Đến cuối cùng, cô vẫn quyết định cùng các chị em cùng nhau rời khỏi Đài Loan. Nhưng mà ngay cả chính cô cũng không hiểu được, rõ ràng có rất nhiều nơi có thể đi như vậy, tại sao cô lại đồng ý đề nghị của bạn tốt Nhã Văn đi Hàn Quốc thăm cô ấy. . . . . .
Đúng vậy, lúc này cô đang ở trên máy bay, mà đích đến chính là quốc gia cô từng thề, cả đời này tuyệt đối sẽ không bước lên -- Hàn Quốc.
Mấy ngày trước, cô lại nằm mơ thấy chuyện ba năm trước đây, khi tỉnh dậy mới phát hiện nước mắt đã sớm rơi đầy mặt. Hồi ức ba năm trước đây, đã tự dặn lòng là không được suy nghĩ đến nó. Vậy mà không hiểu tại sao? Tại sao đột nhiên lại nhảy vào trong mộng của cô, đánh thức quá khứ cô không muốn nhớ lại nữa ? Có lẽ do ban ngày có chút suy nghĩ, đêm có điều mộng, bởi vì mình sắp đến Hàn Quốc, cho nên sinh ra hiệu ứng như vậy? Cẩn nhắm chặt mắt, chỉ có cánh môi hơi rung rung , để lộ ra yếu ớt giờ phút này của cô.
Ba năm này, cô đã học được cách khống chế tình cảm của mình. Cô đã trưởng thành, không còn là cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu của quá khứ… Cô trở nên lạnh nhạt, khó có thể gần gũi, đây là phương pháp cô tự bảo vệ mình. Những chuyện xảy ra ở nước Pháp trước kia, trừ Nhã Văn ra, cô không nhắc đến với bất kỳ ai, mặc dù người nhà vì cô đột nhiên thay đổi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng hiểu được tâm trạng của cô nên im lặng không hỏi.
*Thiện giải nhân ý : hiểu biết ý của người khác.
Như vậy là tốt nhất, không phải sao? Cô lạnh nhạt cười một tiếng, trong mắt vẫn là tràn đầy ưu sầu. Cô chẳng qua là cố ý ngụy trang cho mình mà thôi. Cô chỉ là cố làm ra vẻ kiên cường, lạnh lùng đối với người khác mà thôi. Thật ra thì, cô đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi. Rốt cuộc là đến khi nào, cô mới có thể đem những điều đã qua rơi vào quên lãng? Phải bao lâu nữa cô mới có thể chân chính mở ra tâm hồn, khiến kết sương trong lòng hòa tan?" Cô thật không biết. . . . . . Cẩn khe khẽ thở dài một hơi. Cô nghĩ. . . . . . Có lẽ vẫn còn lâu, lâu lắm. . . . . .
*********
Nước Pháp , ba năm trước.
"Cậu, cậu nói cái gì?" Nhìn bạn tốt Cẩn đang ngồi đối diện, Nhã Văn đứng lên, có chút không dám tin kêu to ra tiếng, vẻ mặt cô hoảng hốt, giống như nghe được chuyện không thể tưởng tượng nổi. Vốn là muốn đem Cẩn giới thiệu cho anh trai đang làm việc ở Pháp, cô mới bằng mọi cách khuyên nhủ; muốn cô ấy tới nước Pháp chơi. Nhưng anh trai Nhã Văn, lúc bọn họ đến được nước Pháp rộng lớn kia, đã đi Anh quốc công tác, vì thế bọn họ tạm thời ở tại khách sạn, chờ anh trai Nhã Văn đi công tác về.
