Anh xin lỗiChương này rất ngọt ngào, Tần Mạch rất cute…cute không chịu nổi!!!Thứ bảy xem mắt, cảnh xuân tươi đẹp, thời tiết ấm áp.
Tôi đã sớm rửa mặt chải đầu xong, trang điểm tỉ mỉ, xúng xính váy đẹp rồi mang giày cao gót, tần ngần ngắm nghía trước gương một hồi rồi mới đi.
Lần xem mắt này, mẹ già nhờ hẳn cô ba của tôi đến giám sát, chỉ cần tôi có nhúc nhích, cục cựa làm bậy lập tức về nhà chém không tha.
Tôi đảo mắt nhìn qua ảnh và tư liệu về anh chàng mình săp gặp mặt, không tồi chỉ tiếc lần này gặp phải tôi xem chừng xôi hỏng bỏng không rồi.
Nơi gặp gỡ là do tôi chọn nhưng lúc tôi đến thì anh ta đã ngồi trước được một lúc rồi. Người giới thiệu với cô ba tôi có hơi trách tôi lề mề nhưng vừa thấy bộ dạng xinh đẹp của tôi liền mỉm cười thay tôi giải thích: “Cậu coi, Tịch Tịch nhà chúng tôi thật muốn lưu ấn tượng tốt cho cậu mà.”
Tôi trầm tĩnh nhưng cười không nói.
Anh chàng này họ Lý, mặc vest tề chỉnh, tóc tai gọn gàng sạch sẽ. Anh ta lễ phép đứng dậy tiếp đón tôi ngồi xuống, nhìn qua có phần thân thuộc. Cô ba nói anh ta xuất thân từ gia đình thư hương, hiểu lễ nghĩa mà lại là người hào hoa phong nhã.
Ấn tượng của tôi về anh ta rất tốt, nếu không có Tần Mạch, không chừng tôi sẽ coi trọng người này và trải qua hết cuộc đời này với anh ta đến già…
Nhưng giả thiết ’không có Tần Mạch’ thật sự là rất không có khả năng.
Buổi gặp gỡ tiến hành đến một phần năm thời gian, người giới thiệu và cô tôi bắt đầu rút lui có trật tự, trước khi ra cửa, cô tôi còn kịp làm động tác cứa cổ cho tôi thấy. Dĩ nhiên tôi hoàn toàn hiểu rõ ẩn ý của động tác này, nếu lần này mà không thành công thì cứ chờ cho mẹ giá chém ૮ɦếƭ rồi nấu thành canh dưỡng sinh đi…
Tôi thở dài có chút thê ai, lại bị Lý tiên sinh bắt gặp, anh ta cúi đầu cười yếu ớt: “Xem ra Hà tiểu thư cũng gặp áp lực gia đình không nhỏ nha.”
“Tôi cảm thấy con gái lớn lên thì trở thành con ghẻ trong nhà vậy, giống như chỉ hận không thể dán cái bảng trước người rồi đẩy ra chợ bán vậy. Không biết mẹ ghét tôi đến chừng nào…”
Anh bị ngữ khí của tôi chọc cười: “Hà tiểu thư thật vui tính, nhưng tôi lại nghĩ chẳng qua là bác gái lo lắng cho cô quá nên mới vội tìm người mà gả đi thôi. Người trong nhà tôi cũng vậy.”
“Áp lực thật lớn, dân số trên thế giới không ngừng tăng, làm gì mà dễ dàng tìm được người trong lòng mình được.”
“Lúc trước tôi cũng nghĩ thế nhưng hiện tại tôi bắt đầu tin cái gọi là duyên phận. Cô Hà có nghĩ vậy không?” ánh mắt anh thâm trầm nhìn ta, còn tôi tiếp tục ngồi cười thật thuần khiết vô hại.
Lý tiên sinh không hổ là người xuất thân từ thư hương thế gia, mở miệng ra câu nào làm người ta buồn nôn câu đó. Thấy tôi cười quá dịu dàng, anh ta tấn tới: “Chúng ta đổi cách xưng hô được không, tôi gọi em là Tịch Tịch nhé?”
