mất tích qua 24 giờ...
Dũng cố gắng gọi điện cho Trang, nhưng cô ta không nghe máy, Dũng liên lạc với những mối quan hệ thân thiết để điều tra xem Trang đang ở đâu, mọi thứ đang vô cùng khó khăn thì Trang gọi điện cho Dũng.
- có chuyện gì mà anh gọi tôi liên tục mấy chục cuộc điện thoại như vậy?
- Lan đâu, con gái tôi đâu...
- anh hỏi vớ vẩn cái gì vậy. Người phụ nữ đó và con gái của chúng ta đang ở với anh chứ còn ở với ai nữa. Anh bị điên à...
- câm mồm ngay, tôi biết cô đã thuyết phục cả thư ký lấy mất bản kế hoạch của tôi. Bây giờ Lan và con gái tôi đều không thể liên lạc được. Cô đã giấu họ ở đâu rồi...
Trang nhìn về phía Lan đang bị trói rồi lại nhìn về cái điện thoại, giọng nói của cô ta vô cùng bình thản.
- chắc cô ta dẫn con gái chúng ta đi chơi ở đâu đó, anh làm gì mà phải cuống quýt lên như vậy.
- bây giờ cô muốn gì, cô muốn gì thì nói nhanh lên...
- tôi chẳng muốn gì cả, anh không có bằng chứng thì đừng có nói linh tinh. Tôi nào có quen thư ký của anh. Thôi tôi bận lắm, tắt máy đây.
- alo.... alo....
" ૮ɦếƭ tiệt, cô dám chơi trò này với tôi sao? Tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận"
Dũng ngay lập tức bấm điện thoại gọi cho người quen. Người đàn ông này cũng khá có máu mặt trong giới giang hồ, nếu như tìm được Lan và bé Bông, Dũng nhất định sẽ không để yên cho người đàn bà đó.
- em có việc muốn nhờ các anh giúp.
- ai chứ chú thì chuyện gì bọn anh cũng có thể giúp được mà...
- vợ và con em bị người ta bắt cóc, em muốn nhờ các anh tìm ra địa điểm đó...
- biết người nào làm chưa?
- em biết rồi.
- gửi thông tin của người đó sang đây, bọn anh sẽ điều tra giúp.
- liệu mất bao lâu để tìm ra họ?
- chú không nên quá sốt sắng, cũng còn tùy thuộc nữa. Nhưng anh hứa sẽ tìm ra họ cho chú trước 24 giờ...
Dũng tắt điện thoại mà trong lòng vẫn không thôi lo lắng, anh luôn sợ là Trang sẽ làm gì đó hại Lan.
Những điều mà Dũng lo lắng thực sự không thừa, Trang bắt đầu đi vào trong ngôi nhà hoang, lúc này thì Lan quá mệt mỏi nên Lan lại thϊếp đi lúc nào mà cô cũng không hay. Trang lấy một gáo nước lạnh rồi tạt thẳng vào mặt Lan. Lan lờ mờ mở mắt, nhìn thấy Trang thì vô cùng kinh ngạc..
- cô.... sao cô lại ở đây?
- tao không ở đây thì ở đâu?
- Cô là người bắt cóc tôi sao? Tại sao có thể làm như thế? Sao cô có thể bắt cóc cả con gái của chính mình chứ..
- nó đi cùng mày nên tao bắt luôn tới đây thôi. Với bây giờ nó cũng đâu phải là con gái của tao, mày cũng thấy là nó không muốn nhận tao mà...
- cô không cảm thấy có lỗi với con gái của mình à? Cô đã đối xử với nó như thế nào suốt từ khi cô rời bỏ đi.?.
- con khốn, mày câm mồm. Chuyện của bà mày không đến lượt mày xí vào đâu...
Cô ta đi tới chỗ Lan rồi nắm vào tóc Lan giật mạnh ra phía sau.
- Nếu không phải tại mày thì tao đã có thể quay lại với Dũng rồi. Mày đúng là một con đàn bà phá hoại cản đường người khác.