Nhẹ nhàng tựa vào bàn bếp trong phòng trà, Hạ Di Hàng lén lút thở dài một hơi. Chỉ mới qua một buổi sáng mà thôi, cô đã cảm thấy như một năm đi qua, toàn thân cứng ngắc, tứ chi như nhũn ra, đây hết thảy cũng là nhờ vị tổng giám đốc vừa về nước kia ban tặng cho.
Không biết tại sao, cho dù bây giờ đã qua rồi nhưng chỉ cần nhắm mắt, trong đầu cô sẽ hiện lên cặp mắt sắc bén đáng sợ kia, cô chợt nhớ tới những lời nhận xét mà người ta dành cho vị tổng giám đốc này, tất cả mọi người đều nói, ánh mắt của anh ta là đáng sợ nhất, không ngờ đó là sự thật.
Chừng qua mười mấy phút đồng hồ, cô mới miễn cưỡng giơ tay lên, làm một ly trà nóng, khi màu khói trắng nghi ngút khuếch tán cả căn phòng, cô nhắm mắt lại, cảm giác được sự thấp thỏm, lo lắng trong buổi họp hôm nay dừng được lặng xuống.
Lần đầu tiên cảm thấy may mắn bởi sự kiên trì của mình, cô không thích uống những túi cà phê và túi trà bán đầy đường kia, cô chỉ thích trong ngăn kéo của mình có giữ một lon lá trà tự nhiên, cô cảm thấy, thói quen này có thể giúp cô trấn an được rất nhiều.
“Di Hàng.” Một giọng nói nam tính phá vỡ sự lặng yên của căn phòng.
Không cần mở mắt ra cô cũng biết đây là ai, cô lễ phép kêu một tiếng: “Quản lý.”
“Aizzz, nói bao nhiêu lần rồi, khi chỉ có hai người chúng ta thì cứ gọi anh là Miễn Hoa đi.” Từ Miễn Hoa cười nhìn trợ thủ đắc lực của mình.
Nhàn nhạt dời con ngươi đi, né tránh nụ cười rạng rỡ quá mức của anh ta, xem ra, người đã từng làm cô dao động không dứt, bây giờ đã không còn cho cô một chút cảm giác nào nữa, “Quản lý có gì dặn dò à?”
“Không sao cả, anh chỉ muốn đến hỏi thôi, em không sao chứ?”
Hôm nay tổng tài đột nhiên trở về từ Mĩ, vừa về công ty đã mở một cuộc họp toàn các cán bộ cao cấp, nghe nói có liên quan đến bản báo cáo của vận chuyển quý này. Mặc dù lúc trước đã được báo là tổng giám đốc sẽ đến thị sát, bọn họ cũng đã sớm tìm tài liệu, nhưng ai cũng không ngờ lại là ngày hôm nay.
Sáng sớm tỉnh dậy, cứ ngỡ lại là một ngày làm việc như bình thường, nhưng độ nhiên phải đối mặt với tổng giám đốc đại nhân, cho dù là những “lão tướng sa trường” có kinh nghiệm như bọn họ cũng phải luống cuống tay chân, huống chi là Hạ Di Hàng.
Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp tổng giám đốc, cũng là lần đầu tiên được tham dự những cuộc họp kiểu này, anh lo rằng cô sẽ khẩn trương mà không vượt qua được. Nhưng biểu hiện hôm nay của cô đúng là không chê vào đâu được, không hổ là Phó quản lý do anh đề cử.
“Tốt lắm.” Cô khẽ vén tóc lên, nhìn bệ cửa sổ trong phòng trà, ở nơi đó có thể nhìn thấy bồn hoa đầy xuân ý, cùng ánh nắng và những căn nhà cao tầng, và cả công ty này nữa, đúng là phúc lợi tốt đến mức không thể phản đối được, ngay cả phòng trà mà cũng có phong cảnh để nhìn.
Giọng nói vẫn tỉnh táo như ngày thường, “Quản lý sao lại cảm thấy em có chuyện gì chứ?”
“Hôm nay tổng giám đốc cứ hỏi em mãi, anh lo em không ứng phó được.” Bình thường tổng giám đốc họp là sẽ khó khăn vô cùng, hôm nay giống như có ý kiến với phòng nghiệp vụ của bọn họ vậy, có một chi tiết nhỏ cũng hỏi đến, làm cho Hạ Di Hàng đứng lên suốt hai tiếng đồng hồ, đây là chuyện chưa từng có từ trước đến nay.
Aizzz, anh giao nhiệm vụ báo cáo này cho cô, vốn muốn để cho tổng giám đốc thấy được năng lực của cô, ai mà ngờ lại làm cho cô gặp phải phiền toái, dù cô đã xuất sắc hoàn thành được nhiệm vụ báo cáo, nhưng sau khi cô báo cáo xong vẫn cẩn thận quan sát nét mặt của tổng giám đốc, người tỉ mỉ có thể phát hiện khóe miệng của anh ta khẽ giơ lên.
Xem ra vô cùng hài lòng với cô, có thể làm cho một tổng giám đốc nổi tiếng khó tính hài lòng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Mà anh dám cam đoan, tìm cả công ty Khai Dương này, và thêm mấy công ty toàn cầu của tập đoàn nữa, khó mà tìm ra một người trấn định mà vẫn xuất sắc như Hạ Di Hàng cô, cho dù bị tổng giám đốc chất vấn suốt hai giờ nhưng vẫn không chút bối rối nào, đúng là kỳ tích. Nếu như đổi thành bọn họ, chỉ sợ chưa qua mười phút là đã bắt đầu bại trận, qua chuyện này mới thấy, thành tựu sau này của Hạ Di Hàng nhất định sẽ vượt xa địa vị của anh ngày hôm nay.
