Nước lọc và cà phêThật ra tôi không tự nguyện nói chuyện với cô ta.
Đối với đoạn tình cảm này của Tần Mạch, cả tôi và cô ta đều không phải là người thứ ba. Nói chính xác chúng tôi có cùng một người đàn ông nhưng chúng tôi xuất hiện và gắn bó trong đời anh ta ở hai khoảng thời gian khác nhau. Nhưng nếu cô ta đã nói vậy thì tôi thật không thể thốt hai chữ “không đi” thành lời được.
Vì thế, bây giờ tôi đang ngồi với cô ta trong nhà hàng khách sạn giữa một lô một lốc đặc sản xung quanh. Cô ta gọi cà phê còn tôi kêu nước lọc.
“Hà tiểu thư.” Cô ta cười nói, “Cô có biết tại sao tôi có ấn tượng sâu sắc với cô không?”
Tôi nghĩ câu hỏi này hơi ngu ngốc, tôi chưa hề biết cô ta khắc sâu ấn tượng với tôi thì làm sao biết nguyên nhân trong đó được, nhưng tôi vẫn mỉm cười lịch sự nhìn cô ta: “Lúc tôi cho Tần Mạch một đấm tại sân bay hai năm trước phải không?”
Cô ta nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu nói: “Đó chỉ là bắt đầu thôi. Sau khi qua Mỹ, tôi thường thấy Eric cầm ảnh cô mà mỉm cười. Có lẽ cô không biết, anh ấy có chụp một tấm ảnh lúc cô đang ngủ…” Dịch Tình dừng một chút, cười tươi tắn nhưng theo ý tôi nụ cười đó lại rất đáng khinh, “Ảnh rất đáng yêu.”
Nghe cô ta nói câu này, tôi ngẩn ra rồi trong lòng mắng tên Tần Mạch ba trợn, biến thái này bảy mươi tám lần. Tôi vẫn tiếp tục mỉm cười: “Hành động nhảm nhí.”
“Đúng vậy, rất nhảm nhí, một người lại cầm di động nhớ nhung người yêu qua ngày.” Cô ta nói rất nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai tôi lại vô cùng chát chúa. Đối với Tần Mạch, chỉ có tôi mới có thể ghét bỏ, có thể trào phúng, nhưng người khác tuyệt đối không được nói một câu không hay về anh. Tôi vừa nhếch môi định cãi lại thì cô ta lại nói tiếp: “Nhưng nhớ thương thì có ích gì? Tôi còn nhớ rõ, lúc hai người tách ra không được bao lâu thì tinh thần Eric rất suy sụp thêm vào đó công ty lại bị chèn ép khắp nơi, gần như là phá sản…… Nếu phá sản, Tần thị chắc chắn mang nợ đầy mình, thậm chí liên lụy đến Eric có thể vào tù. Anh ấy căn bản là không về nước được.”
Trong lòng tôi căng như dây đàn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến lúc đó Tần Mạch lại gian nan như vậy. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, anh ra nước ngoài thì mọi việc sẽ tốt, mặc dù không còn công ty nhưng vẫn sống no đủ, dư dật nhưng thật không ngờ việc lại nghiêm trọng đến mức có thể vào tù…
Cho nên mỗi lần anh gọi điện đến thì thanh âm luôn khàn khàn, mệt mỏi, cho nên vô luận như thế nào cũng không đưa ra được ngày trở về, cho nên… mới quyết định cương quyết chia tay với tôi sao.
“Lúc đó, ngay cả tôi cũng định rời bỏ Tần thị.” Dịch Tình nói, “Tuy giao tình giữa tôi và Eric rất tốt nhưng thời này làm gì còn có chuyện cùng vinh cùng nhục chứ.”
Tôi trầm mặc, siết chặt cốc nước trong tay, nghĩ đến tình cảnh Tần Mạch đơn độc chiến đấu, trong lòng hơi gờn gợn. Anh là người kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn được người ta đối xử bợ đỡ như một quý công tử, rơi vào tình cảnh như vậy thì sự hụt hẫng, buồn khổ của anh khó ai có thể cảm thụ được.
“Cuối cùng, trời không tuyệt đường người, Eric mạo hiểm đầu tư một khoản rồi thắng lớn, xem như giải tỏa nguy cơ trước mắt của Tần thị.”
Tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước, che giấu cảm xúc của mình, ôn hoà nói: “Có thể thấy, sau đó Tần Mạch làm rất khá.”
“Đúng vậy, Eric rất có năng lực, hoạt động của công ty từ từ khôi phục…” Nói xong, Dịch Tình cười cười, “Cũng lúc đó. Mẹ tôi hối thúc tôi kết hôn, tôi nhìn xung quanh cũng không thấy ai thích hợp với mình liền lấy Eric làm mục tiêu. Nhưng tôi phát hiện, trong lòng anh ấy vẫn chỉ có một người. Tôi liền quyết tâm phải đoạt được thứ mình muốn nên tìm cách xóa bỏ hình bóng người đó trong lòng anh ấy.”
Tôi tiếp tục bất động thanh sắc uống nước.
Dịch Tình nhìn tôi chằm chằm, ngôn ngữ vẫn ôn hòa như trước: ” Sau đó tôi nghe được tin người kia sau khi chia tay anh ấy thường hay đi xem mắt, tôi liên tục kể lại cho anh nghe để anh ấy hết hy vọng hoặc cùng lắm là để anh ấy nhận ra bản chất lăng nhăng của người kia. Lúc đó tôi cứ nghĩ mình đã kéo anh từ trong vực thẳm tình yêu lên nhưng không ngờ…”
Tôi nhếch môi cười khẩy: ” Cô Dịch, tôi đã mua vé máy bay rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm.”
“Tôi biết thời gian của cô Hà rất quý giá, nhưng hãy nghe tôi nói xong cũng “không muộn”, cô xuống giọng, “Eric là người sáng suốt, nên dĩ nhiên biết ý định của tôi. Trước khi tôi chủ động mở lời thì anh ấy đã nói thẳng với tôi.”
Dịch Tình khẽ thở dài: “Cô Hà, hẳn cô cũng biết anh ấy nói gì, xem như ý định đeo đuổi của tôi bị Ϧóþ từ trong trứng nước.”
“Nhưng khi đó tôi rất tự tin, tôi nghĩ tuy Eric nói chắc chắn như vậy nhưng theo thời gian tình cảm sẽ phát triển. Huống chi lúc đó…anh không thương tôi mà tôi cũng vậy, chúng tôi chỉ trùng hợp đều cần kết hôn. Eric đồng ý kết giao với tôi, đó cũng coi như tôi đã thành công trong việc cứu vớt anh ấy nhưng tôi thật không ngờ, sau khi niềm vui sướng, kích động vì thành công của mình qua đi, tôi mới phát hiện mình trút hết sức lực, tâm tư để vớt lên một cái xác ૮ɦếƭ.”
Tôi không dấu được nét cười trên mặt, tiếp tục chăm chú nhìn vẻ mặt thanh lương của cô ta để chờ cô ấy nói nốt cho hết.
Nước lọc sạch sẽ lại không hại người, bỗng nhiên tôi phát hiện, ngay từ đầu diễn biến tâm lý của tôi đã theo hướng này rồi.
“Khi đó, hoạt động của công ty đã dần dần đi vào quỹ đạo, nhưng Eric lại không vì công việc thuận lợi mà vui vẻ. Lúc này tôi mới nhận ra mình đã vô tình phá vỡ sự chờ mong và ước muốn ở cùng một chỗ với người kia của anh ấy. Tôi Gi*t ૮ɦếƭ tình yêu của Eric nên anh ấy chấp nhận bất kỳ người phụ nữ nào. Đơn giản là trong mắt anh, họ không có gì khác biệt cả.”
Tôi giật mình nhớ lại khoảnh khắc trước khi bước ra khỏi nhà Tần Mạch, anh đã hỏi nếu anh không trở lại, liệu tôi có kết hôn với người khác hay không. Khi ấy tôi đang trong cơn điên dĩ nhiên phải tìm cách nào trả lời làm cho anh đau đớn nhất, nhưng lúc này tôi tỉnh táo ngồi đây suy nghĩ về chuyện này thì đáp án trong lòng tôi vẫn như thế.
Dĩ nhiên là cưới, cho dù tôi thật sự yêu Tần Mạch nhưng không có khả năng cả đời tôi chỉ sống vì anh. Tôi sống trong xã hội, tôi có cha mẹ, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp, tôi cần hôn nhân, cho nên tôi chấp nhận đi xem mắt theo ý cha mẹ, tìm người thích hợp rồi sống qua cả đời cho dù trong lòng tôi không thương người đó.
Và Tần Mạch cũng giống vậy.
Thậm chí anh còn cần một cuộc hôn nhân hơn cả tôi, một gia đình an ổn sẽ làm tăng thêm uy tín trên thương trường cho anh. Nhưng không giống anh dễ dàng chọn đại một đối tượng như Dịch Tình qua lại rồi tính đến chuyện kết hôn, tôi săm soi tới lui vẫn không tìm được người thích hợp.
Có lẽ trước kia tôi và anh đều lầm lẫn, chúng tôi đều cho rằng yêu nhau rồi mới đi đến kết hôn nhưng sự thật lại cho thấy hôn nhân không nhất thiết phải có tình yêu.
Dịch Tình cười bất đắc dĩ: “Tính tình Eric khó ở chung hơn tôi tưởng nhiều, mang tiếng yêu nhau cả nửa năm nhưng nắm tay còn cảm thấy ngượng. Sau đó, tôi gặp Lee, là hôn phu bây giờ của tôi đó, anh ấy điên cuồng theo đuổi tôi mà tôi cũng thật xấu hổ nhận ra mình đã phải lòng anh ấy, Thế là tôi chấp nhận tình yêu của Lee và đề nghị chia tay Eric, dĩ nhiên anh ấy không hề níu giữ, tôi cảm thấy hai người còn cùng làm chung công ty khó tránh khó xử nên cùng Lee về Trung Quốc làm việc.”
Tôi cười: “Quả thật đáng xấu hổ.”
Dịch Tình cũng không tức giận, tiếp tục hòa nhã nói: “Đúng vậy, nhưng khi tôi theo đuổi Eric thì tôi cũng không biết tương lai như thế nào nữa, giống như hai người vì không nắm chắc tương lai mà chia tay nhau vậy. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao nên mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy, may mà bây giờ vẫn còn kịp bù đắp lại.”
“Cô Dịch, nếu muốn bù đắp lại thì cô có thể cho tôi biết vì sao lúc trước chấp nhận quen với cô mà không chịu trở về? Nay lại về làm gì?” Tôi vuốt ve ly nước trong suốt, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu trong lòng anh ấy đã chấp nhận việc người mình yêu có thể đã gả cho người khác thì còn về làm gì? Nếu người kia đã kết hôn thật thì anh ta định phá vỡ gia đình người ta hả?”
Dịch Tình cười lắc đầu: “Cô Hà xem trọng tôi rồi, cả đời này của Dịch Tình cũng không hiểu nổi cái kiểu yêu đương quái dị của Eric.” Cô trêu tiếp, “Bất quá tôi có thể kể cho cô nghe một truyện cười.”
Tôi nghiêm túc lắng nghe.
“Cô có nhớ cái ngày Eric về nước rồi gặp cô ở sân bay không? Tôi còn nhớ hai người lễ phép gật đầu chào nhau nữa kìa cho dù nụ cười đó cứng ngắc. Sau đó tôi có hỏi Eric vì sao không gặp cô nói chuyện. Cô Hà có biết anh ta nói gì không?” Dịch Tình vừa quấy cà phê vừa cười nói “Lần đầu tiên tôi thấy Eric có bộ dáng không có tiền đồ như vậy, anh ấy nói “Anh sợ Hà Tịch đánh anh’ .”
Tôi cũng mím môi mỉm cười, sau đó ngửa đầu uống cạn ly nước: “Tôi sẽ không cảm ơn vì cô nói những chuyện này cho tôi biết đâu.”
“Cô sẽ không nhưng sau này sẽ có người cám ơn tôi.”
Tôi cười tiếp: “Tần Mạch cũng sẽ không cảm ơn cô đâu, tương lai của anh ta cũng không vì những lời này mà có biến chuyển lớn lao gì đâu.”
Dịch Tình tiếp tục quấy cà phê, bình tĩnh nói: “Cô Hà, tại sao cô không nghĩ có lẽ đối với Tần Mạch, ở cùng một chỗ với cô mới chính là tốt nhất.”
Tôi cười cười, im lặng xách túi rời đi. Trong lòng tôi thầm nghĩ, mục đích hai người ở cùng nhau là mang lại điều tốt đẹp cho lẫn nhau chứ không phải vì đó là điều tốt nhất cho một người.
“Cô Hà.” Dịch Tình gọi với theo, “Làm gì có tình yêu nào mà thuần khiết, tinh khôi như chuyện cổ tích được, ai cũng đều có tì vết…”
“Tôi chưa bao giờ nói muốn có tình yêu thuần khiết, tinh khôi, cái tôi muốn chính là toàn tâm toàn ý.”
Dịch Tình ngẩn ngơ, lập tức cười nói: “Tôi có đến bệnh viện thăm Eric, anh ấy bị xuất huyết dạ dày, nửa đêm phải nhập viện để phẫu thuật đó.”
Tôi mang theo mớ đặc sản của mình quay đầu đi thẳng.
Về đến nhà, ngày hôm sau vẫn chưa hết phép, tôi mang quà đến cho Trình Thần, vừa lúc Thẩm Hi Nhiên đã đi làm, Trình Thần lại muốn đến bệnh viện khám thai nên tôi đưa chị đi. Đợi chị khám xong, tôi làm như lơ đãng hỏi: “Lần trước chị thấy Tần Mạch ở đâu?”
Trình Thần sửng sốt trong chốc lát lập tức nở nụ cười xem như đã rõ: “Nằm bên khoa bên kia, lầu 6 còn phòng bao nhiêu, ái chà sao mình không nhớ vậy ta?”
Tôi trừng mắt nhìn Trình Thần, chỉ chốc lát sau, chị vò vò tóc nói: “Hà Tịch, em càng ngày càng không biết nói đùa gì hết trơn á. Được rồi, được rồi, phòng 634, tự em đi tìm đi, chị về cho cục cưng nghe nhạc đây”
Tôi tần ngần đứng trước cửa phòng bệnh của Tần Mạch, tay đã đặt trên nắm cửa nhưng vẫn chưa đủ dũng khí đẩy cửa đi vào. Cho đến khi một y tá đẩy xe đi ngang qua, thấy tôi đứng ì trước cửa bèn kỳ lạ nhìn tôi. Tôi chịu không nổi ánh mắt nghi ngờ đó nên đẩy cửa xám xịt đi vào. Cửa đóng lại, trong phòng một mảnh yên lặng.
Qua khỏi huyền quan, tôi nhìn thấy Tần Mạch sắc mặt tái nhợt, đang nhắm mắt nằm nghỉ trên giường, dịch truyền đang chậm rãi nhỏ từng giọt.
Tôi không lên tiếng, anh cũng không thèm mở mắt nói: “Đã uống thuốc rồi, đi ra ngoài.”
Tôi không nhúc nhích. Đợi hồi lâu mà không nghe tiếng bước chân rời đi, Tần Mạch nhíu mày, mở mắt ra, sau đó choáng váng.
Tôi kéo ghế ngồi kế bên giường bệnh, thấy anh ngây ngẩn nhìn mình thì tặc lưỡi: “Được rồi, để em đi ra.”
“Hà Tịch! Em dám!”
Vẫn ngôn từ bá đạo nhưng lại có vẻ bối rối tôi chưa từng nghe qua. Tôi ngồi thản nhiên nhìn anh, anh cũng nhìn tôi chăm chú. Sau phút hoảng hốt, anh đã bình tĩnh trở lại, chật vật muốn ngồi dậy, môi mấp máy nhưng lại không biết nói gì, thấy biểu hiện không vui không giận của tôi liền nuốt những lời muốn nói lại.
“Mấy hôm nay em đi Tam Á.” Tôi nói, “Ở đó em gặp Dịch Tình, và cả vị hôn phu của cô ấy nữa.”
Anh đánh giá tôi một lúc rồi mới thong thả lên tiếng: “Em… Đã biết?”
“Ừm, em đã biết, nếu anh cho đó là lời giải thích của anh.” Ánh mắt tôi dừng lại ở mu bàn tay đang truyền dịch của anh. “Thứ bảy tuần sau, em sẽ đi xem mắt tiếp. Lần này mẹ đã tìm cho em một anh chàng rất khá, em nghĩ nếu được thì cứ đồng ý cho rồi.”
Bàn tay kia từ từ nắm chặt lại, mũi kim trên mu bàn tay đâm sâu vào chắc chắn rất đau. Ánh mắt Tần Mạch vốn vẫn còn chưa hết ngạc nhiên trong nháy mắt hiện lên vẻ lo lắng dầy đặc.
Tâm tình tôi bỗng nhiên thư sướng, tôi cười tươi rói: “Cám ơn anh lặn lội từ Mỹ ngàn dặm xa xôi gấp rút trở về chúc phúc cho em, tiện thể cám ơn anh hai năm trước đã buông tay, Tần Mạch, anh làm tốt lắm.”
“Hà Tịch.” Anh trầm giọng gọi tên tôi, “Đừng đến đây nói lẫy với anh.”
“Sao anh biết em nói lẫy.” Tôi thong thả nói, “Hai năm trước, chẳng phải anh đã quyết định buông tay, còn muốn kết hôn với Dịch Tình hay với bất kỳ ai cũng được hay sao, dĩ nhiên em cũng phải tìm một anh chàng để gả chứ. Lúc trước anh đã an bày chuyện tình cảm của chúng ta thật tốt, vậy bây giờ cứ đi theo con đường ấy đi. Tần Mạch, với điều kiện hiện giờ của anh, không có Dịch Tình cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ già trẻ lớn bé nhảy xổ vào anh, mà em cũng tìm được người đàn ông thuộc về mình, anh thấy vậy tốt không?”
Sắc mặt Tần Mạch xanh mét, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng, lửa giận bừng bừng nhưng lại không tìm ra lý do để phản bác tôi nên giận đến mức gần như nội thương.
Tôi ôn hòa vỗ vỗ tay anh: “Anh an tâm dưỡng bệnh, sau này làm đám cưới, em sẽ gửi thiệp cho anh.”
Nói xong liền đứng dậy đi ra cửa.