Tôi định nói mới lạ một chút cũng tốt thì ánh sáng xung quanh phút chốc tối sầm lại. Người mang sát khí đằng đằng như thế, không cần nhìn cũng biết là ai, tôi cười thầm nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Tần Mạch thản nhiên nhìn tôi một cái, mặt trơ trơ đẩy tôi một cái rồi đặt ௱ôЛƓ xuống ngồi ngay bên cạnh: “Anh đổi cách xưng hô cũng tốt.” tôi ngoan ngoãn dịch vào trong ghế sô pha, bình tĩnh đợi tình thế phát triển.
Lý tiên sinh ngồi đối diện quả nhiên rất chi là kinh ngạc: “Anh… Vị tiên sinh này, anh có ý gì?”
“Không có ý gì, hai người cứ tiếp tục.” Anh ôm tay, dựa vào ghế sô pha bộ dáng quyết tâm phải tham gia vào lần xem mắt này cho bằng được.
Thực ngây thơ, tôi âm thầm phỉ nhổ hành động này của anh.
Lý tiên sinh bắt đầu tức giận: “Anh thật đáng chán.” Anh ta đứng dậy, vừa vươn tay định kéo tôi, vừa nhẹ nhàng gọi, “Tịch Tịch, chúng ta đi xem phim nhé.”
Tần Mạch chắn trước tôi, thò tay nắm tay anh Lý, thản nhiên nói: “Ý kiến hay, đi thôi.”
Lý tiên sinh gạt tay anh ra, cả giận nói: “Anh muốn làm gì?”
Tôi thưởng thức cuộc đối thoại của bọn họ, trong lòng lại mơ màng tưởng tượng về gian tình giữa họ. Đang cười trộm thì Tần Mạch cắt ngang, đập vỡ sự tưởng tượng của tôi: “Chẳng qua là tôi đến bồi hôn thê của mình, tiên sinh có ý kiến gì sao?”
Lý tiên sinh trợn tròn mắt nhìn tôi: “Vị hôn thê?”
Tôi thản nhiên đáp: “Giả đó, lừa anh thôi, đừng tin anh ta.”
Cuối cùng Tần Mạch không nhịn nổi nữa, cáu lên xị mặt với tôi: “Hà Tịch, em muốn làm mình làm mẩy tới khi nào đây?”
Trước những ngữ điệu mang tính giáo huấn của anh, tôi nhịn không được cũng sẵng giọng: “Nếu anh cho rằng em đang giận lẫy thì Tần tiên sinh à, ngại quá, cả đời này của tôi đều là như thế đấy.”
Bỗng nhiên Lý tiên sinh cắt ngang cuộc đối thoại của chúng tôi, nghiêm túc nhìn tôi: “Hà tiểu thư, tôi nghĩ cô cần thời gian để giải quyết chuyện cá nhân.”
Tôi gật đầu: “Đúng như vậy.”
“Tôi về trước .”
“Vâng.” Tôi nói, “Lý tiên sinh, xin lỗi anh.”
Anh ta cười khổ: “Xem như tôi làm bà mai một lần đi.”
Tôi cúi đầu mỉm cười, chờ tiếng bước chân của anh ta đã xa mới cong môi lên. Tần Mạch nhìn tôi chằm chằm rồi cười nhạo: “Không phải em rất ghét cái kiểu phong cách tao nhã này sao?”
Tôi lơ anh, xách túi đi thẳng ra khỏi quán, Tần Mạch gọi vài tiếng thấy tôi không đáp lại bắt đắc dĩ buồn bực đuổi theo. Bên ngoài khách sạn là một con đường dài rợp bóng cây. Chỗ này khá gần công ty tôi, thường thì ngẫu nhiên khi tan tầm không có việc gì tôi cũng hay lang thang một mình trên đường này, thỉnh thoảng chui tọt vào một shop nào đó ngó nghiêng quần áo, hoặc mua đồ ăn vặt bên đường rồi thong thả về nhà. Chỉ có điều lần nào cũng là một mình tôi đi. Tôi ngừng phía trước một lát thì Tần Mạch phía sau cũng chựng lại một lát, từ nãy giờ anh luôn bám theo tôi như hình với bóng.