“Em chỉ có bổn phận giải thích rõ ràng thôi mà.” Tuy nói thì như vân đạm phong khinh nhưng thật ra trong lòng cô vẫn còn thấy sợ hãi.
Bách Lăng Phong kia đúng là không dễ trêu vào, có thể gây dựng công ty Khai Dương từ một công ty nhỏ bé lạc hậu lên đến một tập đoàn công nghiệp điện tử đa quốc gia nổi tiếng khắp thế giới, năng lực của anh ta không ai dám xem thường.
Bảy năm trước, vì muốn thi vào công ty Khai Dương mà cô đã cất công tìm tòi đủ các tư liệu về công ty này, năm đó, ông của Bách Lăng Phong lập nghiệp bằng công ty Khai Dương, ban đầu chỉ là một hãng dệt nho nhỏ, sau đó phát triển thành môt công ty tầm cỡ.
Nhưng khoa học kỹ thuật ngày càng tiến bộ, công nghiệp dệt vải thì càng lúc càng xuống dốc, dù cha Bách Lăng Phong rất nhiệt tình nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cho tổ nghiệp, mãi đến khi Bách Lăng Phong tốt nghiệp đại học, bắt đầu chỉnh đốn công ty, chuyển công ty sang lĩnh vực điện tử, không ai ngờ được, Khai Dương từ một hãng dệt nho nhỏ, chuyển sang sản xuất mặt hàng công nghệ cao, điện tử vi tính.
Nhưng mọi chuyện đều chứng minh, Bách Lăng Phong không hề sai, công ty Khai Dương sau khi được chỉnh đốn lại, lập tức mở rộng. Từ lĩnh vực điện tử sang lĩnh vực phần mềm máy tính, sản xuất thuốc,… Khai Dương không ngừng tìm tòi những điều mới lạ, mấy năm trước, Bách Lăng Phong dời tổng công ty sang New York cũng thành công xâm nhập vào thị trường Mĩ, từ đó sáng lập kỳ tích trên thị trường chứng khoáng Wall Street, cổ phiếu của tâp đoàn Khai Dương bay lên như thần thánh, trở thành cổ tích
Mà người đàn ông một tay sáng lập nên những kỳ tích này cũng được mọi người khâm phục, trở thành người được truyền thông ưu ái nhất, Ngoại giới truyền miệng bảo Bách Lăng Phong lãnh khốc vô tình, là một người đàn ông chỉ hỏi kết quả không hỏi thủ đoạn. Mặc dù bây giờ báo chí viết không thể tin được, nhưng trong năm năm Hạ Di Hàng ở công ty Khai Dương, cô cảm thấy ngoại giới đánh giá Bách Lăng Phong có phần nào chính xác, đó chính là công tư phân minh, thưởng phạt nghiêm khắc.
Ngẫm lại xem, căn bản có rất ít người làm được những công ty đa quốc gia như vậy, những người làm được đều đã ngoài năm mươi tuổi, nhất là phụ nữ, còn có thể ngồi lên vị trí Phó quản lý.
Nhưng ở công ty Khai Dương – chỉ hỏi năng lực không hỏi tuổi thì có thể, thư bổ nhiệm của cô là do Bách Lăng Phong tự tay ký vào, chỉ điểm này thôi cũng đã làm cho cô bái phục.
Nhưng ngoại giới không hề nói, người đàn ông lạnh khốc vô tình kia lại còn có vẻ đẹp sắc sảo hơn cả phụ nữ, đúng là không thể tin nổi, Hạ Di Hàng nhìn những căn nhà cao tầng bên ngoài, lâm vào trầm tư.
Aizzz, thật là, trong thời khắc quan trọng thế này mà cô còn có thể chú ý đến lông mi của Bách Lăng Phong, rõ là…
“Di Hàng, Di Hàng!”TừMiễnHoagọi lại cô gái đã đi vào cõi thần tiên kia, chẳng phải đang nói chuyện sao? Sao cô lại ngơ ngác như vậy? Chẳng lẽ bị tổng giám đốc dọa rồi sao?
“… Hử?” Cô định thần lại giữa hàng lông mi tuyệt đẹp của Bách Lăng Phong, cảm thấy gương mặt nóng lên. Thật là, rốt cuộc cô như thế nào? Cô là người có hay không cũng đều chấp nhận, cho dù bề ngoài Bách Lăng Phong anh vĩ bất phàm, nhưng cô không giống như những cô gái mê trai đầy ngoài đường kia.
Hắng giọng, nhẹ nhàng đẩy gọng kính rớt xuống sống mũi lên, “Quản lý, nếu không có chuyện gì thì em đi làm trước.” Bọn họ dường như đã ở trong phòng trà này rất lâu rồi, cho dù hôm nay đã hoàn thành xong cuộc họp quan trọng, không còn chuyện gì nữa, nhưng cũng không thể lơ tơ mơ trong công việc được, hình như không tốt lắm.
“Ừm, cũng được.” Không quen với vẻ mặt nghiêm túc của cô, Từ Miễn Hoa ngẩn người, vội vàng gật đầu.
Thổi thổi ly trà nóng của mình, cô đi vào phòng làm việc bên trái. Có thể có được một phòng làm việc độc lập, một không gian chỉ thuộc chính mình, cô cảm thấy vô cùng hài lòng.
Những gì cô có ở đây đều là nhờ những cống hiến của cô cho Khai Dương, dĩ nhiên, cô càng phải quý trọng, càng phải làm cho tốt.