Nổi cơn ghenTặng quà gì cho Tần Mạch đây? Sau khi cân nhắc, tôi quyết định phải là một món quà made in Hà Tịch. Tôi kết thúc công việc thật sớm, chạy đến tiệm bánh ngọt Phương Dĩnh đang làm. Tôi biết Tần Mạch đau dạ dày, chắc đã nhiều năm rồi không ăn bánh sinh nhật, mà tính người này lại thích ăn thịt nên tôi định làm một cái bánh ngọt nhân chà bông. (Ẹc, bây giờ thì mình đã biết vì sao Tịch Tịch toàn ăn mì tôm rồi)
Tôi mơ màng tưởng tưởng ra hình ảnh anh vui sướng nhảy cẫng lên hoa chân múa tay, dĩ nhiên nếu anh dám nói một chữ không thích, tôi liền ấn nguyên cái bánh vào mặt ai đó liền. Anh chủ quán đẹp trai là người tốt, biết tôi muốn tự tay làm bánh tặng sinh nhật tặng bạn không những hy sinh nguyên cái bếp cho tôi thi triển công phu mà thỉnh thoảng lúc vãng khách còn chạy vào truyền thụ vài câu. Toàn bộ quá trình làm bánh, tôi vô cùng vui vẻ, sau khi bánh được cho vào lò nướng, anh chủ và Phương Dĩnh đều vỗ tay hoan hô, tôi kiêu ngạo chống nạnh cười to: “Anh Lý, sau này anh mướn tôi làm đầu bếp đi, bảo đảm bánh bán đắt như tôm tươi.”
Anh Lí Nguyên đẹp trai cười ôn hòa: ” Đúng là có khiếu, có thể bồi dưỡng, lúc cô nhào bột xem ra còn mạnh mẽ hơn cả máy trộn bê tông vài phần, nếu mướn cô chắc tiết kiệm không ít tiền điện cho quán.”
Phương Dĩnh che miệng cười trộm.
Tôi không để ý lời trêu ghẹo của bọn họ, chăm chú nhìn vào lò nướng, soái ca Lý Nguyên cười nói: “Tròng mắt sắp lọt ra ngoài rồi kìa, bánh không chín nhanh như vậy đâu, ra ngoài ngồi chơi một chút.”
Trong tiệm cũng thưa khách, tôi và Phương Dĩnh ngồi vào bàn cạnh cửa sổ tán gẫu, cô bé mang vẻ mặt tò mò hỏi: “Chị tốn công như vậy chắc đây không phải là bạn bè bình thường đúng không?”
Tôi chỉ cười trừ. Phương Dĩnh tặc lưỡi, cười nói: “Nhất định là vị tiên sinh có dôi mắt sắc bén kia, em biết ngay…” cô bé đang nói ngon trớn bỗng khựng lại, hoang mang nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy kỳ lạ sao cô bé này mới nói một nửa lại nhìn chằm chằm ra ngoài làm gì liền dõi theo ánh mắt của cô bé.
Khi nhìn kỹ tôi mới biết vì sao Phương Dĩnh lại ngớ người ra như thế.
Thật không khéo là có một chiếc xe việt dã quen thuộc đang đậu trước trung tâm thương mại đối diện tiệm bánh, càng khéo hơn là tôi quen biết cả hai người trên xe bước xuống, Tần Mạch và Dịch Tình.
Bọn họ đang trò chuyện, Tần Mạch quay lưng lại với tôi nên tôi không nhìn thấy vẻ mặt anh nhưng chỉ cần nhìn thái độ của Dịch Tình thì biết, cô ta cười tươi rói, ấm áp như ánh mặt trời, làm tôi cảm thấy chói mắt …rất chói mắt.
Dịch Tình nhẹ nhàng giữ chặt tay Tần Mạch, chân mày tôi trong vô thức nhướng cao lên, mắt mở trừng trừng.
Tần Mạch vẫn chưa gạt tay của cô ta ra, sau đó Dịch Tình kiễng chân, rướn mặt lên, tôi không biết cô ta hôn trúng chỗ nào nhưng nhìn Tần Mạch luống cuống lùi ra, tôi nghĩ cô ta đã làm ra một chuyện khiến Tần Mạch kinh hãi hay là kinh hỉ nhỉ?
Tôi bình tĩnh quay đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của Phương Dĩnh rồi móc điện thoại gọi cho anh. Tôi thấy anh nhìn điện thoại do dự hồi lâu mãi đến khi Dịch Tình khoát tay, tự mình vào trong thì Tần Mạch mới nhận cuộc điện thoại “mất hứng” này.
“Hà Tịch?” Từ sau khi anh trở về, chưa bao giờ tôi chủ động gọi điện thoại tìm anh nên không khó hiểu tại sao ngữ khí tiếp điện thoại của anh lại chần chừ như vậy.
Tôi bình tĩnh mở miệng: “Anh đang ở đâu?”
“Ở công ty.”
Tôi nở nụ cười: “Tần Mạch, không phải anh nói hôm nay là sinh nhật anh hả?”
“Em tan tầm rồi?”
“Em tự tay làm quà tặng anh, sáu giờ rưỡi anh đến công ty đón em đi.”
Bên kia kinh ngạc một lúc rồi tôi nghe được giọng nói đầy hưng phấn không thể che dấu của anh: “Được.” Sau khi tắt máy, anh vẫn cầm điện thoại, đi tới đi lui vài bước, miệng cười ngây ngô, vẻ mặt anh giống y như đứa nhỏ vừa được món đồ chơi mình yêu thích nhất vậy.
Dĩ nhiên tôi biết vì sao anh vui vẻ, trái ôm phải ôm hưởng hết tề nhân chi phúc. Nếu là tôi thì không chừng vui đến ngu người rồi.
Nhìn Tần Mạch lên xe chạy đi, tôi hỏi Phương Dĩnh: “Gần đây có chỗ nào bán tiêu không?”
Phương Dĩnh đánh giá thần sắc của tôi, bất an trả lời: “Chị à… Chị muốn làm gì?”
Tôi duy trì nụ cười ôn hòa: “Chị muốn mua hạt tiêu thật cay, phải thật cay.”
Tôi lấy cái bánh ra, khoét một lỗ chính giữa sau đó đổ gần một ký hạt tiêu vào đó, xong lấp lại rồi trét bơ xung quanh, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết cái bánh bị phanh thây nhét thêm đồ lạ vào trước đó, thậm chí tôi còn dùng kem hoa quả viết lên bề mặt bánh hai chữ Tần Mạch đỏ tươi.
Phương Dĩnh bất an tiễn tôi về, tôi chỉ nhìn nàng cười: “Chị biết em đang nghĩ gì, chị cũng hiểu chuyện này phân nửa là hiểu lầm nhưng biết sao bây giờ…” Tôi siết chặt tay, cơ mặt hơi run run, “Chị ghen phát điên rồi.”
Phương Dĩnh không dám khuyên nữa, tôi lập tức ngoắt xe đến công ty.
Tần Mạch đã sớm chờ ở đó, thấy tôi cầm hộp bánh từ trên xe bước xuống, anh cong môi sau đó đằng hắng một tiếng rồi nhìn lãng ra chỗ khác: “Hà Tịch, chẳng lẽ em không biết anh không thích ăn đồ ngọt.”
Tôi biết chứ, anh bị đau dạ dày, phải kiêng ăn ngọt nên tôi mới phải tốn tâm tư, sức lực làm ra một cái bánh không đường nhân chà bông cho anh.
Tôi trầm mặc không nói lời nào, Tần Mạch đảo mắt, liếc tôi một cái rồi tiếp tục nhìn về phía xa xa, mất tự nhiên nói: “Bất quá mua thì mua rồi, anh miễn cưỡng ăn một chút cho em vui.”
“Bánh do em làm.” Tôi dấm dẳng, “Không thích thì em bỏ.” Nói xong ra vẻ vứt thật.
Tần Mạch chộp nhanh hộp bánh, trừng mắt nhìn tôi rồi cẩn thận đặt nó vào phía sau xe, tôi thấy anh lẳng lặng vuốt ve hộp bánh y như nó là cái gì trân quý lắm không bằng. Lúc sau anh mới quay đầu dịu dàng nhìn tôi: “Về thôi, đã không còn sớm.”
Khi đó, tôi cơ hồ nghĩ đến hình ảnh phản chiếu của anh trong mắt tôi sáng lóa.
Trên đường về, tôi không nói câu nào mà Tần Mạch vốn là người kiệm lời lại đang bồng bềnh trong cảm xúc càng không có biểu hiện gì, cho đến khi về đến nhà, chúng tôi vẫn không nói gì với nhau. Cũng may trong xe bật nhạc nhè nhẹ nên đôi khi tôi cũng hát phụ họa vài câu, không khí cũng không khó xử lắm.
Về đến nhà, Tần Mạch mang bánh vào trước, thấy tôi chần chờ chưa vào mới nói vói ra: “Còn chưa vào?”
Tôi hít sâu một hơi, rặn ra một nụ cười rồi bước vào trong.
Vừa vào cửa, tôi hơi giật mình, tôi nhớ là sáng nay ra khỏi nhà trong phòng khá bề bộn, còn bây giờ sàn nhà được lau sạch sẽ, bàn ghế sạch như li, sáng lòa lòa.
Tần Mạch thản nhiên giải thích: “Hôm nay có người đến dọn vệ sinh.”
Tôi gật đầu, Tần Mạch vào bếp, mang rượu vang ra, tôi nói: “Ăn bánh trước đi” Nói xong liền mở hộp, lôi cái bánh ngon miệng ra.
Tần Mạch nhìn thoáng qua cái bánh ngọt, nhíu mày: “Hà Tịch, em lập bia cho anh hả?”
Mặt bánh một mảng trắng xóa chỉ trơ trọi hai chữa Tần Mạch đỏ chót chính giữa, tôi biện bạch” Nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nhìn bánh cũng vậy, để em lấy một miếng cho anh nếm thử.”
Nói xong, tôi nhanh tay cắt bánh, nhưng lúc này tôi vẫn còn nhân từ, chỉ ấn dao một chút, mẩu bánh này đa phần là bơ và bánh, chỉ dính một ít hạt tiêu. Không đợi Tần Mạch kịp nhìn thấy trong bánh có gì liền mạnh bạo nhét vào trong miệng anh.
Tần Mạch ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng lại tức giận vì động tác thô lỗ của tôi, cuối cùng sắc mặt kịch biến, phóng vào bếp uống nước, vừa uống vừa ho kịch liệt không ngừng.
Ngoài ý muốn, anh khó chịu tôi cũng không cảm thấy thoải mái bao nhiêu. Tôi bình tĩnh đứng đó chờ anh phát giận.
Tiếng ho dần dần nhỏ lại, Tần Mạch uống nước xong đi ra, gương mặt đỏ bừng vì cay, anh liếc xéo tôi: “Hà Tịch, em đúng là đồ ngốc.” Anh nói, “Lấy nhầm tiêu bỏ vào bánh rồi.”
Không biết vì sao khi nghe những lời này tôi lại thấy cảm động. Tần Mạch không tin tôi sẽ hại anh, anh không hề nghĩ là tôi cố ý …
“Em cố tình đó.” Tôi nói.
Anh ngẩn ra.
Tôi bước lên, kháp cằm anh hung hăng tra hỏi: “Cô ta hôn anh ở đâu? Cắt miếng thịt đó xuống cho em.”
Tần Mạch lại ngẩn ngơ, đôi mắt hơi hơi trầm xuống: “Hà Tịch, em ghen hả?”
“Nếu không để em cũng đi kiếm ngươi hôn một cái?”
Tôi nghĩ anh sẽ tức giận , nhưng mà anh chỉ bình tĩnh nhìn tôi, khóe miệng cong lên thành nụ cười: “Em đang ghen.”
“Đúng đó, em đang ghen, vậy thì sao? Tần tiên sinh anh tự hào lắm hả?” Tôi cười lạnh, “Anh cũng biết em ghen cái gì sao? Anh nói anh thích em, dùng mọi biện pháp theo đuổi em nhưng sau lưng lại dây dưa không rõ ràng cùng người khác. Tần tiên sinh, mị lực anh thật lớn, Hà Tịch em không dám trêu vào.”
Anh nhíu mi: “Hà Tịch, khi nào thì anh…”
“Được, để em nói trắng ra luôn, anh còn do dự, không ngừng dây dưa với Dịch Tình đó, được chưa!” Anh càng nhăn mặt nhưng không phản đối lời của tôi. Thấy mắt anh càng lúc càng tối, tôi càng hiểu rõ mọi chuyện, trầm mặc hồi lâu, tôi cố kìm cơn run rẩy, gằn từng tiếng hỏi: “Tần Mạch… Anh và Dịch Tình có tiến tới với nhau không?”
Anh không trả lời.
Tôi nghĩ tôi hiểu ý anh, anh thừa nhận.
Tôi gật gù: “Hai người đã cặp nhau.” Tôi cười, “Đã làm chuyện đó.”
Anh cau mày, trầm giọng phủ nhận: “Không có.”
Trong lòng tôi thoáng trống rỗng, trong đầu hỗn loạn, hỏi theo bản năng: “Khi nào bắt đầu?”
“Lúc ở Mĩ.”
Tôi nhìn anh, không kìm được mỉm cười trào phúng: “Quen nhau bao lâu?”
Anh im lặng, cuối cùng đáp: “Nửa năm.”
“Rất lâu.” Tôi nói, “Còn lâu hơn thời gian chúng ta qua lại.”
“Hà Tịch, em nghe anh nói, chuyện kia là…”
“Hư không tịch mịch lạnh lẽo?” Tôi gật đầu cười nói: “Em biết .”