Ngồi gần mười một tiếng máy bay thẳng tới Italy, sau đó Cẩn cùng Xích Diễm lại tiếp tục đi tới bệnh viện .
Mười một tiếng này, đối với Cẩn mà nói quả là gian nan.
Ở trên máy bay, hai người không nói chuyện với nhau một câu nào.
Trên máy bay chỉ có hai người, Cẩn cố ý chọn vị trí cách xa anh nhất, vì không muốn cùng anh nói chuyện với nhau quá nhiều , mà anh. . . . . . Tựa hồ cũng hiểu rõ ý đồ của cô cũng không có quấy rầy cô.
Cẩn không nhịn được cười khổ. Hai người không gặp nhau lâu như vậy, cô nên hận anh, nhưng. . . . . . Vì sao sau khi gặp anh, nỗi hận của cô đối với anh. . . . . . cũng không nhiều như trong lòng cô nghĩ?
Cô như vậy làm sao có thể kiên cường đối mặt với anh? Phải làm thế nào đối mặt với tất cả hành động kế tiếp của anh? Cô thật sự nghĩ không ra, anh rốt cuộc là vì cái gì lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô? Mục đích của anh đến tột cùng là cái gì?
Trên đường đi, Cẩn suy nghĩ lung tung không thôi.
Bên kia, tâm trạng của Xích Diễm cũng không bình tĩnh.
Máy bay hạ cánh, sau khi lên xe, từ đầu đến cuối anh đều nhắm mắt thật chặt, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trên thực tế, anh thanh tỉnh đến không thể thanh tỉnh hơn được nữa. Nhất cử nhất động của cô; cô thở dài bất đắc dĩ một tiếng, biểu hiện đủ loại cử chỉ lo lắng, anh biết tất cả.
Mà anh. . . . . . phát hiện mình đúng là dễ dàng bị cô ảnh hưởng. Anh không nên có suy nghĩ thương tiếc, ý tưởng an ủi cô, nhưng trong lòng có một thanh âm, không ngừng sai khiến anh làm như vậy.
Xe đột nhiên dừng lại, người phía trước gõ gõ cửa xe, cho biết đã đến nơi.
Xích Diễm nhanh chóng mở hai mắt ra, trong mắt anh một lần nữa xuất hiện sự lạnh lùng. Nghe tiếng, Cẩn cũng điều chỉnh tâm trạng, nhu tình trong mắt rút đi, chuyển thành lạnh nhạt.
*********
"Bất kể tốn bao nhiêu tiền cũng được, cứu cô ấy, xin hãy cứu vợ của tôi . . . . ."
"Không cần, cho tôi vào đi, tôi muốn nhìn Liễn, cho tôi vào đi. . . . . ."
Một người đàn ông không để ý mọi người ngăn cản, muốn xông vào phòng giải phẫu.
Một hồi hỗn loạn, không người nào có thể bắt được người đàn ông kia, mọi người không thể làm gì khác hơn là dụng hết toàn lực đè anh, để cho anh không thể tiếp tục nhúc nhích.
"Buông tôi ra! Các ngươi buông tôi ra, tôi muốn vào xem Liễn, cô ấy cần tôi. . . . . ."
"Shabaka, cậu bình tĩnh một chút, bộ dạng cậu bây giờ nếu xông vào sẽ chỉ làm Liễn nguy hiểm hơn." Một người đàn ông khác bên cạnh rống lớn, trong mắt bi thương giống nhau. Đồng thời, một nam một nữ ở chỗ rẽ hành lang bên ngoài bệnh viện đang đứng nhìn.
Trong mắt Cẩn cũng mang theo nóng nảy cùng lo lắng, cô cắn môi, không ngừng nắm chặt đôi tay.
Anh quả nhiên không lừa gạt cô, Liễn thật đã xảy ra chuyện, chỉ là. . . . . . Cô không hiểu, tại sao Liễn lại bị trúng đạn, có phải vì liên quan đến người đàn ông kia? Anh ta khổ sở như vậy, bởi vì bác sĩ chịu bó tay sao? Như vậy. . . . . . Nên làm cái gì?
