Mà anh dĩ nhiên cũng sẽ không khách sáo, đêm hôm đó, anh đưa cô lên giường, không ngoài ý muốn, cô vẫn là xử nữ.
Ấn ký đỏ tươi, thân thể phát run, đôi môi tái nhợt nhưng không hề làm anh cảm thấy thương tiếc, nhìn vết đỏ trên giường, anh lại càng bị nó kích thích đến dã man. Đàn ông thôi, suy cho cùng cũng là một động vật chưa được tiến hóa oàn toàn, máu của xử nữ, lại càng làm cho thú tính của bọn họ được kích lên.
Anh vẫn nhớ rõ, kết thúc rồi, cô không khóc sướt mướt như những cô gái khác, cô chỉ lẳng lặng tựa vào иgự¢ anh, yêu cầu anh ôm cô, đừng buông cô ra.
Yêu cầu này dĩ nhiên làm anh rất thích ý, kết quả, anh không chỉ ôm chặt cô, mà còn nếm được vị ngọt của cô, đúng vậy, ngọt không gì sánh bằng. Thân thể của cô giống hệt như anh tưởng tượng vậy, không, còn tốt hơn cả anh tưởng tượng, vừa ngot vừa mềm, cảm giác ôm cô thật tốt đẹp, làm anh muốn ngừng mà không được.
Mà cảm xúc này đã kéo dài ròng rã hai năm, đốt một điếu thuốc, anh hít một hơi thật sâu, một vòng khói nhạt nhẹ phiêu tán trong không khí.
Di động trong túi áo rung động, anh đón lên nghe, “Bách Lăng Phong.”
“Ừ, tài liệu bên Anh cô cứ chuyển cho tôi xử lý, còn nữa …”
Trong giọng nói của anh, Hạ Di Hàng đột nhiên tỉnh lại, thân thể vẫn đau đớn như bình thường, làm cho cô hồi tưởng lại kích tình kịch liệt ban nãy. Lúc trước, sau khi làm xong ở phòng bếp, cô lại bị ôm vào phòng, cùng anh tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại từ phòng tắm trở về phòng ngủ.
Thể lực của anh đúng là tốt đến ૮ɦếƭ người, đặc biệt là khi chia tay nhau vài ngày, anh lại cùng cô lăn lộn trên giường mấy lần, lần này, anh nhẹ nhàng bỏ qua cho cô, lại làm cô cảm thấy bất an vô cùng.
Ôm lấy chiếc mềm tơ, chậm rãi ngồi dậy, nhiệt độ trong chăn của anh đã biến mất, không được anh ôm, cô lại cảm thấy thật lạnh lẽo, xem ra thói quen của phụ nữ thật đáng sợ, khổ sở cười một tiếng, ngước mắt tìm kiếm bóng dáng cao lớn của anh, cô ngây ngốc nhìn anh cầm điện thoại nói chuyện, cảm giác như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay anh, sợ rằng cho dù thế giới này có sụp đổ, anh cũng không hề run sợ?
Ưu tú như vậy, tuấn mỹ như vậy, làm sao anh có thể coi trọng cô được chứ? Đây là nghi vấn từ đáy lòng cô. Trên đời này, những người đẹp trai có rất nhiều; những người có tiền cũng có rất nhiều; vừa có tiền vừa đẹp trai cũng không ít, nhưng những người có khí chất cao quý tự trong cốt lõi như anh lai khác hẳn, dường như chỉ cần nhấc tay cũng có thể tản ra một mị lực đặc biệt đáng sợ. Loại đàn ông này, ngàn lần vạn lần cũng không được yêu.
Vô số lần thầm cảnh cáo mình. Cô đẩy cái chăn trên người ra, đi đến cạnh anh.
“Loại thuốc đó chỉ mới nghiên cứu xong, tạm thời đừng đưa ra thị trường vội, phải thí nghiệm thêm vài lần nữa …” Nhàn nhạt nhìn cô, không để ý đến, tiếp tục cuộc nói chuyện của mình.
Cô dùng chăn vây người lại, dựa vào trong иgự¢ anh, nghe thấy một mùi khói nhàn nhạt, aizzz, anh lại hút thuốc lá.
Nhấn phím kết thúc cuộc gọi, anh tiếp tục gọi một cuộc điện thoai khác, trong lúc chờ đợi người kia nhận điện, cô ngẩng đầu, “Có đói bụng không, em đi làm đồ ăn khuya nhé ?”
Anh không đễ ý đến cô, đợi điện thoại được nhận rồi trực tiếp nói, “Thư ký Hứa, tôi muốn tờ fax từ New York phải được chuyển sang ngay chiều nay …”
Ở cùng hai năm, đối với anh mà nói, cô hiểu rõ vô cùng, không cần nói cô cũng hiểu ý anh, cô đứng dậy, chuẩn bị đồ ăn khuya.
Không hài lòng thấy thân thể mềm mại trong иgự¢ đột nhiên mất đi, anh kéo tay cô lại, nhanh chóng in lên môi cô một nụ hôn, sau đó mới buông ra, “Đúng vậy, ngày mai cô vào công ty lập tức copy mười lăm tờ cho tôi…”
Che đôi môi bị anh hôn lại, hai gò má ửng hồng, cô thật vô dụng, chỉ là một nụ hôn mà thôi, cô còn cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lòng иgự¢, cô như vậy thì nên làm sao mới tốt ?
Bây giờ đã gần nửa đêm, không cần thiết phải làm một bữa ăn long trọng gì cả, Hạ Di Hàng chỉ nấu hai tô mì, đặt lên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách.
Rau dưa màu xanh biếc, con tôm xinh đẹp, mì cùng nước canh chính là bữa ăn khuya của bọn họ. Sở thích ăn hải sản của anh cô hiểu rất rõ ràng, nếu chỉ tùy tiện làm rau dưa thịt băm, sợ rằng anh sẽ trực tiếp lật bàn cho cô xem, vậy nên dưới tình huống bắt buộc, cô đành làm món mì tôm đơn giản này vậy.
Anh đi ra từ phòng ngủ, ngồi xuống trước bàn ăn, cô nhanh chóng đưa cho anh hai chiếc đũa sạch sẽ.
“Tại sao lại có rau chân vịt?” Quẳng chiếc đũa đi, lông mi nhíu lại, lão Đại mất hứng.
Thầm thở dài trong lòng, người đàn ông này, càng hiểu rõ anh thì càng phát hiện, ngoại trừ vẻ ngoài lãnh đạm của anh, thì ra anh cũng có một mặt đáng yêu, soi mói thức ăn đến mức làm người ta phát điên, nhất là khi anh phát hiện những thứ mình không thích ăn. Nhưng chẳng lẽ rau chân vit cũng xếp vào ba món ghét sao ?
Cô thầm nghĩ trong lòng, hôm nay cô cũng có ý xấu, cố ý bỏ rau chân vịt vào, trước kia, cô luôn nghĩ mọi cách, giấu rau chân vịt đi để anh không phát hiện được, thì ra thói quen xấu này của cô vẫn không hề thay đổi. Chỉ cần anh làm cô không vui, cô nhất định sẽ dùng những món anh ghét để trừng phạt anh, ai bảo anh xấu xa, cô đang đói bụng mà còn bắt cô quay cuồng trên giường cùng anh, thể lực tiêu hao vô cùng.
Nghĩ tới đây, gương mặt cô ửng đỏ, hôm nay thời gian có hạn, cô không thể nhanh chóng giấu rau chân vịt đi được, lại thêm một chút cố ý, khi cô đưa thức ăn lên bàn đã sớm dự liệu được, anh sẽ nổi giận.
“Em chỉ bỏ vào một chút thôi, thỉnh thoảng ăn rau chân vịt rất tốt cho sức khỏe.” Nụ cười của cô vừa ngọt vừa dịu dàng
Hận nhất là người ta kêu anh ăn những món anh ghét. Thấy đã phiền chán rồi, cười ngọt mấy cũng vô dụng, Bách Lăng Phong lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.
“Anh làm gì vậy?” Không hiểu anh định làm gì, theo lý thuyết mà nói, công sự của anh đã được giải quyết hết rồi nha.
“Kêu thức ăn đến.” Lại còn do đầu bếp chính của khách sạn năm sao làm, bảo đảm sẽ không có món anh ghét xuất hiện,”Hứa Mạn Tuyết, cô lập tức…” Lời còn chưa dứt, điện thoại di động đã bị giật mất, cô nhấn tắt.
Nhướng mày, nhìn cô gái đột nhiên lớn gan này, anh không hề tức giận.
Gương mặt Hạ Di Hàng tuy bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi than thở, thật không hiểu sao cô lại phiền đến vậy. Anh không thích ăn rau chân vịt thì cứ lấy ra là được rồi, tại sao cứ nhất định muốn anh ăn chứ ? Trừ một chút tâm tư muốn trêu cợt anh, những điều khác …..
Kén ăn hay không kén ăn là chuyện của anh, thân thể có tốt hay không cũng là chuyện của anh, có quan hệ gì đến cô mà cô phải quan tâm đến anh chứ?
Nhưng cô lại muốn anh ăn những món ăn cô chuẩn bị vì anh, cảm giác này làm cho cô trở nên lớn gan, cúi người xuống, gương mặt đỏ như lòng đỏ trứng, cô nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai anh, nói một câu nói.
Tròng mắt thâm thúy của anh lóe lên một cái, trong mắt xuất hiện hứng thú , không nói một câu nhìn cô.
Ánh mắt của anh quá sắc bén, quá nóng bỏng, làm cô không cách nào chóng đỡ được, không dám nhìn anh, tại sao anh lại không nói gì? Có phải anh cảm thấy cô quá … Trời ạ, hôm nay cô bị gì vậy, sao lại đề xuất một ý kiến như thế chứ ?
Cô gái này, nếu cứ tiếp tục ửng đỏ nữa thì sợ rằng con tôm trong tô mì cũng không bằng.Bách Lăng Phong nhìn cô chằm chằm, càng nhìn lại càng thây cô không đơn giản như lúc ban đầu, giống như càng ở gần cô lại càng cảm thấy được những điều thú vị từ cô, và dường như anh không hề chán ghét điều đó.
Rốt cuộc anh muốn nhìn bao lâu nữa? Đầu của Hạ Di Hàng cô sắp cúi thấp đến xuống đất rồi, đáng ૮ɦếƭ, cô thật sự biến thành người xấu rồi, nói những câu như vậy với anh, dựa vào tính tình của anh nhất định sẽ mặc kệ cô, anh …
“Để em bưng vào vậy.” Nhiệt độ trên mặt làm cô không dám ngẩng đầu lên, có lẽ do đầu óc của cô không được rõ ràng lắm, thậm chí còn nghĩ anh sẽ vì một câu nói của cô mà thay đổi thói quen, ngây thơ, thật là ngây thơ, tốt nhất là nên thức thời trước khi anh mở miệng từ chối cô
“Bưng đi thì anh làm sao ăn đây?” Âm thanh của người đàn ông vang lên, ngay cả tiếng bát đũa cũng chầm chậm vang lên.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bắt đầu ăn, ngay cả rau chân vịt ghét nhất cũng đưa vào miệng.
Anh …
“Mau ăn đi, anh đang đợi em thực hiện lời hứa đấy.” Nhìn cô gái đang sửng sốt đến mức cứng người, Bách Lăng Phong điềm nhiên thưởng thức tay nghề của cô, đúng là ngày càng tiến bộ, ૮ɦếƭ tiệt, nếu không có mùi của rau chân vịt thì càng tốt hơn.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sau đó, rau chân vịt khó ăn nhất cũng không còn đáng ghét nữa.