Ngày xuân, ánh mặt trời thật ấm áp, gió dịu nhẹ thồi qua, những bông hoa xanh nhạt tươi tắn nở rộ trên những tán cây lớn ven đường rồi rơi đầy trên lối đi.
Tôi không nhịn được nữa, khóe miệng cong thành một nụ cười mãn nguyện. Trong một ngày xuân ấm áp, tôi đã có thể mang theo cái đuôi Tần Mạch lê la trên con đường mà hai năm qua hầu như tôi đã đi mòn lối. Ban đầu, tôi nghe điện thoại Tần Mạch reo liên tục và nghe luôn cả tiếng bước chân vội vàng, bất ổn của anh ấy. Sau thì hình như anh cương quyết tắt máy, nhịp bước cũng trở nên thanh thản, nhẹ nhàng. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, anh chậm rãi bước theo tôi.
Tôi dừng ở một quầy bán đồ ăn vặt mua hai ly trà bưởi nóng, lúc quay ra thuận tay đưa cho Tần Mạch một ly. Anh giật mình sửng sốt một hồi lâu, rồi lại ngây ngốc quay đầu nhìn nhìn, không thấy còn ai phía sau mới dùng giọng điệu không dám tin hỏi tôi:
“Cho anh?”
Tôi hừ một tiếng, làm bộ ném ly trà xuống đất, anh nhanh chóng đoạt lấy, lầm bầm: “Có gì thì nói không được sao.”
Tôi vẫn lờ tịt anh, ngẩng đầu ưỡn иgự¢ đi tiếp. Qua tấm gương ở một cửa hàng nơi góc đường, tôi nhìn thấy một người đàn ông lạnh lùng, ăn vận nghiêm chỉnh đang vui sướng, lóng ngóng cầm ly trà bưởi rẻ tiền trên tay.
Trái tim tôi phút chốc mềm nhũn, tôi cúi đầu che dấu nụ cười ngày càng tươi của mình rồi bước nhanh chuyển quá góc đường.
Trên đường đi tôi nhìn thấy một shop quần áo rất hợp nhãn, đang loay hoay thử đồ thì một cuộc điện thoại đuổi tới, tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt, mới dám tiếp điện thoại.
Không ngoài dự đoán tôi nghe một trận cuồng nộ từ bên kia điện thoại truyền đến, tôi thành thật nghe, cuối cùng, canh ngay lúc mẹ già nuốt nước miếng chuẩn bị nói tiếp liền chen vào: “Mẹ yên tâm, lần này con rể của mẹ tuyệt đối không chạy thoát .”
Mẫu hậu đại nhân khó thở, quát lớn: “Không chạy? Con đừng có tưởng mẹ không biết con sắp làm gì nha! Khai thật đi, con mướn cái thằng diễn viên quần chúng kia bao nhiêu tiền để nó diễn trò với con? Con nhỏ này thật chẳng ra làm sao, đã đến từng này tuổi rồi con tưởng gặp được người có điều kiện như vậy dễ lắm hả? Vậy mà còn không biết quý trọng…”
“Mẹ…” Tôi thở dài, “Lần này là thật, con rể mẹ đã tìm tới cửa rồi.”
Mẹ già giật mình sửng sốt một phen, nhưng nghe ra có vẻ tôi không nói dối liền hỏi ngay: “Ai vậy? Bây giờ còn có ai tự động đến tìm con chứ?”
“Mẹ cũng biết ảnh đó. ” Tôi cười nói, “Mai mốt mang về cho mẹ coi để mẹ đem đi khoe.”
Mẹ già nửa tin nửa ngờ dặn dò tôi thêm một hồi nữa mới treo điện thoại trong nghi vấn. Tôi thở phào nhẹ nhõm, vui sướng tiếp tục thử quần áo.
Tôi rất thích cái váy ngắn này, đang định mua nhưng nhìn kỹ bảng giá lập tức đứng hình. Theo như thông thường, tôi sẽ săm soi, bới lông tìm vết, tìm cho ra khuyết điểm của nó rồi thuyết phục mình không mua nhưng hôm nay tôi đâu phải chỉ có một người.
Bước ra khỏi phòng thử đồ, tôi nhìn người đàn ông đang còn do dự có nên uống ly trà bưởi trong tay mình hay không rồi vươn tay ra. Anh cảnh giác nhìn tôi rồi dấu ly trà lui ra sau vài bước, cau mày nghiêm túc nói với tôi: “Của anh.”
Tôi nhịn cảm giác muốn cười nhạo hành động ngây thơ của anh xuống, sau đó mở miệng nói: “Em mua nước cho anh, bánh ít đi bánh quy lại, anh mua cho em một cái váy đi.” Cô bé bán hàng đứng bên nghe vậy bật cười.
Tần Mạch nghe xong liền hiểu tôi không muốn lấy lại ly trà, bèn ho khan một tiếng rồi nhanh chóng móc Ϧóþ, rút thẻ ra đưa tôi.
Tôi không chút khách khí, cà thẻ anh trả tiến rồi bỏ tọt luôn vào túi mình.
Đi đến trưa, tôi đã mua không ít thứ, tiền anh trả, hàng anh xách, hoàn toàn coi anh như cu li, bắt nạt đủ đường. Anh không nói gì, tôi muốn làm gì thì làm…chỉ trừ việc động vào ly trà bưởi của anh.
Đi lòng vòng một hồi mệt quá, thấy cũng đã trưa, tôi tìm một chỗ lấp cho đầy bụng.
Vào quán ăn, dĩ nhiên Tần Mạch định đến ngồi cùng bàn với tôi nhưng tôi chỉ chỉ ra sau nói: “Chúng ta không có quan hệ gì hết, đừng có ngồi với em, ra chỗ khác đi.”
Anh lập tức nhíu mi: “Hà Tịch, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của anh.”
Tôi ngồi khoanh tay trước иgự¢, ung dung nhìn anh: “Em nói sai hả? Tần tiên sinh, vậy anh nói bây giờ chúng ta có quan hệ gì, hình như đã chia tay hai nắm trước rồi thì phải? Em còn nhớ người đòi chia tay là anh đó nha.”
Sắc mặt Tần Mạch xanh mét, siết chặt cái bao, túi đang cầm trong tay, ” Em bắt anh đi nguyên ngày nay, thì ra em còn để bụng…”
“Em không kêu anh đi theo.” Tôi thản nhiên nói, “Mấy thứ này dùng thẻ tín dụng của anh mua, đồ mua được suốt đường đi cũng do anh giữ, nếu anh không thích, mang trả lại đi. Nếu bây giờ anh muốn ăn cơm, trừ chỗ của em thì muốn ngồi chỗ nào cứ ngồi. Còn không ăn, cứ đi đi.”
Từ trước giờ anh chưa bao giờ thấy thái độ không thèm giữ mặt mũi của tôi cũng như chưa bao giờ bị tôi chọc giận như vậy, Tần Mạch vi diệu nheo mắt lại: “Hà Tịch, hành động hôm nay của em có ý gì?”
Tôi cười cười: “Đáng lẽ em phải hỏi hành động hôm nay của Tần tiên sinh là có ý gì mới đúng. Không phải anh rũ bỏ em hay sao, đã cho em tự do hai năm thì sao không thả tự do cho em hết cuộc đời này luôn vậy. Vô duyên vô cớ quay về, lù lù chen vào cuộc sống của em, vậy ai quấy rầy cuộc sống của ai?” Những lời này lúc bắt đầu là ngữ khí trêu chọc nhưng đoạn sau hoàn toàn nghiêm túc.
Tần Mạch nghe xong lời chất vấn của tôi liền lẳng lặng xách mấy cái túi ngồi ở bàn sau lưng tôi. Tôi với anh đâu lưng với nhau, chỉ cách khoảng hai lưng ghế tựa.
Tôi gọi thức ăn sau đó nghe Tần Mạch đặt phần ăn giống tôi. Lúc dọn món, người phục vụ bưng lên một đĩa bạt ti chuối, tôi nhìn phía trước, thở dài nói trống không: “Có người, chỉ để lại một lý do đơn giản rồi vô trách nhiệm phủi tay đi mất, tựa như bạt ti chuối kéo dài không ngừng, làm người ta khó chịu muốn ૮ɦếƭ.”
Cô bé phục vụ kỳ quái nhìn tôi, đánh giá một hồi mới bưng lên món mới. Món tiếp theo là canh sườn, tôi lại nói bâng quơ: “Có người khi quay lại ngay cả lý do đơn giản nhất cũng không thèm giải thích, ngậm miệng thin thít rồi đòi tái hợp. Giống như tô canh này, húp một ngụm tưởng chừng không có gì thay đổi nhưng không biết bên trong đã thiếu gia vị này nọ rồi.”
Cô bé cẩn thận hỏi: “Chị ơi, vậy chị có ý kiến gì với món salad của quán em không?”
“Không ý kiến.” Tôi cười, “Món salad ở đây rất ngon, giống như phụ nữ vậy, bị người ta thích thì trêu đùa một phen, đến quên thì vứt vào một xó xỉnh nào đó.”
Cô bé cười gượng gạo, bưng hết đồ ăn lên rồi co giò trốn mất.
Tôi vui vẻ ăn hết bữa rồi đi tiếp. Tần Mạch vẫn ngoan ngoãn tay xách nách mang lủi thủi phía sau. Tôi cũng lười quan tâm đến suy nghĩ của anh mà chỉ tập trung vào vấn đề có nên tiếp tục dạo phố với cái chân đau muốn ૮ɦếƭ này không nhưng một Tần Mạch dễ chịu như thế này thì không phải lúc nào cũng gặp nha.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh mới xuất viện không lâu, o ép anh quá cũng không tốt, nghĩ vậy tôi tốt bụng dẹp đường hồi phủ.
Đến dưới nhà, tôi quay đầu nhìn anh, còn anh túi to, túi nhỏ trong tay cũng đang bình tĩnh nhìn tôi, dưới ánh đèn tù mù, thần sắc không rõ ràng, không định được anh đang nghĩ gì. Tôi giả mù sa mưa hỏi: “Mấy thứ này anh muốn mang về hay tặng cho em?”
Im lặng một lúc, anh nói: “Để anh mang lên cho em.” Dĩ nhiên tôi thoải mái đồng ý.
Xoay chìa khóa mở cửa xong, tôi lấy mấy cái túi trong tay Tần Mạch rồi định đi vào đóng cửa lại. Anh chận cửa không cho tôi đóng lại, tôi nhìn anh kỳ quái, anh chần chờ một lúc rồi mới khó khăn phun ra ba chữ “Anh xin lỗi”
Tôi nghẹn một hơi, trái tim bắt đầu nhảy bùm bùm trong иgự¢.
Anh thở dài một hơi, ngượng nghịu xin lỗi: “Làm em buồn… là lỗi của anh. Anh xin lỗi.”
Tôi hạ mắt nhìn ly trà bưởi đã lạnh tanh được anh giữ như bảo bối trong tay, hít một hơi ép mình ổn định lại hô hấp, che dấu sự vui mừng tột độ: “Vậy thì sao? Không phải chúng ta đã chia tay đi sao?”
“Anh hối hận.” Anh thẳng thừng thừa nhận, “Anh hối hận , vô cùng hối hận…”
Tôi hít sâu một hơi, đặt mấy cái túi lên huyền quan, Tần Mạch cẩn thận đánh giá biểu tình của tôi, bỗng nhiên nghiêm trang nói: “Không được đánh vào mặt.”
Trước bộ dáng thấy ૮ɦếƭ không sờn của anh, tôi nhịn không được nữa bèn nở nụ cười sáng lạn.
Tần Mạch nhất thời ngây người.
Tôi vòng tay ôm cổ anh sau đó dán môi vào môi anh. Anh hoảng hốt, miệng hôi hé ra để đầu lưỡi của tôi dễ dàng xâm nhập vào lãnh địa của anh khiêu khích, khẽ cắn. Thừa lúc anh vẫn chưa hoàn hồn, tôi hôn nhẹ vào khóe môi anh, cọ cọ vài cái rồi nói: “Anh nói sớm một chút là tốt rồi, rõ ràng chỉ cần anh nói một câu xin lỗi là em sẽ tha thứ cho anh thôi. Anh là đồ to đầu kiêu ngạo lại sĩ diện hảo.”