Thật vất vả mới chờ được anh trai quay về, cô cũng an bài xong tất cả, vốn định giới thiệu hai người quen biết, ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
"Này! Cậu nói nhỏ một chút có được không? Nơi này dù sao cũng là phòng ăn! Mặc dù không ai nghe hiểu được chúng ta đang nói cái gì, nhưng nhìn bộ dáng của cậu, người khác sẽ cho rằng xảy ra chuyện đáng sợ gì đó." Cẩn có chút ngượng ngùng kéo lấy bạn tốt ngồi xuống, một tay che lấy miệng cô ấy đang mở ra thật to, vừa nhìn về khách khứa xung quanh, gật đầu tạ lỗi.
"Cậu có bạn trai? Ông trời, mình thế nào không biết? Chuyện xảy ra lúc nào? Là ai? Mình có biết không? Tháng trước mình mới hỏi qua cậu có bạn trai hay không, cậu nói không có, thế nào mới trong thời gian 1 tháng, lập tức liền xuất hiện một người đàn ông, với lại. . . . . . Chúng ta đợi ở chỗ này cũng gần một tháng, thời gian đâu để cậu kết giao bạn trai?" Nhã Văn nói với cô, thái độ hoài nghi rõ ràng.
"Thì, chính là tại nơi này thôi! Cậu không cần kích động như thế có được hay không? " Cẩn hơi thẹn thùng, đỏ mặt không biết làm sao.
"Ở chỗ này?" Nhã Văn vừa nghe, chuyện này thật không hay rồi!
"Nước Pháp? Cậu kết giao một người bạn trai Pháp? Cái loại mắt xanh, mũi cao, tóc vàng kia...? Ông trời! Điều này sao có thể?" Cô kích động vỗ trán, dù thế nào cũng không nghĩ ra Cẩn mới đến nước Pháp không tới một tháng, liền kết giao với một người bạn trai Pháp! Lúc ở trường học, Cẩn nổi danh là sát thủ đàn ông, bất kỳ người đàn ông nào vừa thấy cô , đều bị bề ngoài thanh tú cùng giọng nói ngọt ngào đến dọa người của cô làm cho say mê như điếu đổ. Chỉ là khi đó Cẩn không coi trọng bất kỳ một người đàn ông nào, mà bây giờ lại --
Chẳng lẽ nói. . . . . ."Này! Cẩn, không phải là cậu bị đàn ông Pháp lời ngon tiếng ngọt lừa chứ? !" Nhã Văn cảnh giác xem xét bất kì người đàn ông nào khả nghi ở xung quanh.
"Nếu biết khi nói cho cậu, cậu sẽ kích động thành ra như vậy, mình không thèm nói cậu nghe nữa." Cẩn bất đắc dĩ thở dài, bạn tốt phản ứng khoa trương khiến cho cô dở khóc dở cười.
"Bạn trai mình không phải người Pháp, anh ấy là người Hàn Quốc, vì chuyện công việc nên mới đến Pháp." Cẩn giải thích.
"Người Hàn Quốc?" Nhã Văn lần này hơi mơ hồ.
"Đúng vậy!" Vừa nghĩ tới anh , trong lòng Cẩn lại bị tư vị ngọt ngào hạnh phúc căng ra tràn đầy.
"Làm ơn, cậu và anh rốt cuộc quen biết bao lâu hả?" Nhã Văn tuyệt đối không coi trọng tình yêu của cô, Cẩn chưa bao giờ trải qua yêu đương, đối với chuyện tình cảm vẫn còn rất đơn thuần, cô sợ cô ấy sẽ bị người đàn ông kia lừa.
"Thật phải nói sao? Ừ, mình suy nghĩ. . . . . . Ước chừng một tuần lễ."
Mặc dù chỉ quen biết một tuần lễ, nhưng mà hai người tựa như đã biết cả đời, đối với nhau ngay cả một chút xíu cảm giác xa lạ cũng không có, giống như. . . . . . đã quen biết từ kiếp trước. Cô chưa từng yêu đương? Không sai, chỉ là như vậy không cho rằng cô không hiểu cái gì gọi là tình yêu, chẳng qua là bởi vì cô từ trước đến giờ chưa tìm được một người đàn ông để cho cô nhìn một cái, là có thể nhận định cả đời. Mà bây giờ. . . . . . Cô tìm được. Vừa nghĩ tới ngày đó hai người gặp nhau, không ngừng xảy ra đủ loại trùng hợp, cô chỉ biết, anh chính là người đàn ông định mệnh của cô. Nghĩ lại một đoạn kia --
**********
Mệt mỏi đi đến Pháp sau đó, tròn hai tuần lễ đều bận bịu cùng Nhã Văn đổ máu cuộc sống, vốn là một thân một mình đợi trong tiệm cơm, định nghỉ ngơi thật tốt. Cần đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn một mình ra ngoài đi dạo. Cô đi tới một quán cà phê nằm ở ven bờ sông, khi cô đang ngồi ở quán cà phê ngoài trời trên đường, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ ôn hòa thì đột nhiên có một chiếc xe mất khống chế, từ đường phố đối diện lao tới chỗ cô. Cô sững sờ ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, nhắm mắt lại, chờ mình bị chiếc xe mất khống chế kia hôn lên, sợ đến nỗi ngay cả hơi sức hét ra tiếng cũng không có.
Kết quả, trong khoảnh khắc xe sắp tông vào cô, cô cảm thấy mình bị một lực vô cùng to lớn mạnh kéo ra, sau đó bị một người ôm lăn qua một bên. Mãi cho đến khi cô mở mắt ra, mọi người xung quanh phát ra tiếng thét kinh ngạc chói tai thì cô mới biết mình được cứu. Cô cảm giác được chính mình dường như bị người nào đó gắt gao ôm lấy. Cô mở hai mắt ra, trong tầm mắt là một người đàn ông có màu da giống cô, tròng mắt phương đông màu đen cũng giống cô.
"Cô không sao chứ?" Người đàn ông dịu dàng hỏi cô, nhưng ngôn ngữ anh nói Cẩn một chút cũng nghe không hiểu. Anh lộ ra nụ cười làm cho người ta an tâm, giống như đang an ủi cô, khiến sự phòng bị của Cẩn giảm bớt.
"Tốt, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ. . . . . . Xe kia. . . . .." Cẩn biết mình không sao, nước mắt cũng theo đó dâng lên trong khóe mắt.
"Không sao, đừng khóc." Người đàn ông cứu cô, sau khi nghe lời nói của cô thì cũng dùng tiếng Trung vô cùng chuẩn mực, nhỏ giọng an ủi cô. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào иgự¢, dịu dàng vỗ vỗ đôi vai không ngừng run rẩy của cô. Vừa nghe đến ngôn ngữ quen thuộc, Cẩn nhịn không được nước mắt rơi xuống, ở trong иgự¢ anh khóc lớn tiếng, cũng quên quan hệ chỉ là người xa lạ, cô giống như tìm được nơi nương tựa , lập tức đem sợ hãi trong lòng phát tiết ra ngoài.
Người đàn ông mặc cho cô nương nhờ trong иgự¢ của anh, một lần lại một lần nhẹ giọng an ủi, khóe miệng trước sau vẫn giữ vững nụ cười ôn hòa mê người, không có lộ ra sự mất kiên nhẫn nào. Rốt cuộc, xe cứu thương tới, tên đàn ông say rượu gây chuyện kia bị đưa lên xe cứu thương, nhân viên cứu hộ xác định Cẩn không có việc gì sau đó rời đi, đám người cũng tản ra theo.
"Thật sự không sao cả? Không cần tôi giúp cô tìm người nhà tới?" Ngồi ở một bên trên ghế đá, người đàn ông lại một lần nữa hỏi Cẩn, trên khuôn mặt vẫn còn nét hoảng sợ. Xa Nhân Hạo nhìn cô gái xem chừng tuổi còn rất nhỏ trước mắt này, không tin tưởng lắm việc cô có thể tự ở một mình.
"Ừ, thật không có việc gì." Cẩn lau đi nước mắt nơi khóe mắt lưu lại, kiên cường cười.
Nhã Văn sáng sớm đã đi ra ngoài, ở nước Pháp người mình có thể liên lạc, ngoài cô ấy ra sẽ không hề có ai. Cho dù cô sợ hãi ra sao, cũng không biết nên tìm người nào.
"Được rồi! Vậy cô cũng phải cẩn thận một chút." Chẳng biết tại sao, Xa Nhân Hạo lại không đành lòng để cô ở đây một mình. Nhưng giờ phút này anh không thể không đi thi hành nhiệm vụ, thật sự không có cách nào trì hoãn nữa.
"Tiên sinh, cảm ơn anh.," Cẩn gật đầu một cách kiên định.
Giờ phút này cô hoàn toàn không muốn ở bên ngoài. Cô chỉ muốn nhanh chóng trở lại trong khách sạn an toàn. Vì vậy, Cẩn liền trở lại khách sạn, sau đó, cô thất vọng phát hiện ra mình quên hỏi thăm tên người đàn ông đã cứu cô, đồng thời cô cũng để quên mấy quyển sách vừa mới mua ở quán cà phê. Hôm sau, cô cự tuyệt lời mời của Nhã Văn, lấy lý do muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi, sau đó lại một lần nữa đi đến quán cà phê ngày hôm qua, không nghĩ tới, người đàn ông cứu cô kia cũng ở đó, mà bên cạnh anh cũng chính là cái túi cô đang muốn tìm.
Lần này, cô rốt cuộc đã hỏi được tên của anh, đồng thời cũng biết anh là một người Hàn Quốc. Anh bởi vì yêu thích Đài Loan mà học tiếng Trung, cho nên anh nói tiếng Trung hoàn toàn lưu loát. Hai người ở trong quán cà phê ngoài trời vui vẻ tán gẫu, hoàn toàn không giống như mới quen hôm qua. Dù Cẩn ít khi mời một người đàn ông nào nhưng vì cảm tạ anh cứu giúp nên vào giữa trưa mời anh ăn một bữa cơm. Không nghĩ tới chính là, vừa chia tay sau bữa trưa, buổi tối ở bên trong nhà hàng nổi danh, họ lại một lần nữa chạm mặt.
Bởi vì Nhã Văn gọi điện thoại về khách sạn trễ, cô liền một thân một mình đi tới bên trong nhà hàng cao cấp gần đó dùng cơm. Bởi vì chỗ ngồi bên trong phòng ăn đầy khách, nhân viên phục vụ liền hỏi Cẩn, có muốn ngồi cùng bàn với người khác hay không, mà người kia tình cờ lại là Xa Nhân Hạo.
Một đêm này, bọn họ cùng thưởng thức một bữa ăn tối hết sức ngọt ngào, hơn nữa càng thêm biết rõ đối phương. Nhân Hạo bị cá tính ngây thơ của Cẩn hấp dẫn, khuôn mặt cô ấy đáng yêu y như 乃úp bê, càng nhìn càng làm cho anh không nhịn được muốn thương yêu. Anh không hy vọng cùng cô chấm dứt như vậy, vì thế anh mời Cẩn đi tản bộ bên bờ sông. Ban đêm ven bờ sông, chỉ có tốp năm tốp ba tình nhân, vô cùng tĩnh mịch. Cẩn đỏ mặt đi phía sau Xa Nhân Hạo, vô cùng khẩn trương.
Hôm qua sau khi phát sinh sự kiện lớn kia, thật ra một chút ấn tượng về anh cô cũng không có, chỉ biết mình được một người đàn ông cứu, nhưng lúc ban ngày nhìn thấy anh thì cô mới phát hiện ra, mình đã được một người đàn ông đẹp trai đến mê người cứu. Cô cũng không biết, mình sẽ bởi vì một người đàn ông chưa quen biết cảm thấy khẩn trương, thần kinh không ổn định, cô cũng chưa từng vì bất kỳ một người đàn ông nào mà đỏ mặt xấu hổ.