"Như thế nào? Tôi nói không sai chứ! Hiện tại chị cô đang trong phòng giải phẫu đúng không?" Xích Diễm dùng ngữ điệu không sao cả nhẹ nhàng hỏi.
"Anh muốn như thế nào?" Cẩn ngẩng đầu lên, cắn chặt răng hỏi.
"Tôi có thể cứu cô ấy. Chỉ cần tôi ra tay, cho dù chỉ có không phẩy một phần trăm tỷ lệ thành công, tôi cũng có thể làm cho chị cô cải tử hoàn sinh." Mang theo nụ cười xấu xa, Xích Diễm vươn tay nâng mặt của cô lên.
"Anh?" Cẩn hoàn toàn không tin tưởng, cô hoài nghi nhìn lên nhìn xuống đánh giá người đàn ông bên cạnh.
Anh. . . . . . Rốt cuộc là ai? Là người Tông Nham môn sao? Tông Nham môn rốt cuộc là cái gì? Thân phận của anh rốt cuộc là gì?
"Dĩ nhiên không phải tôi, là một người có danh hiệu quỷ y thần y." Xích Diễm lười biếng nói, dùng ánh mắt tinh nhuệ nhìn cô,
"Đừng quên, tôi nói với cô, chớ xem thường thế lực Tông Nham môn , hơn nữa quỷ y thiếu tôi một phần ân tình, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, anh sẽ tới cứu chị cô ngay lập tức. Nhưng mà. . . . . . Nếu như tôi không muốn ra tay cứu giúp, bốn chị em các cô . . . . . . có thể sẽ trở thành ba rồi." Anh vô tình thốt ra mấy câu nói đó.
"Anh --" Cẩn nhẫn nhịn tức giận trong Ⱡồ₦g иgự¢, dùng sức thở ra một hơi.
"Nói đi! Anh muốn như thế nào?" giọng điệu cô lạnh lẽo.
"Cô." Khóe miệng khẽ giơ lên, Xích Diễm nhẹ nhàng phun một câu như vậy ở bên tai cô .
"Tôi?" Cô nhíu mày không hiểu.
"Tôi muốn cô. . . . . . trở thành vợ của tôi."
"Anh bảo đảm có thể cứu sống Liễn? Nếu như có thể làm cho chị ấy hồi phục, tôi chấp nhận điều kiện của anh". Anh mới vừa nói xong, Cẩn lập tức đồng ý không chút nghĩ ngợi.
Tình trạng của Liễn rất nghiêm trọng, cô căn bản không có thời gian suy tính.
"Cô không sợ cuộc sống sau khi gả cho tôi sao ?" Anh hoàn toàn không nghĩ tới, cô vì chị mình chịu hy sinh như vậy.
"Không sợ. Hiện tại, anh hãy lập tức gọi quỷ y."
Dù thế nào đi nữa món nợ giữa hai người bọn họ sớm hay muộn đều phải tính toán rõ ràng, cho dù cô trốn tránh thế nào cũng không thoát, chẳng bằng nhân cơ hội này cùng anh tính toán rõ ràng.
"Biết, đi thôi!" Xích Diễm lộ ra nụ cười hài lòng. Anh cầm điện thoại lên, nói mấy câu rồi dẫn Cẩn rời đi.
"Liễn. . . . . Chị phải cố lên nha!" Quay đầu lại, cô nhìn người đàn ông đang ngồi trên mặt đất khóc bởi vì tuyệt vọng.
"Chị gặp được một người đàn ông rất tốt , anh ấy. . . . . . vô cùng yêu chị, cho nên chị phải quý trọng anh ấy." Mang theo ánh mắt hâm mộ, cô không nhịn được thở dài, trong lòng tràn đầy phiền muộn.
Rồi sau đó, cô quay người lại, đi về phía người đàn ông đang đợi cô ở cách đó không xa.
