Trở lại văn phòng ngồi xuống, cô theo bản năng mở văn kiện ra đặt lên bàn, trong lòng cô trở nên rất loạn, tựa hồ có cái bí mật trọng đại, bị người công khai sáng tỏ, vừa thẹn lại quẫn không biết như thế nào cho phải.
Cô cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới, nếu cô cùng Bách Lăng Phong quan hệ một khi bị phát hiện, như vậy cô phải giải quyết như thế nào, toàn công ty nhiều người như vậy, còn có cấp dưới của cô sẽ đối xử với cô ra sao.
Đến lúc đó, có phải là quan hệ giữa bọn họ cũng sắp kết thúc? Giờ này khắc này, lòng của cô giống như con mèo đang đùa với sợi len, rối rắm thành một đống, giải đều không giải được.
Hạ Di Hàng ngây ngốc trừng mắt nhìn mấy chữ màu đen, nhưng không có cái nào đi vào trong đầu, cô hiện tại toàn bộ tâm tư đều suy nghĩ, cô cùng Bách Lăng Phong đoạn quan hệ này, cuối cùng sẽ như thế nào.
Vẫn tiếp tục như vậy, không có khả năng, cũng không sự thật, cô vốn không có tư sắc làm cho quân vương cười, vài năm sau, chỉ sợ Bách Lăng Phong ngay cả Dụς ∀ọηg đối với cô đều không có đi? Lẽ nào phải đợi đến lúc đó cô mới có thể rời xa anh.
Không được, Cô không thể đánh mất tôn nghiêm như vậy, em trai cô cũng đã gần tốt ngiệp, nếu ở nới xa xôi đó, nó biết được chuyện của cô, vậy nó sẽ như thế nào?
Tính tình quật cường nó, có phải sẽ thực khinh thường bản thân đã có một người chị như vậy? Yên lặng ở lại bên cạnh một người đàn ông, gọi là bạn gái hay là tình nhân cũng không khác, cô phải dùng bộ mặt nào để đối mặt với em trai của mình.
Bất quá cho dù không thể đối mặt với toàn thế giới, cô cũng sẽ không cảm thấy khổ sở, cô chỉ là sợ…… Đang sợ cái gì, cô nói không nên lời, cảm giác trong lòng đến bây giờ cô vẫn không hiễu được, có lẽ cô muốn trốn tránh, không muốn làm rõ ràng.
Toàn bộ buổi sáng, đau đầu, xương sống thắt lưng, còn có tâm tư phức tạp, làm cho cô không thể làm được việc gì, nếu không phải điện thoại đột nhiên vang lên, chỉ sợ cô đến bây giờ còn gắt gao nhìn chằm chằm vào văn kiện.
“Xin chào, tôi là Hạ Di Hàng.” Tâm tình tuy không tốt nhưng việc vẫn phải làm.
“Là anh.” Cúi đầu, nam âm theo ống nghe truyền đến, cô sợ tới mức thiếu chút nữa vứt bỏ điện thoại trong tay, sắc mặt của cô thoạt nhìn giống như là bị cái điện thoại cắn 1 ngụm.
“Em lập tức lên đây 1 chuyến.” Nói xong liền ngắt điện thoại, không cho cô có cơ hội trả lời.
Thở dài, này nam nhân sợ là đời này đều không sửa được cái tính bá đạo, hở chút lại ra lệnh, cho tới bây giờ cũng không chịu bị người khác cự tuyệt.
Nhưng là cô lại không thể không đi lên, dù sao người ta là tổng tài đại nhân cao cao tại thượng, cấp trên có lệnh, cấp dưới không dám không theo?
“Chuẩn bị một chút, buổi chiều hôm nay đi Newyork.” Đại lão bản nói một câu, làm cấp dưới phải liều mạng đuổi theo, xem anh nói thật là thoải mái, đi Newyork giống như không phải là vượt qua cả Đại Tây Dương, mà là ra khỏi công ty đến nhà hàng dùng cơm.
Vì đêm mai có 1 bữa tiệc tối, cô phải đi tới một nữa Địa Cầu, này cũng khó tin đi? Kết quả, mặc dù không có chuẩn bị tốt, cô vẫn là mạc danh kỳ diệu(ù ù cạc cạc, không hiểu vì sao) ngồi trên máy bay xa hoa đến nỗi khiến người không nói nên lời, cùng Bách Lăng Phong đến cái nơi phồn hoa kia.
