Sinh Hoạt(2) 1.
Thời điểm ở cữ, mỗi ngày Trần An An bị Diệp Lương Nhất kiên quyết bắt húp một báo cháo gạo kê nhỏ, ăn trứng gà, ăn tới nỗi chán ngấy cũng không được đổi món, đúng thật là sự ђàภђ ђạ ngọt ngào.
Hết tháng ở cữ, Trần An An lại có thể chạy, có thể nhảy, chuyện đầu tiên cô làm là đùng đùng đòi đồ ăn với Diệp Lương Nhất, cả tháng nay, cô thèm ăn những món đó vô cùng, nhưng lại không thể ăn.
Diệp Lương Nhất cũng cưng chiều cô, cô muốn ăn gì đều bảo nhà bếp làm cho cô, trừ phi món đó không trớn, dường như đáp ứng cô mọi thứ vậy.
Trần An An rất nhiều sữa, cũng chẳng cần dồn sức đi tẩm bổ nữa, cục cưng căn bản 乃ú không hết, đôi khi иgự¢ bị trương, đau tới nỗi ‘tê tâm phế liệt”.
Trần An An đang ở giai đoạn nuôi con bằng sữa mẹ, hai bầu иgự¢ lớn, vừa vểnh lại vừa dựng thẳng đứng, Diệp Lương Nhất đã cấm dục được mấy tháng, đôi lúc không nhịn nổi. Nhưng Trần An An vừa sinh con mới được một tháng, không thể ℓàм тìин được, Diệp Lương Nhật đành nhịn, nhiều lần nhịn như thế đúng là không chịu nổi, chỉ có thể chạy vào phòng tắm tự mình giải quyết, khiến cho Trần An An có cảm giác áy náy không tả nổi.
Khi con yêu đầy tháng, rốt cục cũng được đặt tên, bé con gọi là Diệp Thành Thạc. Vốn phải gọi là Diệp Trần Thạc, nhưng Trần An An sợ quá khó nghe, nhất định đổi chữ Trần sang chữ Thành, cũng xem như không thấy nỗi khổ tâm của Diệp Lương Nhất. Diệp Thành Thạc lớn rất nhanh, dường như cứ một tuần lại lớn thêm một chút, khuôn mặt nhỏ bé càng ngày trắng mũm mĩm, ngay cả cặp mắt to giống Trần An An cũng bị ép nhỏ đi. Rốt cục, bà Diệp cũng được làm bà nội, vui mừng không sao kể xiết, hôm nay đi mua một cái xích vàng, ngày mai lại đi mua một cái chuông vàng nhỏ. nếu không phải bị Diệp Lương Nhất ngăn cản thì không chừng bà sẽ ăn diện cho Diệp Thành Thạc giống một gốc cây tiền vàng mất.
Khuôn mặt của Diệp Thành Thạc hầu như được tổng hợp lại từ ưu điểm của Trần An An và Diệp Lương Nhất, đáng yêu tới nỗi ai nhìn cũng muốn sờ một cái. Nhất là đôi mắt to tròn, sâu thăm thẳm, giống y chang mẹ ngốc của nó, lúc Trần An An ôm con trai ra, mọi người chỉ cần liếc qua cũng có thể nhận ra bọn họ là hai mẹ con.
Tính tình Diệp Thành Thạc rất yên tĩnh, không thích ồm ào, đến giờ thì dậy 乃ú sữa mẹ, 乃ú xong thì đi ngủ, cuộc sống có quy củ giống như ông già vậy, Trần An An và Diệp Lương Nhất đã chuản bị tinh thần thức đêm nhưng không ngờ con trai lại ngoan thế. Nhưng cho dù có như thế, mỗi đêm, Trần An An cũng phải dậy bốn, năm lần để cho con trai 乃ú sữa, thay tã, sau khi mang thai dáng dấp cô mập lên bây giờ đã nhanh chóng sụt cân.
Diệp Lương Nhất đau lòng vì cô, đôi khi, anh hận không thể làm thay cô, nhưng duy nhất khoản cho con 乃ú, dù anh có bản lĩnh cũng chẳng thế thay thế Trần An An được, đành mỗi đêm để cho cô thức dậy, bận rộn.
Sau khi làm mẹ, không ngờ từ một con người ‘không tim không phổi’ trước kia giờ dù cho bất kỳ việc nhỏ nhặt gì cũng biết suy xét, chuyện gì cũng không hề làm qua loa, Thạc Thạc được cô nuôi càng ngày càng đáng yêu, đến lúc khi bé biết ngồi bàn bập bẹ nói ‘và, bà, bà’ thì thếu chút nữa bị mẹ Tề bắt cóc. Cu cậu thực sự quá đáng yêu, chỉ cần ôm một cái là đủ làm tan chảy trái tim.
Lúc Thạc Thạc được một tuổi thì đã có thể chập chững bước đi, tính tình bé dần đần cởi mở hơn.
Nhóc này thích nhất là được ôm trong lòng mẹ, nếu mẹ không ở bên thì bà nội ôm cũng được, chẳng cần người lớn phải dỗ dành cũng sẽ ngoan ngoãn vùi trong lòng người ta, lộ ra đôi mắt to đảo quanh như con sóc nhỏ, nhìn mọi người toét miệng cười, hai cái răng cửa nhỏ nhắn sáng như ngọc, khiến cho bà Diệp hết lòng yêu thương.
Nhưng nhóc con lại không thích ba hoặc ba nuôi ôm, chỉ cần Diệp Lương Nhất hoặc Chu Tề ôm nhóc một thời gian dài là cái miệng nhỏ nhắn của cu cậu lại nhoành ra, ‘oe oe’ khóc lớn.
Mới đầu, Diệp Lương Nhất và Trần An An còn không biết chuyện gì xảy ra, mãi đến khi Chu Tề mang theo vợ, Triệu Thấ tới chơi thì Diệp Lương Nhất rốt cục mới biết con trai vì sao lại ‘ghét bỏ’ mình như vậy.
Dù Chu Tề miệng nói không thích nhóc con nghịch ngợm, nhưng thực tế vừa thấy bộ dạng đáng yêu của Diệp Thành Thạc liền quay ngoắt, đoạt lại thằng bé từ trên tay Trần An An, móc ra món quà từ trong túi cho con nuôi của mình.
không biết tại sao Thạc Thạc chẳng hề lung lay, ai mà ngờ vừa thấy Triệu Thấm, Thạc Thạc liền vươn hai cánh tay nhỏ bé về phía cô, khiến Triệu Thấm vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ. cô chưa từng bế trẻ con nên sợ làm nhóc con không thoải mái, cả người cô cứng đờ, nhưng Diệp Thành Thạc ở trong lòng cô chỉ hít một hơi, không giãy dụa, cũng chẳng khóc.
Trong đầu Diệp Lương Nhất có ý nghĩ không tốt.
Từ đó về sau, khi khách tới nhà chơi, Diệp Lương Nhất luôn để ý tới con trai, kết quả, quả nhiên giống như anh nghĩ, Diệp Thành Thạc thích được phụ nữ ôm! Bất kể là xa lạ hay quen thuộc, chỉ cần là phụ nữ thì nó sẽ rất ngoan ngoãn, nhưng nếu là đàn ông thì không được, ngay cả ba nó, cũng không được!!!!!
Bác sĩ Diệp buồn bã, anh và Trần An An đều biết tự điều chỉnh suy nghĩ của mình nhưng tại sao lại sinh ra một nhóc con háo sắc như thế? Hơn nữa, theo tình hình này, nếu lớn lênmà nhócvẫn giữ tính cách này vậy phụ huynh của những cô nàng tìm tới cửa nhà bọn họ không phải chất đống hay sao?!!!
Nghĩ vậy, Diệp Lương Nhất lập tức cảm thấy không thể mặc kệ chuyện này được. Thế là từ đó, Trấn An An phát hiện chồng mình dột nhiên thay đổi, anh trở nên cực kỳ để tâm tới chuyện của con trai, hơn nữa còn thường tranh ôm con với cô.
thật ra, những bước đi của Thạc Thạc đã vững vàng hơn nhiều, hầu như không cần người lớn phải ôm nữa, chưa kể đến, cứ như vậy một hai tháng, quan hệ của hai cha con lại tốt lên nhiều, Khi không nhìn thấy Diệp Lương Nhất, Thạc Thạc luôn toét miệng, lộ ra mấy cái răng nhỏ nhìn Trần An an gọi “Ba….ba….”, cu cậu vừa gọi, vừa nhìn quanh nhà, nó muốn xem ba ba rốt cục đi đâu.
Lúc Diệp Thành Thạc biết chạy, Trần An An trải một tấm thảm dầy lên sàn, để cho cu cậu tha hồ chạy khắp nơi, vừa không lo con trai ngã, cũng chẳng cần lúc nào cũng trông nom nhóc.
Càng lớn, tính cách nhóc con càng trầm, cu cậu không khóc cũng không ầm ĩ, chỉ là tối đến, lúc ba ra ngoài, vừa thấy mẹ hoặc ba trở về thì bé lại vươn cánh tay nhỏ bé xin được ôm một cái, lanh lợi tới nỗi khiến người ta không biết nên yêu thương thế nào cho tốt.
Năm Diệp Thành Thạc bốn tuổi, Trần An An và Diệp Lương Nhất dẫn bé về nông thôn, quê của Trần An An. Hôm ấy là ngày 15 tháng bảy, ngôi nhà ở phía sau ngọn đồi xanh với rừng sồi dày, khắp nơi đều là ngọn đèn cầy trên phần mộ, giữa sắc trời đen nhánh, dường như có thể khiến đôi mắt bị tổn thương.
“Thạc Thạc, quỳ xuống”
Lần đầu tiên Diệp Thành Thạc trôgn thấy bộ dạng nghiêm mặt của mẹ, cu cậu cũng không dám làm loạn, ngoan ngoãn quỳ trước ngôi mộ thấp, bé kia.
Mẹ nói, đây là mộ ông ngoại bé, ba nói, khi bé vừa chào đời ông ngoại còn tự tay bế bé.
Khi đó, Diệp Thành Thạc còn chưa hiểu chuyện, ngước khuôn mặt ngây thơ lên, hỏi
“Vậy sao giờ ông không ôm con nữa”
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng những giọt nước mắt mà Trần An An cố kìm nén lập tức trào ra, Diệp Lương Nhất hung dữ, trợn mắt nhìn bé, không nói không rằng, ôm Trần An An
2.
Diệp Thành Thạc nhỏ bé đứng bên cạnh ba mẹ, nhìn xung quanh, trời đã tối, muỗi trong rừng cây vo ve kêu, da dẻ cu cậu non nớt, bị muỗi cắn vài nốt. Nó đã nói với ba mẹ vài lần nhưng chẳng ai thèm để ý.
Tiểu tử kia ở nhà được nuông chiều, bây giờ thấy ba ôm mẹ mà lại không ôm mình, trong lòng lập tức bất bình. Nhoành miệng khóc to, vừa khóc vừa lén đưa mắt quan sát ba mẹ, cu cậu muốn nhìn thấy phản ứng của họ. Nếu không phải vùng núi này toàn đá thì tiểu tử này đã nằm xuống lăn lộn ăn vạ rồi.
“Diệp Thành Thạc, ngậm miệng lại! Tâm trạng mẹ con đang không tốt”
Diệp Lương Nhất lạnh lùng lườm con trai, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.
Diệp Thành Thạc bình thường thực ra rất hiểu chuyện, tuy luôn được bà nội cưng chiều nhưng Diệp Lương Nhất thỉnh thoảng cũng đánh vài cái, tình nết cũng không tới nỗi xấc láo. Nhưng bây giờ, cu cậu đang cảm thấy rất tủi thân, thấy ba chẳng nhưng không an ủi nó mà còn khiển trách, khóc càng hăng say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nghẹn ngào thở gấp đầy tức giận.
Tâm trạng Trần An An vốn nặng nề, giờ con trai lại khóc, khiến cô càng thêm ‘tâm phiền ý loạn’, đốt tiền giấy cho ba rồi dập đầu vài cái, sau đó cùng Diệp Lương Nhất dắt Diệp Thành Thạc xuống núi. cô chẳng có tâm tình dỗ con trai, Diệp Lương Nhất dỗ vài tiếng nhưng Diệp Thành Thạc không nghe, cuối cùng thành ra tiểu tử kia khóc suốt quãng đường xuống núi, mắt sưng to giống như hột đào.
Ba mẹ thật sự không quan tâm nó, nó khóc dữ hơn cũng chẳng ai chú ý, Diệp Thành Thạc đành ngừng khóc, thầm nghĩ nhất định phải về mách bà nội!
Ba Trần qua đời lúc Diệp Thành Thạc hơn 1 tuổi, khi ấy ông không thể điều trị bằng hóa chất vì cơ thể quá yếu, hóa trị sẽ càng rút ngắn sinh mạng, tuy khối u dạ dày đã cắt nhưng tế bào ung thư vẫn rất ngoan cố, nửa năm sau đi kiểm tra sức khỏe, tế bào ung thư lại di căn tới gan và phổi, lúc này dù là bác sĩ giỏi nhất thế giới cũng hết cách.
Diệp Lương Nhất và ba Trần đều gạt Trần An An, không ai nói cho cô tình hình thật sự, đối với vấn đề này, Trần An An lại không hiểu, thấy ba ngày nào cũng có thể chạy nhảy, nên cô cho rằng bệnh tình của ba sau khi phẫu thuật đã tốt lên rồi.
Vì thế tới giai đoạn cuối, khi trông thấy bộ dạng da bọc xương, Trần An An gần như không thể chịu đựng nổi. Tất cả mọi người đều biết rõ chuyện, nhưng lại gạt một mình cô, nếu không phải bệnh tình của ba chuyển biến xấu tới nỗi liếc mắt là có thẻ nhận ra thì bọn họ còn muốn giấu diếm cô tới bao giờ?
Trần An An cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ, ròng rã suốt một tháng, sắc mặt của cô với Diệp Lương Nhất vẫn không tốt, mãi tới tận sau khi ba ra đi.
Khi ấy, ba Trần ngay cả nói cũng không thể, tám ngày liền không có giọt nước nào vào nổi cơ thể ông, nằm trên giường, đôi mắt mở to, chỉ nửa bước nữa thôi là tiến vào quan tài rồi.
Chợt có một tối, ông khẽ mở mắt, không hiểu sức lực từ đâu lấy tay chỉ về hướng Diệp Thành Thạc, muốn được ngắm cháu ngoại.
Diệp Thành Thạc đang nằm trên giường ấm áp ngủ ngon lành, Trần An An không nói gì, bế con trai tới trước mặt ba, ba Trần đưa tay muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu ngoại, nhưng ông thực sự không còn sức lực nữa, Trần An An vừa đặt Diệp Thành Thạc xuống cạnh ông thì đôi mắt ông đã vĩnh viễn khép lại.
Trước khi ૮ɦếƭ, điều duy nhất ba cô lo lắng chính là đứa cháu ngoại chỉ vừa mới một tuổi, vậy mà bây giờ, rốt cục Diệp Thành Thạc cũng đủ lớn, đã biết suy nghĩ, lần đầu tiên đi viếng mộ ông ngoại về lại nói ra những lời như vậy.
Bà Diệp đã phát hiện ra tâm trạng của Trần An An thay đổi, lập tức bế Diệp Thành Thạc lên, cười ha hả, rồi ôm về phòng bà. Bà hiểu cái ૮ɦếƭ của ba Trần là sự đả kích rất lớn đối với Trần An An, nhưng muốn bà trơ mắt nhìn cháu trai bảo bối bị dạy dỗ….bà thực sự không làm được.
Diệp Lương Nhất chưa kịp dạy dỗ Diệp Thành Thạc thì bà Diệp đã ra tay trước. Anh mím môi, nhìn mẹ mình vừa dỗ dành Diệp Thành Thạc, vừa cưng chiều nắm chóp mũi nó, nếp nhăn nơi giữa đôi lông mày càng sâu thêm.
Sáng hôm sau, Diệp Lương Nhất giống bình thường, đưa Trần An An tới công ty, rồi chuyển hướng đưa Diệp Thành Thạc tới nhà trẻ, nhưng lúc xe chạy qua nhà trẻ, anh cũng không dừng lại, lái xe đưa Diệp Thành Thạc tới thẳng bệnh viện.
“Ba ba, tới trường rồi”
Diệp Thành Thạc ngồi ghế phụ, vươn bàn tay trắng trẻo, bé nhỏ vỗ vỗ lên cửa sổ xe, cấp bách muốn xuống xe. Hôm qua, vừa có một cô bé mới tới nhà trẻ, cô bé này khá xinh xắn, nó muốn làm bạn với cô bé ấy!
Diệp Lương Nhất đẩy gọng kính lên, giọng lạnh lẽo
“Ngồi im, hôm nay không đi nhà trẻ, tới bệnh viện”
Chiếc đầu nhỏ của Diệp Thành Thạc đung đưa giống như chiếc trống lắc
“không được! Trốn học không phải là đứa bé ngoan! Con không thể trốn học!”
“Câm miệng!”
Diệp Lương Nhất lạnh lùng nói với con trai
“Ba đã xin thầy giáo cho con nghỉ rồi”
Diệp Thành Thạc vừa định hỏi tại sao lại phải xin nghỉ cho nó, nhưng thấy gương mặt lạnh lùng của ba thì nhát gan ngậm miệng lại, ba thật đáng sợ, nó nhớ mẹ và bà nội quá!
Diệp Lương Nhất trời sinh tính cách đã lạnh lùng, ngoại trừ Trần An An, dường như không ai có thể khiến anh phải thỏa hiệp, ngay cả con trai duy nhất cũng vậy, bởi vì bị Diệp Lương Nhất lườm một cái nên Diệp Thành Thạc cũng chỉ có thấp thỏm cả buổi.
Suốt một tuần, Diệp Lương Nhất giấu bà Diệp và Trần An An, không đưa Diệp Thành Thạc đến nhà trẻ mà ngày nào cũng dẫn nó tới bệnh viện.
Trong một tuần này, dường như mọi người trong viện ngày nào cũng thấy một cảnh tượng kỳ quái: Bác sĩ Diệp tình tính băng giá dẫn theo cậu con trai bé nhỏ với đôi mắt to, giống hệt cái duôi vậy, cu cậu trông thấy ai cũng hỏi thăm, cực kỳ thông minh.
một số y tá rất thích cậu bé, luôn chạy tới trêu chọc cu cậu, Ϧóþ Ϧóþ khuôn mặt của nó, hoặc ôm một cái. Gương mặt của tiểu tử kia cũng đỏ ửng lên, nhưng nhìn đôi mắt lạnh lẽo của ba thì không dám phản kháng một tý nào.
Nhiều ngày trôi qua, Diệp Thành Thạc đã đi khắp các phòng bệnh nặng, nhìn thấy cảnh người nhà bệnh nhân miễn cưỡng tươi cười rồi khi ra ngoài thì lại gào khóc, Diệp Thành Thạc thấy rất kỳ quái, một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi sao có thể hiểu được người lớn vì sao lại thế chứ.
Nhưng Diệp Lương Nhất lại nói cho nó biết những người đó khóc thương tâm như vậy vì người nằm trên giường sắp ૮ɦếƭ, giống như ông ngoại vậy, về sau họ sẽ phải nằm trong nấm mồ nhỏ bé, người thân sẽ không bao giờ được nhìn thấy người đó nữa.
Ban đầu, dù Diệp Lương Nhất đã giải thích nhưng Diệp Thành Thạc cũng không hiểu, nhưng dần dần, quan sát nhiều hơn, nó cũng hiểu biết hơn. Tất cả mọi người đều phải ૮ɦếƭ, giống như cái chú ở cuối hành lang tầng ba kia, thím nói mấy hôm trước chú vẫn còn tốt, nhưng bất chợt té xỉu, và rồi chú ấy không dậy nổi nữa.
không còn được nhìn thấy người thân của mình, không còn được làm nũng với ba, mẹ, bà nội nữa, trong lòng Diệp Thành Thạc lần đầu tiên có nhận thức đối với khái niệm của từ ‘૮ɦếƭ’.
Hôm ấy, trước mộ ông ngoại, chắc chắn mẹ rất khó chịu, nhưng nó lại vừa khóc vừa làm loạn, không hề hiểu chuyện.
Tiểu tử kia núp sau lưng ba, nhìn những bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt đỏ lên. Nó không phải là đứa bé ngoan, nó đã khiến cho mẹ buồn thêm.
Tối hôm đó, Diệp Thành Thạc mở cửa xe, chở nó về nhà, Diệp Thành Thạc chợt ngẩng đầu, nói với anh
“Ba, con sai rồi”
Diệp Lương Nhất chẳng thèm quay đầu
“Con sai chỗ nào?”
“Mẹ đang đau lòng như vậy mà con còn làm loạn”
Diệp Thành Thạc mở to đôi mắt nhìn Diệp Lương Nhất
“Ba, con thực sự sai rồi”
Dừng lại rồi lại yếu nói
“Ngày, ngày mai con có thể đi nhà trẻ chưa ạ?”
Sắc mặt Diệp Lương Nhất đã bớt giận
“Lần sau đi thăm mộ ông ngoại đã biết phải làm gì chưa?”
Diệp Thành Thạc vội vàng gật đầu
“Rồi ạ”
Đối với chuyện này, Trần An An không hề hay biết, nhưng cô phát hiện con trai mình đột nhiên hiểu chuyện hơn rất nhiều, giống như ông cụ non vậy, khi cô tan tầm về nhà cu cậu còn biết ân cần hỏi han, thật sự khiến cho Trần An An mừng rỡ không thôi.
Mùa đông này, ba Trần đã qua đời được 3 năm, dựa theo tập tục quê nhà, Trần An An lập bia cho ông, Diệp Thành Thạc theo ba mẹ đứng trước phần mộ ông ngoại, không khóc không làm loạn nữa, ngược lại còn ngoan ngoãn dập đầu mấy cái, nghiêm túc nói
“Ông ngoại, về sau con còn tới thăm ông nữa, ông không phải sợ cô đơn lạnh lẽo đâu”
Trong lòng Trần An An lập tức được câu nói của con trai lấp đầy.
Khi Diệp Thành Thạc sáu tuổi thì bị Diệp Lương Nhất ném vào trường tiểu học, công việc của anh và Trần An An rất bận bịu nên không có thời gian chăm sóc Diệp Thành Thạc, bà Diệp cũng không thể luôn đi theo cu cậu được, vì thế trực tiếp cho cu cậu vào thẳng tiểu học.
Diệp Thành Thạc còn nhỏ tuổi, Diệp Lương Nhất chưa từng nghĩ tới cho nó thi để ghi danh vào lớp một, anh chỉ muốn cho nó cảm nhận bầu không khí trường học trước mà thôi, nếu không theo kịp tiến độ trường học, cùng lắm thì học lại ớp một là được.
3.
Không ngờ, Diệp Thành Thạc lại giống như cá gặp nước, về nhà, ngay cả bộ phim hoạt hình nó thích xem nhất cũng chẳng thèm ngó ngàng tới, mỗi ngày đều cầm sách toán đọc như đói khát, giấy a4 trong nhà đều có 乃út tích non nớt của cu cậu, bắt đầu từ phép cộng trừ nhân chia, rồi tới phương trình, đến lúc Diệp Lương Nhất và Trình An An phát hiện ra thì con trai đang xem Olympic toán tiểu học rồi.
Diệp Lương Nhất không muốn gây nhiều áp lực cho con trai, khiến nó tuổi nhỏ mà phải cắm đầu vào mấy quyển sách ấy. Đối với việc học tập của con, Diệp Lương Nhất và Trần An An đều rất thoáng, con muốn thì để nó học, không thích thì cũng chẳng ép, để conc ó thể tự do phát triển.
Sáu năm qua, con trai đều đi theo bà nội chơi với mấy đứa trẻ trong tiểu khu, ngày nào cũng vui vẻ ngây ngô, ai ngờ sau khi đi học lại có niềm hứng thú lớn với toán học.
Diệp Lương Nhất đã hỏi nhiều lần, Diệp Thành Thạc đều nói là do nó thích, không phải thầy giáo ép, hơn nữa nhìn bố dáng cầm quyển sách toán yêu thích tới nỗi không muốn buông tay của nó, Diệp Lương Nhất cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng tuy con trai thích, nhưng tuổi còn quá nhỏ, Diệp Lương Nhất không muốn sau này con trai oán giận mình vì không có tuổi thơ, cũng không muốn coi chuyện này như không có, tùy nó làm gì thì làm, tới tận khi phụ huynh của bọn trẻ trong tiểu khu lôi kéo anh nói rằng, con trai anh là thần đồng, Diệp Lương Nhất mới có phản ứng, sự trưởng thành của con trai đã vượt quá dự liệu của anh.
“Diệp Thành Thạc, ngồi ngay ngắn vào”
Diệp Lương Nhất nói to, vọng vào trong thư phòng hết sức trịnh trọng
“Về sau lớn con muốn làm gì?”
Diệp Thành Thạc không hề do dự, thẳng thắn nói
“Con muốn làm Nhà toán học”
“Khẳng định muốn thế sao?”
“Vâng, con khẳng định”
“Tốt”
Diệp Lương Nhất gật đầu
“Ba sẽ giúp đỡ con, nhưng con phải cố gắng, không được bỏ dở giữa chừng”
Diệp Thành Thạc nắm tay thành một quả đấm nhỏ, kiên định nói
“Vâng ạ”
Trong vườn hoa dưới lầu ở Diệp gia, một cô bé tóc đuôi sam đáng yêu, không kìm được bĩu môi, sao Diệp Thành Thạc còn chưa ra? rõ ràng còn vỗ иgự¢ đảm bảo trước mặt cô bé rằng phải trở thành người giống như thầy giáo nói, đặc biệt phải giống như nhà toán học Hoa La Canh[1], nhưng giờ ngay cả lớp học thêm cũng bị muộn rồi!
[1. Hoa La Canh (12/11/1910 – 12/11/2011 ), có tên tiếng Anh là Hua Luogeng. Ông sinh gia ở tỉnh Giang Tô. Năm 1936, du học ở Anh. Năm 1938, về nước dạy ở Trường Đại học Liên hợp Tây Nam. Năm 1946, đi Hoa Kì làm công tác nghiên cứu và giảng dạy đại học. Sau khi nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa được thành lập, ông trở về giảng dạy ở Trường Đại học Thanh Hoa, đã giữ các chức vụ: phó hiệu trưởng Trường Đại học Khoa học Kĩ thuật Trung Quốc, phó viện trưởng Viện Khoa học Trung Quốc, phó chủ tịch Hiệp hội Khoa học Kĩ thuật Trung Quốc. Ông còn là nhà hoạt động xã hội nổi tiếng và được bầu làm uỷ viên thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc khoá 6, phó chủ tịch Đồng minh Dân chủ Trung Quốc. đã nghiên cứu sâu sắc và có cống hiến sáng tạo về nhiều mặt như: thuyết toán giải tích, nhóm điển hình, hình học ma trận… Bắt đầu từ những năm 60 thế kỉ 20, ông đã ứng dụng một cách sáng tạo phương pháp toán học vào các lĩnh vực kinh tế quốc dân đạt hiệu quả kinh tế tốt. Tác phẩm chủ yếu:”Lí thuyết cộng tính”, “Thuyết cộng thêm”, “Số luận đạo dẫn” ,”Dẫn luận toán học cao cấp”, “Nhóm điển hình”… ]
cô bé đang lầm bầm trong lòng ạ, chợt thấy tiếng bước chân từ xa truyền tới, ngoảnh đầu lại thì thấy đôi mắt to của Diệp Thành Thạc cong cong, đi tới phía mình. Nét không nhẫn nại trên mặt cô bé trong khoảnh khắc liền biến mất không còn chút dấu vết, thay vào đó là vẻ mặt ngượng ngùng, cười
“Cậu đến rồi”
“Ừ”
Diệp Thành Thạc ừ một tiếng, gương mặt lạnh lùng y hệt ba, liếc nhìn cô bé xinh đẹp, lưng đẹp cặp sách nhỏ đi thẳng về phía trước.
Phía sau lưng cậu, cô bé đang vừa đuổi theo vừa gọi lớn
“Ai da, Diệp Thành Thạc, cậu chậm thôi, tớ không theo kịp cậu”
Quả nhiên, chỉ có nhà Toán học thực sự mới có con gái theo đuổi! Cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Thành Thạc nở một nụ cười xấu xa, trên hành lang trường học của bọn họ có dán hình Hoa La Canh, ngày nào cũng có những cô bé nhìm chằm chằm ngắm ông ta, hừ, đợi sau này hắn trở thành nhà Toán học thì cũng phải dán ảnh mình lên tường, bóc tấm ảnh của Hoa La Canh xuống, để những cô nàng xinh đpẹ chỉ có thể ngắm nhìn ảnh của nó.
Nếu như Diệp Lương Nhất biết động lực để con trai mình đạt được danh hiệu thần đồng là gì, đảm bảo sẽ không cho phép, đá thẳng cho nó một cái.
Kỳ nghỉ hè năm lớp ba, cu cậu theo các anh chị khóa trên đi tham dự trại hè, Diệp Lương Nhất và Trần An An rốt cục cũng có thế giới riêng của hai người. Sắc mặt bác sĩ Diệp tuy vẫn lạnh nhạt trước sau như một, nhưng trong lòng cũng vôc ùnghưng phấn, nóng nòng muốn được ‘thử’. Trong đầu lởn vởn 180 tư thế uốn cong, toàn những suy nghĩ không lành mạnh.
Buổi tối, sau khi Trần An An tắm rửa rồi thay đồ ngủ xong thì ngồi xem TV trong phòng khách. Tiện thể đảo mắt xung quanh, không thấy Diệp Lương Nhất, lơ đãng gọi
“Diệp Lương Nhất, anh đang làm gì thế?”
Diệp Lương Nhất đang lục trong ngăn kéo tìm nội y tình thú mà anh lén lút mua trên web cho Trần An An vài ngày trước, nghe vậy lên tiếng
“Chốc nữa em sẽ biết”
Làm gì? Trần An An cũng chẳng nghĩ nhiều, cứ để anh ấy mần mò đi, còn cô vẫn cứ say sưa xem phim cổ trang.
Diệp Lương Nhất tìm hồi lâu, rốt cục cũng tìm được thứ mỏng, nhẹ màu đỏ trong góc tủ, lập tức khóe miệng nhếch lên một nụ cười xáu xa, nhanh chóng vọt vào phòng tắm, làm một cuộc chiến tắm rửa, khoác một chiếc áo choàng tắm mua trên taobao đi ra.
Giấu đồ lót tình thú ra sau lưng, ôm Trần An An, bắt đầu vừa hôn vừa sờ mó, Trần An An đang xem phim tới phần gay cấn, không muốn phối hợp với anh, nhưng không biết làm sao chống lại thủ đoạn cao siêu của Diệp Lương Nhất, trong chốc lát Trần An An đã có cảm giác, lúc này mới hôn đáp lại anh
“Hôm nay chúng ta chơi một trò thú vị được không?”
Diệp Lương Nhất vừa tìm kiếm trên người cô, vừa thở hổn hển nói
“Trò gì?”
Đôi mắt quyến rũ của Trần An An híp vào, đôi mắt to ngập nước, ௱ôЛƓ lung, uyển chuyển gần như hút hồn người khác.
Dụς ∀ọηg của Diệp Lương Nhất đang phải nhịn tới đau, nhưng anh vẫn cứng rắn chịu đựng, đưa tay vẽ vòng tròn ở phái dưới cô, khẽ áp sát vào rồi vê tròn, nhưng không tiến vào trong, khiến cho Trần An An khó chịu. Rồi anh mới từ phía sau lưng, móc ra nội y tình thú, hôn lên khóe miệng cô
“Hôm nay mặc cái này đi”
Vừa thấy thứ vải trong suốt kia, toàn thân Trần An An lập tức thẹn thùng, đỏ ửng lên, lắc đầu cự tuyệt
“không, em không muốn….”
“thật sự không muốn sao?”
Diệp Lương Nhất khẽ ngậm trước иgự¢ cô, bàn tay cũng chẳng nhàn rỗi, vừa sờ mó lại vừa vân vê, khiến Trần An An liên tục cầu xin, cuối cùng, đừng nói là nội y tình thú, ngay cả đòi hỏi quá trớn khác của anh cô cũng đồng ý.
Chủ ý xấu xa của Diệp Lương Nhất đạt được, lập tức khuôn mặt tươi cười trở nên rạo rực, đang định mặc cho Trần An An thì âm thanh gay gắt của điện thoại chợt vang lên.
Mặt Diệp Lương Nhất đen lại, định giấu điện thoại xuống dưới gối rồi tiếp tục công việc, thì đã bị Trần An An đoạt mất, sau đó cô nhấc máy, giọng Diệp Thành Thạc hưng phấn truyền vào tai hai người
“Mẹ, tối nay con vui lắm! Con không ngủ được, mẹ có thể tâm sự với con được không?”
Tâm sự cái rắm! Bố mày còn đang kêu gào xếp hàng ở đây này! Bác sĩ Diệp hung hăn trợn mắt liếc cái điện thoại, vừa dụ dỗ Trần An An cúp máy thì chợt nghe vợ mình nói
“Được, mẹ cũng nhớ Thạc Thạc không ngủ được”
Vì vậy, Diệp Lương Nhất gặp phải một màn bi kịch, cơ thể trần trụi ngồi trên ghế salon, trơ mắt nhìn vợ ngon lành tươi mơn mởn trước mắt, lúc ẩn lúc hiện, nhưng không thể làm gì được, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười của tiểu tử đểu cáng kia ở đầu dây bên kia, hận tới nỗi hàm răng ngứa ngáy!
Lúc này, bác sĩ Diệp đỡ trán, thở dài, ngộ ra được chân lý trên thế gian này: Con trai…bla bla….chính là kẻ phá hư chuyện tốt của mình! Ban đầu, mình đúng là ngu mới vội vã muốn sinh ra tên tiểu ma đầu kia! Bây giờ đúng là quả báo mà.