Cô như vậy là cái gì chứ?
Cầm chiếc áo sơ mi sạch sẽ trong tay, Hạ Di Hàng thầm rủa mình lần thứ năm mươi sáu. Thật là, sau cô lại không có cốt khí như thế, chỉ một câu nói của người ta thôi, cô đã sợ ૮ɦếƭ khi*p, sao lại như vậy chứ?
Xếp quần áo gọn gàng rồi treo lên tủ, người đàn ông này thích sạch sẽ đến mức nghiêm trọng, áo sơ mi nhất định phải giặt thật sạch, comple thì ngay cả một nếp nhăn cũng không được có, cà vạt phải đặt ở chỗ quy định trước, tủ treo quần áo của anh luôn gọn gàng ngăn nắp như vậy.
“Chuẩn bị xong chưa?” Âm thanh người đàn ông mơ hồ vì phải truyền qua phòng bên, “Muốn bỏ đói anh sao?”
Tượng đất cũng phải có ba phần là tính năng của đất, người đàn ông này cũng vậy, “phanh” một tiếng, khép hành lý lại, cô đi đến thư phòng.
“Anh không nên như vậy.” Cắn môi, cô nhìn anh xem giấy tờ nói.
Anh ngửa mặt lên, nhướng mày nhìn cô, trong ánh mắt lại nhớ tới văn kiện.
“Em…” Dừng lại một chút, cô nói tiếp, “Em cũng có chuyện mình cần làm, không phải anh nói đến đâu thì em phải đến đó.” Cô còn đang trong giờ làm việc, sao lại có thể vô duyên vô cớ bỏ công việc chỉ để đón anh trở về từ Châu Âu chứ?
Anh mở các tập tin văn bản trong máy vi tính ra, đối chiếu với chi tiết của giấy tờ trong tay, chuẩn bị mở một công ty chi nhánh mới ở Ý, báo cáo nhất định phải xem xét cho thật rõ ràng.
Mặc kệ anh có để ý đến hay không, cô nhất định phải nói cho anh nghe, “Hơn nữa, chuyện sắp xếp lại hành lý sao anh lại giao cho em làm? Anh cũng biết em còn một bản kế hoạch quan trọng, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có …”
“Nhưng lại có thời gian uống cà phê cùng người đàn ông khác?” Nhàn nhạt quăng ra một lời, làm cô trừng mắt to mắt nhỏ nhìn anh.
“Đó .. Đó là…” Cô nào có uống cà phê cùng đàn ông chứ? Rõ ràng là làm việc mệt muốn ૮ɦếƭ, thấy đã có thể thư thả rồi, cô mới vào trong tiệm cà phê định thả lỏng người, ai mà ngờ gặp được Từ Miễn Hoa .
Đáng lẽ cô có lý chẳng sợ, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của anh, cô lại thấy chột dạ, giống như đã làm sai chuyện gì đó vậy.
“Nghe nói em là bạn gái của anh đúng không?” Anh nhấn phím điện thoại, “Hứa Mạn Tuyết, báo cho tổng công ty ơ New York, lập tức mở cuộc họp qua webcam.” Anh nhấn phím tắt call, “Bạn gái giúp bạn trai chuẩn bị, sắp xếp hành lý thì có gì là sai?” Anh lấy điều khiển mở webcam lớn gắn trên tường, màn hình hiển thị trực tiếp rõ ràng vô cùng.
Cô phát hiện, mình không thể phản bác lại lời của anh.
“Em cứ từ từ đi sắp xếp lại đi.” Vừa rồi lớn tiếng như vậy, anh không muốn biết cũng khó, “Có thể đi làm cơm chưa? Bạn trai của em đói rồi, em yêu!”
Được lắm, coi như anh ta thông minh! Anh đói bụng đúng không? Tốt!
◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎
Một giờ sau,Bách Lăng Phong kết thúc cuộc họp, đi vào phòng ăn, vừa lúc, cô đặt món cuối cùng lên bàn.
Canh cà rốt(*), cần tây, rau chân vịt và hàu nướng phi mai, cùng với mùi thơm của món canh cà rốt kiểu Pháp, ba món một canh đơn giản, đơn giản mà vẫn rất ngon miệng.
Hạ Di Hànghài lòng nhìn món ăn đầy bàn, đặt bát đũa xuống nói: “Anh đến rồi à? Đúng lúc lắm.”
Bách Lăng Phong nhìn thức ăn trên bàn, chau mày, “Mấy cái thứ quỷ gì đây?”
Tốt lắm, ba món ăn anh ghét nhất đều đã lên bàn rồi.
“Em cố ý làm những món anh thích nhất đó, anh nhìn đi.” Ngón tay xinh đẹp chỉ vào món ăn, “Cần tây, rau chân vịt, canh cà rốt nữa, em nhớ kỹ, đều là món anh thích cả.” Quen nhau ba tháng, cô đã hiểu rõ sở thích ăn uống của anh.
“Thích chỗ nào chứ? Cà rốt, cần tây, rau chân vịt đều là những món anh ghét nhất.” Còn canh cà rốt nữa, sợ rằng chỉ có mình cô nghĩ ra được.
Tại sao anh không nói mình kiêng ăn đi?”Người ta đã làm khổ cực đến vậy, chẳng lẽ anh nỡ bỏ đi sao?” Vẻ mặt cô vô cùng ấm ức, vô cùng đau khổ, “Bạn gái làm đồ ăn, chẳng phải bạn trai nên ăn sạch bách, còn phải tấm tắc khen ngon nữa sao?”
Thì ra là như vậy… Bách Lăng Phong suýt nữa đã bật cười, cô gái này, xem ra không vô hại như bề ngoài của cô, cô cũng rất biết cách trả thù.
“Anh yêu, chẳng phải những thứ này đều là anh thích ăn sao?” Cô sờ sờ cổ anh, ghé vào lỗ tai anh thì thầm hỏi, hơi thở ngọt ngào xộc vào da anh, mê hoặc lòng người.
Bất động.
૮ɦếƭ tiệt! Người này đúng là khó trị, cô cắn môi, “Người ta còn định chờ anh ăn xong sẽ hầu hạ anh tắm rửa, anh lại không thưởng thức tài nấu nướng của em, vậy …” Một nụ hôn hung hăng, làm câu sau của cô biến mất, đầu lưỡi linh hoạt dò vào trong miệng cô, rào rạt Lเế๓ láק trong miệng cô, cường thế lục soát những chất mật thuộc về cô.
Kết thúc cũng tựa như lúc bắt đầu vậy, nặng nề cắn lên môi cô một cái, anh buông lỏng cho cô gái bị anh dọa ૮ɦếƭ khi*p ra, hài lòng ngồi vào bàn ăn.
Ừ, ván này, huề nhau vậy.
————————————–
(*) Canh cà rốt: ở nước ngoài, người ta không dùng từ “Canh” mà dùng từ “súp”, tuy nhiên, để thuần Việt nên mình đổi từ “súp” thành “canh”, các bạn thông cảm nhé ^o^
Trong bồn tắm lớn đầy xa hoa, Bách Lăng Phong thoải mái nằm ở bên trong, hưởng thụ đôi tay mềm mại tinh tế chà lau.
“Thêm chút lực nữa.” Trầm giọng, trong giọng nói mang một chút ra lệnh.
Cắn cắn môi, nhận mệnh tăng thêm lực đạo, lau lau lau, tốt nhất là chà rách da anh luôn đi, đúng là mất mặt, cô vốn chỉ muốn trị anh thôi, thuận miệng hứa hẹn, muốn đợi anh ăn xong rồi mượn cớ chạy đi. Xin nhờ, bọn họ bắt đầu còn chưa được bao lâu, cô lấy đâu ra dũng khí mà đi hầu ha anh tắm rửa chứ, nói như vậy sở dĩ chỉ muốn buộc anh ăn mấy món đó mà thôi.
Nghĩ thì dễ lắm, nhưng đừng kích động đến mức hành động ngay, nếu không kết quả … Sẽ thảm như cô bây giờ đây.
Nhưng đừng nghĩ cô đã nản chí, cô vẫn có cách để hòa nhau.
Đàng hoàng chà lau, lơ đãng lướt qua đầย שú của anh, cảm giác được da thịt phía dưới đang căng thẳng lên, cắn môi nhịn cười, tiếp tục lau, giống như khi nãy ᴆụng phải chỉ là một mảnh da bình thường.
Vài giây sau, đầย שú bên kia cũng bị cô lướt qua, lần này còn cố ý dừng lại vài giây.
Hô hấp của anh bắt đầu trở nên nghiêm trọng, hiện tượng tốt, được, tiếp tục, đôi tay nhỏ bé nghịch ngợm mang theo chiếc khăn lông, đi xuống dưới Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, từ từ, từ từ lướt qua cái bụng bằng phẳng, người này, đúng là không hề giống những người đàn ông luôn ngồi trong phòng làm việc, từng khối từng khối da thịt trên người anh ta đều là cơ bắp sáu múi trong truyền thuyết.
Gò má của cô ửng hồng, tuy bọn họ thân mật không ít lần nhưng lần nào anh cũng kịch liệt quá mức, làm cô thẹn thùng không dám nhìn kỹ thân thể của anh, bây giờ khoảng cách gần đến vậy, có thể tinh tế đánh giá thân thể của anh, cô phát hiện, thân thể của người đàn ông này, xứng đáng được xưng là nghệ thuật mới!
Hại nhịp tim của cô không bình thường, chiếc khăn mềm nhũn dừng lại ở bụng, cô do dự, rốt cuộc làm đến mức đó có hơi quá đáng hay không?
Nhưng sự bá đạo và vô tình của anh lại tràn vào đầu cô, một sai lầm đã dễ dàng hủy diệt cố gắng năm năm của cô ở Khai Dương, mặc kệ cô có phải đang gấp hay không, anh vừa về đã bắt cô đến, còn coi cô như một người hầu miễn phí, đủ việc ác, đếm cũng không hết, hừ, đúng là một bạn trai thất bại!
Cô tố tính như thế cũng bị anh làm tức đến mức không chịu được, nhớ đến sự ác độc của anh, khẽ cắn môi, khăn lông trong tay trực tiếp đi đến chỗ nguy hiểm nhất.
“Em đang muốn đùa với lửa đúng không?” Bàn tay của anh nắm lại cổ tay tinh nghịch của cô.
“Aizzz, đâu có, em đang giúp anh tắm rửa mà.” Hai mắt mở to vô tội chớp chớp, vẻ mặt vô cùng hòa ái.
Tin cô mới là lạ!
“Cẩn thận … kết quả em không gánh nổi đâu.” Anh híp mắt lại, cảnh cáo nói.
“Anh nói gì vậy? Em không hiểu.” Anh không trả lời, lập tức kéo tay cô xuống …
“A!” Nóng quá, cứng quá!
Cô giật mình, ngay cả khăn lông cũng cầm không vững, trơ mắt nhìn nó rớt xuống nước, chậm rãi phủ lên Dụς ∀ọηg làm người khác khi*p sợ của anh, thì ra anh đã sớm bộc phát tình dục rồi. Chẳng lẽ đàn ông không thể khống chế đến vậy sao ? Hay là anh dễ xúc động?
“Bây giờ hiểu chưa?” Rõ ràng như vậy, cô đâu phải ngu ngốc!
“Em … Để em chà lưng giúp anh vậy.” Hai gò má ửng hồng, không dám có ý nghĩ trừng phạt nữa, bởi vì cô phát hiện, đến cuối cùng, người chịu phạt cũng là cô thôi.
Không dám cúi đầu nhìn, bàn tay mò mẫm loạn xạ trong nước, muốn cầm lên chiếc khăn lông đang che lại bộ vị của anh, không ngờ lại càng làm mọi chuyện bết bát hơn.
Cô vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương, muốn cầm lấy khăn lông nhưng lại chạm phải một nơi vừa nóng, vừa cứng, lại vừa dài …
“૮ɦếƭ tiệt, em đang sờ cái gì đó?” Anh cúi đầu, tiếng hô kỳ dị truyền vào tai cô.
Cô nhanh chóng phản ứng được thứ mình đang nắm là gì, làm cô sợ hãi buông tay ra, không dám nhìn biểu tình trên mặt anh, trực tiếp xoay người chạy ra ngoài phòng tắm.
Đáng tiếc, không kịp.
Người đàn ông bị trêu chọc đã sớm phát điên bước ra khỏi phòng tắm lớn, sải bước đến cạnh cô, bế cô lên.
“Thả em xuống!” Cô kịch liệt giãy dụa.
◎④◎ ◎④◎ ◎④◎ ◎④◎ ◎④◎ ◎④◎ ◎④◎ ◎④◎ ◎④◎
Anh căn bản măc kệ động tác mèo quào của cô, ôm cô đi vào bên giường lớn, đặt lên nơi đã được bọc chăn sạch sẽ, đè cô xuống nơi thoải mái nhất.
“Xin anh đó, đừng mà, không được.” Tay của anh thật có lực, cô giống như bị kiến bu vây cả người vậy, một chút lực đánh trả cũng không có tác dụng.
Cứng rắn không được, không thể làm gì khác hơn là dùng mềm, “Chiều nay em còn có một cuộc họp quan trọng, không thể … A…” Đôi môi ríu rít bị ngăn lại, đầu lưỡi nóng hâm hấp đi vào bên trong, cuốn lấy lưỡi cô, quyến rũ lưỡi cô, điên cuồng mà 乃ú, ʍúŧ, tiếng ʍúŧ còn không ngừng truyền ra từ môi bọn họ. ,
Bàn tay bá đạo trực tiếp dò vào trong vạt áo của cô, đồ lót phía dưới đã sớm chuẩn bị trước, anh sảng khoái đẩy áo иgự¢ của cô lên trên, nắm bầu иgự¢ đầy đặn, anh không ngừng mê hoặc cô, “Em ướt rồi à?”
“A…” Tất nhiên, đó là vì… A, tay của anh đúng là xấu xa mà, làm đầu óc cô hỗn loạn, không cách nào suy nghĩ được.
“Thì ra là em đã sớm có phản ứng, Tiểu ma nữ.” Cảm giác được bầu ✓ú đầy đặn đến mức tay anh cũng không vừa, đầย שú dựng đứng lên.
Không, không phải, cô không có !”Không … Đừng…”
Năm ngón tay của anh tách ra, nắm trọn đầย שú, vuốt lên rồi vuốt xuống, làm đầย שú của cô vừa được nhu vừa được nhéo, cảm giác hai viên ngọc kia càng lúc càng cứng lên.
“Không … Không được…” Cô muốn đẩy bàn tay càn rỡ của anh ra, nhưng cô quá yếu ớt, mà anh thì lại quá cuồng dã, căn bản không có tác dụng gì.
Nhiệt độ không ngừng bay cao lên, thân thể bị vuốt ve bởi tình dục, anh làm cho cô thấy thoải mái vô cùng, thoải mái đến mất quên cả phản kháng.
Mãi đến khi bàn tay ấm áp của anh dần đi xuống bụng cô, nhiệt độ càng lúc càng nóng, cô mới tỉnh táo lại.
“Không mà!” Cô bắt lại bàn tay anh, vừa thẹn lại vừa bối rối.
Anh nhướng mày lên, hứng thú nhìn cô, rất ít, trên căn bản là không có, làm đến mức này mà cô vẫn còn từ chối anh, mấy tháng nay quen nhau, đối với tình dục, cô luôn luôn hàng phục trước anh.
Ánh mắt của anh nóng hừng hực, cô có thể đếm được tim mình đã đập lệch mấy nhịp, ngọn lửa nóng lan đến gò má, cô không nhìn thẳng vào anh được nữa, đành cúi đầu xuống.
Bàn tay to lại lần nữa do đến nơi kín đáo của cô, “Đừng mà, xin anh đó.” Cô bắt lại bàn tay kia, giọng điệu vô cùng đáng thương.
“Cho anh một lý do.” Cô gái này, trêu chọc anh đến như thế rồi mới nói không được, chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục đùa giỡn sao?
Lý do? Kêu cô làm sao mà nói ra chứ?
“Em … em … em không có thời gian.” Thật sự không còn lý do nào nữa, cô đành lấy cái cớ yếu kém này, anh có để tâm đến không?
Quả nhiên, người đàn ông lại tiếp tục sờ soạng xuống. Sự chống cự yếu ớt của cô hoàn toàn không là trở ngại.
Trong lúc nguy cấp, cô không để ý đến thẹn thùng hay không thẹn thùng nữa, cô nhắm mắt lại, lớn tiếng thốt ra: “Em đang trong kỳ kinh nguyệt.”