Suốt mười mấy giờ bay, còn không kịp nghỉ ngơi điều chỉnh sai giờ, đã bị Bách Lăng Phong lôi cô đến thẫm mỹ viện đắc đến ૮ɦếƭ người, sau đó là một loạt các hành động trang điểm rườm rà đáng sợ.
Cái người gọi là Lisa Qun Liao(anchan: cái tên kỳ quái, nhưng là do bản conver để vậy, ta cũng hết cách) là nữ nhân có đôi mắt màu nâu luôn tươi cười thân thiết đi theo bên cạnh cô, giúp gội đầu, chăm sóc làn da, làm móng tay, sau đó cô giống như con 乃úp bê bị một đám người có tròng mắt giống như người ngoại quốc vây quanh.
Cô thiếu chút nữa bị họ làm cho mệ ૮ɦếƭ, này Bách Lăng Phong, muốn chỉnh cô cũng không nên chỉnh như vậy chứ? Cô mệt ૮ɦếƭ đi, ai có thể để cho cô nghỉ ngơi một chút, hiện tại cô chỉ nghĩ đến cái giường nhỏ trong gian phòng của mình.
Trời sinh cô tính nhẫn nại cao, chờ cho đến khi bọn họ tân trang xong, từ từ kéo ra tấm vải mành, làm cho cô chỉ có thể giật mình trợn to hai mắt, nhìn cái gương thật lớn kia, trong gương xuất hiện khuôn mặt nhìn thoạt quen thuộc nhưng lại xa lạ.
Này người trong gương là cô sao? Bàn tay khéo léo, tao nhã vén lên sợi tóc, lộ ra vầng trán cao, mày liễu tinh tế, cô liếc nhìn qua ánh mắt, chỉ là 1 chút phấn mắt, lại làm cho ánh mắt của cô càng thêm thâm thúy đẹp mê người, cái mũi xinh đẹp cùng đôi môi căng bóng, mọng nước, nữ nhân trong gương, trang điểm không đậm, chỉ phớt nhẹ 1 ít son phấn, cũng đã vô cùng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Một thân lễ phục bằng gấm màu đen, thiết kế hở vai, lộ ra bả vai xinh đẹp mượt mà, bộ иgự¢ no đủ được tơ lụa trơn bóng trong suốt bao phủ, lộ ra 1 phần của bộ иgự¢, cô đẹp đến nỗi khiến người phải nín thở.
Một đoạn vãi sa tanh màu đen được cuộn tròn lại thành đóa hoa phức tạp, ở bên hông lại rực rỡ sáng chói, bộ lễ phục xinh đẹp này chỉ có 1 cái duy nhất, lại làm cho vòng eo mãnh khảnh của cô trở nên đầy đặn hơn, đẹp nhất là làn váy, cảm giác giống như có 1 dòng nước đang lẳng lặng chảy xuống, lễ phục đơn giản nhưng tao nhã, giày thủy tinh cao gần 5 tấc, đem tất cả khí chất ôn nhu của cô phơi bày ra hết. (anchan: ta chả hĩu tác giả nghĩ sao mà miêu tả cho tỷ ấy mang giày thủy tinh cao 5 tấc, còn ko sợ té ૮ɦếƭ hay sao???)
Lúc này nhìn cô giống như thiên kim từ nhỏ đã được nuông chìu của một nhà giàu có, dùng vô số tơ lụa, gấm vóc trang sức, hoa tươi chăm chút dưỡng thành 1 cái thục nữ danh môn, vừa tao nhã lại xinh đẹp, là một cái Đông Phương mỹ nhân hấp dẫn lại huyền.
“Cô thực sự rất đẹp, Hạ.” Lisa Qun Liao người có có con ngươi màu nâu ấm áp, ánh mắt cô ta chợt sáng lên, vì cô điều chỉnh lại đóa hoa bên hông cho đẹp hơn, tuy rằng chỉ mới ở chung có vài giờ, nhưng cô cực thích cô gái Đông Phương trời sinh hay thẹn thùng này, ôn nhu thiện lương, dễ dàng chiếm được hảo cảm từ cô.
Như vậy nhìn có kỳ quái hay không? Cô bất an đưa tay che khuất bộ иgự¢ bị lộ ra bên ngoài, bảo thủ mà không thể được, cảm giác cả người không được tự nhiên.
Cô nhìn kính, bản thân có chút không quen, có một chút bừng tỉnh, cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mình sẽ như thế này, có một ngày có thể mặc lễ phục hoa lệ, trông giống như công chúa, từ nhỏ đến lớn, cô đều là an phận thủ thường, luôn để mặt mộc, sau khi đi làm, cũng như vậy, chỉ là mặc váy áo bảo thủ.
Trang điểm, cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ tới, bỗng nhiên mặc vào loại váy trước giờ chưa từng mặc, có thể hay không rất quái lạ dị,“Như vậy anh ấy đâu? Nếu như Bách Lăng Phong nhìn thấy, có khi nào anh ấy cảm thấy tôi mặc như vầy không hợp?” Hạ Di Hàng nhìn gương hoảng hốt thì thào tự nói.
“Đương nhiên sẽ không.” Cúi đầu, nam âm đánh tan không khí yên tĩnh, làm cô đột nhiên hoàn hồn.
Cô sao lại có thể đem lời trong lòng của mình nói ra? Ngẩng đầu nhìn thấy trong gương xuất hiện 1 nam tử khí thế hiên ngang, hô hấp của cô đột nhiên cứng lại.
Anh đến đây từ lúc nào? Lisa Qun Liao rời đi từ bao giờ, cô vì sao một chút cảm giác đều không hay, đối với sự xuất hiện của anh quá mức giật mình, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cái thân ảnh cao lớn sững sờ trong gương.
Anh, rất tuấn tú, rất tuấn tú, đẹp đến nỗi làm cho cô không biết dùng từ gì để hình dung, một thân âu phục màu đen, chỉ nhìn cũng biết nó rất xa xỉ, cũng chỉ có quần áo như vậy, mới có thể làm cho khí chất quý tộc của anh thể hiện rõ rệt hơn.
Anh chậm rãi tới gần cô, đôi mắt tối đen gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Anh đang nhìn cái gì? Có phải cảm thấy bộ dạng cô lúc này rất kỳ quái? Bình thường như cô, mặc vào lễ phục như vậy, kỳ thật có phải là thực sự không thích hợp?
Cô cúi đầu, không dám đối diện với anh, xấu hổ cô lúng túng thầm nghĩ muốn ra khỏi nơi này, nếu có cái cửa tại đây thì tốt rồi, như vậy là cô có thể ra khỏi nơi này ngay.
Anh đi đến phía sau cô, yên lặng nhìn cô trong kính, anh chỉ biết cô là một khối ngọc thô chưa được mài dũa, xem, giống giờ như bây giờ, chỉ là mài dũa chút đỉnh mà cô đã như hào quang tỏa sáng, có lẽ không phải là đẹp nhất, nhưng là khí chất dịu dàng kia cũng đũ động lòng người, nhìn dung nhan đang cúi thấp, trong lòng anh lại ở mãnh liệt giãy dụa.
Anh thực sự muốn đem vẽ đẹp của cô ra cùng vô số người chia sẽ sao? Ánh hào quang này chỉ thuộc về riêng anh, không cho bất luận kẻ nào nhìn.
Hơi thở nóng rực phun trên cái cổ trần trụi bóng loáng của cô,“Có lẽ, anh không nên đưa cho Lisa Qun Liao nhiều tiến như thế , nhìn xem cô ta đã chọn cho em lễ phục.” Tay thô ráp lướt qua nơi mềm mại, thở dài :“Lộ ra nhiều như vậy.” Bàn tay vẫn ôn nhu phủ trên đôi gò bồng tuyết nộn.
“A, không cần.” Ý đồ của anh rất rõ ràng, cô vội vàng bắt lấy bàn tay to không an phận,“Nơi này không được.” Này gian phòng làm việc người lui tới, nếu như bị họ nhìn thấy, nói ra nói vào nàng thật không muốn sống nữa.
“Yên tâm, anh đuổi bọn họ đi hết rồi.” Tay bị nắm trụ không thể động? Không quan hệ, anh trực tiếp tại trên tuyết phong tay qua lại vuốt phẳng, cảm thụ nơi đó da thịt nhẵn mịn, thật là, làn da lúc đầu đã mềm mại như nước, sau khi trải qua bảo dưỡng, khi chạm vào ngón tay liền bị hấp dẫn, không nỡ buông ra.
“Ai, không phải cái nguyên nhân kia.” Anh rõ ràng là thông minh, cái chuyện này còn phải tự hỏi, cho dù không có người ngoài ở trong này, nhưng là anh đuổi người ta đi, ý đồ rõ ràng như vậy, kẻ ngốc cũng nhìn ra là anh muốn làm gì. Nghĩ đến mọi người bên ngoài đều biết bọn họ ở bên trong làm ra cái chuyện tốt gì, cô liền xấu hổ đến mức muốn độn thổ, làm sao có can đảm làm theo ý anh.
“Nhưng là anh nghĩ muốn em, làm sao bây giờ?” Để sát vào môi, hôn lên bờ vai của cô, say mê với mùi hương thoang thoãng bên trong người cô, không phải là loại dầu thơm rẽ tiền mà là thứ mùi duy nhất chỉ thuộc về cô, một mùi hương hoa dại nhàn nhạt rất tự nhiên.
“A?” Ngây ngẩn cả người, thật là nhanh như vậy,“Không phải, không phải sau đó lại…… Muốn?”
Cô, cô làm sao có thể đáng yêu như vậy, Bách Lăng Phong thiếu chút nữa nhịn không được cười ha hả, xem cô một bộ dáng thật sự đáng yêu, giống như một cái tiểu bạch thỏ vô tội, mở to ánh mắt hồng hồng, cùng thương lượng với đại dã lang đang muốn ăn cô, có thể đợi trễ một chút hãy ăn cô?
“Không được!” Ác liệt muốn đùa cô.
“A?” Như vậy liền cự tuyệt cô, Hạ Di Hàng có chút không biết làm sao nhìn anh, cô biết hiện tại tuyệt đối không thể cho anh cùng với cô làm “Cái kia”, nhưng là nam nhân bá đạo, muốn lúc nào, cũng chưa từng để ý qua ý kiến của cô? Cho nên dù cô đồng ý hay không, kết quả cũng đều như nhau?
Hiện tại rốt cuộc phải làm sao? Một cái vòng cổ lạnh lẽo liền gọi cô từ trong suy nghĩ trở về, ngẩng đầu, nhìn thấy cái vòng cổ lấp lánh chiếu sáng nằm trên cổ của cô.
“Đây là……” Nhỉn đến cái vòng cổ thì trong lòng cô rất ngạc nhiên, ngón tay ở trên vòng cổ sờ qua 1 viên, thoạt nhìn thấy kim cương đắt giá liền dọa cô sợ đến ngây người, chính giữa cái vòng là 1 hạt kim cương lớn có hình giọt nước, tỏa sáng lấp lánh.
“rất hợp với quần áo em đang mặc.” Thưởng thức nhìn cái cổ lóng lánh kim cương cảu cô, quả nhiên, kim cương là nữ nhân là bạn tốt, nói vậy thật sự cũng không sai, nó ánh sáng rực rỡ trời sinh chính là dùng để tôn lên nét đẹp của cô.
“Nó…… Nặng bao nhiêu?” Cẩn thận hỏi, nghĩ đến trên cổ mình đeo hoàn toàn là kim cương thật, cô liền cảm thấy cổ nặng đến nổi không thể đứng dậy.
“Mỗi hạt đều nặng 1 Carat, rất hoàn mỹ.”
Cô hít vào 1 ngụm khí, cô không có mua qua kim cương, không biết rõ giá cả của nó, nhưng cô nhìn thì biết, loại này độ khúc xạ cùng với màu sắc, đeo ở trên cổ của cô, mỗi một hạt đều là tốt nhất, cái kia giá cả……
“Cái này?” Vỗ về vòng cổ, giá trị của nó xem ra có thể đòi mạng.
Anh vừa muốn trả lời, đã bị cô vội vàng đưa tay lên ngăn trở,“Quên đi, anh chính là đừng nói nó tốt như thế nào.” Cô đột nhiên không muốn biết giá trị của cái vòng kim cương này, nàng sợ mình sẽ nghĩ bậy.(anchan: vì nguyên văn nghe rất kỳ lạ nên ta tự mình thay đổi vậy)
“Em có thể hay không không đeo cái này?” Nếu cô phải đeo cái này, cô sợ ngay cả đi đường cũng đi không nỗi.(anchan: chị ngu vừa thôi, kim cương, là kim cương đấy, em mơ còn ko dc nữa là)
“Thời gian không sai biệt lắm.” Anh nhìn nhìn đồng hồ, không để ý đến vấn đề của cô.
“Lăng……”
“Em không muốn cùng anh đi đến chổ đó, vậy chúng ta lại tiếp tục cái việc khi nãy, ân?”
“Chắc cũng sắp muộn rồi, chúng ta đi mau.” Cuối cùng, người gấp gáp vẫn là Hạ Di Hàng.