Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không? - Chương 04

Tác giả: Trương Huệ

Tên này có thù hận gì với phụ nữ à? Hay sao mà mở miệng ra nói được mấy lời cộc cằn thô lỗ như thế..
- Anh Đừng có vơ đũa cả nắm, Đàn bà hay đàn ông gì cũng đều có nhiều loại chứ không ai giống ai cả.
- Vậy à( khẽ nhếch mép) tôi thì thấy ai cũng giống ai mà thôi...
Lan chẳng buồn nói chuyện với anh ta thêm nữa, chỉ nói một câu cuối cùng trước khi tắt điện thoại.
- nhắn cho tôi cái địa chỉ. Ngày mai tôi sẽ tới làm.
- ok.
Cả hai đều tắt điện thoại, Dũng dặn dò bà giúp việc chăm sóc tốt cho bé bông rồi ra ngoài. Nơi mà anh ta tới là quá Bar. Đã từ lâu anh ta xem đó là nơi vui chơi thú vị dành cho bản thân mình, ở nơi đó không cần đạo đức cũng không cần bất cứ một thứ gì khác vì ở đó chỉ có thể là nơi ăn chơi tɧác ɭoạи. một kẻ có tiền như anh ta mà không tiêu xài thì thực sự hơi lãng phí tuổi trẻ.
Dũng vừa bước tới thì có một cô gái nhìn thấy. Cô ta đi tới chỗ Dũng để bắt truyện.
- chào anh...
Dũng liếc qua cô ta một vòng, cô gái này anh chưa từng gặp bao giờ nhưng sự quyến rũ và độ sεメy của cô ta thì anh không có cách nào phủ nhận.
- chào cô...
Cô ta đi tới tự nhiên ôm lấy Dũng, cố gắng ma sát bộ иgự¢ nảy nở của mình vào người Dũng rồi nói giọng đưa đẩy.
- Sao anh nói chuyện nghe nhạt nhẽo thế? Nhìn anh cũng có vẻ đang khá muộn phiền đấy. Lại đây ( cầm tay Dũng kéo đi) em sẽ giúp anh giải sầu..
Là cô ta có thiện chí trước nên Dũng cũng chẳng hề từ chối, đối với những người con gái như thế này thì chỉ cần một chiếc" ba con sói" và vài trăm đô là được...
Cô ta đưa Dũng ra ngay phía đằng sau quán bar, ở nơi đó là nơi mà những con người như Dũng và cô gái đó tìm niềm vui theo một cách khác...
Cánh cửa vừa đóng cũng là lúc cô ta lao vào Dũng như một con hổ đói mồi lâu ngày. Cô ta ôm hôn ngấu nghiến Dũng một cách khá тһô Ьạᴏ, anh ta nhất thời không thể nào nuốt trôi được cái hành động sỗ sàng của cô gái này nên đã đẩy cô ta ra..
- từ từ đã, cả năm nay cô không được gần đàn ông à?
Cô ta liếʍ môi rồi tỏ vẻ bất mãn nhìn Dũng.
- đàn ông thì ngày nào cũng có, nhưng khi được gần người đàn ông mà mình đã khát khao bao nhiêu ngày thì làm sao có thể kìm hãm được.
- có chuyện đó?
- đương nhiên là có...
Nói rồi cô ta từ từ kéo váy xuống, phía sau chiếc áσ ɭóŧ là bộ иgự¢ nảy nở căng tròn. Nó không quá lớn nhưng vừa vặn dễ nhìn. Vòng eo thon nhỏ mịn màng, thêm nước da trắng nõn vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ người đối diện...
Tiếp theo đó là vùng tam giác bí mật, khu rừng ở quanh đó được tỉa tót vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, sau khi nhìn lướt qua đánh giá một lát thì dũng cảm thấy cô ta cũng không đến nỗi quá tệ...
cô ta Cứ thế đem thân thể lõα ɭồ của mình mà tiến tới gần Dũng, từ từ giúp anh ta cởi nút áo...
Khi nhìn thấy cơ thể rắn chắc phía sau lớp áo sơ mi cô ta nuốt khan một tiếng tỏ vẻ thèm khát...
- quả thật không sai, cơ thể này quá tuyệt vời. Em đã để ý anh Lâu lắm rồi, hôm nay mới có cơ hội được cùng anh hoan lạc...
Cô ta vừa nói dứt câu thì Dũng ôm cô vào lòng, áp môi mình lên môi cô ta hôn mãnh liệt. Đàn bà đối với anh ta chính là một món đồ chơi giúp cho anh ta thỏa mãn du͙© vọиɠ. Anh ta chưa từng nghĩ sẽ có tình cảm với bất cứ một ai sau cái lần mà anh ta bị phản bội....
Hôn tới đâu trên cơ thể người con gái đó thì anh ta cũng để lại một vệt đỏ, nó giống như là sự trừng phạt vì cô ta dám ngang nhiên quyến rũ anh...
Tay anh ta không ngừng dằn xéo bộ иgự¢ của cô ta, khiến cho cô ta nhíu mày khẽ kêu lên.
- ưʍ....anh nhẹ tay một chút có được không?
- Không được...
Sau câu nói lạnh lẽo ấy thì Dũng cúi xuống cắn mạnh vào bầu иgự¢ trắng nõn của cô ta, từ màu da trắng nõn là chuyển thành màu đỏ...
- ưʍ.... Anh thật là tàn nhẫn....
Cô ta ngồi dậy định giúp Dũng khẩu Giao nhưng Dũng từ chối.
- cái đó không cần....
Dũng đẩy cô ta xuống giường rồi trực tiếp vào trong cô ta. Anh ta chưa từng âu yếm với bất cứ một người phụ nữ nào, Bởi vì trong suy nghĩ của người đàn ông đó thì những người phụ nữ quyến rũ anh ta để lấy tiền thì không bao giờ xứng đáng được nhận sự quan tâm hay nâng niu....
Do chưa được chuẩn bị từ đầu mà vào trong một cách mãnh liệt như thế cô ta dường như cảm thấy rất đau đớn. Không biết là cô ta có cảm thấy hối hận vì đã muốn cùng dũng quan hệ hay không nhưng nhìn cái nét mặt cam chịu của cô ta khiến cho dũng cảm thấy muốn giày vò thêm...
Càng nhìn cô ta cắn răng chịu đựng Dũng càng ra vào mạnh mẽ hơn, hai tay không quên Ϧóþ chặt lấy hai bầu иgự¢ của cô ta.
- thế nào? Quyến rũ được tôi rồi, được quan hệ với tôi rồi Cô có cảm thấy tốt không?
- ưʍ..nhẹ...nhẹ...ưʍ....
Cô ta nói không thành tiếng, hai tay bấu chặt vào ga giường chịu đựng. Bây giờ thì cô ta đã thực sự hối hận rồi, một con người тһô Ьạᴏ nhưng Dũng cô ta thực sự đã động nhầm...
- dừng lại( bám chặt lấy tay của Dũng) Mau dừng lại...
Câu nói của cô ta không thể lọt vào lỗ tai của Dũng, anh ta tiếp tục đưa đẩy một cách mãnh liệt hơn, không để cho cô ta có cơ hội nói tiếp. Đôi Môi của cô ta lập tức bị Dũng lấp đầy bằng một nụ hôn vô cùng cuồng bạo....
Chẳng biết là qua bao nhiêu lâu, chỉ biết là đến khi người con gái đó không thể nào chịu đựng được nữa mà ngất đi thì anh ta mới chịu dừng lại...
Dũng rời khỏi cơ thể cô ta rồi nhìn cô ta mà cười nhạt, anh ta lấy từ trong ví ra 100 đô rồi để lên bàn ngay đầu giường. Phục vụ mà không chu đáo thì chỉ có vậy, Tuy anh ta nhiều tiền thật nhưng cũng không đến mức lãng phí đối với những điều mà anh ta cảm thấy chưa được thỏa mãn....
Anh ta trở về nhà thì trời cũng đã tối mịt, đứa con gái bé bỏng của anh ta ngồi lặng lẽ ở trước cửa. Con bé nhìn thấy bố nhưng không nói gì cả, nó chỉ đơn giản là nhìn ra phía cổng. Lúc này thì anh mới chua xót nhận ra rằng người mà nó đang mong chờ Không Phải Là Anh, mà là người nó coi là mẹ kia...
Dù biết rõ câu trả lời của con bé là như thế nào nhưng anh ta vẫn hỏi.
- Con ngồi đây làm gì, sương buổi tối không tốt cho sức khỏe đâu.
- con đợi mẹ về....
- ( thở dài) Bây giờ con vào trong học bài đi ngày mai bố sẽ đưa mẹ về...
Con bé nghe thấy Dũng nói như thế thì ngạc nhiên lắm. Nó lập tức nắm lấy áo Dũng mà hỏi lại.
- Bố nói có thật không? Ngày mai mẹ sẽ về ạ..
- ừ, Ngày mai mẹ sẽ về....
Mỗi con Người sinh ra đều có điểm yếu của riêng mình, và điểm yếu của Dũng chính là đứa con gái bé nhỏ.
Con bé vui thì anh cũng sẽ vui, Con bé mà buồn thì anh không có cách nào cười nổi...
Con bé lao đến ôm Dũng, ngày hôm qua đến giờ anh mới thấy con bé cười...
- con không giận mẹ à?
- mẹ đi làm kiếm tiền mà bố, con sao có thể giận mẹ được...
Con bé là không hiểu chuyện hay cố tình không hiểu đây? Có người phụ nữ nào làm mẹ mà đi làm cũng không hề gọi điện về cho con. Có người phụ nữ nào làm mẹ mà cả 10 năm không về thăm con lấy một lần.
Con bé có lẽ vì quá khao khát tình yêu thương từ một người mẹ nên mới biến mình thành một đứa trẻ ngốc nghếch. Mặc dù nó biết là nó ngốc lắm. Nó cũng giận mẹ lắm chứ nhưng mà bây giờ mẹ đã về rồi mẹ chắc chắn sẽ bù đắp tình yêu thương cho nó, nên nó sẽ không giận mẹ nữa....
Buổi tối hôm ấy Dũng và con gái ăn cơm rất vui vẻ, giống như có một luồng sáng vừa chiếu vào gia đình của họ vậy...
- Ngày mai mẹ về đây bố xem con nên mặc bộ nào? Nếu con mặc một chiếc váy công chúa xinh đẹp thì mẹ có vui không hả bố..
Câu hỏi ngây thơ của bé Bông khiến cho dũng cảm cảm thấy căm ghét người phụ nữ đã vứt bỏ con Bé. Anh ta chính là không muốn đi tìm chứ không phải là không thể tìm, một con đàn bà khốn kiếp như thế thì không xứng đáng có được thành quả mà anh đã phải mất rất nhiều công sức gầy dựng.
- con gái của bố mặc bộ nào cũng xinh mà( cố gắng cười) với bố con lúc nào cũng là một cô công chúa bé nhỏ...
Con bé được bố khen thì vui lắm, cứ cười mãi tận cho đến lúc đi ngủ... Cứ nghĩ đến ngày mai được gặp mẹ là con bé lại không thể nào ngủ nổi. Nó thức dậy Tìm tất cả những bài kiểm tra được điểm tốt, những lần làm bài được cô giáo khen và cả những món đồ chơi mà nó được bố tặng... Con bé muốn ngày mai sau khi ở gặp mẹ nó sẽ đưa tất cả những thứ đó để cho mẹ xem, để mẹ thấy được rằng con bé đã cố gắng như thế nào trong suốt thời gian mẹ đi làm, để mẹ sẽ không vì buồn mà bỏ đi thêm một lần nào nữa...
Sáng hôm sau Lan thức dậy rất sớm, Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm nên không thể đến trễ được.
Cô theo địa chỉ mà Dũng gửi rồi đi tới nhà anh ta, bởi vì cũng cách nhau chỉ có mấy cây số thôi nên Lan đi xe đạp cho tiết kiệm, sau khi lĩnh tháng lương đầu tiên cô chắc chắn sẽ đi xe máy để đi làm....
Trước mắt Lan là một ngôi nhà. À không, nói chính xác là một căn biệt thự, nó to lớn, nó đẹp đẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của Lan.
Ra mở cửa cho Lan là một bà lão đã khá già, Nhìn bà có vẻ khó tính.
- cô đến đây làm gì, tìm ai?
Lan còn chưa kịp trả lời bà lão ấy thì bé Bông ở trong nhà chạy ra.
- Mẹ. Mẹ đã về rồi, để con mở cửa cho mẹ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc