Cô nàng không muốn kết hôn - Chương 07

Tác giả: Chu Khinh

Một chiếc xe màu bạc rẽ vào trong khu dân cư cao cấp. Nơi này mỗi năm lại tăng giá lên, người nào ở đây cũng thuộc dạng đại phú đại quý, nhất là căn nhà cao cấp này, không phải cứ có tiền là có thể bước vào.
Thuần thục đỗ xe ở chỗ quen thuộc , khóa xe rồi, Hạ Di Hàng rút chiếc thẻ đen từ trong túi xách ra, xoạt qua cửa thang máy một lần, khi tiếng “keng két” quen thuộc vang lên, cánh cửa thang máy không nói mà mở.
Đi vào bên trong thang máy rộng rãi mà xa hoa rồi, cô lẳng lặng đứng vững, không cần phải nhấn phím tìm tầng, bởi vì chiếc thang máy này chỉ dừng ở một tầng duy nhất, mà tầng đó cũng chỉ có một gia đình mà thôi. Cúi đầu nhìn, bàn tay nắm túi xách thậm chí lại run rẩy lên. Đúng là!Cô cắn môi dưới, khắc chế cảm giác khó chịu dưới đáy lòng, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ mình phải tỉnh lại.
Nhưng không được, cô không khắc chế được, cho dù có khống chế mấy, tay cô vẫn phát run lên.
Cô không thể không khẩn trương được, giống như hai năm qua vậy, cô cảm giác như mình đang bị tử hình, toàn thân cứng ngắc, hơi thở lạnh như băng.
Cảm giác như vậy, mãi đến khi bước vào cánh cửa to lớn kia, chỉ có sự vắng lặng lạnh lùng, cô thở dài nhẹ nhõm.
Anh ta không có ở đây, không thể nói được cảm giác trong lòng là gì, chỉ là rất thoải mái, còn có một cảm giác không nói nên lời chảy vào tim, bước vào bên trong, sàn gỗ mát lạnh như hút chân cô xuống.
Tiện thể đặt túi xách lên ghế sofa, đối với mỗi một thứ có giá trị trên trăm ngàn này, cô đã không còn kinh ngạc với nó nữa.
Tự động đặt nhiệt độ thích hợp, kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm trong phòng thật hoàn hảo, làm người ta vừa bước vào đã bị không khí lạnh lẽo này cuốn trôi.
Cho dù nhắm mắt lại, cô cũng có thể cảm nhận được căn phòng gần trăm mét vuông này, hào phóng mua hai tầng cao nhất, sau đó thiết kế lại từ đầu, tính tình của người đàn ông đó quả vẫn như cũ, thích đứng trên người khác một cái đầu
Tổng cộng có bốn phòng hai sảnh, một nhà bếp và hai phòng tắm, vừa tiện lợi lại vừa gọn gàng kiểu Mĩ. Căn phòng này lớn, lại có rất nhiều đồ nội thất mắc tiền, thứ nào cũng là cao cấp nhất, cũng giống như người đó vậy, không bao giờ nói một câu dư thừa, nhìn căn phòng này thiết kế thế nào có thể biết được tính cách của người đàn ông đó, xem ra câu này đúng được bảy phần.
Điều khiển từ xa được đặt trên ghế, chỉ cần nhấn một cái, hai bên rèm cửa khổng lồ sẽ dễ dàng mở ra. Cảnh đêm Đài Bắc rực rỡ ánh đèn lập tức nhảy vào mắt, mưa bụi lất phất tựa như một giấc mộng, lại giống như một hộp châu báu bị vỡ vậy, hiện lên những tia sáng chớp lóe, vừa đẹp lại vừa bắt mắt.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, vẫn rất yên ắng, xem ra anh chưa về thật.
Nhẹ nhàng thở dài, đến trước tủ treo quần áo làm từ gỗ thô tinh tế, cô vừa chạm tay, cánh cửa bóng loáng kia đã trợt ra, quả thật tủ treo quần áo này rất lớn, nhưng trong một căn phòng rộng gần năm mươi mét vuông, để một cái tủ treo quần áo lớn như vậy cũng không thể gọi là khoa trương được.
Lấy quần áo ra, cô bước vào phòng tắm xa hoa để tắm rửa. Cho dù bồn tắm lớn kia vừa thoải mái lại vừa hấp dẫn nhưng trong hai năm qua, cô chưa từng ngâm mình trong đó lần nào, một lần cũng không.
Mặc quần áo mềm mại thư thích ở nhà, cô tùy ý xoa xoa tóc bằng khăn lông , cảm giác đói bụng tràn đến mới chịu bước ra ngoài chuẩn bị thức ăn.
Trong tủ lạnh có rất nhiều thức ăn ngon, thậm chí còn có thể mở một siêu thị nhỏ, nhét nhiều đồ ăn vào tủ lạnh như vậy, sợ rằng cũng chỉ có người đó mới làm được.
Trong tủ lạnh đầy là thịt, cô tìm mãi mới thấy rau dưa xanh biếc, anh ta không có ở nhà, vậy thì cứ làm những món ăn gia đình đơn giản đi, dù sao anh ta cũng không có ở đây.
Phòng bếp này cũng được thiết kế giống như hai căn phòng trước đó, vẫn tiện lợi và ngắn gọn kiểu Mĩ, muốn lấy thứ gì ở chỗ nào, cô nhắm mắt cũng biết được, ai bảo trong hai năm qua, phòng bếp này chỉ có một mình cô sử dụng, không muốn thân thuộc với nơi này như vậy, nhưng thói quen quả là một thứ đáng sợ.
Âm nhạc như nước chảy vang lên trong căn nhà, Cô rất thích nhạc nhẹ, trong một đêm mưa mà có thể có được âm nhạc dịu nhẹ làm bạn, mọi phiền não và u sầu dường như đều biến mất cả.
Rau dưa xanh biếc ngâm nước xong, lộ ra vẻ xanh xanh sống động, ngay cả loại rau cỏ bình thường nhất cũng cao quý đến mức làm người ta chắt lưỡi, đừng nói là các loại thịt trong tủ lạnh kia, tất cả đều là những loại thức ăn nhập từ nước ngoài về, sự kén chọn của anh đã soi mói đến mức làm người ta tức giận rồi.
Chỉ cần một chút rau cỏ rồi thịt băm, thêm chén cơm màu trắng thơm phưng phức, bữa cơm tối của cô đã được giải quyết rồi.
Vừa định lấy cơm ra từ trong nồi, một bàn tay to lặng lẽ quấn lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

“A!” Hành động không hề báo trước làm cô hoảng hồn giật mình, cái chén trong tay suýt nữa đã rơi xuống, cả người cô cứng ngắc, muốn giãy dụa nhưng hơi thở nam tính quen thuộc xộc vào chóp mũi, làm cho thân thể đang khẩn trương trong nháy mắt thanh tĩnh lại.
Là anh, anh đã trở về. Không âm thanh rằng, cũng không hề báo trước, anh trực tiếp ôm cô vào lòng, nhất định vừa rồi cô nấu ăn quá chuyên tâm, âm nhạc trong phòng lại được bật to nên cô không hề hay biết anh đã về, nhưng tại sao anh lại trở về chứ?
Hơi thở nam tính phà vào cổ cô, đôi môi vuốt ve da thịt, “Tắm rửa rồi à?” Cả người đều là mùi thơm của cô, làm anh muốn ngừng mà không được.
Cắn răng kìm nén ՐêՈ Րỉ, đầu lưỡi nóng ướt của anh lướt qua lướt lại cổ cô, khẽ liếm nó, làm cho da thịt nhạy cảm của cô nóng rực lên.
Từ phía sau, anh kéo thân thể mềm mại của cô vào lòng, bàn tay lẻn vào dưới áo, trực tiếp khoác lên bầu ✓ú đầy đặn của cô, “Tiểu yêu tinh, thậm chí còn không mặc áo lót.” Bàn tay hoàn toàn nắm chặt, xoa xoa da thịt trắng noãn, “Có phải đang đợi anh không?”
“A… Không có… Không có…” Tay của anh đang có ý làm chuyện xấu! Bàn tay đó nắm lấy bầu ✓ú cô, làm cô cảm giác, nó vừa rướng cao lên đã bị nhấn xuống, vừa rồi tắm xong, cô muốn thoải mái nên không mặc nội y, cô căn bản không ngờ hôm nay anh sẽ về, rõ ràng thư ký Hứa không hề nói cho cô biết.
“Lừa gạt.” Lẩm bẩm, không có áo lót làm chướng ngại vật, anh dễ dàng ςướק lấy, bàn tay anh cọ xát bầu ✓ú đầy đặn, cảm xúc đẫy đà làm khóe miệng anh giơ lên độ cung hài lòng, nâng bầu ✓ú bầu bĩnh lên, anh yêu thích viên ngọc nhỏ kia không buông tay.
Bàn tay anh tựa như dòng điện mấy triệu V vậy, khi anh vuốt ve, cả người cô bủn rủn bất lực, chỉ đành hàng phục vào lòng anh, đôi mắt long lanh buông xuống, vừa lúc nhìn thấy đôi tay anh đang tùy ý đùa giỡn trong áo, tay khác lại thăm dò, nương theo đường cong lung linh dò xuống bụng dưới của cô, vén ҨЦầЛ ŁóŤ lên, anh thuần thục мơи тяớи bộ lông tựa như tơ lụa kia.
“A…” Cảm giác thật mãnh liệt, cô không ngăn được tiếng ՐêՈ Րỉ xinh đẹp vang lên khắp phòng, vừa non vừa mềm, trái tim của người đàn ông kia chợt rúng động, bàn tay càng thêm kịch liệt vuốt ve.
Dùng sức xoa lấy đỉnh cao nhất, khẽ kéo lên phía trước, dường như không hài lòng với vật đã rướng cao lên kia, không muốn để cho nó vui vẻ, để anh có thể tiếp tục khi dễ, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng càng ngày càng nặng.
“Từ bỏ… A…” Cảm giác kích thích mãnh liệt truyền đến từ dưới bụng, khoái cảm này làm cho chân cô không đứng vững, nếu không nhờ cánh tay anh đang đỡ lấy cả thân thể cô, chỉ sợ bây giờ cô đã nằm úp sấp lên bồn rửa rồi.
Ngón giữa thon dài đột nhiên đâm thẳng vào trong nụ hoa đầy đặn của cô, làm cô kêu đau.
“Em ướt rồi đúng không?” Âm thanh trầm thấp, mang theo một chút hứng thú và cười cợt.
“A …” Thẹn thùng cắn môi, cô cũng đâu có muốn, nhưng thân thể này đã sớm thân thuộc với những hành động tán tỉnh của anh, cho dù trong lòng cảm thấy mất mặt biết bao nhiêu, nhưng thân thể cô vẫn có phản ứng mãnh liệt với sự vuốt ve, trêu chọc của, mà phản ứng này, đang từng giọt từng giọt, chảy vào trong tay anh.
Xa cách mười lăm ngày đã làm anh mất cả kiên nhẫn, dò mò thấy thân thể cô đã động tình, anh rút ngón tay từ trong nụ hoa ra, chất lỏng trong lòng bàn tay thật ngọt ngào, vừa sáng lại vừa nhiều.
Con ngươi trong trẻo hiện lên một chút phức tạp, nhìn cô, nhìn chằm chằm vào gương mặt mềm mại dịu dàng thanh tú kia, anh dời tay đến gần môi mình, nhẹ nhàng Lเế๓ láק cái ngọt tuyệt mỹ nơi đầu ngón tay kia.
Tim cô đập càng lúc càng nhanh, hơi thở đã sớm loạn xạ mất. Gương mặt cô ửng hồng không sót một nơi nào, anh ta … sao anh ta lại có thể làm vậy? Con người sắc bén vẫn nhìn chằm chằm cô, còn ăn “cái kia” của cô trước mặt cô, tà mị mà cũng gợi cảm, làm cho tất cả máu trong người cô như nghịch chuyển, chạy ngược trở về não vậy.
“Để anh nhìn em thật kỹ nào.” Tiếng nói nam tính trầm thấp, giống như những âm điệu từ cây đàn vi-ô-lon, vừa từ tính lại vừa nguy hiểm, làm cho người nghe cảm thấy như bị một chấn động lớn.
Ý của anh cô hiểu rất rõ, cô cũng không hề phản kháng, sau vô số lần bị dạy dỗ, cô biết rõ phản kháng sẽ có hậu quả gì. Tay cô run rẩy, mở từng nút, từng nút sơ mi một. Da thịt trắng nõn từ từ hiện lên trong đôi con ngươi của anh, dưới ánh đèn sáng ngời, nó lại như những viên trân châu sáng chói, phát ra từng tia sáng xinh đẹp.
“Em biết mà, sự kiên nhẫn của anh có hạn.” Anh nhẹ giọng bên tai cô, tuy ôn nhu nhưng lại làm cô thấy lạnh lẽo vô cùng.
Nhấc đôi mắt lên, cô lại chìm trong cặp mắt sâu thâm thúy đó, đôi mắt kia, thần bí lại thích tỏ vẻ như không có chuyện gì, ở cạnh anh lâu ngày, cô chưa từng thấy một chút phản ứng nào từ anh, trừ …
Dưới ánh mắt có tính ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ này, tốc độ của cô đành tăng nhanh, chỉ chốc lát sau, thân thể nữ tính tuyệt mỹ hoàn toàn lõa lồ trước mặt anh, đôi vai nuột nà, bầu ✓ú đầy đặn, vòng eo thon mịn và hai chân thon dài, thân hình của cô tuyệt đối có thể làm cho bất kỳ người đàn ông nào có ham muốn với cô.
Dĩ nhiên, anh sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội đó, kéo thân thể mềm mại của cô vào, ôm cô ngồi lên bồn rửa bằng đá cẩm thạch sạch sẽ, hôn lên đôi môi sắc sảo kia.
“A…” Nụ hôn của anh từ lúc bắt đầu đã nói rõ cho cô biết, anh là một người đàn ông bá đạo, quen nắm tất cả mọi thứ trong tay. Nụ hôn này, trừ Bách Lăng Phong anh ra, không còn ai có thể có được.
Thân thể cao lớn chen chúc vào giữa hai chân cô, một tay vuốt vẻ cánh hoa nửa ẩn nửa hiện, một tay kéo khóa kéo của chiếc quần dài xuống, thả tự do cho Dụς ∀ọηg khổng lồ kia.
Đã rất quen thuộc với thân thể của cô, cánh tay đang càn rỡ ở ภђũ ђ๏ค trượt xuống, nhờ có chất lỏng dồi dài, anh đi vào giữa đôi chân tuyệt đẹp kia.
“A… Đau …” Đôi mi thanh tú nhíu lại, chỗ kín bị nới mạnh ra làm cô đau, của anh quá lớn, lần nào cũng rất khó khăn để quen được nó, huống chi lần anh không có kiên nhẫn..
“Chỉ mấy ngày không làm thôi mà em đã chặt vậy sao.” Anh than thở bên tai cô, thế công mạnh mẽ tạm dừng lại, từng chút từng chút cắm vào thân thể cô,lúc trước anh đã nhẫn nại lớn lắm rồi, chậm rãi dụ dỗ cô, mới có thể hoàn toàn nới lỏng cô ra, nhưng lần này anh đợi không kịp.
Nếu không phải đã quá hiểu anh, nghe thấy mùi vị cưng chìu từ trong giọng nói của anh, cô nhất định sẽ nghĩ rằng anh yêu cô. Giọng nói của anh cứ như không còn cách nào với cô, rất bất đắc dĩ vậy, nhưng cô là một người vô cùng hiểu rõ anh, nhưng cho dù rất hiểu rõ, trái tim cô cũng khó tránh đập lệch nhịp.
“Đau!” Không thoải mái bám vào nền đất lạnh phía dưới, cảm giác chỗ kín của mình bị nới lỏng ra một cách mạnh mẽ, Dụς ∀ọηg vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn của người đàn ông đang chôn sâu vào cô, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt.
Anh trực tiếp đâm vào chỗ sâu nhất của cô, cảm giác được cô bao bọc lấy thật tốt, làm anh không còn kiên nhẫn đợi cô thích ứng nữa, anh chuẩn bị đứng thẳng lên trước hai chân đang mở rộng của cô.
“A… Chậm… Chậm một chút…” Không thích ứng được với tốc độ ૮ɦếƭ người này, cảm giác đau đớn xen lẫn với khoái cảm làm cô như muốn bất tỉnh, nhưng thân thể lại truyền đến một cảm giác sung sướng, từ cơ thể của cô, chảy ra một dòng xuân dịch, nụ hoa co giật lại.
Sao mà chậm được? Lại càng mở rộng chân cô ra, tạo điều kiện cho sự xâm nhập của mình, động tác kịch liệt làm cho chất lỏng màu trắng tuôn ra như suối, chảy xuống cả nền bàn màu đen.
“A ~” Cô cắn môi, không muốn ՐêՈ Րỉ nhưng khoái cảm này quá mạnh mẽ, làm cô nhẫn nại thật là khổ cực, anh lại quá cuồng mãnh, làm cô cảm thấy không tiêu nổi.
Bầu иgự¢ cô lắc lên lắc xuống theo từng động tác của anh, anh dùng sức vuốt vẻ, để lại một vết bầm tím trên làn da trắng của cô, phía dưới ɠเασ ɦợρ truyền đến từng tiếng nước chảy vang dội, từng phát từng phát, đập thẳng vào màng nhĩ của bọn họ.
Đôi chân thon dài xinh đẹp bị anh đặt lên vai, giúp anh dễ dàng tìm thấy con đường chạy nước rút, cơ thể của cô không chịu nổi sự hấp dẫn của anh, làm cho anh đưa vào lại không nỡ rút ra, chỉ muốn vĩnh viễn vùi sâu trong thân thể cô, không bao giờ … tách ra nữa.
“Để anh nghe thấy giọng nói của em.” Giơ cằm cô lên, anh ngắm đôi mắt trong suốt kia, cảm thấy không vui vì không thấy được dung nhan trong lúc âи áι của cô.
Muốn giấu đi gương mặt ngu ngốc của mình trong lúc kích tình, lại bị anh cưỡng chế giơ lên, cô không tránh khỏi, đành ngẩng đầu nhìn ngắm con ngươi đen của anh.
Cô có thể hình ảnh của mình trong con ngươi đen đó, gương mặt cô bị tình dục bao phủ, cả hai người đều chìm trong đam mê, cả niềm vui và cả đau khổ.
Ánh mắt của anh thật âm u, thật khó để hiểu rõ, không hiểu vì sao, trong lúc âи áι thế này mà cô vẫn còn nhớ đến một câu mà cô đã nghe được, một câu miêu tả ánh mắt của anh : “Ánh mắt của anh có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới.”
Đêm khuya tối như mực, sau cơn mưa, bầu trời trở nên tăm tối, vì Đài Bắc là một nơi dân cư đông đúc, nhà cao tầng rất nhiều nên không thể nhìn thấy được những chấm ngôi sao nhỏ trên bầu trời đen này.
Đôi mắt của Bách Lăng Phong còn thâm thúy, còn sáng ngời hơn cả những vì sao, anh suy nghĩ sâu xa, nhìn về cô gái kích tình đến mức ngủ say bên cạnh.
Không hiểu vì sao, trong đầu anh đột nhiên hiện về những hình ảnh của cô hai năm trước, khi ấy, cô đứng trong phòng làm việc của anh nói, “Hạ Di Hàng tôi không ℓàм тìин nhân, chỉ làm bạn gái.”
Bàn tay nam tính мơи тяớи mái tóc dài đen nhánh của cô, “Hạ Di Hàng, rốt cuộc em là một người đàn bà như thé nào?” Ngón tay của anh nhẹ nhàng lách qua những lọn tóc, mềm mại tựa như tơ lụa vậy.
Anh tiện tay chỉnh sửa chiếc áo ngủ màu đen lại cho chỉnh tề, đứng dậy từ trên chiếc giường lớn mềm mại, anh đi đến bức tường bằng thủy tinh, nhìn cảnh đêm huy hoàng bên dưới, tâm tư thâm trầm.
Dường như cô không phải dịu dàng hay chăm sóc người ta như vẻ bề ngoài, từ khi cô đồng ý điều kiện của anh, anh đã phát hiện ra.
“Tôi không cần nhà của anh, không cần xe của anh, những thứ mà tình nhân có, tôi đều không muốn..” Nụ cười của cô dịu dàng như nước, “Anh có thể có được tôi, nhưng tôi không ℓàм тìин nhân. Chỉ làm bạn gái, không cần nói với người ngoài, chỉ cần tôi và anh hiểu là được.”
Nghe qua thì cứ như anh đã chiếm được tiện nghi, không cần dùng một số tiền lớn mà vẫn có được cô. Điều này tốt hơn nhiều so với dự liệu ban đầu của anh, đối với một thương nhân thành công mà nói, những chuyện như thế này anh làm sao mà không đồng ý?
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi biết, dù có trốn thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh, nhưng ℓàм тìин nhân thì tôi không muốn, cứ coi như an ủi tôi một chút, được không?” Ánh mắt của cô dịu dàng lại chân thành; lời của cô lại rất hợp tình hợp lý, nhưng tại sao, anh lại cảm thấy có chỗ bất bình thường chứ?
“Đây là điều kiện duy nhất của tôi, anh có thể chấp nhận không?” Giây phút đó, anh phát hiện mình không cách nào từ chối được. Mặc dù không còn như dự định ban đầu nhưng kết quả vẫn giống nhau, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh cùng nụ cười thanh nhã của cô, điều bất thường kia anh cũng bỏ quên, sảng khoái đồng ý với cô.
Nhưng những thứ nên cho Bách Lăng Phong anh cũng không keo kiệt, các căn hộ mang tên cô, những chiếc xe thể thao hàng hiệu, nhưng từ hai năm trước vẫn được đặt mãi trong ga ra này, chưa từng được sử dụng đến.
Những số tiền được gửi vào sổ tiết kiệm của cô, cô cũng không thấy nó có gì quá đáng, Dụς ∀ọηg về vật chất của cô thật ít ỏi, cô không lấy tiền thì lấy gì đây? Lạnh lùng hừ, mặc kệ cô như thế nào, khi còn anh ở đây, sẽ không ai có thể chiếm được cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc