Cô nàng không muốn kết hôn - Chương 20

Tác giả: Chu Khinh

Cô trốn trở về Đài Loan, rốt cuộc là có chuyện gì? Đến bây giờ trong đầu của cô đầu là 1 mãnh hỗn loạn.
Hạ Di Hàng ngồi ở trước bàn công tác, cũng đã 1 tuần trôi qua, cô ảo nảo cắn móng tay, cắn đến móng đều trụi lủi.
Sau hôm đó, tình cảm giữa bọn họ có chuyển biến, chuyển biến đến cực kì mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi bọn họ đều cảm giác được, nhưng lại không biết rốt cuộc đây là cái loại cảm xúc gì.
Đêm sau đó, bọn họ đi đến đảo tư nhân, sau mấy ngày nay, anh mang theo cô đi tham quan khắp nơi trên đảo, sau lại cùng nhau đi trên đường phố phồn hoa của Newyork, hai người nắm tay nhau giống như các cặp tình nhân trên đường, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cùng nhau đi dạo.
Đối với nơi này anh thật rất quen thuộc, nhưng vì cô, anh kiên nhẫn cùng cô đi dạo khắp nơi, việc này, tim cô làm sao lại không biết mà không cảm động?
Thời tiết rét lạnh, cho dù cô có mặc áo khoác lông thật dày nhưng cũng không tránh khỏi cái lạnh kia, anh ôm lấy cô vào lòng , dùng nhiệt độ cơ thể sưỡi ấm cho cô.
Những ngày gần đây, anh trở nên o6n nhu hơn, hơn nữa lại mê người, cô như chìm đắm trong ánh mắt nhu tình kia, tự lừa gạt chính mình rằng, anh kỳ thật là yêu cô.
Cô giống như tiểu hài tử, cùng anh làm nũng, chơi đùa, ở trên đường lớn đông đúc rết lạnh, cùng nhau ăn kem, anh còn trêu chọc cô, cùng cô ăn kem, ăn ăn, bọn họ lại đột nhiên quyến luyến ôm hôn.
Hạnh phúc, dường như có thể dùng tay là chạm vào được, nhưng mà, ngoài ý muốn, ngay trong nháy mắt lại phát sinh vấn đề.
“Chị…… Chị?” Một tiếng gọi chần chờ, cắt ngang lúc bọn họ đang kích tình ôm hôn.
Cô mang theo vẻ mặt thẹn thùng xinh đẹp, nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó phấn hồng trên má rất nhanh biến mất, cô há hốc mồm nhìn người con trai đứng gần mình, là em trai của cô, Hạ Viễn Hàng.
“Chị, thật là chị.” Hạ Viễn Hàng trong con ngươi xinh đẹp không thể tin, anh không thể tin được, chị mình luôn bảo thủ, thế nhưng lại tại trên đường cái cùng đàn ông quyến luyến hôn nhau, hơn nữa anh dám thề, bọn họ cũng không phải đơn giản là môi chạm vào môi.
“…… Viễn Hàng.” Gượng gạo nói, bọn họ gặp nhau quá mức đột nhiên, cô một chút tâm lý chuẩn bị đều không có.
“Bách Lăng Phong.” Hạ Viễn Hàng nhìn về phía nam nhân vẫn gắt gao ôm chặt lấy chị mình, mắt đẹp ( anchan: nguyên văn là mắt trẻ, mà ta chả biết mắt trẻ là mắt gì nên chém bừa) mang theo tức giận, anh làm sao có thể không biết đây là nam nhân có sức ảnh hưởng lớn đến tài chính và kinh tế ở nước Mỹ.
Nghe nói vài ngày trước Lục gia tổ chức yến tiệc, Bách tổng tài mang theo 1 vị Đông Phương giai nhân thần bí đến dự tiệc, suy đoán đây là tình nhân tân sủng của anh, nhưng là anh như thế nào cũng không dự đoán rằng, nữ nhân kia cư nhiên lại là chị của mình.
Anh không phải kẻ ngốc, người ta nói cái gì cũng tin.
Bách Lăng Phong cùng chị trong lúc đó mãnh liệt phóng tình, nah nhận ra được, anh cũng không phải là loại đàn ông bị lửa giận che mờ mắt, cho nên rất bình tĩnh mà mở miệng, hỏi: “Các ngươi có quan hệ gì?”
Hạ Di Hàng hoảng hốt nhìn người đàn ông bên cạnh, làm sao bây giờ? Cô phải trả lời em trai như thế nào? Cô hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía anh, hy vọng anh có thể giúp cô ra khỏi vực sâu đáng sợ này.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, thản nhiên mở miệng: “Hạ Di Hàng, chúng ta là có quan hệ, ân?” Người đàn ông kia đem vấn đề trực tiếp quăng lên mặt của cô.
Kết quả, cô cũng rất vô dụng bỏ chạy.
Được rồi, được rồi, cô thừa nhận chính mình thực vô dụng, không có dũng khí, là rất tầm thường, cô quả thực giống như là bị ma đuổi, đón xe chạy như điên ra sân bay, đặt vé bay sớm nhất vội vàng bay trở về Đài Loan.
Sau, vì sợ Bách Lăng Phong cùng em trai đuổi theo, cô còn đà điểu xin phép nghĩ hai tuần, chạy đến vùng phía nam đi giải sầu.
Nhưng là, nói là giải sầu có ma mới tin, cô cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến Bách Lăng Phong, nghĩ anh có thể hay không tức giận, anh lại muốn trừng trị cô như thế nào vì tội bỏ lại anh mà chạy mất. Cho nên cô căn bản là vô tâm thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp ở phía nam, mặt trời thật to, cũng không thể chiếu sáng góc âm u trong lòng cô.
Hai tuần qua đi, không để ý đến suy nghĩ của bản thân, cô ngoan ngoãn đến đi làm, nghĩ đến sẽ nhìn thấy đại bạo long phun lửa, kết quả cái gì đều không có, hết thảy thực bình tĩnh.
“Cái kia Tâm Vân, trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, công ty có hay không phát sinh sự tình gì không?” Nhẹ nhàng hướng cấp dưới Tằng Tâm Vân đang chuyển giao văn kiên cho cô, hỏi thăm dò.
“Không có a, ai, quản lí, cô cũng không biết, cô đi rồi chúng ta làm không kịp nha. Sau dự án Phi dương, tiếp đó có rất nhiều phương án không ngừng đưa đến, chúng ta mỗi ngày tăng ca đến ૮ɦếƭ, may mắn, cô đã trở lại. Quản lí, làm ơn, cô về sau đều đừng xin phép được không?”
Nghĩ nghĩ, yêu cầu này hình như hơi quá,“Ít nhất, cũng đừng đi lâu như vậy, làm ơn làm ơn.” Cũng đã một tháng nha, bọn họ rốt cục cũng biết những ngày có quản lí, tựa như đang sống ở trên thiên đường, mọi việc cô đều sắp xếp ổn thỏa, nhiệm vụ của bọn họ cũng thoải mái hơn nhiều.
Thăm dò thất bại, Hạ Di Hàng gục đầu xuống, mặc cho Tằng Tâm Vân đứng đó mà tưởng niệm, không thèm nói lại.
Xem ra Bách Lăng Phong ở bên kia trước mắt không có động tĩnh gì, hơn nữa nhìn đến điện thoại, ngay cả em trai cũng không có một chút tin tức, hiện tượng kỳ dị.
Lúc trước sợ bọn họ tìm được cô, cố ý tắt di động, nhưng là lúc cô trở về, cố lấy dũng khí mở ra di động, đã hai ngày, một chút động tĩnh đều không có, cái này có điểm kỳ quái.
Tuy rằng em trai kém cô năm tuổi, nhưng là em trai cùng cô cảm tình rất tốt, đối với người chị này cũng rất quan tâm. Phát hiện chuyện này, lúc ấy cô rõ ràng nhìn thấy mắt nó có lửa, làm sao có thể thời gian dài như vậy đến một chút tin tức đều không có, điểm này cũng không giống với tác phong của Hạ Viễn Hàng.
Còn có…… Thở dài vỗ về trên màn hình di động hiển thị số điện thoại di động của Bách Lăng Phong, dãy số này, kỳ thật cô đã thuộc nằm lòng, nhưng là, một lần cũng chưa có gọi qua, mỗi lần đều là anh chủ động tìm cô, tính cô vốn là bị động, an phận thủ thường, như vậy có phải hay không kỳ thật cũng không phải là một chuyện tốt.
Ngày đó nếu cô nói cho Viễn Hàng biết, Bách Lăng Phong là bạn trai của cô, hậu quả có thể hay không không giống với tưởng tượng của cô, tệ như vậy? Bách Lăng Phong sẽ thừa nhận, sẽ không nói cô si tâm vọng tưởng, chim sẻ muốn bay lên cành làm phượng hoàng, có thể hay không thừa nhận là bạn trai của cô?
Cô không biết, cô vĩnh viễn cũng không biết. Nếu việc này lại trở lại 1 lần nữa, kết quả có phải hay không sẽ khác, cô hiện tại chỉ biết là, cô rất nhớ anh, mãnh liệt, luôn nhớ anh.
Xa nhau, mới phát hiện tương tư khổ có bao nhiêu khổ, mỗi một ngày, đối với cô mà nói đều giống như là một năm, cuộc sống trừ bỏ hô hấp, cái khác đều dùng để nhớ anh.
Sau đó cô phát hiện, cô giống như không tự giác đã yêu Bách Lăng Phong, hay nói cách khác, có lẽ lúc trước không phải Bách Lăng Phong lựa chọn cô, mà là cô lựa chọn Bách Lăng Phong.
Vô tình qua hai ngày, mỗi ngày mỗi phút đều gắt gao nhìn chằm chằm di động, đều nhìn đến chằm chằm đến nó, nhưng là nó không hề động tĩnh chính là không hề động tĩnh, hai ngày này ngoại trừ công việc, nó chính là im hơi lặng tiếng.
Anh có thể hay không là giận nên không để ý đến cô? Hay là ngay cả giận cũng không có, vui vẽ vứt bỏ cái gánh nặng là cô?
Hôm nay tâm tình của cô không mấy tốt, bởi vì tối hôm qua cô phát hiện gần đây liên tiếp gặp những chuyện không vui (anchan: chổ này ta chém, nguyên văn ta đọc mà chả hiểu gì cả), mơ mơ màng màng đã qua một ngày, trở lại phòng nhỏ đã là bảy giờ tối, tiến vào trong phòng, cô ngay cả đèn cũng không mờ, muốn lên giường ngũ một giấc.
Nếu ngủ có thể giải quyết hết mọi việc, thì tốt rồi, cô cũng không phiền não như vậy.
“Đã trở lại?” Đèn trên bàn đột nhiên bị mở lên, hé ra 1 khuôn mặt tuấn mỹ nam tính ở trước mặt cô.
Sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên,“Anh, anh làm sao có thể ở trong này?” Anh vào bằng cách nào?
Đưa ra chùm chìa khóa trong tay,“Mở cửa vào.”
“Cái chìa khóa làm sao có?”
“Em trai của em cho.” Cậu ta tốt lắm hỏi là cho.
“Nó…… Nó làm sao có thể cho anh?” Nhắc tới em trai cô liền hít phải 1 ngụm khí, bởi vì sẽ làm cô nhớ tới chuyện xảy ra ở Newyork, nhớ tới sự nhát gan của cô.
“Này em có thể gọi điện thoại tự mình hỏi cậu ta.” Nếu cô dám nói.
“Anh…… Anh tới làm gì?”
Hỏi hay lắm! Anh đến làm gì?
“Anh đến nói chia tay.” A, anh, anh nói cái gì?
“Hạ Di Hàng, anh là đến chia tay với em.”
“…… Nha.” Cô không biết tâm tình của mình bây giờ là như thế nào cô chỉ cảm thấy tâm đột nhiên đau quá, đau đến sắp không thở nổi.
“Mấy ngày nay sau khi cẩn thận suy nghĩ, anh cảm thấy chúng ta không thích hợp làm người yêu.”
“Nếu đã hiểu rõ rồi, liền cảm thấy không cần phải tiến tới nữa, cho nên anh đến nói rõ với em.”
“Anh nghĩ, em cũng sẽ đồng ý đi? Di Hàng?”
Quen biết anh đã 2 năm nhưng đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, thì ra tên của cô ở trong miệng của anh nghe qua thật sự rất êm tai, thực động lòng người, nhưng là anh lại đến nói muốn chia tay với cô.
“…… Ân.”
“Di Hàng.” Thanh âm khe khẽ của anh tựa như là tiếng thở dài.
“Đừng khóc.”
Cô nào có khóc? Cô một chút cũng không cảm thấy thương tâm, một chút đều không có cảm giác khổ sở, cô vui vẻ còn không kịp, rốt cục không cần phải sợ bị người phát hiện quan hệ giữa anh với cô nữa; Rốt cục không cần phiền não phải hướng em trai giải thích quan hệ của bọn họ nữa, cách xa ngôi nhà đó cô mừng còn không kịp, làm sao lại khóc? Cô muốn mua pháo hoa về đốt!
Cô căn bản là không khóc, là Bách Lăng Phong nói bừa!
Nước mắt tựa như lưu thủy chảy xuống, trên mặt ẩm ướt, mặn mặn, nhưng là cô không phát tiếng động.
Gắt gao cắn môi, cúi đầu, nghĩ bản thân vô dụng khóc trước mặt anh, nhưng là thật khó, иgự¢ cố thật buồn, thật là khó chịu.
“Bị bỏ lại cảm giác rất tệ?” Ác ma khẽ nói bên tai.
Anh như thế nào còn không đi? Muốn nhìn cô xấu mặt sao? Đi nhanh đi, nếu không đi, cô sợ chính mình sẽ khóc thành tiếng mất.
Bất đắc dĩ thở dài,thiên hẹ khóc đến đáng thương tới cực điểm ôm vào trong lòng, thật là, yếu đuối đối mặt với tình cảm, một chút cũng không giống với Hạ quản lý luôn bình tĩnh trên thương trường.
“Đừng khóc.” Thương tiếc hôn lên mặt cô, nhẹ nhàng mà đi nước mắt, nhưng là rất nhiều, như thế nào cũng không hôn hết được.
Lại thở dài, nhẹ nhàng ở nàng bên tai nói:“Hạ Di Hàng, Anh yêu em.”
Những lời này có uy lực rất lớn, thành công làm cho cô ngừng khóc, cô trừng lớn thủy mâu, không nói gì nhìn anh.
“Không tin là thật?” Anh cười khổ,“Lúc ban đầu ngay cả anh cũng không tin tưởng.”
Đúng vậy, anh vẫn trốn tránh, vẫn không muốn biết, vì sao bản thân lại đối với Hạ Di Hàng như vậy, nghe được cô từng có hảo cảm với nam nhân khác, trong lòng lửa giận liền hừng hực thiêu đốt, cho dù mỗi đêm ở trên giường ép buộc cô đến ૮ɦếƭ đi sống lại, nhưng là lửa kia vẫn không tan, chỉ cần nam nhân khác liếc nhìn cô một cái, anh liền tức giận đến nổi điên.
Ý nghĩ muốn độc chiếm cô đã vượt ra khỏi phạm vi lý giải của anh, anh giống như mắc bệnh, hơn nữa là căn bệnh nghiêm trọng không thể trị hết. (anchan: Vâng! Anh bệnh tương tư ạ, có thuốc trừ sâu trị hết ạ)
Mãi cho đến khi Nghiêm Quân Nghiêu thở dài nói:“Không phải là bệnh nặng gì, cậu chính là yêu cô ấy mà thôi.”
Anh ૮ɦếƭ cũng không chịu thừa nhận, rõ ràng ban đầu coi trọng, đơn thuần chỉ là thân thể của cô mà thôi, thấy trên người cô cỗ hơi thở tinh thuần, ác ý muốn nhiễm bẩn cô, hái đi đóa hoa hồn nhiên, làm cho cô không thể vô ưu vô lự tự tại nở rộ.(anchan: anh ác như con cá thác lác á, thấy tỷ ngây thơ thì muốn nhúng chàm)
Nhưng là đến cuối cùng, anh ngược lại bị đóa hoa kia khống chế? Từ trước đến nay anh rất tự tin, lần đầu đối với bản thân sinh hoài nghi. Anh không muốn thừa nhận bản thân bị một nữ nhân hấp dẫn, yêu thương cô, nhưng là lúc cô không thừa nhận quan hệ của hai người, anh lại cảm thấy phi thường tức giận.
Cho nên, ngày đó lúc em trai cô hỏi, bọn họ có quan hệ gì, anh cố ý ép hỏi cô, muốn biết cô đối với anh là cái dạng cảm tình gì.
Kết quả cô chạy mất, này nữ nhân ngốc, đến cuối cùng thì ra không chỉ là anh đối với tình cảm này sinh sợ hãi, cô so với anh càng sợ hãi hơn, vì thế anh cho chính mình cùng cô thời gian nửa tháng, muốn bình tĩnh một chút hiểu rõ mọi chuyện.
Nhưng là anh lại phát hiện 1 chuyện thực đáng sợ, không có cô ở bên cạnh, anh ngay cả suy nghĩ cũng không được, đừng nói là để ý đến chuyện tình cảm, mười lăm ngày qua, anh mỗi ngày đều nhớ cô.
Trong lòng chỉ có hình bóng của cô, tốt lắm, còn muốn cảm tình gì nữa? Hết thảy đều xảy ra trước mắt, phi thường hiểu được, vì thế anh tìm đến em trai của cô, sau khi nói chuyện thật lâu, anh về tới Đài Bắc.
“Anh nói em không tin.” Anh nói, nghe qua rất là đạo lý, nhưng là không ăn khớp,“Trên đời này không có người đàn ông nào lại đi yêu thương tình nhân.” Tình nhân biến thành người yêu, chuyện này chỉ phát sinh trong tiểu thuyết, tình yêu tiểu thuyết, thế giới thật là không có khả năng xuất hiện.
“Em không phải là tình nhân của anh, nhớ rõ chưa?” Anh cười nhắc nhở cô,“em là bạn gái của anh.”
“Đó là……” Bọn họ trong lòng đều biết rõ ràng, kia chính là lý do cô dùng để dối gạt chính mình mà thôi.
“Được, em nói lho6ng ăn khớp, anh đây liền nói cho ăn khớp.” Biết cô có đôi khi rất ngoan cố, cho nên anh quyết định sửa phương pháp,“Em suy nghĩ một chút, lấy điều kiện cùng giá trị con người của anh, anh có cần hay không lừa gạt em, nói anh yêu em?”
Ân, đúng vậy, anh thật không cần làm như vậy, nếu là đơn thuần muốn thân thể của cô, anh đại gia muốn người, cô cũng đi không được, anh cần gì phải nói những lời buồn nôn để làm cô vui vẽ? Dù sao hai năm trước anh cũng không phải là chưa từng nói muốn có được cô?
Như vậy, anh nói yêu cô, là thật? Nghĩ đến đây, cô trừng lớn hai mắt, không thể tin được, anh là thực sự yêu cô.
“Vì sao? Vì sao là em?”
“Nhất định phải có lý do sao?” Anh cau mày,“Nếu nói được ra lý do, Anh cũng rất muốn biết.”
Đúng rồi, đây mới đúng là phong cách của Bách Lăng Phong, yêu liền yêu, cần chi nhiều lý do như vậy?
“Vậy anh vừa mới còn nói muốn chia tay với em?”
“Không như vậylàm sao khiến cho người anh yêu nếm được cảm giác lúc trước anh bị em vứt bỏ ở đầu đường Newyork là như thế nào?” Tha thứ anh không phải cái gì thiện lương dân chúng, cho dù là nữ nhân anh yêu, lúc trước làm cho anh chịu khổ, anh cũng sẽ không cam tâm, muốn trả thù trở về, huống chi nếu không phải anh nói như vậy, hắn lại làm sao có thể biết, nguyên lai trong lòng cô anh quan trọng như thế, chính là hai chữ chia tay, đã có thể làm cho cô khóc đến bi thảm như vậy, cô căn bản chính là rất yêu anh.
“Ai nói em yêu anh?” Nghe anh nói, mặt cô lập tức đỏ bừng, muốn đẩy hai tay đang ôm chặt của anh ra.
Bách Lăng Phong làm sao để cô như ý? Càng thêm ôm chặt cô,“Nếu không thương anh, như vậy Di Hàng tiểu thư, xin hỏi em lúc trước vì sao lại đồng ý làm ‘Bạn gái’ của anh, ân?”
“Em, em là vì tiền đồ của em trai, anh không phải thực ti bỉ uy Hi*p em, nếu không đồng ý, nó sẽ bị hủy sao?”
“Nga? Lúc trước anh cũng cho rằng là do nguyên nhân này, nhưng là sau lại anh cùng em trai của ai đó nói qua, quan điểm hình như hoàn toàn bất đồng.”
Chị sẽ vì tôi đồng ý ℓàм тìин nhân của anh? Đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không tin, chị từ nhỏ luôn giáo dục tô, làm người đầu tiên là phải có cốt khí, không thể làm trái lương tâm, tính tình của chị anh cũng biết, quyết định việc gì, căn bản là sẽ không thay đổi. Tôi nghĩ, cho dù lúc trước anh có lấy mạng của tôi uy Hi*p chị, nếu chị không thích anh, chỉ sợ là chị sẽ chờ anh tới Gi*t tôi, sau đó sẽ tự sát theo, cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của anh.
Đúng rồi, chính là đáp án này. Bách Lăng Phong nghe Hạ Viễn Hàng nói xong, mới suy nghĩ nghĩ thông suốt những nghi hoặc lúc trước. Khó trách anh vẫn cảm thấy với tính cách của Hạ Di Hàng, cô thoạt nhìn không giống với mẫu người thích nhẫn nhục chịu đựng, kỳ thật trong thân thể cô, một cây một cây, tất cả đều là xương cốt quật cường, như vậy một nữ nhân ngoài mềm trong cứng, sẽ chịu ức Hi*p của anh đến ủy khuất chính mình, thật sự là nói giỡn!
Được, nếu không phải bị buộc, như vậy chính là tự nguyện, hoặc nên nói, ngay lúc nah yêu cầu, kỳ thật chính là phù hợp với tâm nguyện của người nào đó?
“Em là khi nào thì yêu anh, Di Hàng?” Trực tiếp ép hỏi.
“Có ai lại tính như vậy?” Mặt của cô nhiễm ửng một mảnh mây đỏ,“em lại không có thừa nhận.”
“Tốt lắm, em tới nói cho anh biết, Hạ Di Hàng, em yêu hay không yêu anh?” Anh chăm chú nhìn cô.
“Em……” Từ nhỏ đến lớn đều là đứa nhỏ thành thật, sẽ không nói dối. Cũng thật sự không thể nói trái lương tâm, cô chỉ có thể nói:“Yêu……”
“Yêu ai?”Namnhân xấu xa còn muốn tiến thêm một bước truy vấn.
“Yêu anh, Bách Lăng Phong.” Cô thẳng thắn trực tiếp nói ra, dù sao, dù sao anh cũng đã thổ lộ trước, cô cũng không chịu thiệt.
“Như vậy, em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc là khi nào thì bắt đầu coi trọng anh?” Lúc anh nhìn trúng cô, thì ra cô cũng đã thích anh, cho nên đối với đề nghị của anh, cô mới chịu đáp ứng sảng khoái như vậy; Như vậy, 2 năm sống chung, cô toàn tâm toàn ý chiếu cố anh cẩn thận, dùng từng giọt, từng giọt nước ôn nhu để thấm ướt tảng đá lớn, làm cho anh cũng từ từ yêu thương cô.
Anh nhất định phải truy vấn chuyện này sao? Cô nếu nói ra, chỉ sợ bản thân xấu hổ đến ૮ɦếƭ, vẫn là làm phân tán sự chú ý của anh.
“Đang nói việc kia, em có thể hay không nói việc khác?”
“Cái gì?”
“Anh phải làm ba ba.”
“Cái gì?” Anh minh thần võ, tuấn mỹ bất phàm Bách Lăng Phong, lần đầu xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc, sau đó, hung ác rống to một tiếng:“૮ɦếƭ tiệt Hạ Di Hàng, em thế nhưng đến bây giờ mới nói cho anh biết?”
Anh thiếu chút nữa xách cô lên mà liều mạng lay, may mắn, may mắn anh không không quá xúc động, nếu không thật sự là đáng ૮ɦếƭ.
“Người ta cũng là tối hôm qua mới biết được.” Cô tối hôm qua thu thập này nọ khi, nhìn đến ngăn kéo đựng băng vệ sinh, mới đột nhiên nhớ tới, nguyệt sự tháng này hình như đã qua, sợ tới mức cô chạy nhanh chạy đến nhà thuốc, cho dù xấu hổ đến mức muốn chui xuống lổ, vẫn là cố lấy dũng khí, mua que thử thai.
Thử 1 hồi, Bingo, hai gạch! Chúc mừng, trúng giải nhất!
“Chúng ta tháng sau kết hôn, em chuẩn bị một chút đi.”Namnhân nghiến răng nghiến lợi nổi giận đùng đùng nói, thật là, phá hư kế hoạch cầu hôn của anh.
“A? Không cần, vì con thành hôn thực mất mặt nha.”
“ Anh nói cưới!” Đại lão gia mặc kệ kháng nghị nhỏ bé không đáng kể của cô, phán án.
Tiểu nha đầu luôn thói quen mềm mại nhu thuận, đành phải cắn răng ngoan ngoãn đồng ý, cô, cô chính là không hiểu, vì sao đều đúng hạn uống thuốc, nhưng vẫn trúng thưởng?
Cô muốn gữi đơn khiếu nại , nhà thuốc bán thuốc giả.
“Anh ở đâu gia mua Tђยốς tгáภђ tђคเ? Căn bản là một chút hiệu quả đều không có.” Lúc trước anh nói Tђยốς tгáภђ tђคเ ngoại nhập vừa an toàn lại không có tác dụng phụ, cho nên mấy thứ này đều là do anh mua, cô cũng không biết rốt cuộc là nhãn hiệu gì.
“Hiện tại nghĩ mấy cái đó làm chi?”Namnhân căm tức trừng cô,“Ăn cơm chiều chưa?” Nói sang chuyện khác.
“Không có.” Cô không có cảm giác đói.
“Thật là, nếu đói đến con anh làm sao bây giờ, đứng lên, chúng ta ra bên ngoài ăn.” Luyến tiếc cô quá mệt mỏi, cho nên vẫn là đi bên ngoài ăn, quên đi.
“Nha.” Ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, nghe lời lại dịu ngoan, hoàn toàn bị nam nhân gắt gao ăn.
“Nhưng là, em muốn ăn cháo tổ yến do anh làm.” Đi đến một nửa, nữ nhânthanh âm nho nhỏ nói thầm, lần trước cô không cẩn thận bị bệnh, anh vì cô nấu cháo, tư vị kia đến bây giờ còn ở lại trong lòng của cô.
“Thật sự là phiền toái nữ nhân.” Anh xoay người, chuẩn bị đi vào phòng bếp nhìn xem, cô có những nguyên liệu gì, có thể lấy làm cháo.
“Ngoan ngoãn ngồi xem tivi, không cần lộn xộn, rất nhanh có thể ăn.”
“Nga.” Xem ra, rốt cuộc là ai ăn ai, rất khó nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc