“Em đừng hòng.” Với dáng vẻ dữ dằn, Shabaka trừng mắt nhìn Chi Liễn, trong lòng muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô ngay lập tức.
Cô và anh cũng đã phát sinh quan hệ, tại sao cô vẫn còn nghĩ đến việc rời đi?
Bởi vì trên người anh tỏa ra một luồng khí đáng sợ khiến cho thân thể Chi Liễn không ngừng run rẩy, nhưng để tốt cho anh, cô phải lấy hết can đảm nói to: “Em, em không muốn đợi ở đây. Em …. Em…” Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, cô không dám nói tiếp.
“Anh tuyệt đối sẽ không để cho em rời đi. Sau hai tuần nữa, em phải gả cho anh!” Sợ cô bị lời nói của mình làm cho hoảng sợ, Shabaka nghiêm túc nhìn Chi Liễn.
Nếu như cưới cô có thể làm cho cô an phận ở bên cạnh anh thì anh không ngại nói ra những lời yêu thương này. Dù sao, sau khi kết hôn, anh cũng sẽ không để cô rời khỏi mình.
Cả đời này cô phải là của anh.
“Em không muốn!” Cô rời đi vì sự an toàn của anh, làm sao có thể gả cho anh được.
“Anh quên em đã có vị hôn phu rồi sao?” Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể dùng cách này để anh chấp nhận.
“Không phải em cũng không muốn gả cho anh ta sao?” Shabaka không quan tâm hừ nhẹ. Nếu như người đàn ông kia dám xuất hiện trước mặt anh dẫn cô đi, anh đảm bảo, nhất định sẽ khiến cho anh ta không còn đường trở lại.
Giờ phút này Shabaka cảm thấy thân phận của mình thật sự có ích.
“Chúng ta không biết gì về nhau.” Đầu óc Chi Liễn rối bời, tại sao sự tình lại trở thành thế này?
“Đã lên giường với nhau thì còn vấn đề gì nữa?” Anh không chấp nhận giải thích.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm!”
“Em… em là người phương Đông!”
“Anh cũng thích phụ nữ phương Đông!”
“Em không yêu anh!”
Shabaka nhìn thật sâu vào mắt Chi Liễn, “Anh yêu em!”
“Hả…?” Chi Liễn giật mình hoảng hốt. Anh… anh nói anh yêu cô? Không thể nào?
“Em không yêu anh cũng không sao, chỉ cần chung sống một thời gian, em nhất định sẽ yêu anh.” Shabaka tràn đầy tự tin nhìn Chi Liễn.
“Em….. em…”
“Không cần nói nữa, cho dù có một trăm lí do thì em cũng phải gả cho anh.” Anh tưởng tượng đến lúc cô mặc áo cưới cùng anh đứng trên lễ đường.
“Không, không cần, em không muốn làm phu nhân của thủ lĩnh Mafia.” Cô vừa ôm đầu vừa nói.
Cô nhát gan như vậy, căn bản không thể đảm nhiệm công việc này, ở bên cạnh sẽ làm vướng bận anh, có thể làm cho anh gặp chuyện không may hoặc bị thương vì cô. Cô hoàn toàn không chịu đựng được những điều này, hơn nữa càng ở lâu bên cạnh anh, cô sẽ càng quan tâm anh hơn. [To editor: Căn bản + không (phủ định)… = Hoàn toàn không]
“Em. . . . . . Biết?" Shabaka có chút giật mình nhìn Chi Liễn.
"Thật xin lỗi, ngày hôm qua. . . . . . em nghe các người nói chuyện." Chi Liễn lo lắng cúi đầu.
"Thôi, em biết cũng tốt, nếu không, anh thật sự không biết nên nói với em thế nào."
Anh thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì tối hôm qua phát hiện được thân phận của anh, cô mới hoảng sợ, không an tâm nên muốn rời đi cũng là chuyện đương nhiên.
Shabaka ôm lấy mặt Chi Liễn, thành khẩn nhìn cô. “Nếu em là vợ anh, anh tuyệt đối sẽ không để cho em gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Nên nhớ, em là vợ của anh, không phải là phu nhân thủ lĩnh Mafia, em chỉ cần quan tâm đến anh thôi, hiểu không?"
“Em….."
"Được rồi, đừng nói nữa. Anh đi lấy thức ăn cho em, đừng có mà suy nghĩ lung tung." Shabaka cắt đứt lời cô muốn nói, bất kể cô nói gì, anh cũng không để cho cô đi, một câu cũng không muốn nghe.
Nói anh ích kỷ cũng tốt, bá đạo cũng được, anh không thể không có cô.
Sau khi Shabaka rời đi, Chi Liễn vẫn là ngồi yên trên giường, khổ não suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể rời đi.
Ôi! Cô nên làm gì đây. . . . . .