Bóng dáng của hai người từ trên hành lang dài biến mất.
*********
Vì không muốn gây xôn xao, cũng tạo cơ hội cho cô dâu mới có thể thuận lợi cởi bỏ hiểu lầm, không gây thêm rắc rối , Hạo Hoàng cố ý đem chuyện Xích Diễm và Cẩn kết hôn tạm thời đè xuống, không công bố ra ngoài, cho nên hôn lễ vô cùng khiêm tốn.
Đồng thời, ông cũng gọi điện thoại cho ông bà Hạ đang ở Đài Loan báo cáo việc này, hai người cũng đồng ý không tham dự hôn lễ, tạm thời làm bộ không biết chuyện, đợi tất cả giải quyết lại ra mặt.
Giờ phút này, Cẩn ngồi bên trong căn phòng xa lạ, ánh mắt trống rỗng nhìn mình trong gương. Toàn thân cô mặc lễ phục nhỏ màu trắng tinh, do Nhã Văn vì cô chuẩn bị. Trên mặt cô vốn tái nhợt không có chút máu được trang điểm nhàn nhạt lên. Khuôn mặt cô không có nụ cười, không giống như người vừa mới làm chuyện chung thân đại sự.
Cẩn chậm rãi cầm lấy khăn giấy trên mặt bàn, cố gắng lau đi màu son đỏ trên môi mình, nhưng vì động tác quá mạnh mà đôi môi lại trở nên đỏ hơn.
Thật châm chọc.
Nhìn chiếc nhẫn kim cương kết hôn chói mắt trên tay, toàn thân Cẩn nổi lên một hồi lạnh run.
Ban đầu vì muốn thoát khỏi hôn nhân cha mẹ lựa chọn cho cô, cô mới cùng các chị rời khỏi Đài Loan, không nghĩ tới cuối cùng, cô lại nhảy vào một cuộc hôn nhân tức cười khác.
A! Khóe miệng cô khẽ gợi lên, dáng vẻ cười như không cười làm cho người ta nhìn càng thêm chua xót.
Cô, là cô dâu hôm nay, hôm nay là ngày tốt của cô, nhưng cô vì sao không cao hứng nổi?
Hôm nay tới tham gia hôn lễ trừ Nhã Văn ra, còn có ba nam nữ trẻ tuổi khác, cô đoán là bạn bè Xa Nhân Hạo! Vừa nghĩ tới Xa Nhân Hạo, Cẩn lại sâu kín thở dài một cái.
Ở chỗ này, tất cả mọi người gọi anh là Xích Diễm, cô rất không quen, tên đó không biết đại biểu cho điều gì. Bây giờ, anh cùng với cái tên đó đều trở nên xa lạ với cô. Anh rốt cuộc đang làm trò gì, ban đầu vì cứu Liễn, ngay cả thời gian suy tính cũng không có, cô không thể không đồng ý yêu cầu của anh, trở thành vợ của anh, bây giờ suy nghĩ một chút. . . . . .
Cô thật đúng là điên rồi. Cô lại quên mất chuyện anh đã có vị hôn thê, nếu như cô gả cho anh, vậy cô gái kia đâu? Cô làm sao bây giờ ? Cô cũng biết, anh hoàn toàn không phải thật lòng muốn để cô trở thành vợ của anh, sao anh có thể làm như vậy. Nhất định là có mục đích khác, nhưng cô vẫn ngây ngốc nhảy xuống như cũ.
"Ai. . . . . ." " cả ngày nay, tôi đã nghe được cô than thở lần thứ năm rồi, gả cho tôi thật sự khiến cô khổ sở như vậy sao?" Chẳng biết Xích Diễm xuất hiện từ lúc nào bên trong phòng. Tây trang vừa vặn mặc ở trên người của anh, không thể nghi ngờ càng khiến cho anh thêm đẹp trai mê người. Cả người anh tựa vào cửa, hai tay đan chéo, xem ra đã đứng ở đó được một lúc rồi.
Lúc này, anh đang dùng ánh mắt cực kì bất mãn, lạnh lùng nhìn cô.
"Hiện tại thế nào?" Cẩn từ trong gương cùng anh nhìn nhau, chờ đợi đáp án của anh.
"Hiện tại?" Khóe miệng của anh nâng lên. Thấy bộ dáng cô không còn sức sống, trong lòng anh có cảm giác phức tạp.
"Không phải tự anh cưới tôi sao? Kế tiếp là gì? Muốn tôi làm thế nào ?"
"Không làm thế nào, cô phải biết vì sao tôi muốn kết hôn với cô." Cô lại đang đóng kịch.
Anh nghĩ: Ba năm trước đây, vì để cho anh say mê cô sâu sắc, cô dùng thủ đoạn đùa giỡn anh, mà bây giờ, cô lại muốn lừa gạt anh nữa sao?
"Tôi không biết, tôi cho là anh hận tôi." Tuy nói vậy, nhưng trong lòng cô lại mong đợi, mong đợi anh có thể phản bác lời của cô..., bởi vì trên thực tế, cô quả thật không biết anh vì sao hận cô.
"Cô nói không sai, tôi xác thực là hận cô." Xích Diễm cười lạnh ra tiếng.
"Vậy sao? Hận tôi, tại sao lại uy Hi*p tôi kết hôn cùng anh?" Mặc dù trái tim như bị đâm một lần nữa, cô vẫn giả bộ không quan tâm.
"Cô nghĩ sao?" Xích Diễm chậm rãi đi về phía cô, nụ cười trên mặt càng lúc càng lạnh, đôi mắt cũng biến thành lạnh lùng.
Đôi tay Cẩn không tự chủ được nắm chặt ở một chỗ, cô đang sợ, đúng vậy, bởi vì vẻ mặt của anh thật xa lạ làm cho người ta nhìn muốn chạy trốn.
"Tôi không biết, cũng không muốn biết, nhưng là. . . . . . cưới tôi, chẳng lẽ anh không sợ làm tổn thương vị hôn thê của anh?" Cô đứng lên, di chuyển lui về phía sau.
Xích Diễm đột nhiên dừng lại bước chân, trong mắt hiện lên nghi ngờ. Cẩn cho là anh bị cô nói trúng, nhàn nhạt cười. Mặc dù lòng của cô vô cùng đau khổ, cô vẫn cố làm ra bộ dáng kiên cường
"Vị hôn thê?" Vị hôn thê của anh không phải là cô sao? Đáng lẽ cô không biết anh là vị hôn phu của cô mới đúng.
Như vậy, cô nói tới ai?
"Đừng giả vờ như hoàn toàn không biết gì, chúng ta nói rõ ràng đi!" Cẩn kiên quyết nói.
Mặc dù nói những thứ này cũng vô ích, nhưng nếu trở thành vợ của anh rồi, cô cũng không hy vọng hai người ở bên nhau mà vẫn có thái độ thù địch nhau.
"Nói? Cô muốn cùng tôi nói? Nên nói chuyện gì đây? Nói chuyện ba năm trước trong lúc cô đeo lấy tôi thì vẫn thân mật cùng một người đàn ông khác? Hay là trò lừa gạt tôi rất thú vị? Cô cho rằng bây giờ cùng tôi giải thích có ích lợi gì? Cô lại muốn dựng lên lời nói dối gì cho tôi biết ?" Xích Diễm cười to.
Bất kể cô muốn cùng anh nói gì ..., thì anh cũng sẽ không tin tưởng.
Nhưng mặt khác, anh lại bi thương phát hiện, khi một lần nữa nhìn thấy cô, anh vẫn không tự chủ được bị cô hấp dẫn, để ý cô. Anh không ngừng nhắc nhở mình, cô gái trước mắt đã từng phản bội anh, đừng tin tưởng cô nữa, đừng bị cô hấp dẫn nữa, cưới cô, chỉ là muốn để cho cô biết hậu quả của việc trêu chọc anh.
Nhưng hôm nay lúc cử hành hôn lễ thì trong lòng anh lại cảm thấy cao hứng, như vậy anh. . . . . . không phải vẫn bị cô hấp dẫn thì là cái gì?
Anh thậm chí phát hiện mình vẫn thích cô. . . . . .
Ông trời! Anh rốt cuộc muốn lại bị tổn thương đến mức nào mới đủ?
"Tôi thân mật cùng một người đàn ông khác? Hàaa...! Xa Nhân Hạo, anh xem tôi thành đứa ngốc sao? Tôi cùng người đàn ông khác thân mật? Lúc đó tôi đem cả trái tim mình cho anh, làm sao có thể thân mật cùng người đàn ông khác? Vậy còn anh? Anh đã có vị hôn thê còn tới trêu chọc tôi? Tại sao? Đùa giỡn tôi như vậy rất thú vị sao? Nhìn tôi đau lòng khổ sở chỉ vì anh, tan nát cõi lòng thì anh vui sao? Tại sao anh nói tôi lừa anh, từ đầu tới cuối là anh lừa gạt tôi!" Cẩn trợn to mắt, không thể tin nhìn anh.
Cô biết năm đó anh xem lời nói của anh trai Nhã Văn là thật, cho dù anh hiểu lầm cô thì thế nào, là anh có lỗi trước, tại sao không tự xét lại mình?
"Vị hôn thê? Vị hôn thê nào? Cô rốt cuộc đang nói cái gì? Ba năm trước đây vị hôn thê của tôi ở đâu ra? Cô rốt cuộc từ đâu nghe được, là ai nói cho cô biết điều này?" Ngay cả chính anh cũng không biết chuyện, cô tại sao lại biết?
Là cô đang nói láo, hay là xảy ra chuyện gì anh không biết? Cho dù trong lòng có nghi ngờ, đối với lời nói của cô , anh vẫn cảm thấy nghi ngờ.
"Đừng giả vờ, thật cũng tốt, giả cũng tốt, tóm lại, tôi muốn nói là, tôi không biết anh tại sao muốn lấy tôi, nhưng dù thế nào tôi không còn là Hạ Thiên Cẩn của quá khứ rồi, anh cho là quá khứ tôi lừa gạt anh cũng tốt, có mục đích khác cũng được, nói những lời này. Tôi không muốn chúng ta vừa thấy mặt đã cãi vả, nếu như anh có kế hoạch khác, tôi không quan tâm nhưng tôi sẽ không yên lặng chịu đựng."
"Cô thay đổi." Trước kia cô sẽ không gây sự như vậy. Giờ phút này, Xích Diễm biết cô đang diễn trò.
"Thay đổi? Hừ! Ai cũng sẽ thay đổi, ngay cả anh cũng thay đổi rất nhiều." Nhưng đáng buồn chính là tình cảm của cô đối với anh. . . . . vẫn giống như ba năm trước đây, không thay đổi.
Nói phải quên anh, nói không để cho anh ảnh hưởng đến tâm tư của cô, làm xáo trộn bước đi của cô nhưng thực ra cô còn dễ dàng bị anh ảnh hưởng như vậy. Kế tiếp là một đoạn trầm mặc, sau đó Xích Diễm rời khỏi tân phòng của hai người, cả đêm không về.
Cẩn cả đêm không chợp mắt ngồi ở trước bàn trang điểm, vì anh không trở về mà thở phào nhẹ nhõm.
Tuy vậy, dù tránh được một đêm nhưng lòng cô cũng cảm thấy mất mát. Cô biết, anh lấy cô bởi vì anh hận cô, không thể nào là vì yêu, cô cũng đoán được, anh sẽ không chỉ có một người phụ nữ là cô, danh phận vợ này . . . . . . có lẽ hoàn toàn không chân thật.
Bên trong căn nhà yên tĩnh lộ ra vắng lạnh, lòng của Cẩn cũng lạnh theo.